Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Mơ cũng thật thường xuyên

Tôi thấy mọi chuyện đã được xử lý vốn định đi ra. Nhưng lại nhận thấy điều gì đó không đúng. Nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy vì sao Đội trưởng phải nấp? Là tránh thứ gì?

Tôi vừa nghĩ vậy xong, hang động bất ngờ rung chuyển. Từ xa xa vọng lại âm thanh sàn sạt kinh dị. Tôi biết đây là cảm giác gì: Ớn lạnh

Vì sao đến tận hiện tại những kẻ "Trộm" vẫn chưa lấy được khoáng thạch? Vì sao dù nhiều kẻ xấu rõ ràng biết ở đây có thứ báu vật như vậy mà vẫn chưa kẻ nào manh động? Quá rõ ràng, khoáng thạch không phải vật vô chủ, có thứ gì đó đang canh giữ những khoáng thạch ấy.

"Ùng" một tiếng vang lớn, từ một bức tường của hang động xuất hiện một cái lỗ. Bên trong cái lỗ có hai chiếc lồng đèn màu vàng to gấp ba đầu người.

Những người bạn của tôi cá chắc cũng đang sốc y như tôi vậy. Giờ hiểu vì sao hang động mà tôi và đội trường đi qua lại có vẻ nhẵn nhụi hơn bình thường rồi.

Đây rõ ràng không phải hang động mà chỉ là lối đi của một con quái vật nào đó a!!

“ Chạy! ” Ying là người hồi thần lại nhanh nhất. Cậu ấy hét lớn cảnh báo tất cả nhờ vậy đã tránh được một chiếc miệng đỏ như máu ngoạm tới.

Trời ạ! Lần đầu tiên thấy con rắn to như thế. Nó to quá mức bình thường!

Người của nó khoác một tầng đá khoáng thạch trắng. Đẹp nhưng đáng sợ. Có vẻ sự ồn ào nơi chúng tôi đã làm Xà vương này thức giấc.

Đội Trưởng Kaizo bế ngang tôi lên, lập tức đưa tôi chạy đi. Tôi còn sốc hơn cả lúc thấy con rắn.

Em có thể tự chạy được mà, Đội trưởng!!

Tôi chỉ đành ngoan ngoãn phó mặc cho Đội trưởng muốn làm thế nào thì làm. Tay nắm chặt áo của đội trưởng, ló nửa mặt qua vai của anh ấy nhìn về sau lưng. A! Con rắn ấy hình như nhìn thấy chúng tôi rồi. Có phải nó đang nhìn tôi không?

“ Khè!! ”

A! Chắc chắn là nhìn tôi rồi! Tại sao vậy? Sao hôm nay gặp thứ gì hay ai đó vì sao tất cả đều nhắm vào tôi vậy? Tôi thật sự không làm gì có lỗi với rắn bao giờ hết á!

Nghĩ đến viễn cảnh phải nằm trong bụng rắn, tôi không khỏi dựng gai ốc, liền ôm chặt cổ Đội trưởng, rúc vào hõm cổ anh ấy không dám nhìn rắn lớn thêm một chút nào

Tai tôi vọng lại tiếng bò sàn sạt của con rắn lớn đang đuổi theo. Lại nghe thấy tiếng của đội trưởng nói chuyện nhưng không phải với tôi

“Rắn tôi dụ đi, các cô cậu mau lấy vài mẫu vật Khoáng Thạch trở về TAPOPS”

Dụ đi? Tại sao anh làm việc nguy hiểm còn muốn thêm một gánh nặng là em nữa vậy, Đội trưởng??

Mong là không vì tôi mà đội trưởng bị rắn lớn ấy kia đuổi kịp. Nếu thật sự bị bắt được, tôi sẽ làm đồ nhắm cho nó trước giành thời gian cho đội trưởng rời đi.

Nghĩ vậy, bản thân liền không thấy sợ nữa. Tôi ngẩng mặt lên nhìn con rắn trắng phía sau. Vừa nhìn vào đôi mắt nó, không hiểu làm sao tôi cảm thấy mi mắt nặng nề vô cùng.

Cảm giác quen thuộc này. Hình như đã từng xảy ra...

Sau đó tôi không còn cảm thấy gì nữa

~•~

“ Gió mát thật ”

Tôi cảm thán trong đầu, khẽ khàng mở mắt dậy. Tôi nhìn thấy bầu trời rộng lớn tươi sáng. Những tầng mây bồng bềnh lại yên ả. Cả những chú chim bay bên cạnh tôi cũng thật đáng yêu.

“ Chim? ”

Tôi sực tỉnh.

“ Chim bay bên cạnh?? ”

Trái tim tôi rộn ràng còn nhanh hơn tiếng còi xe lúc gặp tắc đường...

Tôi đang rơi tự do!!!

“ A!!! ”

Tôi hét lên đầy sợ hãi. Âm thanh còn chưa rơi xuống, người đã rơi xuống trước. Tôi nghĩ mình sắp tan xương nát thịt thì bỗng nhiên một thứ to lớn nhẹ nhàng đỡ lấy tôi.

Tôi nhận ra đó là bàn tay Đất mỗi khi tôi sử dụng nguyên tố Earthquake.

Còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc từ sợ hãi sang vui mừng thì bàn tay đất lại vỡ vụn. Tôi muốn chửi thề cuộc đời quá mà!

Biết mình có thể dùng nguyên tố Earthquake, tôi lại sử dụng để bảo vệ mình. Nhưng sức mạnh của tôi thật quá bất ổn. Nó không hề dễ dàng dùng như trước. Thứ như bàn tay liền được thay bằng mấy mảnh đất bé nhỏ tụ hợp trong chốc lát trên không trung. Tôi chính là lăn trên đó mà rơi xuống. Tuy vẫn khá đau vì mặt đất cũng không phải tấm đệm mềm mại gì cho cam. Nhưng vẫn là sự cứu rỗi duy nhất bây giờ

Lúc chỉ còn gần 10m để đáp đất, sức mạnh của tôi lại bị mất hiệu lực và tôi rơi xuống.

Rơi xuống một cái cây...

Giờ trông chẳng khác gì miếng vải bị vắt trên cành cây cả: bé nhỏ, bụi bẩn và đáng thương. Chiếc mũ khủng long thì bỏ chủ chạm đất trước. Đầu thì rối mắc vài chiếc lá bé xíu. Tôi ai oán không thôi.

Lần đầu mơ thì trên mái nhà, được lần hai thanh bình. Nhưng nhất thiết đến lần ba phải rơi tự do không?

Vì sao không cho chủ nhân giấc mơ đãi ngộ một chút nào vậy?

Ai thán còn chưa xong. Một tiếng "Rắc" giòn tan lại tiếp tục khiến hồn vía tôi lên mây!

“ Thật không thể yêu được mà, cái giấc mơ quái đản này!!! ”

Cuối cùng vẫn bị úp mặt vô đất. Dạo này tôi thấy mình sống thiện lắm mà. Sao từ ngoài đời đến trong mơ đều bị đày đoạ đen đủi như vậy chứ?

Tôi chống tay ngồi dậy. Còn suýt nghĩ mình bị trẹo tay vì cảm giác hơi nhức nhức ở cổ tay.

Đang kiểm tra xem trên người có vết thương nào nữa không thì chiếc mũ khủng long yêu thích của tôi tự động dơ đến trước mặt. Tôi vui vẻ cẩm lấy. Đang phủi phủi bụi trên mũ, tôi lại ngơ ra, liền ngẩng mặt lên.

Một đôi mắt hai màu đang nhìn tôi chằm chằm.

“ C... Chào? ”

Dáng vẻ của tôi bây giờ cá chắc lại bị nói là ngốc nữa cho xem. Không nhận được câu trả lời tôi cười ngốc

“ Em... muốn nhìn anh mãi vậy sao?”

“ Anh không sao phải không? ”

Chà, tuy giọng nói còn non nớt, giọng điệu cũng không chứa nhiều sự quan tâm nhưng nghe thật rất hay.

Cậu bé khoác trên mình chiếc cặp đen, đầu đội mũ vải trắng tròn để lộ mái tóc nửa trắng nửa đỏ vô cùng nổi bật, áo phông có cổ cùng chiếc quần đùi màu tối chạm gối. Một cậu nhóc Cấp 1. Chắc khoảng 9, 10 tuổi.

Chiếc má trắng trẻo đáng yêu cùng cặp mắt hai màu chững chạc kia. Tuy có một vết đỏ bao trùm hết phần da bên mắt trái cậu bé nhưng cũng không thể che đi nét đẹp của em ấy. Không biết lớn lên sẽ đẹp như thế nào đây. Thật dễ thương quá.

Tôi đứng dậy, chỉnh lại quần áo cũng như đầu tóc trở về ban đầu. Hướng cậu bé tươi cười:

“ Để em thấy mặt xấu của anh thật ngại quá. ”

“ Anh không bị thương gì là được rồi ”

Cậu bé có vẻ không giỏi thể hiện cảm xúc, cũng không giống đứa trẻ có thể dễ dàng hoà nhập đám đông để vui đùa trò chuyện.

“ Em đang đi học sao? ”

“ ... ”

Sao lại im lặng rồi? Không lẽ cậu bé trốn học?

“ Em chưa muốn về nhà ”

Nghe vậy tôi cũng không nói thêm gì. Hỏi đời tư của đứa trẻ vậy sẽ rất mất lịch sự, và đó cũng không phải điều nên làm đối với hai người mới gặp lần đầu. Nhưng tôi lại lo một đứa trẻ đi học về lại không về nhà sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.

“ Em có muốn ngồi lại đây với anh không? ”

Tôi đoán phải chờ đến khi có "hứng" tỉnh dậy thì mới ra khỏi được giấc mơ. Nếu thế sẽ rất buồn chán nếu chỉ chờ đợi một mình. Nhưng nếu em ấy không đồng ý thì tôi cũng chịu.

Nhưng lần này may mắn đã đến với tôi, em ấy đã gật đầu đồng ý. Hai chúng tôi cứ thế ngồi dưới tán cây mà ngắm bầu trời, tận hưởng gió mát mơn man qua da thịt.

Tôi cười, giới thiệu “Anh tên BoBoiBoy, còn em? ”

“ Todoroki Shoto ạ ”

“ Shoto. Tên em dễ nhớ thật ”

“ Vâng ”

“ Hưm... Nếu em cười nhiều nên một chút đảm bảo sẽ có nhiều người yêu quý em lắm đấy ”

“ Như anh ạ? ”

Tôi cười nhẹ “ Anh cười thì có gì đẹp. Nhìn nhiều là thấy chán rồi. Ngược lại là em, còn nhỏ đừng trầm lặng quá ”

“ Vậy anh không thích em sao? ” Cậu bé lại nhìn tôi. Ánh mắt của cậu bé bình lặng như mặt gương đang phản chiếu hình bóng tôi trên đó.

“ Thích. Sao lại không thích. Em lớn lên khẳng định càng nhiều người thích ”

“ Không có đâu ạ ” Shoto cúi mặt xuống lẩm bẩm

Em ấy lại làm mặt buồn rồi.

“ Haha, nhất định sẽ có. Em đáng yêu như vậy có ai không thích chứ? ”

Em ấy nhìn tôi lần nữa. Không hiểu sao mỗi lần em ấy nhìn như vậy tôi đều cảm thấy kì quái.

“ Anh rất giống mẹ em ”

“ ... ”

Vậy là từ đầu đến giờ là coi tôi như mẹ đó hả? Không quan trọng tại sao em ấy lại nghĩ thế, nhưng việc đem một người chuẩn con trai như tôi coi thành "mẹ" thì đúng là đau lòng đó.

“ Hình như còn hơn cả mẹ ”

Hơn cả mẹ lại là cái quỷ gì nữa? Bà à?

Chắc trẻ con, nhớ mẹ thôi. Không sao.

“ Em coi anh là mẹ em sao? ” Tôi cười có chút giọng điệu trêu chọc

Em ấy nghiêm túc đáp “Không ạ, mẹ em khác anh. Anh giống vợ hơn ”

“ ... ”

“ Nhà em truyền thống. Nên em nhớ em từng nói Vợ thường giống như anh vậy ”

Lại cái củ chuối gì nữa vậy?

Rốt cuộc là mẹ em sai hay do em hiểu sai ý vậy, cậu bé?

"Vợ" là từ dễ dàng nói ra như vậy sao? Lại dễ dàng đem ra để so sáng với một người còn trai như anh đây sao?

“ Giống cái gì? Giống vợ tương lai em à? ” Tôi buột miệng nói, nghĩ lại cũng chỉ là câu nói đùa. Cậu nhóc này nói cũng quá... bồng bột đi.

Vậy mà Shoto cũng không hiểu đó là câu nói đùa, đơn thuần gật đầu “ Cũng giống ạ ”

Giống cái khỉ mốc gì? Em ảo tưởng gì vậy?

Tôi không nhịn được búng trán cậu bé ngốc nghếch này một cái. Nhẹ nhàng nói, cũng không hề tức giận:

“ Em đó, anh là con trai, còn nói anh với thân phận nữ nữa là anh bắt cóc đấy nhé ”

Hết "mẹ" rồi đến "vợ". Không dừng lại là có khi lên chức "bà" luôn ấy chứ.

Cậu bé xoa xoa nơi bị búng, ngốc ngốc một cái. Lại có chút không hiểu:

“ Tại sao anh lại không giống Vợ?”

“ ... ” Cũng biết hỏi ghê

Tôi ánh nhìn có chút cạn lời, nhưng không hiểu sao một chút khó chịu cũng không có, ngược lại còn kiên nhẫn hơn hẳn. Tôi nhẹ hỏi:

“ Em có biết vợ là cách gọi chỉ gì không? ”

“ ... Không phải là chỉ một người kết hôn với một người chồng ư? ”

Tôi bật cười “ Chưa đủ đâu ”

“ Vậy thế nào mới đủ? ”

“ Để sau này anh nói em biết nhé ” Tôi cười tủm tỉm, gõ vào chiếc mũi bé xinh của Shoto ân cần

Shoto lại hỏi “ Tại sao không phải bây giờ? ”

“ Vì em vẫn còn nhỏ ”

Cậu bé cuối cùng cũng lộ ra chút cảm xúc phong phú. Có vẻ đang muốn dỗi nhưng không biết cách như vậy càng đáng yêu.

Tôi đưa tay nhéo cái má nhỏ của Shoto, dày vò một hồi. Giấc mơ thật khiến người ta khó lòng cảm nhận mọi thứ chân thật. Tôi vốn định nói gì đó thì thấy bàn tay của mình mờ mờ trong suốt. Kinh ngạc nhận ra chính mình đang thức dậy. Nhưng vì sao lại không cảm nhận được chút nào.

Shoto nhìn tôi như nhìn một hiện tượng kì lạ. Tôi cười nhẹ trấn an:

“ Anh không sao... Xin lỗi nhé... ” Không tạm biệt em đàng hoàng được rồi

Không rõ thế nào, lần nữa tỉnh dậy tôi đang nằm trên giường. Trong miệng thì đặc mùi vị kinh khủng xộc thẳng lên não. Tôi ho sặc sụa nhổ những thứ trong miệng ra một cách đầy khó khăn. Vì sao vừa tỉnh dậy đã như bị ngộ độc sắp chết như vậy?

“ Tỉnh rồi, tỉnh rồi! BoBoiBoy! Cậu có sao không? ”

Tôi nhìn qua Gopal đầy tức giận, hét lên: “ Gopal!! Cậu lại nhét bánh Yaya vào miệng tớ phải không hả!!! ”

“ Á!!! Tớ xin lỗi! Xin lỗi!!! Mới nhét có 10 cái thôi--- Ặc!!! ”

10 cái!? Biết bánh Yaya thế nào không mà tận mười cái hả? Bánh Yaya có thể kéo hồn người chết về luôn cũng được đấy!!

Ying nhìn chúng tôi "đuổi nhau" khắp phi thuyền TAPOPS đầy ngao ngán.

“ Ôi trời, hai cậu có thể im lặng không? ”

“ Huhu! Tớ xin lỗi mà, BoBoiBoy!! ”

Sau thời gian ồn ào cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Tôi cũng biết tôi đã ngủ được nửa ngày. Không ngờ lâu đến như vậy trong khi tôi lại cảm thấy thật ngắn khi ở trong mơ. Gần như chỉ là quãng thời gian của vài câu nói chuyện. Nhưng thật lòng tôi đã không nhớ mình mơ thấy gì nữa rồi. Bị đánh thức kiểu này cho dù có là thánh tôi cũng không thể nhớ được.

Lần này ngồi lại bàn chuyện, chung quy lại có hai vấn đề cần giải quyết. Một là phân tích những Khoáng thạch trong không gian mẫu được lấy về. Hai là tìm mối liên kết giữ những Khoáng Thạch đó, thứ gì là điểm mấu chốt kích hoạt sức mạnh không gian trong nó.

Còn một vấn đề, đó là khi nhóm Fang thành công lấy được mẫu vật Khoáng Thạch trong thời gian Đội trưởng Kaizo thu hút sự chú ý của rắn và lớn mang trở về. Nhưng đến khi bí mật quay trở về hang động lần nữa. Tất cả những Khoáng Thạch đều từ một màu sắc đẹp đẽ trở nên tối đen và khô khốc. Giống như những viên than đá khoác lên mình lớp da sần sùi của gỗ lâu năm. Đến cả con rắn lớn đuổi theo đội trưởng Kaizo cũng chết và trở thành bộ dáng như những viên khoáng thạch trong động.

May sao những mẫu Khoáng Thạch được mang đi vẫn chưa bị biến hoá nên cũng không vội suy xét quá nhiều về điểm kì dị này.

Tôi không hiểu nhiều về điều này nên cũng không tham gia thảo luận quá nhiều mà chỉ ngầm hiểu trong đầu. Tôi mang máng nhớ lại cảnh trong hang động lúc ở hành tinh Agamat. Tôi không rõ vì sao mình ngất đi, chỉ là cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Hơn nữa những viên Khoáng thạch đó tôi cảm giác không phải lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong lúc mọi người đang bàn chuyện, tôi một mình nhìn lại tư liệu. Thật may vì ở đây có vài báo cáo về những nơi suất hiện Khoáng thạch kể cả số lượng khoáng thạch nhiều hay ít. Thật bất ngờ làm sao, Trái Đất cũng có nhưng chỉ là số lượng không đáng kể, vô cùng ít ỏi.

Trái đất à... Có lẽ mình đã từng nhìn thấy qua trên Trái Đất. Tôi không rõ.

Bỗng tiếng nói bên cạnh tôi vang lên. Tôi giật mình nhìn qua, là Ochobot.

“ Cậu có sao không? Có mệt quá không? ” Ochobot lo lắng hỏi tôi.

Tôi cười cười vỗ nhẹ lên đầu Ochobot, “ Tớ không sao. Chỉ đang suy nghĩ... ”

Tôi bỗng nhìn Ochobot thêm một lúc. Lời đang nói bất giác cũng dừng lại.

Mọi người cũng bắt đầu nhìn về phía chúng tôi nhưng tôi không nhìn họ. Cứ mải chăm chăm nhìn Ochobot. Không hiểu sao tôi lại nói

“ Tớ từng nhìn thấy cậu ”

“ Hả? Gì cơ? ” Ochobot còn mờ mịt hơn cả tôi

“ BoBoiBoy, cậu đang nói gì vậy ” Gopal lông mày trên dưới không bằng nói với về phía tôi

“ Đúng rồi, tớ từng gặp cậu! ” Tôi không hề nghe Gopal mà reo lên. Không rõ có phải tôi đang bất ngờ hay không nhưng thật sự tôi đang vô cùng vui mừng vì mình đã nhớ ra.

Khoảng một tháng trước ở Trái Đất. Sao tôi lại quên được nhỉ?

“ Đúng rồi, quả là vậy mà! Tớ đã gặp cậu--- ”

Tôi còn chưa nói xong, cảm giác đau nhói ở sau ót đâm lên đại não. Tầm mắt tôi lại tối sầm đi. A! Người nào ám toán tôi vậy! Quá đáng quá!

Gopal trong tay cầm thanh kẹo cứng nhìn BoBoiBoy đã ngất lịm nằm trên đất. Cuối cùng cũng thở phào một hơi. KokoCi day cái trán bằng phẳng trên khuôn mặt vuông vức của mình, hướng Kaizo ngồi không xa nói:

“ Lúc cậu đem BoBoiBoy trở về không có va đập cậu bé vào đâu đó đâu đúng không? ”

“ ... Không có ”

Ochobot cũng thở dài. Nghĩ nghĩ biểu hiện của BoBoiBoy hôm nay có hơi lạ. Nhìn Fang đỡ BoBoiBoy chuẩn bị đưa đi nghỉ ngơi. Ochobot bất giác nhìn cánh tay buông thõng xuống khi được bế lên của BoBoiBoy, chiếc đồng hồ năng lượng đang nhấp nháy kì lạ.

“ Fang, khoan đã. Cậu tháo đồng hồ năng lượng của BoBoiBoy ra giúp tớ được không? ”

“ Được ” Fang đáp ứng rồi tháo ra nhanh chóng đưa cho Ochobot “ Của cậu đây. Không có vấn đề gì phải không? ”

“ Ừm. Tớ muốn kiểm tra đồng hồ năng lượng cậu ấy ”

“ Vậy tớ đưa BoBoiBoy đi trước đây ”

“ Ây! Đợi tớ với Fang! ” Gopal thấy mỗi mình ở đây cũng không tác dụng liền chạy theo Fang

Ying, Yaya nhìn theo cũng không nói gì. Đội trưởng Kaizo là bình thản nhất vẫn ngồi bình tĩnh trên vị trí của mình. Có điều ánh mắt của ánh ấy từ lúc Fang đưa BoBoiBoy đi đều chưa từng di chuyển.

~•~

“ A! ”

Tôi bừng tỉnh. Mọi thứ xung quanh lại lạ lẫm. Không lẽ lại vô giấc mơ rồi. Tần suất như vậy có phải hơi thường xuyên hay không?

Lần này tôi còn không rõ mình đang ở chốn nào. Nơi này thật sự quá tối tăm. Không lẽ mơ mình bị bắt cóc ư? Không đùa chứ?

Tôi mần mò trong bóng tối, xung quanh không chỉ tối mà còn yên ắng một cách quái đản. Tại nơi mà đến năm đầu ngón tay của chính mình còn không thể thấy cũng quá khó để tìm được đi. Tôi chậm rãi cẩn thận hết mức có thể. Ai mà biết trong cái nơi tối tăm này sẽ có gì nguy hiểm chứ. Phòng vẫn hơn.

Quả nhiên tôi bị nhốt rồi.

Tôi nghĩ vậy. Hoặc chính là nói tôi tự nhiên xuất hiện ở đây.

Cuối cùng cũng sờ thấy một mặt phẳng như một bức tường. Tôi gõ vài cái lên, hình như là mặt gỗ. Như tìm thấy chân trời mới, tôi dùng lực cơ thể đập mạnh vào bức tường. Nhưng chỉ tạo ra tiếng vang lớn mà thôi.

Ngay sau đó, tôi liền nghĩ đến nguyên tố của tôi. Mỗi khi vào giấc mơ, tôi đều sẽ ở dạng một nguyên tố nào đó. Không biết lần này sẽ là gì.

Tôi mở lòng bàn tay, cố gắng tập trung. Đúng là gặp may, từ giữa lòng bàn tay tôi xuất hiện những tia điện loẹt xoẹt đỏ rực lấp loáng. Tôi vui đến mức muốn cười lớn. Không hề chần chừ liền vận chuyển sức mạnh của bản thân.

Nhưng có một điều tôi không ngờ được là...

"Bùmmmm!!!!!"

Không phải sức mạnh trong giấc mơ bất ổn sao? Vì nghĩ thế lên mới dùng hết sức. Nhưng cớ sao lại mạnh như vậy! Tôi không có muốn phá hoại gì đâu a!

Khói bụi tứ tung luồn vào miệng lẫn mắt khiến tôi không nhìn được gì cả. Tôi ho vài tiếng, nước mắt ứa ra như một công tắc, gột rửa bụi vương màng mắt. Đến khi mọi thứ rõ ràng hơn, tôi phát hiện rất rất nhiều anh mắt đầy kiêng dè và phán xét đang nhìn tôi.

“ ... ”

Thế là tôi bị đưa đi không chút chần chừ.

Hình như tôi có hơi sợ rồi

Sẽ không bị cột bốn chi rồi treo ngược đem đi nướng đâu đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro