bé con!
Thay đổi cách xưng hô liên tục cho phù hợp với tình huống. Cân nhắc trước khi đọc⚠⚠⚠⚠⚠⚠
Tình hình là rất tình hình dạo này bận quá nên ra chap bất ổn lắm:))))
×[.......] là lời của sốp×
________________________________
×đoạn này vẫn ở đêm "khui quà"×
2h30p
3h
3h30p
............
Nói là chúc ngủ ngon vậy thôi chứ cậu nào ngủ được. Cậu sợ, sợ "ngày mai" chỉ còn vài tiếng nữa thôi là trời sẽ sáng. Trời sáng rồi thì cậu và hắn sẽ ra làm sao? Tiến xa hơn thì không thể, quay lại như trước đây cũng không được. Tại sao chứ? Tại sao cậu lại bị dồn vào cái tình thế "tiến thoái lưỡng nam" như thế này chứ? Phải chăng cuộc đời này đã quá bất công với cậu bé 18 tuổi này rồi không?
"Tại sao lại phải bị dồn vào bước đường này chứ" cậu lí nhí nói trong họng chữ được chữ không. Bây giờ cậu đang nằm trong lòng người mà cậu ao ước 6 năm nay. Ao ước được sở hữu "nó" là của riêng mình nhưng có vẻ cậu đã lầm người làm chủ cuộc chơi này là hắn chứ không phải cậu. Đang nằm trong vòng tay mà mình ao ước tưởng nó sẽ yên bình nhưng nào có ngờ nó lại đau sót đến vậy. Ngày mai khi cậu tỉnh dậy cậu biết đối mặt với tình huống này như thế nào đây. Chữ "thương" chữ "yêu" cũng đã nói hết ra rồi làm sao thu lại được. Chính cậu đã từng nói là "sẽ dấu thứ tình cảm này ở nơi khuất sáng của con tim" ấy vậy mà bây giờ cậu đã lôi nó ra ánh sáng rồi. Phải làm như nào đây? "Tách" bất giác lệ cậu tuôn rơi không biết người phía trên đã ngủ trưa nhưng cậu chẳng chi vọng hắn thấy những giọt nước mắt này của mình.
Chìm trong đống suy nghĩ rối rắm mà bản thân cậu tạo ra muốn ngừng khóc cũng không được. Mệt rồi quá rồi cậu nên nghỉ ngơi thôi. Cậu từ từ chìm vào giấc ngủ mà cậu chẳng hề muốn. Bởi ngủ rồi mai dậy cậu rất sợ.
____________________
Sáng hôm sau.
Lúc cậu tỉnh dậy đã là 10h sáng ánh nắng của mùa thu-đông không quá chói mắt như nắng mùa hạ nhưng cũng đủ làm con mèo nhỏ như cậu khó chịu. Cứ tưởng hắn đã để cậu lại rồi đi làm nên cậu cũng chẳng bận tâm xung quanh mà tìm chỗ núp để chốn tránh ánh Mặt Trời chói lóa kia. Cậu dụi vào lòng hắn nhưng lại không hề biết cứ ngỡ là gối ôm nên cũng chẳng bận tâm mà cứ dụi dụi miết cái đầu nhỏ xinh với mái tóc mượt dụi vào ngực làm hắn nhột nhột nhưng cũng chẳng bận tâm. Nhưng không đúng lắm! Gối ôm làm gì biết thở và vòng tay qua ôm eo cậu cơ chứ. Cậu mở mắt hí hí ra để xem thứ đó là gì thì.
"shiaaaa" là hắn. Sao hắn không đi làm?? Đầu cậu mơ hồ nhìn hắn mà cố hết sức loát thông tin
"Sao em chửi tôi"?
"e.....e....em....em"
Cậu cuống quá nói cũn chẳng nên câu.
"Haha" hắn cười 1 cách ôn nhu rồi kéo eo cậu lại sát vào người hắn.
"Em? Em làm sao? Tôi có ăn thịt em đâu mà em lắp bắp vậy?"
[Có trắc là chưa ăn không?]
"Em...sao người không đi làm?"
Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề để mình không bị dồn vào bước đường cùng. Không biết là do tối qua ăn "hành" nhiều hay do khóc mà sáng nay giọng cậu có chút khàn đặc.
"Sao tôi phải đi làm? Tôi muốn ở nhà với em không được à?" vừa nói hắn vừa với lấy ly nước ở đầu tủ rồi đưa cho em uống. Sao lại vó thể tinh tế đến mức này chứ? Như vậy bảo sao bé con không yêu.
Cậu uống xong thì đưa lại cho hắn.
"D...dạ được ạ" được tiếp thêm nước giọng cậu đã thanh hơn và cũng dễ phát âm hơn.
Nói rồi cả cậu và hắn đều im bặt. Không biết nói gì thêm. Giải thích ư? Hay chối bỏ? Hay là tìm lí do? Cái nào cũng không xong. Biết vậy cậu ngủ đến 2h chiều cho rồi.
"Hmmm, em chấp nhận được việc này không?"
Sau một lúc lâu im lặng và suy nghĩ thì hắn cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó thở này.
"V...việc này? Là sao ạ?"
"Em làm "bé con" của tôi được chứ?"
".........." cậu im lặng. Im lặng đến đáng sợ. Cậu nên nói gì đây? Nên hay không nên? Cậu yêu hắn mất rồi dù làm gì cũng được miễn ở bên hắn là được.
"Nếu......." hắn đang định nói gì đó thì bị cậu lên tiếng trước.
[Nếu em khó chấp nhận thì tôi không ép, tôi vẫn thương em] lời Dew định nói.
"Được ạ, được ở bên cạnh daddy là em vui rồi ạ" cậu không biết sự lựa chọn này là đúng hay sai nữa nhưng mà đâu ai đủ tỉnh táo khi yêu đâu. Cậu biết nếu chấp nhận thì cậu chẳng khác gì "tình nhân" nhỏ của hắn cả.
Nhận được câu trả lời hắn liền nở nụ cười. Không biết là do hắn thương cậu thật lòng hay chỉ là hứng thú nhất thời nữa. Nhưng nếu là trước đây thì hắn chưa dùng nụ cười như này cho ai kể cả Min.
"Hmm vậy bây giờ bé con đi tắm nhé rồi xuống ăn sáng" nói rồi hắn hôn "jup" một cái lên cái má bánh bao hắn nuôi 6 năm của cậu.
Cậu bị thơm mà đỏ hế cả mặt 2 cái má cứ ngỡ là bánh bao gấc. Cứ tưởng là cậu tự đi nhưng không. Thơm xong hắn đi xuống và nhấc bỗng cậu lên đi vào nhà tắm.
"Con....em...tự đi được mà"
Cậu vẫn rất lúng túng khi xưng hô với hắn.
"Em cứ gọi như nào em quen là được, chỉ cần em thoải mái thôi. Tôi sẽ xưng "tôi-em" còn em sao cũng được"
*cmn* cậu nghĩ trong đầu sao hắn có thể tinh tế dịu dàng đến vậy chứ.
Cậu không nói mà chỉ gật đầu thay cho lời đồng ý.
30p trôi qua ở trong nhà tắm không biết cậu đã phải làm anh em song sinh với cà chua bao nhiêu lần. Cái j không nên thấy thì đêm qua cũng thấy rồi nhưng không hiểu sao hôm nay được hắn "tắm cho" cậu vẫn thấy ngại. Rất ngại là là đằng khác.
Hắn thì khỏi nói đi. Nhìn thân hình trước mặt này chỉ muốn lao vào "húp" chọn luôn thôi nhưng xem ra hắn vẫn còn tình người. Hôm qua hành cậu cả đêm rồi nên giờ "tạm tha" cho cậu đã không thì sợ bé con phải đi chuyền nước mất.
30p nữa tiếp tục trôi qua. Cuối cùng cũng tắm xong. Bế cậu ra mặc quần áo rồi đỡ cậu xuống nhà ăn trưa luôn. Còn lí do tại sao phải đỡ thì trắc ai cũng biết rồi. Không hiểu sao lúc nào trên giường thì cũng không đau mấy mà đi lại thì lại thấu trời xanh như thế này nữa. Đi từ tầng 3 xuống mà cứ ngỡ đi từ tâng 30 xuống. Hắn muốn bế cậu nhưng cậu không chịu. Bước xuống nhà bếp người hầu thấy cậu đi như vậy cũng ngầm hiểu lí do và cũng chẳng thể nhịn nổi cười. Đã ngại lại còn thêm ngại hơn cậu lại đỏ mặt rồi.
"Bác đưa người làm ra ngoài đi" hắn lên tiếng với bác quản gia đang cố nghiêm túc đứng ở trong hàng nhân viên giúp việc.
"Dạ vâng ạ" nhận được mệnh lệnh bác liền làm theo. Những lúc ông chủ thoải mái thì thường rất nhẹ nhàng và ôn hòa.
"Không phải tại anh nên em mới ra như thế này sao" cậu lí nhí lên tiếng.
"Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng với em nhé" hắn ghé sát vào tai cậu nói với tông giọng trầm thấp khác 1trời 1vực với tông giọng nói với bác quản gia hồi nãy làm tóc gáy cậu dựng hết cả lên.
Không biết là đã được hắn cưng chiều hay do tính cách thật của cậu mà cậu quay qua nhìn hắn với ánh mắt mèo nhỏ giận dữ. Hắn không hề tức giận hay khó chịu mà ngược lại, lại rất hứng thú với mặt này của cậu. Sau 1 hồi chí chóe thì cũng ăn cơm xong bảo xuống ăn sáng nhưng bây giờ đã là 11h rưỡi gần 12h rồi. Coi như là ăn trưa đi vậy.
__________________________
Tạm tạm như vậy đã dạo này văn thơ đi xuống quá đói fic nên không có ý tưởng:))))
CHAP NÀY CHO NHẸ NHÀNG TÌNH CẢM XÍU.
(TRƯỚC KHI BÃO TỐ BẦU TRỜI THƯỜNG IN BÌNH=>)
Dạo này 2 bạn trẻ chịu khó nhả ke nên cũm "phê".
Hôm qua Dew phải đi truyền nước trắc ai cũng biết rồi:(
mong embe của mae mau khỏe để mae còn ngược mày chứ mày ốm mae không nỡ:))))
Vote + cmt cho sốp vui, sốp vui thì sốp sẽ viết có (ngược) tâm cho mà đọc:))))
Nói zậy thôi chớ cũng thương 2 bạn trẻ lắm nên mong cả 2 bạn sức khỏe để làm việc chăm chỉ nhé🍀❤
Pho lâu nick tóp tóp tui đi. Dạo này lười viết fic nên hay có ý định viết pov. Fl để đọc pov chơi chơi nha:))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro