Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

oneshot

Fic: Tin nhắn cuối cùng

Nhân vật chính: Minji & Hanni

Thể loại: Ngược nhẹ nhàng, chữa lành, slice of life

Ghi chú: Mỗi chương sẽ có độ dài chi tiết với lời thoại và nội tâm sâu sắc.

Hanni không biết từ bao giờ, cuộc sống của em lại tĩnh lặng đến mức mệt mỏi. Đi học, về nhà, khóa mình trong phòng với những bản nhạc buồn hoặc trang vở trắng toát. Cuộc sống ấy không còn sức sống, không có một tia sáng nào lọt vào. Vậy mà Minji xuất hiện – với nụ cười tươi rói và đôi mắt rực rỡ.

“Bạn mới à? Mình là Minji. Chào mừng cậu đến với lớp nhé!” Minji chìa tay ra, đôi mắt cong cong như cánh cung.
Hanni gật đầu, không nói gì, ánh mắt lảng tránh. Em đã quá quen với sự dè chừng. Người ta luôn vồn vã chào đón lúc đầu, nhưng sau đó hoặc chán, hoặc chỉ lợi dụng. Minji có lẽ cũng thế thôi.
Nhưng Minji không bỏ cuộc.

“Ngồi cạnh mình được không? Ghế bên này trống nè!”

Hanni nhìn Minji, hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống. Khoảng cách giữa hai người lúc ấy thật nhỏ, nhưng với Hanni, đó là cả một vùng trời ngại ngần.

Ngày qua ngày, Minji vẫn cứ kiên nhẫn như thế. Những buổi sáng với lời chào đơn giản, những tiết học với lời thì thầm “cần mình giải thích lại bài không?”, những buổi chiều tan học với chiếc dù nhỏ Minji mang theo.

“Trời sắp mưa rồi, mình đưa cậu về nha.” Minji đứng đó, kiên định chờ Hanni trả lời.

Hanni gật đầu, dù trong lòng em biết mình không nên mở lòng. Nhưng cách Minji quan tâm quá nhẹ nhàng, quá thật lòng. Làm sao em có thể từ chối được?
Những ngày mưa ấy trôi qua, và Hanni bắt đầu nhận ra Minji không giống như những người trước đây em từng gặp. Cô ấy không thúc ép, không xâm phạm, chỉ lặng lẽ bước vào thế giới nhỏ bé của
Hanni như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.

“Cậu có muốn nghe nhạc không?” Một ngày nọ, Minji chìa tai nghe về phía Hanni.

Hanni ngạc nhiên nhìn Minji, nhưng vẫn nhận lấy. Một bài hát nhẹ nhàng vang lên, và trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh như lắng đọng.
Minji không biết, nhưng Hanni đã âm thầm lưu bài hát ấy vào điện thoại. Đó là lần đầu tiên em cảm thấy ấm áp sau những tháng ngày lạnh lẽo.

Tối hôm đó

Hanni nằm trên giường, bật bài hát Minji giới thiệu, giai điệu vang vọng trong căn phòng tối. Em không ngừng nghĩ về những ngày qua, về ánh mắt sáng ngời của Minji, và cả sự kiên nhẫn mà cô ấy dành cho mình.

Nhưng trong lòng Hanni vẫn còn một nỗi sợ mơ hồ. Em tự hỏi liệu Minji có thật sự khác biệt, hay cô ấy cũng sẽ bỏ em lại như bao người khác?

---

Thời gian trôi qua, Minji và Hanni trở nên thân thiết hơn. Hanni vẫn là người ít nói, nhưng sự hiện diện của Minji đã dần làm mờ đi những góc tối trong em. Minji luôn xuất hiện đúng lúc, luôn biết cách làm Hanni cảm thấy được quan tâm.

Một buổi chiều tan học
“Cuối tuần này cậu rảnh không? Đi ăn với mình nhé!” Minji vừa buộc tóc vừa hỏi, giọng nói như thể chuyện đó là hiển nhiên.

Hanni hơi chần chừ. Em không quen với việc đi chơi cùng người khác, nhưng ánh mắt háo hức của Minji khiến em khó lòng từ chối.

“Ừm... cũng được.”

Minji cười tươi, gõ nhẹ vào vai Hanni. “Cậu sẽ không hối hận đâu!”

Ngày hôm đó, Minji dẫn Hanni đến một quán nhỏ gần công viên. Không gian ở đó yên tĩnh, phù hợp với tính cách của Hanni. Hai người chọn một góc bàn cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu xuyên qua những tán lá, tạo thành những vệt sáng dịu dàng.

“Cậu có từng nghĩ... mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu mình có thể quên đi quá khứ không?” Hanni bất ngờ hỏi, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài.

Minji đặt ly trà xuống, nghiêng đầu nhìn Hanni. “Mình nghĩ, không cần phải quên. Chỉ cần học cách sống cùng nó thôi. Quá khứ không thay đổi được, nhưng hiện tại thì có thể.”

Câu nói của Minji làm Hanni lặng đi. Em không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu.

Một thời gian sau
Dù Minji luôn ở bên cạnh, Hanni vẫn không ngừng cảm thấy lo lắng. Trong em có một nỗi sợ mơ hồ, rằng mọi thứ tốt đẹp này sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Rồi điều đó thực sự xảy ra.

Một buổi tối đầy gió
Hanni nhận được một tin nhắn từ Minji:
“Mai cậu có muốn đi xem phim không? Cậu thích mấy phim hoạt hình đúng không, mình thấy rạp chiếu bộ mới ra nè.”

Hanni đọc tin nhắn mà không trả lời ngay. Em đang nằm trên giường, cảm giác bất an lại trỗi dậy. Minji lúc nào cũng tốt với em, nhưng tại sao chứ? Có thật là không có gì đổi lại?

Sau một lúc suy nghĩ, Hanni quyết định nhắn lại:
“Mai mình bận rồi. Xin lỗi nhé.”

Minji chỉ đáp lại bằng một tin nhắn ngắn gọn:
“Không sao đâu, để hôm khác nha.”

Hanni cảm nhận được sự hụt hẫng qua dòng chữ ấy, nhưng em không biết phải làm sao. Trong lòng em có một nỗi sợ mơ hồ mà chính em cũng không giải thích được.

Những ngày sau đó
Minji bắt đầu ít nhắn tin cho Hanni hơn. Những cuộc trò chuyện trở nên ngắn ngủi, và khoảng cách giữa hai người dần lớn hơn. Hanni nhận ra điều đó, nhưng em không biết làm cách nào để giữ lại mối quan hệ này.

Một ngày nọ, Hanni vô tình nghe thấy Minji trò chuyện với bạn cùng lớp:

“Dạo này Hanni sao rồi?”

“Cũng không biết nữa... Cậu ấy cứ xa cách kiểu gì ấy. Mình không muốn ép buộc, nhưng thật sự hơi mệt rồi.”

Tim Hanni như thắt lại. Em không nghĩ Minji lại cảm thấy như vậy. Em không trách Minji, nhưng cũng không thể ngăn cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm tâm hồn.

Tối hôm đó
Hanni ngồi trong căn phòng tối, lướt qua những tin nhắn cũ giữa mình và Minji. Từng dòng chữ, từng lời quan tâm của Minji giờ đây chỉ còn lại trên màn hình, nhưng em biết mình đã để lỡ mất điều gì đó quan trọng.

“Có lẽ, em nên dừng lại.” Hanni thì thầm với chính mình.

Trước khi rời đi, em nhắn cho Minji một tin nhắn cuối cùng:
“Cảm ơn vì đã luôn kiên nhẫn với mình. Nhưng mình nghĩ, có lẽ chúng ta không nên tiếp tục nữa.”

Dòng chữ ấy là tất cả những gì em có thể làm để che giấu nỗi đau đang gặm nhấm trái tim.

---

Minji đọc tin nhắn của Hanni, cảm giác như ai đó vừa bóp nghẹt trái tim mình. Dòng chữ ngắn ngủi ấy không chỉ là lời từ chối, mà còn như một bức tường dựng lên giữa cả hai.

Minji nhắn lại, nhưng tin nhắn mãi không được trả lời. Cô nhận ra Hanni đã quyết định cắt đứt, dù không có một lời giải thích rõ ràng.

Sáng hôm sau

Minji vẫn đến lớp như mọi ngày, nhưng không còn Hanni ngồi bên cạnh. Chiếc ghế trống lạnh lẽo, khiến cả không gian dường như mất đi sức sống.

“Cậu ấy chuyển lớp rồi à?” Một bạn trong lớp hỏi.

Minji không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Đó là điều Minji không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra.

Về phía Hanni

Hanni chuyển lớp ngay sau khi gửi tin nhắn cuối cùng. Em nghĩ đây là cách tốt nhất để cả hai không còn phải đối mặt với sự ngượng ngùng hay tổn thương. Nhưng sự thật là, lòng em vẫn đau nhói mỗi khi nhớ đến Minji.

Hanni không thể ngừng tự hỏi:

“Có phải mình quá ích kỷ không? Có phải mình đang làm tổn thương cậu ấy?”

Nhưng câu trả lời luôn bị chôn vùi dưới nỗi sợ và ám ảnh từ quá khứ.

Những ngày tiếp theo

Minji cố gắng tìm cách liên lạc với Hanni, nhưng em không nhắn lại. Minji thậm chí đã đến tận lớp mới để tìm, nhưng Hanni tránh mặt cô.

“Cậu không thể cứ trốn tránh như vậy được.” Minji cuối cùng cũng chặn Hanni lại ở hành lang. Giọng cô trầm và nghiêm túc, khác hẳn sự dịu dàng thường ngày.

Hanni im lặng, ánh mắt nhìn xuống đất.

“Cậu có thể ghét mình, nhưng ít nhất hãy nói với mình lý do. Tại sao cậu lại rời đi?” Minji tiếp tục, giọng nói pha lẫn nỗi đau và thất vọng.

Hanni siết chặt bàn tay, cố gắng giữ cho giọng mình không run:

“Vì mình không xứng đáng với cậu. Cậu luôn tốt như vậy, nhưng mình chỉ là một người có quá nhiều vết thương. Mình không muốn kéo cậu xuống với mình.”
Minji đứng lặng. Những lời của Hanni như hàng ngàn mũi dao đâm vào lòng cô, nhưng hơn hết, cô chỉ cảm thấy xót xa.

“Hanni, cậu nghĩ mình không biết điều đó sao?” Minji nói, đôi mắt hơi đỏ lên. “Mình không quan tâm cậu có quá khứ ra sao. Mình chỉ muốn ở bên cạnh cậu, vậy thôi.”

Hanni nhìn Minji, lần đầu tiên ánh mắt em bộc lộ sự yếu đuối. Nhưng thay vì trả lời, em quay lưng và bước đi.

Tối hôm đó

Minji nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Tin nhắn cuối cùng của Hanni vẫn hiện rõ, nhưng cô không thể làm gì để thay đổi.
Ở một nơi khác, Hanni cũng đang nhìn lên trần nhà, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Em biết mình đã làm tổn thương Minji, nhưng em không thể dừng lại.

Cả hai dường như đang trôi xa nhau hơn từng ngày

Minji dần trở nên ít nói hơn, cô không còn nở nụ cười rạng rỡ như trước. Trong khi đó, Hanni càng thu mình lại, tránh mọi thứ liên quan đến Minji.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu, Hanni vẫn không thể quên được Minji.

Một ngày nọ

Hanni nhận được một gói quà nhỏ từ một người bạn trong lớp cũ. Bên trong là một cuốn sổ tay và một tờ giấy viết tay:

“Mình không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng mình vẫn tin rằng cậu không hề muốn kết thúc mọi thứ như thế này. Nếu một ngày nào đó cậu sẵn sàng, mình vẫn ở đây.”

Hanni cầm cuốn sổ, cảm giác ấm áp lẫn nghẹn ngào tràn ngập trong lòng. Em không trả lời tin nhắn của Minji, nhưng điều đó không có nghĩa là em không nhớ cô.

---

Hanni cầm cuốn sổ tay của Minji trong tay, lật từng trang giấy trắng tinh mà không dám viết gì vào đó. Cuốn sổ giống như lời nhắc nhở về những điều tốt đẹp Minji từng dành cho em. Nhưng càng nhìn, Hanni càng cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.

Em muốn nhắn lại, muốn giải thích tất cả, nhưng mỗi khi cầm điện thoại lên, Hanni lại không đủ can đảm để gõ chữ.

Phía Minji

Minji vẫn giữ thói quen ngồi ở bàn học cũ, nơi mà Hanni từng ngồi cạnh cô. Những ngày không có Hanni, cô cảm thấy mọi thứ đều nhạt nhòa. Bạn bè vẫn cố gắng kéo Minji tham gia các cuộc vui, nhưng nụ cười của cô không còn trọn vẹn như trước.

Một chiều muộn

Hanni ngồi ở một quán cà phê nhỏ. Đây là nơi Minji từng đưa em đến. Giai điệu quen thuộc của bài hát ngày ấy vang lên từ loa trong quán, kéo Hanni trở về những ngày bình yên.

Em cầm điện thoại lên, do dự một lúc lâu trước khi nhắn tin:

“Minji, cậu có khỏe không?”

Tin nhắn gửi đi, nhưng không có hồi âm.

Một tuần sau

Hanni không nhận được phản hồi nào từ Minji. Điều này khiến em lo lắng. Em bắt đầu cảm thấy mình đã đi quá xa, rằng sự im lặng của Minji có thể là dấu chấm hết thật sự.

Em quyết định đến lớp cũ để tìm Minji.

Cuộc gặp gỡ tại sân trường

Hanni tìm thấy Minji đang ngồi ở ghế đá dưới tán cây, tay cầm một cuốn sách. Ánh nắng len lỏi qua những kẽ lá, nhưng nụ cười quen thuộc của Minji đã không còn.

“Minji...” Hanni gọi nhỏ.

Minji ngẩng đầu lên, ánh mắt cô thoáng qua một chút ngạc nhiên, rồi trở lại bình thản.

“Có chuyện gì sao?” Minji hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng xa cách.

Hanni bước lại gần, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. “Mình... mình chỉ muốn xin lỗi. Vì tất cả mọi chuyện.”

Minji lặng nhìn Hanni, ánh mắt đầy cảm xúc nhưng không để lộ ra ngoài. “Hanni, cậu biết không, mình không cần một lời xin lỗi. Mình chỉ cần cậu nói cho mình biết, tại sao cậu lại làm thế?”

Hanni siết chặt tay, nước mắt bắt đầu trào ra. “Mình không muốn cậu bị tổn thương vì mình. Mình không xứng đáng với cậu, Minji. Cậu không biết mình đã trải qua những gì, mình không thể để cậu bước vào thế giới đầy rẫy những vết thương của mình.”

Minji đứng dậy, đặt cuốn sách xuống ghế. “Cậu nghĩ cậu đang bảo vệ mình à? Không, Hanni. Cậu chỉ đang tự bảo vệ chính mình. Nhưng cậu quên rằng, mình đã lựa chọn ở bên cậu. Cậu không cần phải gánh hết mọi thứ một mình.”
Hanni ngẩng đầu lên, ánh mắt ngấn nước nhìn Minji. Đây là lần đầu tiên em nghe thấy Minji nói một cách nghiêm túc và thẳng thắn như vậy.

“Mình sợ...” Hanni thốt lên, giọng nói run rẩy. “Mình sợ nếu mình để cậu quá gần, một ngày nào đó cậu sẽ rời đi như những người khác.”

Minji im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Hanni.

“Hanni, mình không biết tương lai sẽ thế nào. Nhưng mình biết hiện tại, mình vẫn muốn ở bên cậu. Nếu cậu cho mình cơ hội, mình sẽ chứng minh rằng mình không giống những người khác.”

Buổi tối hôm đó

Hanni trở về nhà, cảm giác như một tảng đá lớn vừa được gỡ khỏi lồng ngực. Những lời nói của Minji vẫn vang vọng trong đầu em.

Em cầm cuốn sổ tay mà Minji tặng, mở ra và viết những dòng đầu tiên:

“Minji, cảm ơn cậu vì đã kiên nhẫn với mình. Cảm ơn vì đã không từ bỏ mình. Mình sẽ cố gắng, vì cậu, và vì chính mình.”

---

Cuộc nói chuyện ở sân trường như một khởi đầu mới cho mối quan hệ giữa Minji và Hanni. Dù mọi thứ chưa thể hoàn toàn trở lại như trước, nhưng Hanni bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi ở bên Minji.

Cả hai vẫn giữ một khoảng cách vừa phải. Minji không ép Hanni mở lòng quá nhanh, còn Hanni, dù vẫn còn dè dặt, đã dần học cách để tin tưởng.

Một buổi chiều muộn

Minji và Hanni cùng ngồi trên ghế đá ở công viên, nơi ánh hoàng hôn trải dài trên những con đường.

“Cậu có nhớ lần đầu tiên mình mời cậu đi ăn ở quán nhỏ gần đây không?” Minji hỏi, giọng đầy hoài niệm.

Hanni gật đầu, khẽ cười. “Lúc đó mình đã nghĩ cậu phiền thật đấy.”

Minji bật cười lớn. “Vậy mà cậu vẫn đi, còn ăn hết phần của mình nữa.”

Hanni mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. “Vì lúc đó... mình cảm nhận được sự chân thành của cậu. Nhưng mình lại sợ, nên đã cố gắng tránh xa cậu.”

Minji nhìn Hanni, nụ cười dịu dàng pha chút buồn bã. “Mình chưa bao giờ trách cậu. Mình chỉ sợ cậu không cho mình cơ hội để ở bên cạnh cậu thôi.”

Câu nói ấy khiến Hanni thấy nghèn nghẹn. Em quay đầu nhìn về phía chân trời, giọng nhỏ nhẹ: “Mình xin lỗi, vì đã để cậu phải đợi lâu như vậy. Nhưng bây giờ, mình muốn thử... dù mình không biết liệu mình có thể làm tốt không.”
Minji mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm hy vọng. “Chỉ cần cậu cố gắng, mình sẽ luôn ở đây.”

Những ngày sau đó

Hanni bắt đầu ghi lại những suy nghĩ của mình vào cuốn sổ tay mà Minji tặng. Mỗi ngày, em đều viết về những cảm xúc, những niềm vui nhỏ nhặt khi ở bên Minji. Điều đó giúp em dần dần đối diện với quá khứ và học cách chấp nhận bản thân.

Minji, như mọi khi, vẫn kiên nhẫn và dịu dàng. Cô không thúc ép Hanni, nhưng luôn ở bên mỗi khi em cần.

Một ngày mưa

Minji đón Hanni sau giờ học, trên tay cầm một chiếc dù lớn.
“Mình nhớ cậu từng nói không thích trời mưa.” Minji nói, che chiếc dù cho cả hai.

“Ừm... nhưng bây giờ thì khác.” Hanni đáp, ánh mắt nhìn Minji đầy cảm xúc.
“Khác thế nào?” Minji tò mò.

Hanni im lặng một lúc, sau đó nói nhỏ: “Vì giờ mình không còn một mình nữa.”
Minji nhìn Hanni, trái tim cô như tan chảy. Không cần lời nói nào thêm, chỉ cần khoảnh khắc ấy thôi, cô biết rằng mình đã làm đúng.

Tối hôm đó

Hanni mở cuốn sổ tay, viết những dòng chữ mới:

“Hôm nay, trời mưa. Nhưng mình không thấy buồn nữa. Vì mình biết, dù có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ có một người luôn ở đây, cùng mình vượt qua tất cả. Cảm ơn cậu, Minji.”

Vài tháng sau

Hanni và Minji vẫn bên nhau, từng ngày xây dựng lại những gì đã mất. Hanni không còn thu mình vào góc tối, em dần mở lòng hơn, không chỉ với Minji mà còn với mọi người xung quanh.

Một buổi sáng, Hanni đưa Minji cuốn sổ tay đã viết đầy những dòng chữ.

“Cái này là gì?” Minji hỏi, ngạc nhiên.
“Những suy nghĩ của mình... kể từ khi chúng ta gặp lại. Mình muốn cậu biết rằng, cậu đã thay đổi cuộc sống của mình nhiều đến thế nào.”

Minji lật từng trang, đọc những dòng chữ tràn đầy cảm xúc của Hanni. Khi đọc đến trang cuối cùng, cô thấy một dòng chữ:

“Cậu là ánh nắng của mình. Dù quá khứ có đau đớn thế nào, chỉ cần có cậu, mình tin rằng tương lai sẽ tươi sáng hơn.”

Minji ngước lên nhìn Hanni, đôi mắt cô đỏ hoe. Cô nắm lấy tay em, nụ cười rạng rỡ hiện trên môi.

“Cảm ơn cậu, vì đã dũng cảm ở lại.”

---

tg: lười nên mới viết oneshot=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro