Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Trẻ Con Loài Người

Thu vàng tháng mười, cây trái ven đường đã kết đầy quả, cành nặng trĩu quả vươn ra đầu tường. Gió nhẹ khẽ vuốt, xào xạc xào xạc, tựa như đang vẫy chào những người đi ngang qua.

Yu Jimin mặc váy đỏ đang đứng ở chân tường, đôi mắt bé nhìn thẳng vào những quả đỏ au kia. Bé nuốt một ngụm nước bọt, gắng sức nhảy lên song vẫn không với tới.

Cô bé không được ăn quả ủ rũ cúi đầu ôm con vịt đồ chơi, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn đầy mong đợi. Sau đó, bé bi bô kêu to với con vịt đồ chơi đang ôm trong ngực: "Quạc quạc..."

Yu Jimin đè lên bụng vịt nhỏ, vịt nhỏ lập tức đáp lại: "Quạc ~ "

Bên cạnh con đường là sân chơi, mấy bạn nhỏ đang trượt từ trên trượt thang trượt xuống.

Một đứa bé trong đó nghe được tiếng quạc quạc nên nhìn theo, sau đó lôi kéo mẹ đứng bên cạnh, chỉ chỉ bé Jimin rồi nói với mẹ mình: "Mẹ ơi, con muốn con vịt nhỏ em gái kia đang ôm, nó sẽ kêu quạc quạc quạc, mẹ mua cho con một con được không?"

Người mẹ trẻ nhìn sang, bên kia chỉ có một cái chai nhựa bị gió thổi vang lên soàn soạt, liền cảm thấy lạnh sống lưng. Cô ta bế con gái lên rồi nói: "Cục cưng, bé gái kia trông thế nào?"

"Em gái ấy đang ôm con vịt nhỏ trong tay, mặc váy màu đỏ, buộc tóc. Em ấy đang nói chuyện với vịt nhỏ ạ..."

Người mẹ trẻ càng nghe càng cảm thấy sau lưng tê dại. Cô ta nhìn sang bên kia, lại kéo một bạn nhỏ đứng bên cạnh rồi nói: "Bạn nhỏ này, bên kia có một bé gái mặc váy đỏ đúng không?"

Bạn nhỏ đang bận chơi thang trượt, vội vàng nhìn thoáng qua rồi nói: "Có ạ, em gái còn ôm một con vịt nhỏ trong tay."

Người bố trẻ tuổi khác thấy người phụ nữ xa lạ tiếp cận con mình, vội vàng đi đến liền nghe được câu này. Anh ta đưa mắt nhìn sang chỗ con mình chỉ, ở đó không có gì hết.

Hai phụ huynh liếc mắt nhìn nhau, vội vàng ngăn một bạn nhỏ khác: "Bạn nhỏ này, cháu nhìn bên kia xem có bé gái nào không?"

Cậu bé nhìn thoáng qua: "Có ạ, em ấy đang đến đây..."

Ngay sau đó, bạn nhỏ kéo góc áo ba ba rồi nói: "Ba ba, ba ba, chúng ta có thể dẫn em ấy về nhà không ạ? Em ấy kêu như một con vịt..."

Một người lớn trong nhóm hét to một tiếng "Có quỷ! ! !"

Yu Jimin cũng hoảng hốt hét theo. Những đứa trẻ khác cũng được phụ huynh nhào tới ôm chạy. Bé Jimin sợ đến mức dùng một cái xô đỏ bên cạnh đội lên đầu mình và bạn vịt nhỏ của mình, trốn ở một bên, cơ thể nhỏ nhắn run lẩy bẩy.

Quỷ đều muốn ăn thịt trẻ con.

Tử thần Kim Minjeong mang theo bóng đen tìm được cái bug* nhỏ này, thì thấy một cảnh như vậy.

(*Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn.)

Jimin giống như con đà điểu nhỏ, vùi đầu trong xô, cơ thể đang run lẩy bẩy vẫn còn ở bên ngoài.

Hiện trạng trẻ con loài người này là Minjeong tạo thành. Trước đó, cô đang nghiên cứu app Final Destination thì xuất hiện hệ thống bug. Trong danh sách của hệ thống rơi mất tên Yu Jimin, dẫn đến việc đứa bé biến mất khỏi thế giới loài người. Nhưng trên thực tế, Yu Jimin chưa chết, mà chỉ không có thực thể. Bé không cần ăn, người trưởng thành cũng không thể thấy bé.

Kim Minjeong cũng phải trả một cái giá khá đắt. Vị trí tử thần vốn đã được xác định, nhưng đã bị cướp đi vì cái chết của đứa bé này. Minjeong nhất định phải nuôi Jimin trong kiếp này sống đến năm tám tuổi. Sau đó, đợi bé bị tử thần hái đi dựa theo mệnh cách bản gốc, cô mới có thể trở về vị trí tử thần.

Hiện tại Yu Jimin đã năm tuổi, còn ba năm nữa.

Đối với tử thần, nhất là tử thần có tiền, có thế, còn có thuộc hạ mà nói, đây là chuyện hết sức đơn giản.

Kim Minjeong vẫy tay, hai bóng đen bên cạnh tiến lên cưỡng ép kéo đầu đà điểu nhỏ ra khỏi xô.Tóc tai của đà điểu nhỏ rối bời. Lúc này, bé Jimin vẫn đang nhắm chặt hai mắt, ra sức níu lấy lan can sắt bên cạnh, còn phát ra một tiếng "Quạc!" đầy kinh hoàng.

Bóng đen không dám dùng quá nhiều lực. Suy cho cùng, chúng cũng không thể làm đứa nhỏ này bị thương được. Hai bóng đen chỉ có thể nhìn về phía Minjeong xin chỉ thị.

Từ trước đến nay, Kim Minjeong vẫn luôn xem thường loài người, nhất là trẻ con loài người phiền phức. Cô mở miệng nói: "Yu Jimin, thả lan can ra."

Jimin vẫn nhớ rõ tên mình, bé lập tức mở mắt, liền thấy được... mami sao?

Tuy bé đã rời khỏi cha mẹ hai năm, nhưng bé vẫn nhớ mami bé từng gọi bé như vậy! Mà mami cũng cao như thế luôn!

"Cạc cạc cạc cạc cạc..." Nhóc con cố gắng gọi mami. Trong hai năm qua, bé Jimin chỉ có con vịt đồ chơi biết kêu cạc cạc này ở bên, nên nhóc con ít tuổi cũng học theo ngôn ngữ này luôn. Vì vậy, bé chỉ có thể kêu cạc cạc đầy trầm bồng du dương.

Kim Minjeong nhìn trẻ con loài người đáng ghét này một lúc, mới nói với bóng đen: "Dẫn về."

Lần này, hai bóng đen lại bắt lấy Jimin lần nữa. Bé rất sợ bóng đen đột nhiên xuất hiện này, liền giãy giụa tay nhỏ chân nhỏ muốn đi tìm mami. Đôi mắt nhóc con trong veo như nước, tựa như đang không hiểu vì sao mami lại không ôm bé. Giọng Yu Jimin phát run, sợ hãi kêu: "Cạc cạc cạc cạc cạc!!!"

Bé giãy giụa hết sức, một bóng đen vì không chú ý mà để Jimin thoát được.

Cũng may, sau khi nhóc con thoát ra cũng không hề chạy lung tung, chỉ đột nhiên nhào vào người Kim Minjeong.

Cô bị trẻ con loài người ôm, liền phải cố nén xúc động muốn một cước đá bay bé Jimin lại.

Minjeong nhìn bóng đen bên cạnh, lại nhìn trẻ con loài người. Bé sợ bóng đen đến mức rưng rưng nước mắt, nhìn cô xin giúp đỡ.

Kim Minjeong trực tiếp biến cái xô nhựa của một đứa bé chơi cát bên cạnh cho to lên mấy lần, sau đó xé cái băng dính hình trẻ con loài người Yu Jimin này ra khỏi đùi mình. Cô nhanh nhẹn bỏ bé vào xô rồi xách cái xô lên.

Cho dù, Minjeong có không thích thì cô cũng phải bảo đảm, trẻ con loài người phiền phức này sống đến năm tám tuổi.

Jimin bị bỏ vào xô. Bé với tay nhỏ, sau đó từ từ đưa cái đầu nhỏ ra ngoài. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm mami, lại len lén nhìn về hướng khác. Sau khi bé thấy bóng đen thì lập tức rụt lại vào xô, run run rẩy rẩy phát ra một âm sữa nhỏ "Cạc~"

Kim Minjeong nghe thấy tiếng cạc tội nghiệp này thì đưa mắt nhìn hai bóng đen bên cạnh, hai bóng đen lập tức lui xuống.

Sân chơi đã không còn ai. Gió đêm lạnh lẽo, Kim Minjeong bước đôi chân dài, xách theo cái xô màu đỏ, ngồi vào chiếc xe sang trọng.

Thời điểm xe chuyển động, nhóc con Yu Jimim trong xô lại run rẩy.

Một lúc sau, dường như đã cảm thấy an toàn, bé lại với tay nhỏ lên thành xô lần nữa. Jimin giống như con chuột nhỏ, cẩn cẩn thận thận thò đầu ra. Sau khi đôi mắt to tròn phát hiện không thấy quỷ đâu nữa, lúc này bé mới lật người thoát khỏi cái xô, rơi xuống chỗ ngồi trên xe."Cạc cạc cạc cạc..." Nhóc con nhanh chóng bò lên, ôm đồ chơi, kéo góc áo Kim Minjeong.

Kim Minjeong cực kỳ ghét bỏ, cô nhấc Jimin lên bỏ lại vào trong xô. Lần này, nhóc con ngoan ngoãn ngồi xổm trong xô, ngước nhìn Minjeong với đôi mắt trong veo như nước --

"Cạc cạc cạc cạc..."

Kim Minjeong sai lái xe đằng trước lái nhanh hơn. Cô thật sự không thể chịu nổi cái tình huống trong chiếc xe này nữa.

Đã rất nhiều năm, Minjeong không nói chuyện với loài người. Huống chi là trẻ con loài người, lại còn là trẻ con loài người kêu cạc cạc cạc!

Cô rất ghét loài người, càng ghét trẻ con loài người phiền phức hơn.

May mà xe cũng nhanh dừng lại, đã có mấy bóng đen đứng chờ sẵn. Một bóng đen trong nhóm tiến lên mở cửa xe ra, Kim Minjeong bước xuống, sau đó đưa xô cho mấy bóng đen kia.

Đương nhiên, Minjeong không định nuôi đứa trẻ loài người này. Cô có tiền, mà mấy bóng đen lại có thể chăm sóc đứa trẻ loài người này thật cẩn thận chu đáo. Đợi trẻ con loài người Yu Jimin sống đến năm tám tuổi, Minjeong liền hái mạng của bé, để app "Final Destination" trở lại bình thường.

Kim Minjeong bước về phía trước. Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước thì đã bị "Con vịt nhỏ" chạy như bay đến ôm lấy chân --

"Cạc cạc cạc cạc cạc..."

"Cạc cạc cạc cạc..."

Nhóc con Yu Jimin ôm chặt lấy chân Kim Minjeong, giọng càng ngày càng nhỏ: "Cạc cạc ~ "

Kim Minjeong cắn răng, mở miệng nói: "Bọn chúng không phải quỷ, sẽ không ăn nhóc."

"Cạc cạc..." Cô bé tội nghiệp nhìn thoáng qua bóng đen phía sau, sau đó lập tức chôn đầu vào trong ống quần của Minjeong.

Rốt cuộc Kim Minjeong cũng là tử thần, nên trẻ con loài người Jimin này có kêu cạc cạc, cô vẫn có thể hiểu bé đang nói cái gì.

"Ta đã nói bọn chúng không ăn thịt người, buông ra đi!"

Nhóc con Jimin càng thêm đáng thương, "Cạc cạc..."

Kim Minjeong gặp phải vấn đề khó khăn nhất trong sự nghiệp. Trước đây, cô là chuẩn tử thần, công việc mỗi ngày cô phải làm là hái sinh mệnh. Bây giờ, Minjeong cần bảo vệ một sinh mệnh, đây là đề khó nhằn.

Đã vậy Kim Minjeong lại còn gặp phải trẻ con loài người Yu Jimin giống y con vịt nhỏ, bé đã nhận định cô là mani bé. Mười câu cạc cạc của bé thì có đến chín câu là đang gọi mami.

Kim Minjeong nhìn bóng đen bên cạnh, ra hiệu cho bọn chúng tiến lên lôi nhóc con này đi. Nhưng mấy bóng đen đều lui về sau một bước. Tuy rằng mấy bóng đen không biết nói chuyện, nhưng chúng cũng hiểu đứa bé này rất sợ bọn chúng.

Kim Minjeong tức điên lên!

Cô bực bội nhận lấy xô nước màu đỏ mà một bóng đen trong đó đưa tới --

Minjeong vừa xách xô nước màu đỏ, trẻ con loài người giống như thành tinh, lập tức xuống khỏi đùi cô. Bé Jimin ngoan ngoãn bò vào ngồi xổm trong xô. Sau đó, bé với tay nhỏ lên thành xô, tội nghiệp kêu: "Cạc cạc ~ "

Kim Minjeong hít sâu. Từ trước tới nay, cô không thích nói chuyện, nhưng lúc này cũng bị chọc tức mà nói: "Ta không phải mami của nhóc."

"Cạc cạc cạc cạc cạc cạc ~" rõ ràng là mami mà.

Kim Minjeong không nói nữa, xách theo cái xô đi vào bên trong.

Nơi này không phải trụ sở của Minjeong, biệt thự này là cô mua cho trẻ con loài người ở.

Kế hoạch ban đầu của Kim Minjeong là, bóng đen sẽ ở đây cùng trẻ con loài người. Ba năm sau, chỉ cần dẫn linh hồn của trẻ con loài người đi, giải quyết vấn đề bug của app.

Vậy mà bước đầu tiên của kế hoạch, đã chết yểu!

Minjeong xách theo cái xô đi vào tiểu khu. Lúc cô đi đến nơi cần đến, thì thấy sau cánh cổng đang từ từ mở ra xuất hiện một tòa lâu đài công chúa màu hồng.

Kim Minjeong cạn lời, nhìn thoáng qua bóng đen phía sau.

Minjeong chỉ nói nuôi trẻ con loài người này dựa theo tiêu chuẩn cao nhất của loài người, nhưng cô không ngờ tiêu chuẩn cao nhất lại là như vậy.

Hai bên lâu đài màu hồng là vườn hoa lớn, trong vườn hoa trồng đầy cây ăn quả. Kim Minjeong cúi đầu nhìn phản ứng của trẻ con loài người, thì thấy Jimin mở to hai mắt. Đôi mắt to tròn của bé sáng lấp lánh, trong miệng còn phát ra tiếng "Quạc!" phấn khởi.

Đi cùng với sự phấn khởi này, là trẻ con loài người phủi đất đứng lên. Jimin hoàn toàn quên mất việc bản thân đang ở trong xô, và bị xách theo đến.

Jimin vừa đứng lên liền mất trọng tâm, cắm người về phía trước. Ngay lúc đầu bé sắp chạm đất...

Một đôi tay lớn lập tức vớt nhóc con lên.

Kim Minjeong đặt trẻ con loài người trên mặt đất. Cô bất mãn nhìn tảng đá xanh, nói với bóng đen phía sau: "Đổi đi."

Từ khi Minjeong tìm được trẻ con loài người này, trẻ con loài người sẽ lại biến thành người lần nữa. Nói cách khác, bé Jimin sẽ dừng trạng thái không cần ăn, không bị thụ thương lúc trước. Nếu bị thương, bé Jimin sẽ đau đớn, sẽ đổ máu, thậm chí có thể sẽ chết.

Nếu bé chết trước thời hạn, hệ thống bug mãi mãi sẽ không sửa chữa được. Có nghĩa là, Kim Minjeong vĩnh viễn sẽ không được làm tử thần nữa.

Làm sao Minjeong cho phép xảy ra chuyện như vậy được? !

Sau khi Kim Minjeong sai bóng đen đổi hết nhân tố nguy hiểm, cô ngước mắt lên thì thấy con vịt nhỏ mới rồi còn ở trước mắt cô, giờ đã chạy đến dưới cây rồi. Bé Jimin nhảy tưng tưng bằng đôi chân ngắn, muốn với cành vải thấp xuống.

Nhưng, cho dù cành có thấp xuống thì đối với nhóc con, nó vẫn còn quá cao!

Nhóc con lập tức chạy về kéo góc áo Kim Minjeong. Bé chỉ ngón tay về phía cây vải, sốt ruột nói: "Cạc!"

Kim Minjeong : "Không được ăn!"

Nhóc con lại kéo góc áo Kim Minjeong , bé nuốt một ngụm nước bọt: "Cạc!"

Kim Minjeong cúi đầu. Cô từ trên cao nhìn xuống trẻ con loài người, sau đó đi tới rồi đưa tay định bẻ một cành cây. Nhưng mà, khi cô chạm vào cây vải, cây vải lập tức chết khô.

Kim Minjeong đùa dai đưa cành khô còn treo lủng lẳng bảy, tám trái vải đã biến thành màu đen cho nhóc con.

Yu Jimin hơi sửng sốt, trong đôi mắt to của bé đầy vẻ nghi hoặc. Dường như, bé không hiểu vì sao lại thành thế này nên khe khẽ kêu một tiếng: "Cạc ~ "

Mặc dù Kim Minjeong trêu chọc bé, nhưng cũng không muốn bé đói: "Cái này không ăn được."

Cô vừa nói vừa dẫn theo nhóc con đi vào trong lâu đài công chúa, bóng đen xa xa cũng theo sau.

Vừa vào, nhóc con liền bắt đầu nhìn Đông nhìn Tây. Bé Jimin tò mò sờ cây cột, sờ ghế sô pha, giống như mèo con vừa đến nhà mới vậy.

Kim Minjeong đứng bên cạnh nhìn, sau đó nói với bóng đen: "Cho nó ăn đi."

Mấy bóng đen lập tức đi xuống.

Kim Minjeong thừa lúc nhóc con đang làm quen với hoàn cảnh, định bụng lén lút rời đi. Cô cảm thấy, tuy từ lúc bắt đầu trẻ con loài người đã sợ bóng đen rồi. Nhưng dần dần, Yu Jimin sẽ phát hiện ra bóng đen không làm hại bé. Cô bé chắc chắn sẽ quen thuộc hơn.

Kim Minjeong xoay người rời đi. Nhưng cô còn chưa đến cửa thì bắp chân đã bị ôm lấy. Jimin sợ hãi lầm bầm lầu bầu "Cạc cạc cạc..."

Kim Minjeong quay đầu, thấy mấy bóng đen đang bày biện đồ ăn lên bàn.

"Bọn chúng mang đồ ăn cho nhóc rồi kìa." Kim Minjeong vừa nói vừa muốn kéo nhóc con ra khỏi người mình. Kết quả, cô mới kéo bé ra khỏi chân, bé lại ôm lấy tay cô .

Bóng đen bên kia lập tức lui xuống. Kim Minjeong vô cảm xách nhóc con đến bàn cơm.

Jimin thấy đồ ăn lập tức ngoan ngoãn ngồi trên đùi mami. Sau đó, bé tự lấy cái yếm đeo lên cổ mình. Bé vỗ tay nhỏ, chờ mami đút cơm cho bé ăn.

Đợi một lúc, nhóc con bắt đầu thấy nghi ngờ. Vì sao mami không đút cơm cho bé ăn giống trước đây nữa? Nhóc con quay đầu lại, khẽ "Cạc" một tiếng, sau đó chỉ chỉ miệng mình...

Kim Minjeong còn có thể thế nào chứ? Cô cố nén đủ loại khó chịu, cầm cái thìa lên. Cháo thịt nạc rau xanh được đựng trong bát sứ thanh hoa xinh đẹp, bên cạnh còn có mấy món như rau xào và canh gà hầm nấm, rất thích hợp cho trẻ con ăn.

Kim Minjeong đút từng thìa, từng thìa cháo cho trẻ con loài người ăn.

Mỗi lần Jimin ăn một miếng đều gật gù đắc ý. Bé múa máy tay chân, ra chiều đang rất vui.

Không chỉ có thế, bé thỉnh thoảng còn chỉ đồ ăn, ra hiệu là mình muốn ăn món đó.

Kim Minjeong cũng nhịn.

May mà Jimin no rất nhanh. Nhóc con tháo cái yếm xuống, quay đầu ôm lấy mami, "Cạc cạc ~ "

"Ta không phải mami của nhóc!" Kim Minjeong đau đầu nói.

"Cạc cạc!"

"Không phải ai gọi nhóc là Jimin cũng là mami nhóc!"

"Cạc cạc!"

"Cao giống ta cũng có rất nhiều người! Ta không phải mami nhóc!"

"Cạc..."

Nhóc con tội nghiệp tuột từ trên người Kim Minjeong xuống. Sau đó, Yu Jimin ôm vịt nhỏ trong xô lên. Bé rũ đầu rồi đi ra ngoài, còn kêu mấy tiếng "Cạc cạc..." thương tâm.

Kim Minjeong nhìn cảnh này xong cũng tức muốn nổ phổi luôn. Cái gì gọi là, không phải mami thì không ở đây nữa? Không phải mami thì không thể ôm rồi?

Xí, ta cũng không đâu thèm ôm nhóc, đồ oắt con phiền phức!

Bóng đen bên cạnh đang muốn lên khuyên giải thì Kim Minjeong đã khoát tay. Bên ngoài trời đã tối rồi, cô không tin bé dám chạy lung tung!

Đợi một lúc sau, nhóc con vẫn chưa về nhưng app trên người Minjeong lại kêu.

Kim Minjeong lấy ra, thì thấy có thông báo --

"Yu Jimin, ngày 17 tháng 1 năm 2012, nguyên nhân cái chết: Chó hoang "

Kim Minjeong biến sắc, lập tức rời khỏi phòng.

Một bên khác, nhóc con bước đôi chân nhỏ ra khỏi tiểu khu. Bé thương tâm nói với con vịt đồ chơi: "Cạc cạc cạc cạc..."

Lúc này Kim Minjeong cũng đã tìm được Jimin. Cô thấy bé không sao liền thở ra một hơi.

Chỉ là... Ai lại không muốn nhóc rồi? Chỉ có thể làm đứa trẻ lang thang không có mami? Rõ ràng là nhóc nhận bậy mami nha!

Jimin cũng không đi quá xa. Bé nhanh chóng tìm được một cái thùng rác rồi trốn ở phía sau. Không chỉ có thế, bé thỉnh thoảng lại vươn đầu nhỏ nhìn sang tiểu khu bên này.

Rất rõ ràng, Yu Jimin đang chờ mami Kim Minjeong đến tìm bé!

Kim Minjeong : "..." Còn tưởng rằng trẻ con loài người này thật có cốt khí.

Kim Minjeong lo lắng sự việc chó hoang nên cố ý chạy đến thùng rác bên cạnh. Cô giống như đang tìm đứa trẻ, nhưng lại giả vờ không nhìn thấy nhóc con sau thùng rác.

Nhóc con cuống lên. Bé nhìn mami đã quay lại nên vội vàng lộ cái chân nhỏ sau thùng rác...

Kim Minjeong lại giả vờ không nhìn thấy lần nữa. Cô đi về một hướng khác.

Jimin thấy mami lại đi thì có chút sốt ruột. Sau thùng rác, bé vội vàng đứng dậy...

Mà đúng lúc này, bên kia đường xuất hiện một con chó hoang. Nó giống như bị điên, lao về phía nhóc con.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Gần như trong nháy mắt, Kim Minjeong đã vớt Jimin vào trong ngực mình. Sau đó, cô đá con chó hoang bay ra xa.

Nhóc con bị dọa sợ nên đưa tay nhỏ nắm cổ áo mami. Đầu nhỏ của bé tựa sát lại gần, run lẩy bẩy.

Kim Minjeong cũng sợ hết hồn. Nếu bây giờ Yu Jimin mà chết, cô vĩnh viễn cũng đừng mong được làm tử thần nữa!

Nhóc con há miệng run rẩy kêu: "Cạc cạc..."

Lần này Kim Minjeong cũng không so đo, cô chỉ cảnh cáo: "Về sau chưa có lệnh của ta, không được phép rời khỏi cái phòng kia! Biết chưa?"

"Cạc?"

Kim Minjeong là chuẩn tử thần. Mấy năm nay, cô đã hái biết bao nhiêu linh hồn. Trong đó, trẻ con loài người lớn cỡ này lại càng nhiều vô số...

Phát bệnh, rơi xuống từ trên cao, bị xe đụng, bị chó cắn, nghẹn đậu phộng...

Ngoài ý muốn một cái thì trẻ con loài người dễ dàng mất mạng.

Kim Minjeong suy nghĩ những việc này trong đầu, nên lúc về tới lâu đài rồi mới ý thức được mình đã ôm trẻ con loài người về.

Nhiệt độ của Jimin hơi cao, cô giống như đang ôm một cái lò lửa nhỏ. Nhóc con thì đang say ngủ.

Sắc mặt Jimin hồng nhuận, sau khi bé ngủ thiếp đi thì nhìn cũng ngoan ngoãn đáng yêu.

Bóng đen đi lên đỡ lấy nhóc con đã ngủ say, đặt lên giường lớn mềm mại.

Kim Minjeong cảm thấy ngực trống rỗng. Cô nhìn trẻ con loài người trên giường lớn một lúc, sau đó rời đi.

Sáng hôm sau, Kim Minjeong còn đang nghỉ ngơi thì nghe được tiếng chuông điện thoại di động.

Mở ra thì thấy tin nhắn tới bóng đen gửi tới --

"Jimin cứ trốn trong chăn không dám ra ngoài. Bé sợ bọn tôi, có muốn mời bảo mẫu loài người đến không ạ?"

Kim Minjeong nhìn thấy bốn chữ bảo mẫu loài người, lập tức nhớ lại ký ức rất xa xôi kia.

-- "Mày là đồ quái vật. Mày xem đi, cha mẹ mày cũng không cần mày nữa. Nếu mày không nghe lời, thì đừng hòng được ăn cơm!"

-- "Mày dám hù dọa con trai tao à! Ai bảo cha mẹ mày đều không cần mày!"

Kim Minjeong lấy lại tinh thần. Cô cắn răng nghiến lợi trả lời: "Không cần bảo mẫu!" Nếu thật sự mời bảo mẫu loài người đến, thì cô phải thông qua app mới biết được trẻ con loài người chết như thế nào.

"Tử thần, bé vẫn sợ nên kêu cạc cạc, có thể là đang tìm người."

Kim Minjeong : "..." Cô còn có thể thế nào đây?

~~~

Vở kịch nhỏ:

Kim Minjeong: "Gọi mami."

Yu Jimin: "Cạc cạc!"

Kim Minjeong: "Mami!"

Yu Jimin: "Cạc cạc!"

Kim Minjeong: "Cạc cạc!"

Yu Jimin vênh mặt ưỡn ngực: "Cạc cạc!"

~~~
@querenciajmj: trẻ con loài người không kêu cạc cạc mãi, người dạy là... ai thì ai cũng biết rồi đó!!!
nhớ vote, fl tui cho nhiều chương nựa nhá, post xen kẽ các truyện trước á!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro