Tiêu đề phần
– Sao anh thích lèm bèm lải nhải thế? Đã bảo không đau là không đau mà, phiền phức!
Nó gắp một đũa mì đầy ớt nhét hẳn vào mồm tên kia
– Ăn đi, nói ít lại một tí!
Thằng bé ho sằng sặc, mắt mũi đầy nước vì không chịu được cay, phun hết mì ra rồi ngồi thè lưỡi thở dốc.
– Sao em thô bạo như Trần Hưng Đạo thế?
– Sao anh nói nhiều như Thúy Kiều thế?
– Sao em thích cãi như Từ Hải thế?
– Sao anh hay cùn kiểu Phan Đình Phùng thế?
– Sao em... sao em...
– Sao em cái gì??? Không bật được nữa thì im và ăn đi! Không ăn cũng phải để người khác ăn với chứ, nói mãi không thấy phí clo à?
Anh "tay ga" đành cúi đầu ăn tiếp. Được một tí thì lại không nhịn được, ngẩng đầu lên hỏi lần nữa:
– Này, thế tí nữa làm sao em về?
– Thì vứt xe ở đây, anh đưa tôi về. Sáng mai ra dắt xe đi sửa chứ làm sao? Chả nhẽ đi xe căng hải lốp tổ ong về à?
– Ơ...
– Ơ cái gì? Không muốn chở tôi về thì đi bộ ra đầu đường đón taxi vào đây cho tôi đi về. Chọn đi!
– Ờ thì đưa về...
Cuộc nói chuyện lại lần nữa đi vào ngõ cụt. Lần này thì không ai ngẩng lên nữa, "tập trung vào chuyên môn" cho đến lúc tính tiền.
Bác chủ quán bụng phệ đang lầm bầm tính nhẩm thì điện thoại của nó tru tréo lên cái thứ nhạc chuông quái gở mà hễ cứ vang lên là gây chú ý – phần dạo đầu của Who's laughing now.
Tiếng phụ nữ lanh lảnh vang ra từ loa điện thoại
"Lâm à? Mẹ đây!"
"Mẹ à? Lâm đây!"
"Lâm troll mẹ à?"
"Mẹ troll Lâm à?"
"Ở đâu đấy? Về nhà ngay!"
"Xòe xe rồi mẹ ơi, huhu"
"Xòe xe á? Mày chạy ngu thì cho mày chết. Xòe mà còn trả treo được thì hẳn là không sao. Đi vềềềề!"
Mẹ nó bỏ lại một tràng như thế rồi cúp máy. Mặt nó tiu nghỉu như cọng bún thiu:
– Ngồi thừ ra đấy làm gì? Đi về!
– Chưa tính tiền thì làm sao về?
– Thì tính nhanh nhanh đi còn về!
– Nhưng mà bác í vẫn đang tính...
– Tính cái bíp nhá, ông í trolling in the deep đấy. Một bát 12 thì 2 bát 24 chứ bao nhiêu mà tính? Thế mà cũng ngu ngồi đấy đợi tính. Bác béo, bây giờ có lấy tiền không? Không lấy quịt luôn nhé!
Nó dúi tờ polyme hồng hồng vào tay bác chủ quán rồi lôi tên con trai ra xe, chưa vừa lòng, nó còn với lại:
– Bác giữ xe hộ cháu nhé, 16 nghìn tiền dư xem như phí giữ xe đi! 7h sáng mai cháu ra lấy!
Sau đó mới chịu leo lên xe đi về.
– Nhà ở chỗ nào đấy?
– Ngược hướng vừa nãy xòe xe
– Ai mà không biết, cơ mà ở đoạn nào?
– Đường abc, ngõ xyz, số nhà 123
Chỉ đợi có thế, tên con trai rồ ga, bóp thắng. Con tay ga lao vút đi, mất hút như sương khói.
Về đến cổng, mẹ nó đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, chân mày nhướn lên đầy "thách thức". Nó nhăn nhở xáp lại:
– Chào mẹ, Lâm đây!
– Chào Lâm, mẹ đây!
– Lâm vào nhà nhé?
– Đứng lại đó, chiếc cub đâu?
– Xòe xong không nổ máy, "ẻm" đã được đưa về nơi an nghỉ cuối cùng rồi, hìhì...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro