Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Đụng Độ

"Mami, mami —— "

Bỗng nhiên, Kim Minjeong bừng tỉnh khỏi mộng. Cô ngồi dậy, bước nhanh qua phòng cách vách, thì thấy Yu Jimin vẫn đang ngủ say.

Nhóc con không hề khóc gọi mami cứu con, đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Kim Minjeong thở phào nhẹ nhõm. Lúc cô đang chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Yu Jimin đã tỉnh. Nhóc con mặc bộ đồ ngủ, tóc xù lộn xộn. Bé đưa tay nhỏ dụi dụi mắt ——

"Mami, ôm..."

Kim Minjeong nhận mệnh quay đầu lại, bế con gái lên. Cô thấy sau khi Yu Jimin dùng tay nhỏ dụi mắt xong thì chuẩn bị sờ đến băng gạc, cô liền nhanh chóng chặn tay nhỏ của bé lại, dặn dò: "Không được đụng vào băng gạc dán ở đây, biết chưa?"

Nhóc con gật đầu. Đôi mắt to của bé ngập nước, bé nói: "Mami, mami. Hôm nay con phải đến trường sao ạ?"

Kim Minjeong gật đầu.

Cô dường như càng ngày càng yêu thích bé con loài người hiểu chuyện này. Cảm xúc rất khác lạ. Giống như chạm vào hàng tấn bông gòn êm ái, lại cũng vô cùng nặng nề đầy ưu tư.

Cô chưa kịp làm rõ, bóng đen đã nhanh chóng đi vào. Chúng đánh răng rửa mặt thay quần áo cho nhóc con, sau đó lại bện tóc, đội vương miện cho bé.

Lúc bóng đen rửa mặt cho Yu Jimin, bé cứ nhìn mami chằm chằm, rồi hét lên: "Mami, mami. Khi nào mami mới rửa mặt thế ạ?"

Lúc Yu Jimin chải đầu, bé cũng hỏi: "Mami, mami, mami có chải tóc không ạ —— "

Đợi đến khi bóng đen đội vương miện cho Yu Jimin xong, nhóc con liền đắc ý nhìn mình trong gương một lúc. Sau khi bé thấy mình thật xinh mới đỏm dáng gật đầu. Sau đó, bé bước ba bước chạy hai bước, nhảy nhảy nhót nhót đến cạnh Kim Minjeong: "Mami, mami. Con chải tóc cho mami nhé!"

"Tóc mami thật ngắn, tóc của con thật dài..."

Mami Kim Minjeong mặt không cảm xúc bày tỏ: "Không cần con chải đầu giúp ta đâu."

Tay nhỏ của Yu Jimin nắm lấy ngón tay Kim Minjeong, rồi lắc lắc. Bé nói bằng âm sữa: "Nhưng con muốn chải đầu giúp mami mà."

Yu Jimin vừa nói vừa kéo tay Kim Minjeong. Bé kéo cô đến bàn trang điểm của mình, rồi đập lên ghế nhỏ nói: "Mami ngồi đây nè!"

Kim Minjeong quay đầu thì thấy miếng băng gạc dán trên trán bé, nên cô cũng không nỡ cự tuyệt.

Thế là cô ngồi xuống ghế nhỏ trước bàn trang điểm, nhưng đôi chân dài của cô lại không có chỗ đặt.

Cho dù Kim Minjeong đang ngồi, thì Yu Jimin chỉ cao một mét cũng không đủ cao để chải tóc. Thế là nhóc con ôm một cái ghế ở bên cạnh qua, sau đó cầm một cây lược nhỏ. Bé đứng trên ghế bắt đầu chải tóc cho mami, miệng nói cục cục cục cục ——

"Sờ tóc mami không giống sờ tóc con nha..."

"Con chải tóc cho mami..."

"Con sẽ chải cho mami một quả đầu đẹp nhất."

Ánh mắt kia đặc biệt nghiêm túc, tựa như Yu Jimin là thợ cắt tóc giỏi nhất thế giới vậy.

Sau đó, nhóc con cầm lược nhỏ chải mấy cái.

Trên bàn trang điểm của Yu Jimin bày rất nhiều kiểu trang sức. Các loại cài tóc đủ màu, còn có nơ bướm màu hồng, rất là đáng yêu.

"Mami là con gái, nhưng mami lớn rồi không thể kẹp cài tóc búp bê màu hồng nha." Yu Jimin cầm một cài tóc bươm bướm màu trắng, kẹp lên tóc Kim Minjeong.

Tiếp đó Yu Jimin nhìn mami mình trong gương. Bé vừa lòng gật đầu rồi thở một hơi thật dài, giống như đã hoàn thành một chuyện rất lớn. Bé nói: "Mami thật sự quá đẹp!"

Cái từ "Quá" nói đặc biệt khoa trương. Kim Minjeong lập tức nghĩ đến giọng điệu của những bạn nhỏ khác trong nhà trẻ, khoa trương hệt như thế.

Kim Minjeong nhìn mình trong gương một lúc, cô còn có thể nói gì hả?

—— "Lát nữa ra ngoài mami không thể kẹp cái này đâu."

"Vì sao ạ?"

—— "Bởi vì —— vì mami của những bạn nhỏ khác không có, chỉ có mình mami có. Thế là mami của những bạn nhỏ khác sẽ rất không vui."

Kim Minjeong cúi đầu xuống, dùng tư duy của trẻ con giải thích cho Yu Jimin hiểu.

Yu Jimin bắt chéo tay nhỏ sau lưng. Bé nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được ạ, vậy chúng ta sẽ kẹp ở nhà thôi nha."

Yu Jimin đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Bé tháo vương miện trên đầu xuống, bi bô nói: "Những bạn nhỏ khác cũng không có cái này, vậy con cũng không đội đến trường nữa ạ."

"Không đội cái này thì không phải tiểu công chúa nữa, làm sao giờ nhỉ?"

Yu Jimin đưa tay ra, lộ cái vòng vàng ngọc: "Mami nói, có cái này thì chính là tiểu công chúa mà."

Kim Minjeong: "..." Trí nhớ tốt đấy.

Lúc Yu Jimin được mami đưa đến trường, đã kéo theo rất nhiều ánh mắt của các bạn nhỏ. Không chỉ bởi vì bé vẫn luôn là tiêu điểm ở trường, mà còn vì băng gạc trên trán bé.

Những đứa trẻ học ở ngôi trường này đều là con nhà giàu, nhưng Yu Jimin vẫn đặc biệt hơn. Người có tiền với người có tiền còn có ngọc, ngọc kia đại khái chính là lâu đài màu hồng mà mọi cô bé đều mơ ước của Yu Jimin, nó mới thực sự là biểu tượng của công chúa.

Từ sau khi bạn nhỏ Yu Jimin đến nhà trẻ. Sau khi về nhà, tất cả các cô bé ở nhà trẻ đều không nói mình là tiểu công chúa nữa.

Giữa những đứa bé vốn không có bí mật. Mấy ngày trước, mấy đứa đã biết mami của tiểu công chúa Yu Jimin không thương bé. Nhưng các bạn nhỏ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trong rất nhiều câu chuyện, mami của công chúa đều không thương công chúa.

(các bé chưa thể phân biệt được hết mẹ ruột và mẹ kế trong truyện nên mặc định mẹ kế cũng là mẹ.)

Hôm nay Yu Jimin dán băng gạc trên trán đến trường, nên lúc bé mới bước vào phòng học đã có bạn nhỏ tới hỏi: "Em gái công chúa, chỗ này của cậu bị sao vậy?"

Yu Jimin nói thật: "Tớ đụng trúng bàn nên bị chảy máu, sau đó thì bị dán thế này nè..."

"Mami cậu không trông cậu à?" Một bạn nhỏ nói.

"Đúng đó, đúng đó, sao mami cậu không chịu trông cậu?" Bạn nhỏ nhăn mặt.

Nếu các bé bị ngã ở nhà, cha mẹ sẽ nói đối phương, vì sao anh/em không trông con?!

"Mami bận mà." Yu Jimin bi bô nói.

Các bạn nhỏ cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu. Mặc dù các bé không phải công chúa, không có lâu đài, cũng không có vương miện công chúa, nhưng các bé đều là cục cưng trong nhà.

"Vậy em gái công chúa này, cuối tuần này bọn tớ đến nhà cậu chơi được không?"

Trước đó đã nói sẽ đến lâu đài của em gái công chúa rồi.

Lúc Park Bo Gum đến lớp, vừa vặn nghe thấy mọi người đang nói về chuyện này.

Mặc dù thời gian Park Bo Gum và Yu Jimin đến học tại ngôi trường này rất ngắn, nhưng gia đình Yu Jimin đặc biệt, Bo Gum lại có khí thế chủ trì đại cục, cho nên hai đứa rất có tiếng nói trong lớp.

Bo Gum nhanh chân bước đến trước mặt Yu Jimin. Khi cậu thấy trên trán Jimin bị dán băng gạc, cậu lập tức cuống lên: "Em gái công chúa, em lại bị sao thế này?"

Yu Jimin nói: "Lúc lái xe em không cẩn thận nên bị đập trúng bàn."

Park Bo Gum khó chịu muốn chết. Sao mami của em gái công chúa không bảo vệ em gái công chúa nhỉ. Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Em gái công chúa, hôm nay em cùng về nhà với anh đi. Cha mẹ anh rất tốt, anh sẽ lén nói cho em một bí mật này —— "

Park Bo Gum sát lại gần tai Yu Jimin, nhỏ giọng nói: "Ba anh là thần, anh hùng hơn cả đại anh hùng trên TV luôn."

"Ba anh còn có thể mang anh bay cao nữa..."

Yu Jimin mở to hai mắt, nói: "Wow —— ba ba anh thật lợi hại nha!"

"Vậy em về nhà của anh đi, chắc chắn mami em không dám tới tìm ba ba anh đâu. Ba anh lợi hại lắm!" Park Bo Gum vỗ ngực nhỏ, cam đoan.

Yu Jimin nhíu mày: "Không muốn đâu, em muốn ở cùng mami em thôi." Theo Yu Jimin, cho dù ba ba mami nhà người khác có lợi hại thế nào đi chăng nữa, thì mami của bé vẫn lợi hại nhất! Không có ba ba, mami vẫn chăm sóc bé tốt nhất!

"Nhưng mami em không thương em mà." Park Bo Gum nói.

"Làm gì có!" Yu Jimin nghe nói thế liền tức giận: "Làm gì có, mami thương em nhất!"

"Mami mà không bảo vệ được con mình thì không phải là mami tốt." Park Bo Gum nói như người lớn.

Yu Jimin tức điên lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đỏ bừng. Bé nói ngắc ngứ: "Anh... anh còn nói... nói xấu mami em, em sẽ không chơi với anh nữa!"

Tấm lòng nhiệt huyết của Park Bo Gum bị em gái công chúa đả thương rồi. Cậu liếc em gái công chúa một cái rồi quay đầu ngồi vào vị trí của mình.

Lúc cô giáo bước vào thì thấy đôi bạn thân thiết, mặc dù ngồi một hàng nhưng thân thể cứng ngắc xoay sang hai phía.

Đây là... Giận nhau hả?

~~~

Yu Jimin tức lắm. Park Bo Gum là bạn nhỏ bé thích nhất, nhưng cậu lại dám nói xấu mami bé!

Yu Jimin rất không vui, bé cảm thấy chắc chắn là vì ba ba của Park Bo Gum biết bay, cho nên cậu mới thấy ba ba cậu tốt nhất!

Yu Jimin sẽ không hâm mộ vì ba ba của cậu biết bây đâu! Không hâm mộ chút nào! Tuy mami bé không biết bay, nhưng mami bé cũng rất lợi hại. Mami bé không sợ quỷ nè, còn giúp bé đọc sách nữa, mami bé là phụ huynh lợi hại nhất!

Yu Jimin tức đến mắt đỏ hoe, bé đưa tay nhỏ dụi mắt.

Lúc tan học, Yu Jimin sờ lên băng gạc trên trán. Bé không thèm nói chuyện với Park Bo Gum nữa.

Trừ khi Park Bo Gum nói mami bé cũng lợi hại.

Lúc đầu Park Bo Gum cũng tức điên lên, nhưng lúc đang học cậu có len lén nhìn em gái công chúa. Cậu thấy mắt Yu Jimin đỏ hoe, bé còn đưa tay nhỏ lên lau nước mắt nữa. Cho nên cậu bé Park Bo Gum lập tức hết giận ——

Cậu là con trai, nên học theo ba ba, thuận theo con gái mà nói chuyện.

Mỗi lần ba ba làm mẹ giận, mẹ cũng sẽ rơi nước mắt. Sau đó ba ba đều nghe theo mẹ nói thì quan hệ liền tốt lên.

Park Bo Gum bĩu môi, trong lòng đang nghĩ cách dỗ dành em gái công chúa.

Trong giờ học, cả hai đứa hoàn toàn không nói chuyện với nhau. Trước kia, cô giáo đã rất phiền não vì hai đứa lên lớp toàn nói chuyện, nhưng bây giờ cô ta lại thấy không quen. Cô ta định lúc tan học sẽ giúp điều tiết quan hệ của hai đứa.

Kết quả vừa tan học, khi cô ta cầm sách đi xuống, thì vừa vặn thấy bạn nhỏ Park Bo Gum lại gần bạn nhỏ Yu Jimin. Trên mặt cậu đầy nét cười, còn cầm một thanh lưỡi hái nhỏ trong tay ——

"Em gái công chúa, anh sai rồi, em đánh anh đi. Về sau anh sẽ không chọc em giận nữa —— "

"Em đừng khóc mà, em vừa khóc là anh đã thấy khó chịu trong lòng rồi —— "

Giọng cậu giòn giã, nhưng cái giọng điệu và cách dùng từ này. Rất rõ ràng, là cậu học từ người lớn.

Cô giáo tạm thời cũng mặc kệ việc ấy. Cô ta đi lên trước, nói: "Park Bo Gum, lưỡi hái này em có từ đâu?"

Trẻ con đi học sao có thể mang vật dụng nguy hiểm thế này được?

Cô giáo cầm lưỡi hái, nói giọng dịu dàng: "Trước tiên sẽ để nó ở chỗ cô, chiều tan học ba ba em sẽ đến lấy, được không?"

Ba ba Park Bo Gum có một thanh lưỡi hái lớn chuyên dùng để trừng trị người xấu, lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó đã rất thích rồi. Cho nên, cậu mới quấn lấy ba ba xin ba ba làm cho cậu một thanh lưỡi hái nhỏ.

Ba ba cậu từng nói, tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy lưỡi hái này.

Mặt Park Bo Gum lờ mờ. Khi cậu thấy cô giáo muốn cầm lưỡi hái đi mới vội lấy lại tinh thần, giọng cậu giống như sắp khóc đến nơi: "Ba ba con..."

Mặc dù hai đứa vừa mới giận dỗi nhau, nhưng khi Yu Jimin thấy Park Bo Gum như thế cũng không còn giận nữa. Bé tuột xuống ghế, chạy chậm đến trước mặt cô giáo. Bé gập người, tay nhỏ chống trên đầu gối, thở hồng hộc nói ——

"Cô giáo, cô giáo, đây là thứ Park Bo Gum thích nhất, cô không thể lấy đâu ạ..."

Cô giáo ngừng lại, nhìn thấy là Yu Jimin thì ngồi xổm xuống. Cô ta kiên nhẫn nói: "Jimin à, vật này rất nguy hiểm, cô sợ Bo Gum không cẩn thận sẽ tự cắt trúng mình."

Tuy lưỡi hái rất nhỏ, nhìn qua cũng đáng yêu, nhưng vấn đề là cái này thuộc về vật cấm ở nhà trẻ. Các bé đến nhà trẻ còn không được mang cả gọt bút chì, huống chi là dùng loại lưỡi hái này.

Thái độ của cô giáo hết sức kiên định: "Ngoan nhé, đến chiều, ba ba bạn ấy đến, cô sẽ đưa cho ba ba bạn ấy."

Yu Jimin nghĩ nghĩ: "Nhưng... nhưng mà Park Bo Gum rất khó chịu ạ."

"Vậy con dỗ bạn ấy được không? Cô cũng chỉ muốn tốt cho các con, nên mới thu lưỡi hái này."

Yu Jimin bất đắc dĩ nói: "Vậy được ạ."

Lúc Yu Jimin trở lại phòng học, thì thấy Park Bo Gum hùng hổ đi ra. Yu Jimin nhanh chóng kéo tay cậu lại ——

"Bo Gum, em không lấy lưỡi hái anh thích nhất về được rồi..."

Tuy Park Bo Gum không có lưỡi hái, nhưng em gái công chúa đã chịu nói chuyện với cậu. Bé còn đi tìm cô giáo xin lại lưỡi hái giúp cậu nữa.

Park Bo Gum rất vui, cậu mở miệng nói: "Anh sẽ nói với ba ba —— "

Hai đứa lại làm hòa, nhưng Yu Jimin vẫn nhớ kỹ chuyện Park Bo Gum nói xấu mami của bé.

~~~~~

Cho nên buổi chiều tan học, Yu Jimin kéo Park Bo Gum ——

"Lát nữa anh không được đi nhanh thế này đâu..."

Mặc dù Park Bo Gum không biết em gái công chúa muốn làm gì, nhưng cậu vẫn gật đầu.

Nếu là trước kia, chắc chắn Yu Jimin sẽ không được như mong muốn. Bởi vì ba ba Park Bo Gum tới sớm hơn mami Yu Jimin.

Nhưng hôm nay lại vô cùng trùng hợp, ba ba Park Bo Gum bị cô giáo gọi lên văn phòng, để nói với anh ta chuyện liên quan đến thanh lưỡi hái.

Thế là, những bạn nhỏ khác đều đã được phụ huynh đón về, nên trong cổng trường chỉ còn lại hai bạn nhỏ là Yu Jimin và Park Bo Gum.

Một lát sau, thầy quản sinh gọi: "Yu Jimin, mami con tới đón con này!"

Yu Jimin nắm lấy tay Park Bo Gum đi ra.

Thầy quản sinh đương nhiên không cho: "Bây giờ Park Bo Gum chưa về được con nhé, ba ba bạn ấy đang ở văn phòng mà."

"Một lát thôi ạ, chỉ một lát thôi ạ!" Yu Jimin tội nghiệp nói với thầy.

Thầy quản sinh nghĩ, dù sao cũng chỉ là hai đứa bé. Anh ta ở đây trông hẳn sẽ không có việc gì, bèn gật đầu.

Yu Jimin nắm tay Park Bo Gum đi ra. Đây là lần đầu tiên Bo Gum gặp mami Yu Jimin.

Park Bo Gum đứng im tại chỗ không dám động đậy, mami của Yu Jimin rất cao, rất dữ...

Ba ba, ba ba, mau tới đây đi!

Cậu rất sợ nhưng vẫn cố lấy dũng khí kéo tay em gái công chúa. Cậu ra sức ngẩng đầu nhỏ lên, còn nhón chân, cố gắng khiến mình cao hơn một chút. Cậu nói rất khí thế: "Mami Jimin, cô phải thương Yu Jimin nhiều hơn một chút đó!"

Kim Minjeong vốn tới đón con gái, nhưng cô không chờ được con gái hăng hái nhào ra ôm lấy mình. Mà ngược lại, cô còn bị một thằng nhóc uy hiếp.

Nhưng Kim Minjeong cũng chẳng nói gì. Yu Jimin nghe thấy vậy lập tức thả tay Park Bo Gum ra, đi ôm Kim Minjeong ——

"Mami, mami, ôm!"

Kim Minjeong lạnh lùng nhìn Park Bo Gum, sau đó cúi đầu ôm con gái mình.

Giọng Yu Jimin rất lớn, bé nói: "Mami, mami, mami cũng biết bay đúng không ạ?"

Sau khi lớn tiếng nói xong lời này, nhóc con ghé vào tai Kim Minjeong nhỏ giọng nói: "Mami, nhanh gật đầu đi."

Kim Minjeong quả thực bay được, nói bay thì có hơi không chính xác. Hẳn nên nói, cô có thể vượt qua lực hấp dẫn, và thay đổi mật độ bản thân, đạt tới hiệu quả bay lượn trong mắt loài người.

Chẳng qua, con gái đã nói thế thì Kim Minjeong cũng gật đầu.

Yu Jimin quay đầu lại, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo. Bé nói với Park Bo Gum: "Mami em cũng siêu lợi hại, cũng biết bay! Còn lợi hại hơn ba ba anh nữa!"

Park Bo Gum vốn bị vị mami vừa nhìn qua đã thấy đáng sợ của Yu Jimin dọa, bây giờ lại nghe Yu Jimin chất vấn ba ba cậu, cậu lập tức nói ——

"Ba anh mới lợi hại nhất! Ông là một đại anh hùng!"

Yu Jimin cuống cuồng, nhìn về phía Kim Minjeong: "Mami em cũng là đại anh hùng! Súp pơ lây đi đó, đúng không mami?"

Kim Minjeong thấy con gái lo lắng, vội vàng gật đầu ủng hộ.

Park Bo Gum nhìn Yu Jimin lại nhìn mami có vẻ hung dữ của nhóc con. Cậu xoay người chạy vào nhà trẻ: "Anh sẽ đi gọi ba ba ra đây!"

~~~

Park Bo Gum có hơi sợ mami Yu Jimin, nhìn cô ấy quá hung dữ, không giống ba ba cậu lúc nào cũng cười hì hì.

Kim Minjeong càng như vậy, Park Bo Gum lại càng lo lắng cho em gái công chúa của mình hơn. Cậu nghĩ, nếu em gái công chúa về nhà cậu ở thì tốt biết bao nhiêu.

Như thế em gái công chúa sẽ có mẹ, có ba ba thích cười còn là một đại anh hùng nữa!

Cho nên cậu vội vàng chạy vào nhà trẻ, tìm ba ba ra!

Lúc này, tử thần số hai cũng vừa ra khỏi văn phòng. Anh ta nói hết lời mới làm cho cô giáo tin rằng, cây lưỡi hái này là nhà bọn họ dùng để cắt đồ ăn, bị con trai lén lút cầm tới trường. Còn anh ta chính là một phụ huynh nghiêm túc và có trách nhiệm, anh ta không hề biết chuyện này.

Sau khi đổ hết trách nhiệm cho thằng con xui xẻo nhà mình, tử thần số hai yên lặng thu lại lưỡi hái nhỏ.

Lúc đi ra, anh ta thấy thằng con xui xẻo của mình hùng hổ đi tới. Nó thấy anh ta thì hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng gọi ——

"Ba ba, ba ba, ba nhanh đi với con!"

Vừa nói vừa kéo góc áo anh ta.

Tử thần số hai đang mặc bộ âu phục màu đen đắt đỏ. Đây không phải quần áo bình thường anh ta sẽ mặc. Anh ta chỉ mặc nó mỗi lần đến đón con trai, là trang phục tử thần chính thức của anh ta.

Chủ yếu vì đây là nhà trẻ quý tộc, anh ta cũng không thể mặc đồng phục giao đồ ăn vàng chóe đến đón con trai mình được, đúng không?

Là một cổ nhân, đương nhiên anh ta biết trẻ con loài người không phải đứa nào cũng là tiểu thiên sứ. Anh ta không hề muốn con mình bởi vì có ba ba nghèo túng mà bị chế giễu.

Lúc trước là vì nhất thời xúc động nên tử thần số hai mới đưa con mình đến nhà trẻ này, hiển nhiên anh ta cũng phải giấu vợ mình. Chính bởi vì giấu vợ nên mỗi ngày đều là anh ta đưa đón con.

Dù sao thời gian làm "chàng trai giao đồ ăn" của anh ta cũng rất tự do. Ngày nào vợ anh ta cũng làm đến chiều muộn, thỉnh thoảng còn phải tăng ca nữa.

Tử thần số hai còn chưa kịp dạy dỗ thằng con xui xẻo của mình, thì đã bị nó kéo ra ngoài, còn vừa đi vừa nói: "Mami của em gái công chúa đến rồi ba... Mami, mami em ấy rất hung dữ, ba cứu em gái công chúa được không ạ?"

Vẻ mặt tử thần số hai đầy chính khí nói: "Đó là con của người ta, chúng ta là người tốt, không được cướp trẻ con nhà người ta..."

"Nhưng mami em ấy là người xấu mà." Park Bo Gum nói: "Chỗ này của em gái công chúa còn bị thương nữa."

Park Bo Gum vừa nói vừa sờ lên trán mình ra hiệu.

Đương nhiên, tử thần số hai không có khả năng đi cướp con nhà người ta, bây giờ anh ta chỉ nuôi một đứa thôi đã đủ nhức đầu rồi.

Có điều cũng không thể phá hỏng hình tượng đại anh hùng của mình trong suy nghĩ của con trai được, thế nên anh ta mở miệng nói: "Vậy để ba ba đi tìm cô ấy, nói chuyện với cô ấy, để cô ấy không hung dữ với em gái công chúa của con nữa nhé?"

Tử thần số hai bế Park Bo Gum lên, nói.

Lúc bọn họ nói đến đây, cô giáo cũng rời văn phòng đi ra cổng trường. Vì an toàn của bọn nhỏ, cổng lớn chỉ mở một cánh cửa nhỏ vào lúc tan học. Cổng là cổng sắt, cả trong và ngoài đều không nhìn thấy được nhau.

Lúc tử thần số hai ôm con trai ra ngoài đã nghĩ trong đầu, hù dọa phụ huynh của đứa trẻ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Anh ta đã chuẩn bị tốt biểu cảm trên mặt. Nhưng khoảnh khắc ra khỏi cổng, anh ta thoáng thấy người đứng trước cổng đang ôm một bé gái... Kim Minjeong?!!

Bé gái mặc một chiếc váy màu hồng, trên trán dán một miếng băng gạc, đang ôm Kim Minjeong nói chuyện không ngừng...

Kim Minjeong cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cô quay đầu.

Tử thần số hai vốn đang ôm Park Bo Gum, một giây sau liền ném Park Bo Gum đi.

Động tác này thuần túy là hành động bản năng. Anh ta không thể để gia đình của mình bại lộ trước mặt Kim Minjeong được.

Tử thần số hai cứng người.

Thằng con xui xẻo bị ném cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng nào. Nó vững vàng đứng trên mặt đất, còn không ngừng kéo tay anh ta ——

"Ba ba, cái cô đó kìa!"

"Ba ba, ba nói nhanh lên đi, bằng không mami của em gái công chúa sẽ đi mất..."

Không cần phải nói, cô bé mà Kim Minjeong đang ôm trong ngực chính là em gái công chúa mà Park Bo Gum nói.

Đáy lòng tử thần số hai giống như bị một vạn thần thú giẫm qua vậy.

Kim Minjeong nhìn thoáng qua Park Bo Gum, lại liếc mắt nhìn tử thần số hai, lạnh giọng nói: "Thật khéo."

Hai chữ thôi, tử thần số hai liền biết Kim Minjeong đang nói cái gì. Nếu là bình thường, anh ta nhất định sẽ chịu thua. Tuy anh ta thường xuyên tìm Kim Minjeong để gây phiền phức, nhưng anh ta không ngốc, anh ta luôn nắm chắc mọi việc trong tay.

Nhưng lúc này đây, thằng con luôn sùng bái mình đang ở bên cạnh, còn kéo góc áo anh ta ——

"Ba ba, ba là đại anh hùng! Ba nói với cô ấy đi, để cô ấy không làm chuyện xấu nữa đi ạ."

Tử thần số hai cắn răng, nói: "Con gái cô rất đáng yêu đấy, cô phải làm một người mẹ tốt."

Trong nháy mắt đó, tử thần số hai cảm thấy mình xong đời rồi. Mặc dù hiện tại anh ta đã là tử thần chính thức, nhưng ai cũng biết Kim Minjeong mới là tử thần chân chính, chẳng qua cô chỉ cần một chút thời gian mà thôi.

Thật ra anh ta luôn mở miệng khiêu khích Kim Minjeong, nhưng anh ta chưa từng thật sự dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với Kim Minjeong.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, Kim Minjeong chỉ nhìn Park Bo Gum đứng bên một lúc. Khuôn mặt cô chẳng có xíu cảm xúc nào, thậm chí còn không vạch trần thân phận của anh ta để đả kích Park Bo Gum luôn.

Trái lại, cô bé mà Kim Minjeong ôm trong ngực thì đã tức đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóc nấc: "Mami, mami, mami không phải mami xấu đâu! Mami là mami đại anh hùng!"

Những kẻ xấu trong TV đều sẽ bị nhốt, mami bé không phải kẻ xấu đâu.

Kim Minjeong vỗ lưng cho con gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành: "Mami không phải mami xấu, mami là mami đại anh hùng. Đừng khóc nữa, mami đâu có lừa con."

Giọng Kim Minjeong mềm xuống, lúc nói lời này còn đưa mắt nhìn tử thần số hai. Tử thần số hai lập tức ôm lấy Park Bo Gum, mở miệng nói: "Cục cưng đừng nói lung tung, cô này làm chung với ba ba, cũng giống ba ba đều là đại anh hùng."

Kim Minjeong quay đầu lại, đưa một tay lau nước mắt cho con gái: "Con xem, mami có lừa con đâu, mami cũng là đại anh hùng mà."

Park Bo Gum cảm thấy thật khó tin. Tử thần số hai sợ con trai mình lại nói cái gì không nên nói vào lúc này, liền vội vàng chào tạm biệt Kim Minjeong.

~~~

Tử thần số hai ôm Park Bo Gum ra khỏi tiểu khu, thì mới thở phào một hơi, nhưng lông mày vẫn còn giật giật. Anh ta đặt con trai trên đường, ngồi xổm xuống, nói: "Cục cưng, chúng ta về lại trường cũ học nhé?"

Hiện tại tử thần số hai lo rằng việc mình có gia đình sẽ bị lộ ra ngoài.

Anh ta chưa từng báo cáo lên trên về gia đình của mình. Nếu để Kim Minjeong biết anh ta có vợ con, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền phức.

Park Bo Gum hoàn toàn không biết nổi khổ của ba ba mình, vẫn còn nói ——

"Ba ba, mami của em gái công chúa thật sự là đại anh hùng ạ?"

Tử thần số hai bị chọc cho tức chết đến nơi rồi. Anh ta nghiêm túc nói với con trai mình: "Park Bo Gum, ngày mai con sẽ về trường cũ học! Về sau không được phép nhắc đến em gái công chúa nữa!"

~~~

@querenciajmj: Kim Minjeong lần này siêu rồi, không phá hủy tín ngưỡng của một đứa bé. Đáng yêu hết nước chấm!!!

~~~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro