Chương 2: Trói buộc ngọt ngào
"Ân Ân... Anh..." Tiếng thở dốc càng dồn dập hơn hơn khi Huynh Thiên Ân dùng đệm đầu ngón tay cái day nhẹ lên đỉnh quy đầu, dịch nhờn tiết ra dường như giúp mọi động tác 'trơn tru' hơn và tăng vọt kích thích.
Huỳnh Thiên Ân mỉm cười khi thấy cảnh tượng này, chỉ có điều nụ cười ấy lại đầy vẻ gian xảo.
"Giờ chúng ta nên..." Vừa nói xong, cậu liền dùng cả bàn tay bao lấy cự vật sưng đỏ phía dưới, sau đó xoay nửa vòng rồi dùng lòng bàn tay cọ xát.
"Ah ~ anh..." Dương Minh Triết rên rỉ không ngừng, hắn còn dùng ánh mắt chờ mong nhìn cậu, cảm thấy cổ họng càng lúc càng khô khốc không chịu được liền nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết cứ lay động theo đó.
"Chúng ta... Nên ăn cơm!" Huỳnh Thiên Ân cười khoái trá, cậu còn không quên thơm "chụt" lên má Dương Minh Triết một tiếng rõ vang, rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, bỏ mặc cậu bé đang khát cầu yêu thương lại đằng sau.
Lúc này Dương Minh Triết không biết làm gì hơn ngoài cười khổ, thầm nghĩ Ân Ân đi làm về mệt, em ấy cần phải nghỉ ngơi bồi bổ thêm, mà hình như Ân Ân gầy đi?Điều do chính bản thân tự ảo tưởng này khiến hắn thấy đau lòng lắm.
Khi Huỳnh Thiên Ân rửa mặt thay áo xong thì Dương Minh Triết đã đứng chờ sẵn bên chiếc bàn kính tinh xảo bày đầy những món ăn mà cậu thích nhất, nhưng điều thú vị hơn cả là dáng vẻ khúm núm che che đậy đậy của hắn.
Ngồi xuống đối diện Dương Minh Triết, chờ hắn cũng ngồi xuống, Huỳnh Thiên Ân mới nâng ly rượu đỏ mỹ lệ trước mặt lên, lắc nhẹ rồi để sát vào mũi, nhắm mắt tận hưởng hương thơm say nồng này, khi mở mắt ra đã thấy Dương Minh Triết nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt đắm đuối đến khờ dại đó chỉ có cậu, mãi mãi chỉ riêng mình cậu.
"Cụng ly nào." Huỳnh Thiên Ân cảm thấy bộ dạng ngốc ngốc này thật đáng yêu, tên bác sĩ lạnh lùng hơn đá băng trong mắt người khác, thế mà giờ lại ngu ngơ như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.
"Ah, ừ ừ." Nghe thấy lời cậu nói, Dương Minh Triết vội vàng nâng ly lên chạm vào ly của cậu, sau đó liền nốc luôn một hơi vào bụng, lại gắp cho cậu một núi nhỏ đồ ăn chất vào chén, cuối cùng nói: "Em phải ăn nhiều vào để bổ sung năng lượng a."
Huỳnh Thiên Ân không hề thấy cách uống rượu kia phá phong cảnh, ngược lại còn thấy đó là khía cạnh đáng yêu riêng của Minh Triết, mà mới đi có hai ngày thôi, thật sự cậu thấy mình không hề gầy đi chút nào, nhưng người yêu quan tâm thế này khiến cậu như được nếm trải hương vị ngọt ngào.
"Ừm, anh cũng ăn đi." Cậu gắp cho hắn miếng thịt xiên nướng thơm phức, hai người cứ thế ăn xong bữa cơm đầy thân mật.
Sau khi dọn dẹp xong, Dương Minh Triết hí hửng trở về phòng ngủ nơi vợ yêu đang chờ hắn. Ánh đèn vàng mông lung phủ xuống thân hình đứng trước cửa phòng, Huỳnh Thiên Ân đang bận rộn chuẩn bị dụng cụ, nghe thấy tiếng bước chân chợt quay lại, lúc này cậu mới ngắm kỹ dáng vẻ ông xã nhà mình hôm nay, đây là cơ thể tiêu chuẩn nhất, như một tác phẩm điêu khắc tuyệt hảo trong viện bảo tàng, có nhìn bao lần vẫn khiến cậu hưng phấn. Hình thể cường tráng trước mắt đang mặc một chiếc tạp dề màu trắng có điểm những trái tim hồng nhỏ xinh, đường cong lấp ló sau tấm vải mỏng khiến chúng càng hấp dẫn hơn, bên dưới là túp lều đang chỉa thẳng, xuống dưới nữa là bắp đùi rắn chắc mê người... Coi một màn này, cậu liền cương triệt để.
"Đến đây." Huỳnh Thiên Ân đứng dậy ngồi lên giường, dạng hai chân.
Dương Minh Triệt như bị hớp hồn liền đi tới,tự động quỳ xuống giữa háng Huỳnh Thiên Ân.
"Nó đang rất muốn anh đó." Huỳnh Thiên Ân mỉm cười buông lời xấu xa. Nghe được lời cậu nói, Dương Minh Triệt liền đưa tay muốn kéo khóa quần xuống, nhưng cậu lại gạt phăng bàn tay đó ra, mày khẽ nhăn. Không cần Huỳnh Thiên Ân nói lần thứ hai, hắn đã úp mặt vào nơi đang u lên kia, nhắm trúng chiếc khóa kéo bị nhô ra, dùng răng từ từ kéo xuống,
Bên dưới chiếc khóa kéo là chiếc quần lót màu trắng khéo léo che đậy cậu bé của Huỳnh Thiên Ân, Dương Minh Triệt đưa lưỡi, cách lớp vải mềm khẽ liếm lấy côn thịt của cậu, thành kính như đang thực hiện một nghi thức thần thánh. Chiếc quần lót bị tẩm một mảng lớn nước bọt gần như trở nên trong suốt, lại càng dính chặt vào thứ đang được che chắn kia. Huỳnh Thiên Ân hừ nhẹ, luồn tay vào mái tóc của Dương Minh Triệt, nắm lấy một nhúm tóc lớn kéo ngược về phía sau:
"Anh à, em không có nhiều kiên nhẫn vậy đâu!"
Dương Minh Triệt chỉ thấy da đầu tê rần, vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mới được Huỳnh Thiên Ân thả ra. Lúc này, hắn không dám trêu chọc tiểu Ân nữa, dùng răng kéo chiếc quần lót màu trắng xuống, kết quả côn thịt nóng bỏng bật ra đập trúng mũi hắn, ưm, hương vị của Ân Ân. Sau đó, không hề nghĩ ngợi liền há miệng ngậm côn thịt vào trong, mút vài cái lại liếm quanh đỉnh quy đầu, khi nghe thấy tiếng người yêu rên rỉ, hắn lại càng phấn khích há to miệng để côn thịt kia đâm sâu xuống họng, qua một lúc lâu, Huỳnh Thiên Ân đạt tới cao trào, từng luồng tinh dịch bắn ra đều được Dương Minh Triết vội vã nuốt vào, đây đều được Dương Minh Triệt xem như là món quà mà bà xã đặc biệt cho hắn, lúc rút côn thịt ra, chất lỏng dỉnh dấp còn kết nối với môi hắn một đoạn mới đứt quãng.
Sau khi bình ổn lại hơi thở, Huỳnh Thiên Ân mở mắt liền thấy Dương Minh Triết với đôi mắt rớm nước, đôi má đỏ bừng, hắn vẫn còn thở hổn hển không ra hơi, lại vẫn luyến tiếc liếm liếm thứ chất lỏng màu trắng còn dính bên môi.
"Dâm đãng!" Huỳnh Thiên Ân bật cười, khẽ mắng, tát yêu một cái vào má hắn, sau lại thành cưng nựng dỗ dành, Dương Minh Triết dụi dụi má vào tay cậu đầy hưởng thụ. Cậu lại thầm nghĩ, quả thật kỹ năng của anh ấy đã rất tiến bộ, nhớ hồi mới gặp thì chỉ là một lão xử nam gà mờ, đến ngay cả mối tình đầu, một cái hôn cũng chưa có.
"Chủ nhân, em, em hôn anh được không." Như biết vợ yêu của mình rất vừa lòng, hắn liền ngẩng đầu đánh bạo cầu hoan.
Huỳnh Thiên Ân khẽ cười, cúi xuống hôn lên khóe môi đang khát cầu ấy, đầu lưỡi cả hai quấn riết lấy nhau, truy đuổi nhau, trao cho nhau thứ chất lỏng trong suốt, đốt bừng ngọn lửa tình vốn đã nóng hừng hực.
Kết thúc nụ hôn nồng cháy, Huỳnh Thiên Ân với lấy cuộn dây đỏ ngay bên cạnh, miệng đọc một câu thần chú, thoáng cái, chiếc tạp dề đang mặc biến mất, thay vào đó là cả người Dương Minh Triết đã được trói lại một cách khá bài bản, từng sợi dây đỏ tẩm chất kích thích đan chéo nhau theo quy luật, riêng phần tư mật đang cương cứng bạo gân kia thì được quấn một chiếc vòng da bản to, do kiểu dây trói nên Dương Minh Triết chỉ có thể ngồi quỳ dạng chân trước mắt Huỳnh Thiên Ân.
"Giờ chúng mình bắt đầu nào, cục cưng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro