Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 22

Thay đổi cách xưng hô liên tục cho phù hợp với tình huống. Cân nhắc trước khi đọc ⚠⚠⚠⚠

_____________________________

Tâm trạng cậu hôm nay thật sự rất tệ, tệ đến nỗi không thể mô tả. Rời xa nơi cậu sống 20 năm, rời xa bạn bè và cả người cậu yêu. Đêm qua sau khi nói chuyện với mẹ hắn xong cậu chẳng thể ngủ được mà cứ chìm trong mớ suy nghĩ rối bời kia.

*8 năm qua chú không có tình cảm với mình sao?*

*chú thật sự tin cô ta à?*

*chú có hối hận khi đánh mình không nhỉ?* .....

Từng câu hỏi được đặt ra nhưng lại không có câu trả lời, nó như nhấn chìm cậu xuống đáy của vực thẳm vậy. Nước mắt cứ rơi mà không tự chủ được nó gần như thấm ướt cả gối.

Cứ vậy mà cậu thiếp đi lúc nào không hay. 8h sáng hôm sau tại sân bay Bang Kok.

Bạn bè cậu đã ra tiễn cậu, còn có cả bố mẹ của hắn nữa. Dặn dò một hồi thì cũng chuẩn bị lên mát bay.

"Bọn m ở nhà dữ sức khỏe nhé" cả 4 người chao cho nhau những cái ôm ấm áp giữa trời mùa đông.

"Rảnh thì về thăm bọn t đấy" Dunk nói.

"Rồi rồi" cậu cố vui vẻ mà trả lời

"Bên đó lạnh hơn ở Thái, nhớ mặc áo ấm vào" Nanon nói

"Khrap"

"Hức....hức, mày đi rồi ai đưa t đi chơi" Win lại nhõng nhẽo rồi

"Ôii, còn pí Bright mà. Rảnh t sẽ về thăm" tiến đến ôm Win dỗ dành.

Dỗ Win xong cậu ra chỗ bố mẹ hắn.

"Con đi nhé ạ. Con cảm ơn người vì thời gian qua đã chăm sóc con" cậu ôm bố mẹ hắn, cái ôm 3 phần cảm ơn 7 phần xin lỗi.

"Và con cũng xin lỗi 2 người vì không thể ở bên 2 người" cậu cúi mặt xuống.

"Được rồi, ta hiểu mà. Rảnh thì về thăm ta nhé" mẹ hắn vuốt tóc cậu rồi nói.

"Vâng ạ.....con xin 2 người đừng nói cho Dew được không ạ"

Hai ông bà nhìn nhau rồi gật đầu.

"Tạm biệt mọi người." cậu vẫy tay rồi đi đến cổng để lên máy bay.

_____________________

Còn về phần hắn thì hắn không hề biết cậu đã xuất cảnh. Mấy nay hắn và ả ta ở cùng nhau nhưng chẳng ai ưa ả ta cả.

"Pí Dew, mình đi ăn nhé" ả ta từ cửa bước vào phòng làm việc của hắn

"Ừ" hắn trả lời nhưng không nhìn ả mà vẫn lật xem sổ sách.

"Pí Dew, anh nói chuyện thì nhìn em đi" cô ta khó chịu nhưng cũng chẳng giám nói gì

Hắn đặt bút xuống, nhìn ả.

"Em muốn ăn gì?"

"Ăn Sushi nhé ạ"

"Được, theo ý em"

Hắn đứng lên cầm áo rồi đi ra cửa. Ả chạy theo khoác tay hắn mà bước ra khỏi công ty. Nhân viên đều nhìn theo họ nhưng không phải là ánh mắt ngưỡng mộ mà là ánh mắt thắc mắc và chán ghét. Tại sao ả ta lại ở đây? Và cậu chủ nhỏ đi đâu rồi.

Đến một nhà hàng Nhật 5 sao, ả ta vào gọi món nhưng hắn thì lại không nhúc nhích gì.

"Anh muốn ăn gì?"

"Em gọi gì anh ăn đó"

"Vậy cho tôi......"

Một lúc sau đồ ăn cũng lên, ả ta thì gợi chuyện nhưng hắn chỉ trả lời cho có chứ chẳng quan tâm gì.

Đang ăn thì hắn nghe thấy một món ăn quen thuộc được odor.

"Một li sữa dâu ạ" là sữa dâu, hắn vội quay sang xem người gọi là ai nhưng tiếc là không phải cậu. Hắn là đang nhớ cậu ư?

Min cũng thấy điều bất thường nhưng ả không lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng làm mờ nó đi.

Ngày qua ngày ả vẫn đến công ty, vẫn rủ hắn đi ăn, nhìn thì có vẻ hạnh phúc nhưng đâu ai biết thực trạng bên trong thối nát cỡ nào.

Cứ vậy 1 năm trôi qua ả vẫn đều đặn làm phiền hắn nhưng hắn chẳng có lung lay gì.

Chuyện gì đến cũng đến. Hắn nhận ra là hắn cũng có tình cảm với cậu, tình cảm này không phải nhất thời như hắn từng nghĩ, nó đặc biệt hơn hết. Hắn nhớ cậu rồi, rất nhớ cậu, hơn 1 năm qua hắn luôn cho người tìm tung tích cậu nhưng vô ích, hắn có cái "tôi" rất lớn. Chính vì cái tôi đó mà hắn không muốn đi hỏi bạn bè cậu. Cứ tìm như vậy suốt 1 năm mà cũng chẳng có tung tích gì, cậu như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của hắn vậy. Tìm không có, kiếm không ra.

Càng ngày hắn càng chìm vào quá khứ, tất cả mọi thứ đều bị hắn bỏ bê kể cả ả ta.

Hắn nhớ cậu rồi, muốn tìm cậu về bên mình, muốn cậu nấu cơm cho hắn, muốn cậu gọi hắn dậy, muốn cậu ôm ấp hắn vào lòng.

Ngày này cũng đến ngày mà hắn biết sự thật. Hôm nay hắn có lịch hẹn với đối tác nhưng do bên ấy có việc đột xuất nên không đến được và đã rời lịch hẹn vào ngày mai. Cũng chính vì vậy mà khi hắn quay lại công ty hắn đã nghe được đoạn hội thoại ấy.

👤:sao rồi em yêu?

Can và ả ta đang nói chuyện với nhau.

"Dạo này hắn ta bị sao ấy, thần trí cứ mơ hồ"

👤: chỉ cần hắn để ý em là được.

"Đương nhiên rồi, sớm thôi em sẽ lấy đi tất cả từ hắn. Thằng nhóc đó còn bị em tống đi thì lấy được cái công ty này đâu có là gì" ả ta đắc thắng nói.

"Ồ, vậy sao?" một giọng nói từ cửa phát ra. Không cần nói cũng biết là ai.

"Anh...anh....anh đến từ bao giờ vậy ạ" giật mình cúp máy.

"Tôi đến vừa kịp lúc nghe cô nói" tiến đến

"Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu" lùi lại.

"Ồ, vậy thì là như nào?"

"Là....là...."

"Là gì?"

"...." ả ta không biết nói sao nữa.

"Một là cô cút khỏi đây, hai là tôi sẽ khiến cả cô và hắn sống không bằng chết" câu nói vừa được hắn nói xong ả như với được cọng rơm cứu mạng mà lập tức rời khỏi phòng làm việc.

Hắn biết người bên cạnh mình bấy lâu nay lại lừa dối mình thì không khỏi thất vọng. Đúng là thất vọng, vì đã tin ả ta mà không tin cậu. Bây giờ hối hận còn kịp không??

"Alo"

"Điều tra cho tao Min và Can là gì với nhau và....Nani đang ở đâu"

"Được"

Hắn gọi một cuộc điện thoại mà có vẻ số máy này từ lâu đã không được đụng đến. Là Ohm Pawat, em họ của Dew. Nói thêm một chút thì là Dew-Ohm-Dunk là 3 anh em nhưng từ đời xa. Hắn lớn nhất rồi đến Ohm và cuối cùng là út Dunk. Trước Dunk còn có 2 người chị. Ohm cách Dew 2 tuổi nên xưng hô rất thoải mái.

[Tức là Dew 34 thì Ohm 32:)) clm già vậy:))??Nani 21 tuổi gòi nhe, qua 1 năm rồi]

______________________

Hắn nhớ cậu lắm rồi, và cũng hối hận nữa. Tại sao chứ? Tại hắn yêu cậu rồi.

"Alo"

"Can với Min là người yêu với nhau. Ả ta lên kế hoạch lấy công ty từ mày rồi cao chạy xa bay với Can." không quá nửa buổi Ohm đã tìm ra thông tin nhưng có vẻ thiếu gì đó.

"Còn Nani thì sao?"

"Nani thì tao không tìm được gì cả. Do...."

"Do gì?"

"Do.... cậu ấy được 2 bác bảo mật thông tin" Ohm ngập ngừng nói.

"Bố mẹ tao à?"

"Ừ"

"Vậy còn chuyện của Min sử lý ra sao?" Ohm như nhớ ra gì đó mà hỏi

"Giao cho bọn mày sử lý, miễn sao ả đừng đến gặp tao nữa là được."

"Được, tao sẽ không làm mày thất vọng "

Nghe được câu trả lời hắn cúp máy rồi trầm tư suy nghĩ gì đó.

Ngày qua ngày hầu như hắn chỉ sống bằng rượu, từ ngày biết sự thật hắn chìm trong men rượu 24/7. Đến nỗi bố mẹ hắn còn không thể chấp nhận nổi.

Hết chai này rồi đến chai khác được hắn khui ra rồi lại cạn đi.

"Mày thôi đi được chưa" Bright đi đến giật cốc rượu ra.

"Đưa cho tao" hắn giọng say rượu nói

"Mày tỉnh táo lên đi, ngày ấy chính mày đuổi em ấy đi không phải sao" viết thương một lần nữa được khui ra.

"Nani....hức...Nani em ấy bỏ tao đi rồi" hắn khóc rồi, hắn khóc vì cậu. Vì người hắn yêu và cũng là người bị hắn làm tổn thương.

"Là mày đuổi em ấy chứ không phải em ấy bỏ mày, âyyy sặt" Bright nhịn không nổi nữa mà chửi hắn.

"Đúng...đúng là t sai với em ấy vậy nên mày tim em ấy về cho tao đi" hắn khóc lóc cầu xin Bright nhưng anh cũng chỉ đành bất lực.

Sau một hồi nhiễu sự thì hắn cũng ngủ, mà đúng hơn thì là ngất. Cả tháng nay hắn chỉ cắm cọc ở quán rượu hoặc quầy bar của nhà chứ chẳng màn làm gì.

"Tao thật muốn biết nếu mọi người nhìn thấy mặt này của mày thì không biết sẽ ra sao đây" Bright cảm thán mà nói.

Đúng vậy, đường đường là chủ của một công ty giải trí nhất nhì Thái Lan và còn là con một của gia tộc Sutivanichsak mà lại có mặt này sao, quả là mất mặt.

_____________________

0h018 ngày 24/7/2023

Đăng giờ này cho tâm linh:)))

Yên tâm đi, chuyện còn nhiều lắm:)) chưa kết thúc ở đây đâu
____________________________

Note: mấy nay sốp lười nên là 2 ngày 1 chap thôi nhe hoặc nếu lòng nhân ái của sốp chỗi dậy thì 1 ngày 1 chap. Đang demo kịch bản mới nên thông cảm nhé. Cảm ơn vì đã ủng hộ, mãi iu❤

Cùng chờ 1 ngày otp có phim nhé:))

VOTE ĐI, KHÔNG VOTE DỖI DROP ĐẤY:))))
__________________________

Góc nhả ảnh:


01 ai tin anh ta 26 tuổi cả, kể cả t:))

26 đứng với 23 nó cứ phải gọi là "daddy và baby" ý :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro