Chương 2: Bảo Mẫu Loài Người Đáng Ghét
*Chương hôm nay edit bằng điện thoại nên cả nhà thông cảm hơi cùi nhóoo 🫷🏻
---------
Kim Minjeong đọc tin nhắn của bóng đen xong, cô cũng đành rời giường.
Đầu tiên, Kim Minjeong kiểm tra nhiệm vụ ngày hôm nay trên app. Sau đó rửa mặt, mặc một bộ Âu phục màu đen đặt riêng, rồi đeo cà vạt. Cô nhận bữa sáng mà quản gia bóng đen đưa tới. Một mình ngồi trước bàn ăn thật dài, ăn hết điểm tâm. Minjeong làm mọi việc cần thiết một cách ngăn nắp thứ tự, cứ như một người máy đã được thiết lập chương trình sẵn.
Kim Minjeong là chuẩn tử thần. Cô có năng lực xé rách không gian, nhưng cô chỉ được sử dụng năng lực này vào lúc làm nhiệm vụ. Nếu Minjeong vi phạm quy định, cô sẽ phải viết một bản báo cáo rất dài. Cho nên trong tình huống bình thường, Kim Minjeong vẫn luôn ngồi xe ra ngoài.
Nửa giờ sau, Kim Minjeong đã đến phòng của nhóc con Yu Jimin. Trên giường lớn có một khối nhỏ, nó làm cho chiếc chăn hoa mềm mại màu hồng nhô lên. Nếu nhìn kĩ, sẽ thấy nó còn đang run.
Kim Minjeong: "..."
Trẻ con loài người sợ quỷ đúng là không ít, nhưng sợ đến trình độ này thì cô chưa thấy bao giờ đấy?
Kim Minjeong dời cái ghế bên cạnh sang. Cô định ngồi đây nhìn thử xem trẻ con loài người này có thể run được bao lâu.
Kết quả, Minjeong vừa ngồi xuống thì phát hiện app của mình kêu.
Tử thần đại nhân có dự cảm không tốt liền lấy điện thoại ra, thì cô thấy hàng chữ ——
"Yu Jimin, ngày 18 tháng 1 năm 2017, nguyên nhân cái chết: Sợ hãi quá độ."
Tử thần đại nhân nghĩ trong đầu một câu thô tục viết hoa. Kim Minjeong xoay qua nhìn cái khối nhỏ đang trốn dưới chăn run lẩy bẩy kia.
Tử thần đại nhân vừa tức vừa gấp. Cô nặn ra một nụ cười đã nhiều năm chưa từng xuất hiện, giọng điệu của cô thì cứng ngắc, quả thực có thể đem so với trùm phản diện: "Jimin à, mami đến rồi, đừng sợ nữa."
Chăn vẫn run run rẩy rẩy, phía dưới truyền tới âm sữa run run: "Cạc..."
"Thật là mami mà, không phải quỷ đâu. Con lén nhìn xem, trong phòng làm gì có quỷ." Kim Minjeong 'ấm giọng thì thầm' dụ dỗ.
Quả cầu nho nhỏ bên trong di chuyển đến bên gối. Sau đó, bé Jimin vén một bên chăn, cẩn cẩn thận thận ló đầu ra dò xét.
Ngay khi Yu Jimin nhìn thấy tử thần đại nhân, bé lập tức chui ra khỏi chăn, ôm lấy cơ thể cứng ngắc của Minjeong: "Cạc cạc!"
Sau khi ôm mami, bé Jimin còn nói một tràng lầm bầm lầu bầu. Đại khái là, bé phát hiện mình nói không giống mami nên muốn nói cho giống mami. Kết quả, người ta chỉ nghe được tiếng cục cục cục cục.
Nhưng tử thần đại nhân vẫn hiểu ——
"Mami không thấy..."
"Khắp nơi đều là quỷ..."
Hôm qua Yu Jimin cũng nhìn thấy bóng đen, mặc dù bé có sợ nhưng không xảy ra việc gì quá lớn. Thế mà, hôm nay nó lại có thể trở thành nguyên nhân cái chết của bé.
Hóa ra là thế này, hôm qua có mami, hôm nay bé không tìm thấy mami.
Nhóc con Jimin nói một tràng cục cục cục cục, thỉnh thoảng còn cục cục cạc cạc.
Nhưng tử thần tiên sinh vẫn hiểu ——
Nhóc con nói, trước đây những lúc bé gặp quỷ thì những người bạn nhỏ bên cạnh sẽ được cha mẹ ôm đi, mà bé chỉ có một mình nên bé phải trốn rồi chờ cha mẹ đến tìm bé.
Tử thần suy nghĩ một chút đã hiểu, Yu Jimin lưu lạc ở thế giới này hơn hai năm nay. Trong hai năm này, những đứa trẻ dưới sáu tuổi sẽ thấy được bé, người lớn lại không cách nào thấy được. Những đứa trẻ chỉ cần nói chuyện với bé, người lớn chắc chắn sẽ nghĩ mình gặp quỷ.
Cho nên trong hai năm qua, nhóc con Jimin đáng thương không hề biết bé chính là con quỷ người gặp người sợ kia.
Kim Minjeong có chút nhức đầu. Nói cách khác, nếu cô không ở đây mà chỉ có bóng đen và trẻ con loài người này ở chung, rất có thể trẻ con loài người sẽ bị hù chết. Như vậy, cô đứng trước hai lựa chọn ——
Hoặc là Kim Minjeong tự mình mang theo Yu Jimin.
Hoặc là tìm bảo mẫu loài người.
Bởi vì hợp đồng tử thần có tính bảo mật, nếu cô tìm bảo mẫu loài người đến thì bóng đen không thể ở đây.
Kim Minjeong nhìn trẻ con loài người đang ôm mình, cô nhíu mày. Bản năng chán ghét loài người khiến cô không thể lập tức đưa ra quyết định.
Bóng đen không biết nói chuyện, nhưng có phương thức giao tiếp của mình ——
"Tiên sinh, bé con Jimin nên rửa mặt, ăn cơm rồi."
Bây giờ còn có thể thế nào chứ?
Kim Minjeong chưa từng rửa mặt cho trẻ con loài người, nhưng hình như nhóc con Yu Jimin này cũng biết rời giường là phải đánh răng rửa mặt.
Jimin leo từ trên giường xuống, rồi ôm con vịt đồ chơi đi lòng vòng trong phòng một lúc. Hình như bé đang xác định ở đây không có giấu quỷ, sau đó bé mới chỉ ly đánh răng.
Thời điểm Yu Jimin rời khỏi cha mẹ, khi ấy bé mới được hai tuổi, chính là cái tuổi vừa mới tập đánh răng.
Lúc bé lang thang cũng thường xuyên nhìn thấy người lớn đánh răng, cho nên Jimin vẫn nhớ rõ chuyện này.
Chỉ là, khi Yu Jimin ngồi xổm xuống rồi hé ra một hàm răng nhỏ, thì bé phát hiện mami vẫn đứng đấy không đến đánh răng cho mình...
Jimin lại chỉ ly đánh răng.
Kim Minjeong vác khuôn mặt không cảm xúc, bước đôi chân dài đi tới rồi nhận lấy ly nước. Nhóc con ngoan ngoãn ngậm một ngụm sau đó phun ra. Yu Jimin lại hé răng, tiếp tục chờ mami đánh răng cho bé. Kiểu cây ngay không sợ chết đứng, rất tự nhiên.
Tử thần đại nhân: "..."
Cho dù Kim Minjeong có không tình nguyện thế nào, thì cô vẫn bóp kem đánh răng lên bàn chải đánh răng hình con thỏ màu hồng mà bóng đen mua về, rồi chà chà răng nhỏ cho bé. Cô vô thức bớt lực, đánh hai hàng răng nhỏ của bé một cách chậm rãi.
May mà Jimin được ba mẹ dạy dỗ rất tốt, lúc bé đánh răng rửa mặt đặc biệt ngoan.
Nhóc con đánh răng xong còn thơm lên mặt mami một cái: "Cạc cạc!"
Kim Minjeong vốn đang ngồi xổm đánh răng cho cô nhóc này, không chú ý liền bị thơm lên mặt. Cô thẹn quá hoá giận, dùng nước rửa bên cạnh ra sức rửa mặt!
Cô ghét loài người! Càng ghét trẻ con loài người hơn!
Nhóc con Yu Jimin dùng sức kéo tay Kim Minjeong, cục cục cục cục muốn đi ăn cơm, đói bụng rồi.
Tử thần đại nhân đứng lên, dẫn nhóc con ra phòng ăn. Trong phòng đã ăn bày nhiều loại bữa sáng.
Jimin ngoan ngoãn ngồi trong ngực mami, sau đó đeo yếm: "Cạc cạc ~"
Nhóc con múa máy tay nhỏ, ngoan ngoãn chờ mami đút cơm cho bé!
Dường như, Kim Minjeong đã phát giác ra điều không bình thường. Lúc đứa nhỏ này lưu lạc ước chừng khoảng hai tuổi, trước đó Yu Jimin chắc được ba mẹ cưng chiều, cho nên ăn cơm phải đút. Nhưng bây giờ, bé đã bốn tuổi rồi mà!
Kim Minjeong vẫn còn tức giận vì việc lúc nãy bị trẻ con loài người thơm một cái. Cô im lặng đặt thìa vào trong bát, rồi để nhóc con ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Cô chuyển bát đến trước mặt bé ——
"Tự ăn đi!" Yu Jimin cũng không phải trẻ con một, hai tuổi, tự ăn cơm là việc quá bình thường.
Kim Minjeong còn tưởng trẻ con loài người này sẽ khóc rống lên. Kết quả, cô phát hiện bé chỉ hơi sửng sốt. Sau đó, Yu Jimin lấy tay nhỏ cầm thìa lên, múc một muỗng cơm. Miệng bé há thật lớn, rồi "Ùm" một tiếng, ăn hết một thìa ——
Chú ý! Còn kèm theo âm thanh nha!
Nhóc con đắc ý lắc lư đầu, ăn ngon còn phun phun.
Kim Minjeong chỉ nhìn cái tướng ăn này thôi đã thấy đau đầu rồi, nhưng bóng đen bên cạnh lại nhắc nhở cô: "Tiên sinh, vẫn nên mời một bảo mẫu loài người thì tốt hơn."
Bây giờ Yu Jimin vẫn đang mặc quần áo của ngày hôm qua. Bé cầm thìa không được chắc, nên bị dính cháo lên mặt, lên yếm, lên quần áo...
Kim Minjeong có bệnh thích sạch sẽ, cho nên cô rất ghét ngồi cạnh người khác. Cô phải cách xa quỷ vương nhếch nhác này mới tốt.
Mà hiện tại, nhóc con tự ăn cơm thôi đã ăn thành thế này, sau đó còn phải thay quần áo, rửa mặt, gội đầu tắm rửa...
Bé Jimin lại không cho bóng đen tới gần nên Kim Minjeong chỉ có thể thỏa hiệp ——
"Tìm hai bảo mẫu loài người đến đi." Hai người, đã là giới hạn của cô rồi.
Trước khi bảo mẫu loài người đến, Yu Jimin rốt cuộc cũng đã ăn no. Bên mép, trên mặt của bé đều là cháo. Nhóc con còn cầm tay áo lau lau mặt mình, khiến khuôn mặt nhỏ càng thêm nhem nhuốc.
Nhóc con lau xong lại quay đầu mở cánh tay nhỏ, thì thầm muốn ôm một cái.
Kim Minjeong lập tức lui về sau.
Yu Jimin còn tưởng rằng mami đang đùa giỡn với bé. Bé tuột khỏi ghế, chạy đến trước mặt mami ra chiều muốn ôm: "Cạc cạc ~ "
Bệnh thích sạch sẽ của tử thần đại nhân phát tác, cô lập tức bước mấy bước né tránh. Yu Jimin lại cảm thấy rất chơi vui, bé vừa cười khanh khách vừa mở rộng cánh tay nhỏ chạy đuổi theo mami.
Kim Minjeong bắt đầu chạy thật, Yu Jimin ở phía sau cũng chạy đuổi theo, bé chơi đến đặc biệt vui vẻ. Cả lâu đài đều có thể nghe được tiếng cười ha ha ha của bé.
Kim Minjeong vừa tránh, vừa đau khổ nghĩ. Cũng may là bé cười chứ không phải kêu cạc cạc cạc, bằng không thì thật ô nhiễm tiếng ồn.
Được cái, hiệu suất làm việc của bóng đen cũng kinh người, nhưng chủ yếu vẫn là vì tử thần đại nhân có tiền. Cho nên, hai nữ bảo mẫu nhanh chóng đến nơi. Một người trẻ tuổi xinh đẹp, một người lớn tuổi hiền lành.
Lúc hai người nhìn thấy lâu đài công chúa màu hồng thì rối rít kinh ngạc.
Sau đó, họ vừa mới đi vào đã bị nhét cho một cô bé: "Rửa mặt, thay quần áo cho nó đi."
Cô gái trẻ tuổi lập tức ngây ngẩn nhìn nữ chủ nhân của lâu đài. Cũng may, dì Lâm bên cạnh có phản ứng nhanh. Bà ta mau chóng ôm lấy Yu Jimin từ người bảo mẫu trẻ tuổi rồi nói: "Tiên sinh, xin hỏi chỗ rửa mặt ở đâu?"
Tử thần đại nhân: "Tầng hai."
Dì Lâm kéo đồng nghiệp bên cạnh, đi nhanh lên hai tầng.
Yu Jimin bị bác gái xa lạ ôm: "Cạc cạc?"
Minjeong: "Họ không phải người xấu, về sau bọn họ sẽ chăm sóc con."
May mà bé Jimin không hề phản kháng, bé ngoan ngoãn để cho bà ta ôm. Kim Minjeong nhìn app, cô không thấy có thay đổi gì thì rời đi.
Phòng tắm tầng hai đã được xả đầy nước, còn thả vào mấy con vịt đồ chơi nhỏ. Yu Jimin được đặt vào trong nước, dì Lâm bắt đầu gội đầu cho bé.
Jimin tự mình cầm một con vịt nhỏ lên: "Cạc cạc ~ "
Bảo mẫu trẻ tuổi thấy hơi kỳ lạ mới nói: "Dì Lâm, hình như con bé không biết nói."
Dì Lâm không cả ngẩng đầu, chỉ nói: "Tốt nhất là chúng ta đừng nghị luận sự tình trong nhà khách hàng. Cô không nghe người đưa chúng ta đến đây nói sao, người nhà này không đơn giản đâu."
Bảo mẫu trẻ tuổi nhìn cô bé đang kêu cạc cạc giống y con vịt kia, lại nhớ tới nữ chủ nhân của lâu đài đang ở tầng dưới. Người kia rõ ràng im lặng và có vẻ mặt không vui, nhưng cô vẫn xinh đẹp đến mức làm cho người ta không dời nổi mắt. Mặt cô ta hơi đỏ lên, nói: "Đã là xã hội mới, có gì không đơn giản chứ, kể cả là giới tính. Tuy rằng chúng ta chỉ là bảo mẫu, nhưng lại không phải dạng thấp kém."
Dì Lâm cũng không nói gì thêm, bà ta dùng khăn tắm quấn đầu Yu Jimin lại, nói với bảo mẫu trẻ tuổi: "Sang phòng bên cạnh lấy quần áo sạch lại đây đi."
Bảo mẫu trẻ tuổi ừ một tiếng, rồi đi mở cửa phòng sát vách. Cô ta cảm thấy dường như mình đang mở ra một cái cửa hàng bán quần áo trẻ em vậy ——
Khu áo ngủ, khu áo trong, khu áo khoác, váy, phụ kiện...
Cô ta đã từng thấy qua rất nhiều phòng để quần áo của nhà có tiền, nhưng cho tới bây giờ, cô ta vẫn chưa từng thấy nhà ai có thể làm được đến trình độ này.
Bảo mẫu trẻ tuổi tiện tay cầm hai bộ rồi về lại phòng bên, đã thấy dì Lâm đang lau khô tóc cho Jimin.
Dì Lâm nhận quần áo rồi mặc vào cho Yu Jimin. Bà ta vừa mặc vừa nói: "Thật là xinh đẹp."
Mặc dù cô ta tiện tay lấy, nhưng trên thực tế, tất cả kiểu quần áo mà bóng đen thu thập đều là kiểu trẻ con ở độ tuổi này thích nhất.
Để phục vụ cho cô gái nhỏ, tay áo ngắn màu hồng bên ngoài còn viền ren trắng, mặc lên người Yu Jimin nhìn rất đáng yêu.
Nhóc con vẫn có thể hiểu được mấy câu. Bé đắc ý gật đầu lại sờ lên quần áo, giữ váy muốn đi: "Cạc cạc!"
Jimin ngẫm nghĩ, bé cưng dễ thương như vậy, mami thấy được chắc chắn sẽ khen bé!
Dì Lâm đang sửa sang lại quần áo cho bé Jimin, thấy thế liền ôm bé lại. Bà ta nhẹ giọng dụ dỗ: "Tóc khô càng đẹp, để dì thắt cho cháu bím tóc thật đẹp có được không nào?"
Yu Jimin nghĩ nghĩ rồi gật đầu thật mạnh.
Lát nữa đi tìm mami sau vậy! Mami chắc chắn sẽ ôm bé, thơm bé, khen bé là bé ngoan như trước đây!
~~~
Dì Lâm bện cho Yu Jimin kiểu tóc công chúa, sau đó lấy một cái vương miện kim cương trong ngăn phụ kiện bên cạnh đội lên đầu nhóc con.
Dì Lâm bế Jimin lên, dùng giọng trẻ con nói: "Mau nhìn xem này, tiểu công chúa xinh đẹp trong gương là ai vậy?"
Nhóc con lập tức sát lại, bé nhìn mình trong gương. Bé sờ lên vương miện lấp lánh trên đầu, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Bảo mẫu trẻ tuổi đứng bên cạnh đã ngây người, cô ta nhịn không được mà sờ lên chiếc vương miện kim cương khác được sắp xếp gọn gàng trong ngăn tủ, rồi nhỏ giọng nói: "Cái này của nó không phải kim cương thật đấy chứ?"
Dì Lâm không để ý đến lời nói của bảo mẫu trẻ tuổi. Bà ta nhanh chóng đuổi theo ra ngoài: "Chạy chậm thôi, coi chừng té đó."
Sau khi Yu Jimin chạy ra ngoài, bé chỉ thấy phòng khách trống không ——
"Cạc cạc?"
"Bò bò?" Nhóc con vừa lững thững đi tìm quanh phòng khách, vừa gắng sức gọi mami.
Yu Jimin vén rèm cửa lên, "Cạc?"
Sau rèm cửa cũng chẳng có ai.
Lâu đài rất lớn, Yu Jimin không bỏ sót nơi nào. Phòng nào bé cũng vào tìm, nhưng hoàn toàn không phát hiện dì Lâm đang khiếp sợ ở phía sau.
Thật sự là quá... quá kỳ lạ rồi!
Lâu đài xa hoa thế này lại không có bất kỳ ai, ngoại trừ ba người bọn họ ra.
Trước đây, dì Lâm đã từng làm bảo mẫu cho nhà giàu rồi. Nếu muốn quản lý loại lâu đài kiểu này đâu ra đấy, thì ngoài vườn phải có ít nhất ba hoặc bốn người chuyên biệt để quản lý. Mà mỗi căn phòng, phòng khách, phòng bếp ở đây đều không có một hạt bụi, còn phản chiếu cái bóng của bọn họ trên đó.
Toàn bộ lâu đài không có hai mươi, ba mươi người thì không thể bảo trì sạch sẽ gọn gàng đến thế này được.
Nhưng từ khi bon họ bắt đầu đến đây cho tới bây giờ, ngoại trừ gặp được nữ chủ nhân lâu đài một lần đó ra, thì không hề nhìn thấy nửa cái bóng người.
Lúc này, Yu Jimin đã leo từ cầu thang trải thảm đắt đỏ lên tận tầng ba. Bé từ từ đẩy cửa tầng ba ra, thì nghe được bài nhạc thiếu nhi nhẹ nhàng ——
"Xe lửa nhỏ ~ xe lửa nhỏ ~ ông xe lửa nhỏ ~ ông xe lửa nhỏ có râu quai nón ~ "
Yu Jimin ôm con vịt đồ chơi, lập tức vọt vào: "Nhiều công chúa quá! Nhiều công chúa quá đi!"
Tầng ba là một căn phòng lớn có trần. Trên bốn bức tường cao đều được vẽ tranh công chúa, còn ở giữa thì được chia làm mấy khu. Bên trái là một khu, một cô công chúa cao xấp xỉ Jimin ngồi trong xe ngựa bí đao thật to đang vẫy tay chào.
Hai khu khác, một khu là thang trượt, một khu là xe nhún...
Dì Lâm cùng bảo mẫu trẻ tuổi đứng ở cửa nhìn một cảnh này.
Dì Lâm nhíu mày, nơi này quá không đúng, quá không thích hợp. Tòa lâu đài lớn như thế, nhưng từ dưới lầu lên trên lầu, chỉ có căn phòng tiểu công chúa kia mới thực sự có người ở mà thôi. Cả tầng ba này đều là sân chơi cho trẻ con, giống như tòa lâu đài được chuẩn bị vì đứa bé này vậy.
Nếu thật sự yêu đứa bé này như thế, sao lại chỉ có hai bảo mẫu? Cũng chẳng thấy dặn dò bọn họ một việc gì. Quan trọng hơn là, hình như đứa bé này không biết nói chuyện, chỉ kêu cạc cạc.
Đây không phải tổ chức tà giáo gì đó đấy chứ?
Mà bảo mẫu trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn tất cả những thứ này, thì trong nội tâm cô ta chỉ có một ý nghĩ. Cô ta muốn có được tất cả mọi thứ ở nơi đây.
Ngoại hình của cô ta rất đẹp, lại có thể lôi kéo ở chung với đứa bé này. Đến lúc đó, chắc chắn cô ta sẽ có cách đạt được ước muốn của mình.
Yu Jimin bắt đầu leo lên nhưng xe ngựa lại quá cao với bé, bé làm sao cũng không leo lên được.
"Reng reng reng..."
Dì Lâm tỉnh lại từ trong khiếp sợ, bà ta cúi đầu xuống thì thấy điện thoại di động của mình có tin nhắn: "Ôm con bé lên xe ngựa bí đao đi."
Dì Lâm phản xạ có điều kiện muốn xem làm cách nào đối phương giám thị được bọn họ, nhưng bà ta đã kiềm chế rất nhanh. Bà ta đi nhanh qua, ôm cô bé vào trong xe ngựa bí đao.
Yu Jimin đội vương miện nhỏ đứng trên xe ngựa. Bé đặt con vịt đồ chơi lên chỗ ngồi, sau đó lấy hai tay nhỏ kéo viền ren trên chiếc váy trắng của mình, uốn cong đầu gối như công chúa ——
"Cạc?"
Dì Lâm có chút buồn cười, nhưng bà ta không cười mà chỉ trả lời tin nhắn vừa nãy ——
"Chào tiên sinh, xin hỏi chúng tôi có cần phụ trách mua thức ăn nấu cơm không? Khi nào người về?"
Lúc tử thần đại nhân nhìn thấy tin nhắn cũng là lúc cô đang cầm điện thoại đặc chế, ngồi trên vách đá cheo leo. Cô im lặng nhìn người đàn ông phía đối diện.
Kim Minjeong nghiên cứu ra app có thể dựa vào chương trình để hái linh hồn, sau đó tự tính toán cấp linh hồn, rồi căn cứ vào cấp linh hồn để tiến hành phân loại.
Nhưng có một vấn đề đã xảy ra, cũng vì Yu Jimin gây ra bug nên app không thể tự hái linh hồn của những người tự sát nữa, mà cần tử thần đại nhân phải tự hái như trước.
Cái bug này chỉ có thể chờ linh hồn Yu Jimin về lại app mới có thể sửa chữa.
Từ đầu tới cuối, Kim Minjeong chỉ lạnh mặt nhìn người kia đi đến vách núi, nhìn người kia nhảy xuống.
Trong app, tên của người này sáng lên.
Lúc Kim Minjeong đang chuẩn bị trở về thì thấy app của cô lại kêu ——
"Yu Jimin, ngày 18 tháng 1 năm 2017, nguyên nhân cái chết: Ngạt thở "
Mà ngay lúc này, bảo mẫu cũng gọi điện thoại tới ——
"Tiên sinh, xảy ra chuyện rồi. Cô chủ bị mắc nghẹn, chúng tôi muốn đến bệnh viện nhưng lại không mang tiền..."
Kim Minjeong biến sắc, tâm trạng cô căng thẳng. Lúc Minjeong phóng về thì thấy hai bảo mẫu loài người đang hốt hoảng vây quanh Yu Jimin, còn khuôn mặt nhóc con đã biến thành tím tím xanh xanh.
Bên cạnh có một hũ hạt điều.
Tử thần có kiến thức rộng rãi, Kim Minjeong chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề gì. Nhóc con Jimin ăn hạt điều bị mắc họng.
(Khúc này có thiệt sự cần kiến thức rộng rãi khum vị 😇)
Tử thần tiên sinh tức khắc cũng nhớ lại chuyện xảy ra tượng tự lúc trước.
Kim Minjeong lập tức bế nhóc con lên, hướng mặt Yu Jimin xuống dưới, đầu dưới chân trên. Sắc mặt tử thần đại nhân tái xanh, cô không ngừng dùng tay vỗ liên tục chỗ giữa hai xương bả vai của bé...
Ngay sau đó, Yu Jimin đã phun ra một hạt điều nhuốm đầy máu.
Kim Minjeong lật nhóc con lại, lúc thấy vẫn còn thở, cô rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dì Lâm nhỏ giọng giải thích: "Thật xin lỗi..." Ai mà ngờ ngày đầu tiên giữ trẻ đã xảy ra chuyện rồi.
Bảo mẫu trẻ tuổi cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi, nhưng mà bé cứ muốn ăn..."
Tử thần đại nhân vốn đã hận người lớn, càng hận bảo mẫu người lớn hơn. Hiện tại sắc mặt Yu Jimin vẫn còn xanh xao nhợt nhạt, rơi vào hôn mê ngắn chưa thấy tỉnh lại.
Cơn giận trong lòng Kim Minjeong còn chưa tiêu tan, cô chỉ nói một chữ: "Cút!"
Dì Lâm vội vàng kéo bảo mẫu trẻ tuổi liên tục nói xin lỗi, sau đó đi ra ngoài. Dì Lâm thực sự sợ hãi, vừa rồi... vừa rồi người con gái này tựa như đột ngột xuất hiện từ đâu đó.
Bảo mẫu vừa rời đi, bóng đen lập tức xuất hiện, nhao nhao quỳ trên mặt đất.
Kim Minjeong đưa nhóc con trong ngực ra: "Đừng để loài người bước nửa bước vào nơi này!"
Kim Minjeong không hỏi câu nào nữa. Theo cô thấy, là bảo mẫu loài người muốn lừa nhiều tiền hơn cho nên mới ra tay với nhóc con!
Cô rất quen thuộc với những chuyện như này.
—— "Tiên sinh, con của ngài nhảy xuống từ lầu hai, bị gãy xương đùi, tôi lại không có tiền."
—— "Được ạ, sau khi tôi nhận được tiền sẽ đưa đến bệnh viện."
—— "Mẹ, không đưa đi bệnh viện sao?"
—— "Không có việc gì đâu, nó là đứa quái vật, không chết được đâu mà lo. Phải để tiền cho con học bổ túc, chuẩn bị phải thi tốt nghiệp trung học rồi, trường luyện thi lại đắt như thế, con nhất định phải học cho giỏi đấy."
Cô cứ thế nằm trên mặt đất, nằm trong vũng máu tươi. Cô nhìn đối phương chụp ảnh đòi tiền, sau đó nhìn đối phương rời đi.
Minjeong nhìn nhóc con đang hôn mê. Một cục nho nhỏ, yếu ớt đến mức một tay đã có thể bóp chết.
Lúc Jimin tỉnh lại chỉ nhìn thấy bóng đen, bé rất sợ nên vội trốn vào chăn, nhỏ giọng kêu cạc cạc.
Kim Minjeong đi tới, chỉ một tay đã mò nhóc con từ trong chăn ra. Cô lớn tiếng nói: "Đây đều là bạn của mami, không phải quỷ. Còn sợ nữa, ta sẽ không cần con đâu!"
Jimin hơi sửng sốt. Bé nhớ lại khoảng thời gian không có cha mẹ kia. Lúc ấy, những bạn khác gặp phải quỷ sẽ được ôm đi, chỉ có mình bé là không có ai ôm hết...
Nếu con vịt nhỏ muốn khóc, đại khái chính là kêu như vậy, "Cạc..."
Kim Minjeong nhìn cái kiểu sắp khóc đến nơi của Yu Jimin, nói: "Bọn họ là bạn của mami! Không phải quỷ, sẽ chăm sóc con."
So với loài người tham lam xấu xí, Kim Minjeong càng tín nhiệm những bóng đen này hơn.
Yu Jimin tội nghiệp nhìn thoáng qua mấy cái bóng đen thui cách đó không xa, bé nhỏ giọng cạc một tiếng.
----------
Tử thần đại nhân cũng có cuộc sống của mình. Kế hoạch ban đầu ngày hôm nay của cô là, tự mình đi hái linh hồn của hai người tự sát, sau đó sẽ về đọc sách.
Nhưng căn bản nhóc con không cho Kim Minjeong đi. Yu Jimin không phải muốn ôm, thì chính là phải nhìn bé đội vương niệm nhỏ.
Trẻ con vốn thích những thứ sáng lấp lánh, huống chi còn là vương niệm nhỏ xinh đẹp mà công chúa đội.
Kim Minjeong chỉ cần nhìn một chút liền đau đầu, cô chỉ muốn len lén rời đi. Kết quả, cô còn chưa đi được, thì đã bị Yu Jimin kéo lại: "Cục cục cục cục... Cạc cạc..."
"Mami mau nhìn đi, con là tiểu công chúa, công chúa vịt nhỏ nha!"
Tử thần đại nhân thuận theo bé, nói: "Bây giờ mami muốn đọc sách, con là tiểu công chúa thì không thể quấy rầy ta đâu nha."
Với tư cách là công chúa có tu dưỡng, nhóc con Yu Jimin ưỡn ngực, mang theo vương miện, ôm vịt nhỏ, đồng thời trốn tránh bóng đen. Bé lục tung mấy thứ trong nhà, thì lục được một hộp màu nước. Nhóc con phấn khích nhảy cẫng lên. Jimin cầm màu nước tô tô vẽ vẽ lên vách tường ngay ngoài hành lang, thỉnh thoảng còn len lén nhìn xem mami có ở đó hay không. Nếu bé không thấy mami sẽ kêu cạc cạc ngay.
Đến chiều, nhóc con nhảy nhót cả một ngày cũng đã buồn ngủ. Yu Jimin đặt bút vẽ qua bên, dụi dụi con mắt rồi chạy tới phòng Kim Minjeong đọc sách. Bé nhìn mami một chút, mami vẫn đang bận...
Thế là nhóc con Jimin chuyển cái ghế ở bên cạnh qua. Sau đó bé đứng trên ghế, lộn vòng vào trong ngực mami rồi ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Không có quấy rầy mami nha, một chút cũng không có nha.
Kim Minjeong nhìn Yu Jimin chuyển ghế, nhìn bé leo lên, cuối cùng nhìn bé gối lên cánh tay mình. Gần như một giây sau, bé đã chìm vào giấc ngủ.
Tử thần đại nhân nhớ lại, đêm qua lúc cô mới ôm nhóc con, nó cũng ngủ mất.
Mà giờ phút này, Yu Jimin đã ngủ say. Bé nhắm mắt ngủ say sưa, dường như ở trong lòng mami rồi bé sẽ còn không sợ cái gì nữa.
Kim Minjeong nhìn một lúc lại quay đầu tiếp tục đọc sách. Nhưng cảm giác có điều gì đó ấm áp len lỏi trong lòng...
~~~
End chap 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro