[KiềuNghi] ?
Kiều Anh đứng lặng bên cửa sổ, đôi mắt thẫn thờ nhìn xuống thành phố sáng rực ánh đèn. Thành phố này chưa bao giờ ngủ, nhưng trong lòng cô, mọi thứ đã từ lâu chìm vào bóng tối. Căn hộ cao tầng cô đang sống, rộng lớn, sang trọng, từng là mục tiêu mà cô khao khát. Nhưng giờ đây, nó chỉ là một chiếc lồng trống rỗng, nơi giam cầm những ký ức cô không thể quên. Những bức tường lạnh lẽo, những góc phòng vắng lặng, tất cả đều như nhắc nhở cô về sự cô đơn mà cô không thể thoát khỏi. Mỗi ngày trôi qua, cô vẫn không thể nào thoát khỏi cái bóng của quá khứ, dù có hàng nghìn ánh đèn sáng lấp lánh xung quanh.
Ký ức về Xuân Nghi - cô gái có mái tóc bạch kim mềm mại, đôi mắt sâu thẳm luôn ánh lên một nỗi buồn khó tả. Em là ánh sáng trong cuộc đời Kiều Anh, là người duy nhất từng khiến cô thấy mình trọn vẹn. Nhưng ánh sáng ấy đã vụt tắt, để lại cô mãi mãi chìm trong bóng tối của sự day dứt và hối hận. Kiều Anh nhớ rõ từng cử chỉ, từng nụ cười của em, như thể chúng chỉ mới ngày hôm qua. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại trong một khoảnh khắc vô tận của sự tiếc nuối, không thể quay lại.
Kiều Anh nhắm mắt, từng hình ảnh về em lại ùa về. Cô nhớ dáng em ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía xa, như đang tìm kiếm một sự cứu rỗi. Em luôn yếu mềm, nhưng cũng kiên cường theo cách mà cô không bao giờ thấu hiểu. Từ nhỏ, em đã phải sống trong bốn bức tường áp lực, gánh trên vai kỳ vọng của gia đình và xã hội. Những áp lực ấy lớn dần theo năm tháng, đè nặng lên đôi vai mảnh khảnh của em, bóp nghẹt mọi niềm vui. Em luôn cười, nhưng Kiều Anh biết rằng đằng sau nụ cười ấy là một nỗi đau thầm lặng mà không ai hiểu được. Em không nói ra, nhưng Kiều Anh cảm nhận được tất cả, và đó là lý do cô luôn muốn bảo vệ em, luôn muốn che chở cho em khỏi những tổn thương mà em phải gánh chịu.
Nhưng ngày đó, Kiều Anh không ở bên em. Cô để em một mình đối diện với cơn thịnh nộ của gia đình - những lời trách mắng lạnh lùng, những yêu cầu vô lý. Họ muốn em lấy một người đàn ông giàu có, từ bỏ giấc mơ nhỏ nhoi được ở bên cô, một người lúc đó chẳng có gì trong tay. Em đã khóc, khóc nức nở đến mức nghẹn ngào.
Nhưng khi em cần cô nhất, cô lại không có mặt.
Vậy khi đó Kiều Anh ở đâu?
Cô đang vui vẻ bên một người khác. Một người chẳng mang ý nghĩa gì, nhưng trong phút giây phù phiếm, cô lại để mình bị cuốn theo những lời mật ngọt vô nghĩa. Cô quên mất rằng, có một người đang chờ cô, đau khổ vì cô.
Kiều Anh đã lạc lối trong những khoảnh khắc giả tạo, và khi tỉnh lại, cô nhận ra em đã rời đi. Em mang theo tất cả yêu thương và hy vọng mà Kiều Anh chưa kịp trân trọng. Khi cô nhận ra, mọi thứ đã quá muộn. Căn nhà em từng ở trống trơn, không một dấu vết nào để lại. Cô điên cuồng tìm em, tìm trong những con hẻm nhỏ nơi cả hai từng dạo bước, tìm trong những góc quán quen thuộc, nơi em từng tựa đầu vào vai cô. Nhưng em không còn ở đó. Những con phố, những góc phố, tất cả đều vắng lặng. Em đã biến mất như thể chưa từng tồn tại. Cô không biết mình có thể làm gì nữa, ngoài việc tìm kiếm trong tuyệt vọng, trong nỗi đau không thể chữa lành.
Rồi một ngày, tin tức đến như nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Em trốn khỏi chốn trần gian này, đến với địa đàng, một nơi không còn đau thương, trốn đi một cách lặng lẽ và đau đớn. Kiều Anh lúc đấy hoàn toàn sụp đổ. Cô không thể tin rằng em - người con gái là tất cả của cô, đã biến mất mãi mãi. Cô không thể chịu đựng được thực tế này, không thể chấp nhận rằng em không còn ở đây nữa. Cảm giác mất mát ấy không thể diễn tả thành lời, nhưng nó vẫn đeo bám cô, hành hạ cô từng giờ từng phút.
Sau ngày đó, cô lao vào công việc như một kẻ mất trí. Cô kiếm tiền, xây dựng sự nghiệp, sở hữu những thứ mà ngày xưa cô và em từng mơ ước. Nhưng tất cả chỉ để khỏa lấp một khoảng trống không bao giờ có thể lấp đầy. Mỗi đêm, khi mọi thứ chìm vào yên lặng, nỗi nhớ em lại ùa về, dai dẳng và đau đớn. Cô không thể quên được hình ảnh em, không thể xóa bỏ những ký ức về em dù có cố gắng đến thế nào.
Trong một lần say mèm, Kiều Anh thấy em ở trước mặt. Em đứng đó, vẫn dịu dàng như ngày nào. Em trách cô.
"Sao mày lại uống nhiều như thế?"
"Sao mày không lo cho sức khỏe của mình?"
Giọng nói ấy khiến cô nghẹn ngào. Cô chỉ biết ôm chặt lấy em, khóc như một đứa trẻ, lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
Nhưng em không giận. Em vẫn cười, nụ cười dịu dàng như muốn xóa tan tất cả nỗi đau trong lòng cô.
"Không sao đâu, tao không trách mày mà."
Em khẽ nói, và cứ thế dỗ dành cô. Nhưng khi cô tỉnh dậy, mọi thứ chỉ là một giấc mộng. Em không ở đó, chưa bao giờ ở đó. Kiều Anh lại chìm vào sự trống vắng, và chỉ còn lại những ký ức đau đớn không thể nào phai nhạt.
Cô ngồi lặng trong căn phòng trống rỗng, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không. Những ký ức về em như những cơn sóng, vỗ liên hồi vào tim cô, không để cô được yên. Những giấc mơ đã biến mất, những hy vọng đã tắt, và cô chỉ còn lại sự tiếc nuối vô hạn. Kiều Anh có tất cả, tiền bạc, địa vị, sự ngưỡng mộ của bao người. Nhưng cô đã đánh mất em - điều duy nhất có ý nghĩa trong cuộc đời cô.
Em như ngôi sao sáng trên bầu trời, lấp lánh nhưng xa vời. Và cô, mãi mãi chỉ là kẻ đứng dưới mặt đất, ngước nhìn lên trong nỗi tiếc nuối và hối hận.
Em không còn ở đây, nhưng trong lòng cô, em vẫn sống mãi, là bóng hình không thể chạm tới, là nỗi đau không bao giờ nguôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro