Lũ trẻ đó thích thềm lục địa Rêvasser
"Ô, đôi mắt của mình hả?" Hanni mỉm cười, "mình nhẹ hơn mấy đứa nhóc bên cạnh mình ấy. Mình đang bơi, lại va lưới ngư dân, trong lưới có mấy vật sắc nhọn lắm, chắc do bị dính vào khi họ đánh bắt cá. Mình cố gắng vùng vẫy để thoát ra ngoài, ai ngờ mấy vật đó đập vào mắt. Ngọn hải đăng nói mình không thể nhìn thấy gì nữa, nhưng ông ban cho mình sức mạnh đặc biệt, có thể cảm nhận linh hồn và bất cứ vật dụng nào."
Hanni vừa nói vừa vui vẻ thưởng thức bánh quy, bánh quy nóng giòn mới ra lò hợp cho buổi nhâm nhi trà chiều lắm! Nhưng kìa, trong lời kể của em, không từ nào oán trách, như thể em coi nó là một phần thiết yếu để em tới nơi này. Cơ bị vật nhọn chạm vào mắt, ắt hẳn sẽ rất đau, Hanni không cảm thấy đau sao? Minji tự hỏi, chị nhìn Hanni hồi lâu, rồi vô thức nhớ về từng bãi cát vàng trải dài ven bờ biển, nhớ về mỏm đá thoáng cánh hải âu neo đậu ngày đêm quên lối về.
Vậy là Hanni mãi mãi chẳng biết được hòn đảo này xinh đẹp đến nhường nào; chẳng biết được bóng dáng những vị khách lạ mỗi lần ghé qua đây ra sao; càng chẳng biết được hình hài của người con gái từng rất vui sướng khi tự tay bắt thành công chú cá voi đầu tiên. Em ơi em à, cô ta thực sự tự hào đấy...cô ta vô cảm quá, em ơi.
Cứ xem là chuyện tốt, Minji tự nhủ, không biết sẽ không nhớ, không biết sẽ không giận, không biết sẽ không sợ, không bỏ mình mà đi.
"Chờ chút, chắc các cậu căm ghét loài người lắm nhỉ? Bởi họ hại chết các cậu mà."
Minji ngây ngô hỏi; vì chị sực nhớ ra, nếu như Hanni không biết, em ấy sẽ không quên.
"Nào có phải. Giả dụ chúng em ghét loài người, chúng em chả thèm ở lại đây để giúp đỡ họ rồi. Cá voi là bạn của con người mà, trên đời này, đâu phải ai cũng xấu đâu. Hòn đảo Bubblegum sinh ra, với mục đích giúp linh hồn lạc lối."
Hyein lên tiếng. Một linh hồn tốt bụng, luôn muốn người sau họ có cái kết đẹp hơn, ít nhất rằng người ta vẫn tiếp tục sống, tự do làm mọi thứ họ yêu. Cứ cho cá voi giận hờn hoài, sẽ chẳng còn là cá. Suy tới cùng, biển khơi ví như bầu trời dưới mặt đất, chân nó mất khả năng di chuyển, bù lại có thể bay. Hyein khen bầu trời không khác mấy đại dương của vũ trụ, bay trên trời, vẫn mang tới cảm giác giống khi nó đang bơi.
"Em bảo này, chúng em từng ngao du trong lòng biển xanh thẳm, cả đời chúng em phải chăng đi qua những nơi mấy ai từng dám đặt chân tới. Nhưng nếu con người ghé thăm, đó đều là kỳ quan xinh đẹp. Chúng em muốn con người tận mắt chứng kiến sự yên bình từ thiên nhiên, sống cho trọn đời đáng sống. Chị biết không, con người đáng thương hơn cá voi nhiều. Vì em biết, con người muốn khám phá, muốn chinh phục thiên nhiên, nhưng họ sợ rằng họ sẽ phải bỏ mạng trước khi kịp đặt chân xuống. Trong khi tụi em chỉ cần bơi cực một chút là thấy cảnh đẹp rồi."
Danielle chẳng thể chịu nổi nữa mà bật cười thành tiếng, cô tự hào kể cho Minji nghe mấy lúc cùng ba mẹ đi qua vịnh Hervay, nơi đó ngắm được cả cực quang lẫn mưa sao băng. Là cá voi, cũng có vô vàn điều ước, nhưng sao băng một năm mới có được một lần, con người thậm chí cả đời còn chẳng thấy, nhưng cá voi thì khác, cá voi chu du thiên hạ nhiều như thế; Quadrantids, η-Aquariids, Perseids đều đã xem.
Danielle hỏi Minji từng ghé qua đó chưa, dĩ nhiên Minji trả lời chưa từng thăm nơi ấy. Cô kể thêm, nếu cá voi lặn xuống sâu chút nữa, sẽ tận mắt chứng kiến con tàu Titanic trăm năm vẫn ngủ li bì dưới lòng đại dương bao la. Người ta không vớt nó lên được, lại chẳng thể tham quan vì áp suất nước quá lớn. Tàu ngầm khoa học chỉ chạm tối đa tới một nghìn mét thôi, đây tận ba ngàn mét cơ mà. Kể ra, làm cá voi hời hơn con người rồi ấy.
"Cá voi khờ thiệt khờ, phải tôi là tôi giận, siêu giận luôn."
Cả đám im lặng, Minji bỗng chốc chỉ về phía tay, chân, tai và đôi mắt của mình, như nhận ra điều gì đó sau mỗi câu chuyện từ cá, chị ngụ ý không biết sõi chuyện gì, chỉ hiểu là nếu phải đánh đổi điều chi ấy để được sống ở nơi này, sẽ chả ai dám đánh đổi. Vì cá voi kiên cường lắm, con người nào có kiên cường tới thế đâu:
"Dẫu sao thì, các cậu trong khoảng thời gian tuyệt vọng đấy, từng cảm thấy rất đau..."
. . .
Haerin ngầm hiểu ra ý Minji muốn nói, nhỏ chạy tới cạnh Minji, ngây ngô bảo rằng "cá voi đơn giản muốn dịu dàng với thế giới". Rõ ràng là con bé chân thành, Minji gật đầu, cố gắng tạo một ký hiệu ngôn ngữ để cho Haerin hiểu. "Chị thay mặt thế giới, cảm ơn em".
...Tôi mong một mai kia, rồi chúng tôi sẽ từ từ đáp lại sự dịu dàng đó...
2. Báo cáo ngọn hải đăng, mùa Hạnh Phúc: xin bình yên hãy bên người mà tái sinh
Mấy ngày sau khi Minji chấp nhận việc chị sẽ phải ở đây một khoảng thời gian dài; hôm nay, đồng hồ điểm bảy giờ sáng, Minji choàng tỉnh giấc, nghe tiếng ấm nước đun sôi cùng âm thanh lạch cạch từ lò nướng bánh nơi khu bếp nhỏ chỉ có vỏn vẹn góc con con, chẳng hiểu sao trong lòng chị an lành đến lạ. Minji ngồi trên giường, đung đưa chân, chợt nhớ về thời thơ ấu lúc bà ngoại còn sống, hồi đó bà của mình cũng chỉ có một căn bếp bé xíu nấp sau nhà.
Minji hay đòi ba mẹ cho về thăm bà lắm, nên chị nhớ đâu đấy, cứ độ bảy giờ sáng sẽ nghe thấy tiếng bà đang loay hoay việc bếp núc. Bà có dặn, xuân rồi thì trời vẫn lạnh, ngồi hơ tay bên lò sưởi là sướng nhất trên đời, chẳng ai thích nấu nướng đâu. Cơ từ khi bà mất, bản thân Minji dần quên những thứ âm thanh quen thuộc; như thể nếu không tới nơi này và Hanni giúp chị đột nhiên nhớ lại, vài ba mẩu kí ức mỗi sớm mai kia sẽ rơi vào dĩ vãng, vì ba mẹ chị chả đưa chị về quê lần nào nữa.
Nghĩ hoài cũng nghĩ không ra, tại sao ngọn hải đăng có thể xây nên nơi xinh đẹp như này nhỉ?
"Cậu dậy đó hả? Qua đây ăn sáng đi, hôm nay mình sẽ đưa cậu dạo quanh thành phố Smultronställe. Mình đoán cậu sẽ thích nó lắm. Chúng ta đi bằng thuyền, chỉ năm, sáu phút là tới thôi."
Hanni bước vào, mấy nay vì có Minji ở nhà, nên em đành nhờ ngọn hải đăng làm thay phần việc mình. Minji cần trải qua ít nhất bốn mùa ở nơi này mới được phép đi vào cột bong bóng, chứ thành thật mà nói, Hanni đâu muốn giữ bạn ở lại Bubblegum. Hai đứa từ từ ngồi xuống ghế, đồ ăn đã sắp sẵn trên bàn, nào bánh rán, nào bánh quy, nào bánh mì phết bơ vàng sánh mịn, thêm cốc trà mật ong thì đây xem chừng như bữa sáng hoàn hảo nhất trên đời. Đối tốt với một người, thì ra không khó tới vậy. Nhưng điều khiến Minji chú tâm, là đôi mắt sáng của Hanni. Đã bao nhiêu lần kể từ khi Minji sống ở đây, cỡ ba tuần, đều luôn muốn nói rằng đôi mắt của Hanni thật sự rất đẹp, cậu ấy rất xinh nữa. Đáng tiếc thay dù nói, hay mô tả ra sao, cậu ấy vẫn chẳng thể tưởng tượng nổi bản thân trông thế nào.
"Hanni này.."
"Sao đấy, cậu cần chi hả?"
"Không thấy gì, cậu có buồn không?"
Minji hỏi xong liền cảm thấy chột dạ, nhỡ tò mò mà khiến Hanni buồn, chắc chị dằn vặt miết mất. Cơ Hanni đã quen với việc này rồi, em phì cười, bảo Minji đừng lo lắng cho em. Em kể Minji nghe, ba người bạn nhỏ kia hay trò chuyện cùng em mỗi khi em muốn khóc. Họ thường nói về em như đội trưởng biết tết tóc đuôi sam. Nói em cao ngang bằng Danielle đó, nói em vô cùng đáng yêu. Hồi xưa em làm cá voi, cũng làm một con cá voi đẹp.
Hanni vui vẻ nhớ về ngần ấy thời gian cùng bạn vòng quanh quả địa cầu, hạnh phúc đớn đau đều trải đủ. Chú cá voi to lớn chao lượn giữa dòng nước xanh trong giờ đây đã hóa thân thành thiếu niên mãi mãi mười tám tuổi. Ai nhìn vào cũng đều tấm tắc khen kiếm đâu ra một chú cá voi may mắn thế; thì ra là họ muốn nghe em kể giai thoại về một chú cá voi mù năm đó, bỗng dưng một ngày kia, nó của hàng trăm năm chưa bao giờ già đi.
"Sao, Minji có thấy mình xinh không?"
Hanni vừa ăn vừa hỏi trêu Minji. Minji liền gật đầu, liên tục khen em là người xinh nhất chị từng gặp, làm Hanni nghe xong mà lòng rạo rực quá chừng. Mặc dù chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt mình trong gương, nhưng qua lời kể của người khác, có lẽ, Hanni cũng tưởng tượng ra hình dáng em ngoài đời. Là một thiếu niên vô cùng dễ thương, hay ngồi trên ngọn hải đăng, làm người canh gác biển.
. . .
Ăn sáng hồi lâu, Minji giúp Hanni dọn dẹp đống bát đũa, đồng hồ điểm tám rưỡi sáng và mặt trời bắt đầu lên cao. Khu vườn vào mùa Hạnh Phúc ngập tràn tiếng chim ca; Minji tò mò ngó ra ngoài cửa sổ, phía ngọn hải đăng bỗng thấy cánh hải âu chao lượn, chúng sải cánh trên bầu trời cao vời vợi, chẳng uổng công Hanni dạy chúng mấy ngày liền. Mấy chú mòng biển xem chừng lười vận động hơn, chỉ đậu trên các mỏm đá rỉa lông, đưa mắt ngắm trọn vẹn thềm lục địa Rêvasser rộng lớn.
Khoảng sân buổi sớm trông đầy sức sống lắm, từng bụi cây ngọn cỏ cứ theo thói quen hai tuần một lần nhờ Haerin cắt tỉa thật gọn gàng, tạo hình tạo kiểu. Theo lời hứa, bốn thiếu niên ở đảo Bubblegum sẽ dẫn Minji đi khám phá một vòng quanh Smultronställe; nhưng hôm nay, Hyein có nhiệm vụ phải đưa vài ba vị khách lạ trở về trần gian an toàn; Danielle rủ Haerin đi chăm sóc bày chim cánh cụt ở rìa cực nam nên không thể cùng Hanni và Minji dạo chơi được. Cơ họ dám chắc rằng, họ sẽ quay trở lại quảng trường Hiraeth lúc mười hai giờ, cùng nhau thưởng thức bữa trưa tại nhà hàng mới mở của bà Selcouth.
Đi thuyền từ đảo sang tới thềm lục địa khá nhanh, độ năm phút là tới. Bước xuống nền đất lát toàn sỏi hình thành ở thời nguyên thủy, Minji ngỡ ngàng phòng tầm mắt nhìn về phía những ngôi nhà bằng đá bám đầy rêu xanh. Chị chợt nhớ đến mấy ngôi nhà cổ dựng vào khoảng giữa thế kỷ thứ mười tám tại Anh quốc, trông kìa, chúng khiến tôi hoài niệm quá! Minji thong dong bước bộ quanh làng, dân ở đây cũng sở hữu cho mình một sức mạnh đặc biệt. Hanni bảo, họ đều là cá voi. Nếu thấy ai cầm theo tấm thẻ màu tím, thì đó chính là linh hồn của con người.
Hanni vừa đi vừa kể cho Minji nghe về mấy lễ hội đặc biệt khi chị tá túc ở nơi này. Mùa Hạnh Phúc có lễ hội bong bóng, mọi người sẽ cầm cây thổi bọt, tạo ra bong bóng ở khắp mọi nơi, lễ hội này nhằm để chào mừng các linh hồn mới đến. Do đó mà Minji đi quanh làng, bỗng thấy có rất nhiều bong bóng bay lên bầu trời kia. Chúng đẹp quá, cậu nhỉ, như thể tôi ngày còn bé, hễ về thăm bà ngoại là trốn bà loay hoay trong nhà tắm tạo ra bong bóng nước. Mình nghe trẻ con hàng xóm bảo, bọn nhóc thôn quê mới được chơi trò đấy, chứ ở thành phố ba mẹ nghiêm khắc lắm, chả cho đụng vào mấy cái này đâu.
"Vậy là mình gặp nhau đúng lúc". Hanni mỉm cười. "Tối nay tiến hành lễ chào mừng ấy rồi. Tôi thề, cậu sẽ thích cho xem!"
Hanni hí hửng kể cho Minji nghe các hoạt động diễn ra trong lễ hội bong bóng, phải chăng, mùa Hạnh Phúc là mùa em thích nhất trong năm. May thay em có sẵn cho mình một người bạn lạ mặt, hễ cứ thấy em kể chuyện sẽ lại chăm chú lắng nghe; nhiều khi gật đầu, không hiểu thì hỏi; nhiều lúc lại hưởng ứng, trầm trồ chả ngớt; như thể cậu ấy thực sự đang tìm hiểu kĩ lưỡng về đảo Bubblegum, hay vì người kể là em, Minji mới chăm chú đến thế. Mình bỗng dưng muốn hóa thân thành thiếu niên đeo đôi hài vạn dặm, sống ở đây mãi, chẳng nỡ về; nhưng mình nào dũng cảm bằng các cậu, mình sợ đau lắm. Hồi còn nhỏ, dứt tay chút xíu liền khóc toáng lên, các cậu bị con người đánh giết, thực sự rẩt rất đau.
. . .
"Mùa hè của các cậu..."
"Đó là mùa Rực Rỡ, mùa có lễ hội hoa oải hương. Minji sẽ được tận mắt chứng kiến thềm lục địa Rêvasser rực rỡ màu cánh hoa."
"Mỗi mùa trôi qua một tháng, cuối tháng sẽ là khoảng thời gian hoàn hảo để ngắm bông oải hương. Mùa Kí Ức tổ chức lễ hội cầu vồng. Lý do nó được đặt tên như vậy, bởi cứ vào tháng chín hàng năm, mọi người nhìn thấy cầu vồng rõ nhất. Dân ở đây hay chuẩn bị vài hũ kẹo, đặt dưới chân cầu vồng. Đừng đùa nhé, cầu vồng ở đây có thể nhìn thấy điểm kết thúc, mỗi khi cầu vồng xuất hiện, mọi suy nghĩ buồn tủi trong đầu linh hồn con người sẽ lập tức bay đi, thoáng mất như gió thổi, vốn để giúp lòng họ nhẹ tênh, khi họ thức dậy vào sáng ngày hôm sau. Còn mùa Phục Sinh sẽ là mùa linh hồn mong chờ nhất. Có đi thì phải có về. Ngày cuối cùng của tháng mười hai, ngọn hải đăng sẽ tổ chức tiệc chia tay khách lạ. Khi ấy, ngọn hải đăng bật đèn sáng rồi chiếu lên bầu trời, sáng tựa như trăng. Các linh hồn với dân ở nơi này cùng nhau thả bong bóng ghi lời ước nguyện, bong bóng bay lên, nếu vỡ tan thì xem như ước nguyện sẽ thành hiện thực. Sớm mai, khách lạ theo Danielle, Haerin đi về phía cột bong bóng, nhờ Hyein đưa họ trở về trần gian an toàn."
Hanni dừng chân, em quay về phía Minji, im lặng không nói gì. Minji thoáng giật mình, cố gắng xâu chuỗi các hoạt động diễn ra trong bốn tháng ngắn ngủi, chợt nhớ tới mùa Kí Ức, và cách họ tự chữa lành cho chính bản thân họ; chị lấy ra viên kẹo chanh ban nãy Hanni đưa, bất chợt cười ngây ngô giống trẻ nhỏ, chị nói:
"Giấc mơ tới Rêvasser của linh hồn ấy tựa chuyến du hành quay lại thật nhiều năm về trước, khi họ vẫn còn trẻ và người thân họ chưa già. Thì ra, tự chữa lành căn bệnh trầm cảm không khó thế, tại tới đây như quay về thời trẻ con vô tư và ngây dại. Hanni ơi, cậu giúp mình nhớ về mình khi còn nghĩ đánh bắt cá là một chuyện không tốt. Khi ấy, mình chỉ biết quả địa cầu có mưa."
Mỏi chân, Minji ngồi tạm xuống vệ cỏ ven đường, Hanni ngồi xuống theo, dù cách họ mấy bước chân là ghế đá. Minji vươn vai rồi nhìn lên bầu trời, "mùa Rực Rỡ có mưa rào. Cá voi này, đại dương xa xăm ngoài kia có mưa không? Đại dương của mình bão lớn lắm, mình chả thích xíu nào."
"Có chứ, nơi đâu chả có mưa. Nhưng khi tới Bubblegum, tôi mới cảm nhận được tuổi thơ của con người, thì ra đặc biệt mà đơn giản đến vậy. Nên tôi mới giúp đỡ họ đó. Tuổi thơ của con người thật đẹp, thơm mùi đất, mùi cỏ sau mưa."
"Nói vậy là mình buồn nhé, mình sắp phải lớn rồi! Mà mưa của người trưởng thành là bão, ra ngoài khơi đâu biết về được không."
Minji thở dài, xong lại bật cười thành tiếng. Nãy giờ nói vớ va vớ vẩn, luyên thuyên đủ điều. Chị làm Hanni sợ mất thôi; Minji quay sang hỏi xem Hanni có nghĩ rằng chị ngốc, Hanni gật đầu làm Minji bĩu môi, chị giận Hanni quá chừng.
"Mà nói sao thì nói, tôi ở đại dương kia khi thấy con người chống chọi với cơn bão, cũng thầm cầu cho sóng đừng dâng cao quá, đừng có dữ dội quá, nhẹ nhàng thôi để họ trở về đất liền an toàn...Cá voi mong tuổi thơ các cậu, không phải bão, chỉ là những cơn mưa."
Chuyến ngủ sâu dài ngày này mang tên Metanoia, hành trình thay đổi trong tâm hồn, nhận thức và cách sống.
. . .
Đi dạo vòng quanh làng Kỉ niệm, ngắm đủ thứ cảnh từ cây cầu bằng đá cho tới nhà thờ lớn treo cây nến to trên đỉnh đặt chuông, Hanni dẫn Minji đến nhà hàng của bà Selcouth. Gọi là nhà hàng, cơ nó đơn giản chỉ như một quán ăn nằm khuất bóng trong con hẻm nhỏ, nhưng đông người ghé thăm. Danielle, Hyein và Haerin đã đợi sẵn ở đó, chúng gọi biết bao nhiêu thứ đồ. Nào bánh mì bơ tỏi; nào bánh Quiche Lorraine thơm mùi kem, phô mai, trứng béo ngậy, rắc chút thịt bên trên ăn cùng với salad thì quả là tuyệt vời. Bà Selcouth còn nổi tiếng làm món khoai tây nướng phô mai cực kỳ ngon, Hyein đều đặt đủ cả.
Minji ngồi vào bàn, ngó nghiêng xung quanh, tấm tắc khen khung cảnh sao mà đẹp tới vậy. Trời trong không chút gợn mây, ai rang mảnh nắng vàng ươm rắc lên tán lá cây cổ thụ trồng gần quảng trường Hiraeth. Xa xa trông ra dải đụn cát hình thành các đồi do gió thổi cát qua, cơ mà cạnh biển dĩ nhiên phải có cồn. Hanni bảo mấy hòn đảo nhỏ, thấp đằng típ tắp kia chủ yếu làm từ cát đắp chồng lên bề mặt rạn san hô, nếu Minji muốn đến đó, em sẽ dẫn Minji qua.
Danielle kể về việc chăm chim cánh cụt ở Nam cực. "Nơi ấy lạnh lắm, dạo này nhiệt độ xuống thấp, nên mùa Rực Rỡ ở nam cực cũng lạnh hơn bình thường, khối lượng thán khí trong không trung cũng giảm." Dứt lời thì đồ ăn được dọn ra, cả đám vừa ngồi ăn ngon lành vừa chăm chú nghe Haerin kể tiếp về vương quốc băng giá này.
"Khi còn là cá voi, em từng đến nam cực rồi đấy. Em rất ấn tượng với loài chim cánh cụt ở đây. Chị Minji biết không, chim cánh cụt cũng biết bay, nếu chị ví đại dương là bầu trời dưới mặt đất". Haerin bỏ một miếng khoai tây vào miệng, nhỏ nói tiếp. "Băng ở nam cực hình thành cách đây hơn mười bốn triệu năm về trước, do có ít thán khí, duy trì sự ổn định cho băng. Nhiều tầng băng tích tụ lâu dần trở thành đảo, nhà cho chim cánh cụt. Em và chị Danielle đang dạy chúng cách bơi."
"Đúng vậy, mà nhé, con người chưa có khám phá hết Châu Nam Cực đâu. Chỉ khoảng 1% mặt lục địa không có băng phủ, hình thành những đảo. Con người sao đi hết nơi ấy được?"
Hanni phì cười, "vậy nên con người phải sống, thay cá voi ghi chép lại những hùng vĩ của thiên nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro