Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

K có

1.

Ngày thứ ba rồi. Biên Bá Hiền nghĩ.

Bốn phía tối đen như mực, cũng đúng thôi, mình đang bị bịt mắt mà.

Tại sao chứ. Biên Bá Hiền nghĩ.

2.

Biên Bá Hiền chỉ là một viên chức bình thường. Đi làm ba năm không đắc tội với đồng nghiệp, không làm trái lời cấp trên, ngay cả mấy cô lao công trong công ty cũng thân thiết như người nhà.

Vì vậy mà dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà lại bắt cóc một người không tiền không địa vị không bạn gái như cậu? Mà hình như đối phương còn không phải vì tiền. Đương nhiên, chuyện đối phương không phải vì tiền là do Biên Bá Hiền đoán thôi.

Hôm đó Biên Bá Hiền ngồi xe buýt đi làm như mọi ngày. Thật ra nhà trọ cách công ty không xa, nhưng Biên Bá Hiền từ nhỏ đã có thói quen sưu tập phiếu, trong nhà chứa đầy phiếu các loại, vé xe buýt cũng là một trong số đó.

Nếu như nói hôm đó có gì khác thường thì có lẽ là hôm đó Biên Bá Hiền không ngủ được nên dậy sớm. Nghĩ thời gian vẫn còn nhiều nên đi xuống dưới lầu ăn sáng rồi chậm rãi đi tới bến xe buýt.

Nhà trọ Biên Bá Hiền ở là phúc lợi của công ty, chỉ có điều là ở ngoại thành, nói thật là hơi hẻo lánh. Nhưng từ lúc Biên Bá Hiền vào ở đến giờ không xảy ra mấy chuyện như trộm cắp, hiếp dâm gì đó, nên cũng coi như là sóng yên biển lặng.

Đi năm phút là tới bến xe buýt, Biên Bá Hiền cảm thấy như vậy rất thuận tiện, ăn sáng xong có thể tản bộ rồi ngồi xe về công ty, lần nào thời gian cũng vừa khéo. Đối với một người sống theo nguyên tắc như Biên Bá Hiền thì cách sống bình bình đạm đạm này chính là tốt nhất.

Nhưng đột nhiên trên cổ nhói đau, phá vỡ cuộc sống bình thản này của Biên Bá Hiền.

3.

Khi Biên Bá Hiền tỉnh lại cổ vẫn còn đau.

Trước mặt tối đen, Biên Bá Hiền căn bản không kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì.

Cố gắng ngồi dậy để tỉnh táo lại một chút mới phát hiện ra tay chân mình bị trói. Chỉ có miệng là không bị bịt kín.

Hình như mình bị trói. Biên Bá Hiền nghĩ. Cậu cố gắng trấn tĩnh lại, thử mở miệng nói chuyện.

Có ai không?

Không có ai trả lời.

Cậu khịt khịt mũi, hình như có mùi thức ăn. Biên Bá Hiền mở miệng lần nữa, có ai không?

Cậu có. . . muốn. . . muốn. . . ăn. . . gì. . . không?

Có người trả lời. Hỏi cậu có muốn ăn gì không.

Biên Bá Hiền đột nhiên trầm mặc. Người này nhất định là kẻ bắt cóc, nếu không thì là một trong những kẻ bắt cóc. Bây giờ Biên Bá Hiền còn không thể xác định được rốt cuộc có bao nhiêu người bắt cóc mình, đành phải đi từng bước một.

Chỉ có điều, người này nói chuyện lắp ba lắp bắp, chẳng lẽ hắn nói lắp?

Nghĩ vậy, Biên Bá Hiền lại nghĩ cách để đối phương nói chuyện.

Tại sao lại bắt cóc tôi?

Cậu. . . cậu. . . đẹp.

Đẹp? Biên Bá Hiền cũng bái phục người này luôn.

Lại một hồi trầm mặc.

Này, anh không cởi trói, tôi ăn thế nào được?

Tôi. . . đút. . . cho. . . cậu. Đối phương rất cẩn thận. Cũng đúng, nếu mình là kẻ bắt cóc thì cũng sẽ cẩn thận như vậy. Biên Bá Hiền lại một lần nữa bội phục mình gặp nguy mà không loạn.

4.

Ngoại trừ chưa được nhìn thấy bộ dạng của người kia thì giọng nói của hắn Biên Bá Hiền nghe được không ít. Ba ngày nay chỉ có những câu nói đứt quãng khiến Biên Bá Hiền khẳng định rằng bọn bắt cóc chỉ có một người.

Hôm nay là ngày thứ ba. Đã là ngày thứ ba rồi, xung quanh vẫn tối đen như mực. Người kia chỉ đến vào buổi trưa. Đôi khi buổi tối cũng đến nhưng số lần tương đối ít.

Nói hay nhỉ, cứ như là đã cùng một chỗ với hắn rất lâu rồi ấy. Rõ ràng mới có ba ngày.

Có điều ba ngày nay thay vì nói là Biên Bá Hiền bị bắt cóc thì nói rằng đang nghỉ ngơi sẽ đúng hơn. Ăn uống đều có người đút, ngoại trừ việc giải quyết sinh lý có chút không được tự nhiên thì những phương diện khác rất tốt.

Thật ra thì giọng nói của cái người nói lắp đó rất dễ nghe, trầm thấp lại có từ tính, nếu như hắn không phải kẻ bắt cóc thì tin rằng đi xướng một vở kịch truyền thanh là sẽ có cả đống fan nữ. . . Đương nhiên, hắn phải chữa khỏi bệnh nói lắp đã.

Khoan đã, mình đang nghĩ gì vậy. Đối phương là kẻ bắt cóc đó, không phải mình nên suy nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi đây sao???

Dựa vào cái gì chứ. Biên Bá Hiền nghĩ. Đúng vậy, dựa vào cái gì mà bắt cóc mình? Chẳng lẽ thật sự là vì mình đẹp? Nhưng ngẫm lại thì, thay vì nói là bắt cóc thì nên nói là hưởng phúc mới đúng.

Vừa đấu tranh tư tưởng xong thì nhân vật chính đến.

Lại là một mùi rất thơm, Biên Bá Hiền nghĩ, là gà hấp muối mình thích ăn nhất a a a a a a. Đang định xông đến thì nhớ ra tay chân mình vẫn đang bị trói, mở miệng hỏi, là gà hấp muối sao?

Ừ. . . ừ. . . đúng. . . vậy. . . là. . . gà. . .

A, được rồi, tôi biết rồi. Biên Bá Hiền phát hiện mình đã to gan hơn nhiều, lập tức há miệng, bộ dạng giống như đại gia đang há miệng chờ cơm.

Ai ngờ vừa định ăn miếng gà hấp muối thơm ngào ngạt kia thì đột nhiên một tiếng sấm vang lên.

Biên Bá Hiền giật mình ngồi bệt xuống đất.

Thấy phản ứng kích động của Biên Bá Hiền, đối phương cũng có chút bất ngờ. Lắp bắp mở miệng, cậu. . . sợ. . . sợ sấm. . . sét sao?

Biên Bá Hiền sắc mặt tái xanh, ừ. . . anh, có thể cởi trói cho tôi được không, tôi muốn che tai, cầu xin anh. Dứt lời, lại một tiếng sấm vang lên, thanh âm quá lớn khiến Biên Bá Hiền càng run rẩy kịch liệt hơn.

Thấy đối phương trầm mặc, Biên Bá Hiền mất kiểm soát hét lên, tôi cầu xin anh, xin anh, tôi rất sợ, tôi. . .

Tiếng bát đũa bị ném xuống đất vỡ tan, lỗ tai của Biên Bá Hiền được một đôi tay che lại, sau đó rơi vào một cái ôm ấm áp.

Không sao đâu, tôi ở đây.

Đó là câu đầy đủ nhất mà Biên Bá Hiền được nghe đối phương nói trong ba ngày qua.

5.

Từ sau sự kiện sấm sét đó, Biên Bá Hiền phát hiện ra giữa hai người có một sự thay đổi rất nhỏ. Ừm, một loại cảm giác lúng túng.

Ví dụ như sau hôm đó, đối phương đột nhiên cởi trói cho mình, cũng cởi luôn cả băng bịt mắt, vài ngày không nhìn thấy ánh sáng khiến Biên Bá Hiền một hồi lâu mới thích ứng được.

Người kia đang đưa lưng về phía mình chuẩn bị cái gì đó, dáng người rất đẹp, rất cao, mặc toàn một màu đen, đường nét cơ bắp trên cánh tay rất đẹp, không, phải nói là hoàn mỹ. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ rách rưới chiếu lên người hắn khiến Biên Bá Hiền có ảo giác như nhìn thấy Chúa Jesus.

Nhưng khi đối phương xoay người lại thiếu chút nữa đã dọa chết Biên Bá Hiền, đối phương đeo một cái mặt nạ vô cùng dữ tợn, cầm gà hấp muối đưa cho mình. Đại ca anh không cần phải thế chứ, cái mặt nạ này cũng quá sống động rồi a đm, Biên Bá Hiền âm thầm oán hận một trận rồi nhận lấy cơm ăn.

Lại nói, bao giờ thì anh mới thả tôi ra? Biên Bá Hiền đang ăn cơm, mơ hồ hỏi đối phương.

Lúc. . . ăn. . . ăn cơm. . . đừng. . . nói. . . nói chuyện. À, xem ra là con nhà có gia giáo.

Biên Bá Hiền nuốt cơm xuống, lại hỏi, anh định thế này mãi sao? Không để người ta mang tiền tới chuộc tôi à.

Cậu. . .ăn cơm. . . đi đã. Xem ra đối phương không muốn tiếp tục đề tài này.

6.

Tối ngày thứ sáu. Kể từ khi được tháo bịt mắt Biên Bá Hiền quả thực giống như một hầu vương, đi qua đi lại trong căn phòng nhỏ.

Kể ra cũng lạ, người kia cởi trói cho mình 3 ngày rồi, nhưng mình không hề có ý định chạy trốn. Biên Bá Hiền ơi là Biên Bá Hiền, ăn gà hấp muối đến ngu người rồi sao. Đột nhiên nhớ ra điện thoại ở trong túi công văn, Biên Bá Hiền bắt đầu tìm túi công văn của mình ở trong phòng.

Mặc dù biết xác suất rất nhỏ nhưng Biên Bá Hiền vẫn mong là có thể tìm được. Dù sao cứ thế này mãi cũng không phải biện pháp hay. Mặc dù tên bắt cóc nói lắp ấy không làm gì quá đáng với mình nhưng Biên Bá Hiền nghĩ chuyện này vẫn nên kết thúc sớm thì hơn.

Nói cũng lạ, mình mất tích nhiều ngày như vậy mà đồng nghiệp không phát hiện ra sao? Chẳng lẽ sự tồn tại của mình nhỏ bé đến vậy?

Suy nghĩ một chút, Biên Bá Hiền đá phải một cái lọ ở cạnh bàn, cậu cúi xuống nhặt, là. . . lọ đựng phiếu trên bàn làm việc của mình! !

Vừa cảm thấy chuyện mình bị bắt cóc càng ngày càng kỳ quái thì cửa phòng rung lên. Tên bắt cóc nói lắp đã về, Biên Bá Hiền vội vàng giấu cái lọ của mình đi, quay về ghế ngồi giả vờ như không có chuyện gì.

Hôm nay tâm tình của tên bắt cóc không tốt lắm, đóng cửa mạnh hơn bình thường vài lần. Biên Bá Hiền nhìn cánh cửa vẫn đang đung đưa, nghĩ thầm, căn phòng rách nát này mà sụp thì mình toi, đại ca anh kiềm chế một chút được không.

Hôm nay tên bắt cóc không đeo mặt nạ dữ tợn mà đeo một cái khẩu trang màu đen, che quá nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt rất to. Là mắt hoa đào. Biên Bá Hiền nghĩ.

Người nọ từ từ đến bên cạnh mình, Biên Bá Hiền tưởng hắn lại mang đồ ăn ngon đến nhưng không phải. Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Tên bắt cóc đột nhiên dừng lại trước mặt Biên Bá Hiền, sau đó xoa đầu Biên Bá Hiền, không nói gì.

Biên Bá Hiền lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Ừm, xem ra tâm tình thật sự không tốt.

Anh uống rượu?

Ừ. Tên cướp gật đầu.

Không vui sao?

Ừ. Lại gật đầu.

Biên Bá Hiền bĩu môi, quả nhiên tâm tình thật sự không tốt. Cậu đột nhiên thấy nhớ mấy câu nói lắp bắp của tên bắt cóc. Những câu trả lời ngắn gọn như vậy khiến Biên Bá Hiền cảm thấy người này và người mấy hôm trước không phải là cùng một người.

Đang suy nghĩ Biên Bá Hiền không để ý rằng đôi mắt hoa đào đang từ từ tới gần mặt mình, mãi đến khi khoảng cách chỉ còn 10cm, Biên Bá Hiền mới bị hơi thở ấm áp của đối phương kéo về với thực tế.

Một đôi mắt hoa đào được phóng đại rất nhiều lần đang mơ màng nhìn mình.

Anh làm. . . từ “sao” còn chưa kịp nói ra đã bị đối phương chặn lại bằng một nụ hôn. Cách một lớp khẩu trang, chất liệu mềm mại mang theo hơi nóng nhẹ nhàng ma sát trên môi Biên Bá Hiền.

Ngứa, mềm, có một loại cảm giác giống như điện giật.

Ngay khi Biên Bá Hiền còn đang cảm thụ nụ hôn này thì đối phương đột nhiên rời đi, tựa đầu lên vai Biên Bá Hiền. Tư thế của hai người lúc này có chút kỳ quái.

Biên Bá Hiền vòng tay qua lưng đối phương vỗ nhẹ giống như đang an ủi một đứa trẻ.

Mệt. Hắn nói một từ.

Bây giờ đã khá hơn chưa. Biên Bá Hiền thấy buồn cười.

Ừ. Hắn lại nói một từ.

Qua một hồi lâu, đối phương đột nhiên rời khỏi vai Biên Bá Hiền, ngược lại kéo người ôm vào lòng, hai tay ôm chặt giống như muốn khảm Biên Bá Hiền vào trong cơ thể.

Tại sao, không báo cảnh sát. Hắn hỏi.

Biên Bá Hiền chỉ dụi đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cậu đã sớm biết tôi là ai.

Biên Bá Hiền lại lắc đầu.

Đối phương tựa hồ có chút sốt ruột, nói, trả lời.

Nửa tiếng trước, Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy cái lọ.

Trong mắt đối phương thoáng hiện lên một tia hối tiếc.

Biên Bá Hiền kéo khẩu trang của hắn xuống, trong mắt lộ ý cười.

Chơi trò bắt cóc có vui không, Phác tiên sinh?

Phác Xán Liệt lại hôn cậu một cái, vẻ mặt hờn giận nói, không vui.

Chẳng trách từ trước đến giờ anh chỉ nói mấy câu ngắn gọn. Trong mắt Biên Bá Hiền hiện lên một tia giảo hoạt, bỏ mặc công ty để bắt cóc một nhân viên nhỏ như tôi, trò chơi nhàm chán này chỉ có anh mới nghĩ ra được.

Phác Xán Liệt đẩy người ngã xuống bàn, tôi tình nguyện.

Biên Bá Hiền vòng tay qua cổ hắn, tôi phải giải thích với đồng nghiệp như thế nào đây?

Tùy em. Nói xong Phác Xán Liệt lại hôn lên.

Bị hôn đến tối tăm mặt mày Biên Bá Hiền chỉ có thể vừa hôn vừa suy nghĩ, phải giải thích như thế nào mới được? Chẳng lẽ nói, ông chủ của các người bỏ mặc công ty, vì muốn theo đuổi một nhân viên nên đã dày công bày ra một trò chơi bắt cóc?

Phác Xán Liệt cắn Biên Bá Hiền một cái, khiến người nọ nhìn với ánh mắt oán hận.

Tập trung vào.

Biên Bá Hiền nghĩ thầm, anh mới phải tập trung ấy.

Nếu như biết ông chủ của mình là một tên nói lắp, bạn thử nói xem, người của công ty có còn sợ Phác Xán Liệt nữa không? Nghĩ đến đây, Biên Bá Hiền mới phát hiện ra mình đã bị cởi sạch chỉ còn lại mỗi cái quần lót.

Tiếp theo phải làm gì?

Đương nhiên là, giết con tin.

==END==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yh3b