Chap 10: Tôi sẽ không để cậu rời đi
Chẳng nghĩ gì nhiều sau khi đọc được bức thư nàng để lại, cô liền chạy khắp nơi để tìm nàng. Chạy quanh khu cô ở cũng chẳng thấy, các quán trà nàng hay lui tới không có, khũ bãi cỏ trong rừng hay các quán ăn quen thuộc nàng và cô hay tới cũng chẳng thấy.
Giờ cô bất lực chẳng nghĩ được gì hơn, sao có thể biết nàng đang đi lang thang hay ở nhà ai được cơ chứ, cũng chẳng biết liệu nàng có đang ổn hay đang gặp chuyện gì. Mẫn Trí suy nghĩ một hồi thì chạy tới nơi mà cô lại có thể vứt bỏ mạng sống ở đó, không biết rằng ông đã quên hay vẫn nhớ cái gương mặt của cô nữa.
Mẫn Trí quyết định chạy tới nhà của nàng, ấn chuông liên hồi để xem liệu có ai trong đó không. Lúc sau chỉ thấy mỗi bố của nàng, người mà cô không muốn gặp nhất đi ra. Ông nhận ra gương mặt của cô thì lại bình thường hơn cô nghĩ, giọng khàn đầy hơi men của rượu và hình như ông lại đang say.
- Mày là ai mà ấn chuông ồn ào quá vậy?
Có vẻ do hôm trước do ông quá say, và có lẽ bây giờ cũng vậy nên chẳng còn nhìn rõ và nhận ra cô là ai rồi, vậy cũng tốt vì giờ cô chỉ muốn đi tìm nàng chứ không hề muốn gây sự. Cô lịch sử cúi chào ông rồi ngẩng lên hỏi gấp gáp.
- Cháu là bạn của Phạm Ngọc Hân, liệu bác có biết cậu ấy đang ở đâu không ạ?
- Mày đi tìm nó làm gì, chắc nó lại biến mất rồi, vậy càng tốt chứ sao?
- Bác...
Dường như Mẫn Trí đã tưởng rằng mình đang nghe nhầm, vì làm sao một người bố ruột lại có thể thốt ra được những từ ngữ đó khi con gái của mình đang biến mất cơ chứ, có phải quá tàn nhẫn rồi không.
- Mày làm sao biết được, nó ấy, lúc nào cũng gây phiền phức với bất hạnh cho cái nhà này thôi, giờ biến đi chẳng phải quá tốt à.
Tay của Mẫn Trí lại nắm lại thật chặt lần nữa khi đứng trước người này, cô rất cố gồng cho bản thân không được làm gì dại dột nữa, mục đích chính của cô bây giờ là đi tìm nàng vậy nên không được gây sự với bất kỳ ai. Cô đành phải nuốt cục tức lại trong mình, chào ông ta một cái rồi chạy đi tiếp.
Số phận Ngọc Hân sao thật đáng thương quá, đến cả khi chả ai biết nàng đang ở đâu, sống sót ra sao thì người nhà, người nàng gọi là gia đình cũng chẳng thèm quan tâm đến mà ngược lại còn cảm thấy thật may mắn vì điều đó nữa.
Giờ đã là chiều tối rồi, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng ở đâu cả. Trời mưa cũng kéo đến, sấm chớp to như vậy thì nàng sẽ sợ lắm, cơ thể nàng liệu có đang ướt sũng không hay đã tự tìm được cho mình một chỗ trú tạm rồi. Mọi suy nghĩ của cô bây giờ đều dồn lại để lo lắng cho nàng, vậy mà... cô cũng đâu hay cả thân thể của cô giờ đã ướt hết, chạy trong mưa từ nãy đến giờ cũng suýt ngã quỵ xuống vì mệt và đường quá trơn cơ chứ.
Nhưng cô nhất định phải tìm ra được nàng, cô biết thừa nàng chỉ nói có chỗ ở tốt hơn cho cô đỡ lo, nhưng rõ ràng nàng làm gì có thêm người bạn nào khác để ở nhờ đâu, nàng nghĩ có thể lừa cô được hay sao. Và cô cũng cần phải nói hết ra được tâm tư của mình, nàng mới chỉ nghĩ có mỗi nàng thích cô mà đã biến mất rồi. Chẳng để cho cô có cơ hội để nói thật nữa, đúng là... ngốc quá đi mất.
Đang đi tìm nàng trong mấy ngõ ngách gần đó thì đột nhiên cô nghe được tiếng khóc thút thít ở đâu đó. Nó rất giống...với nàng. Mẫn Trí ngay lập tức chạy thẳng đến nơi mà mình nghe được tiếng khóc đó. Phải, quả là linh cảm của cô luôn không sai.
Một Phạm Ngọc Hân lúc này đang thu gọn mình vào một góc dưới mái của một cửa hàng nào đó, gục người vào gối để ngăn những tiếng khóc nấc trong cổ họng. Nàng chắc đang sợ lắm đây, sấm đã kéo đến nhiều như vậy mà. Nàng có phải ngốc quá không vậy...có nơi ở thì lại bỏ đi rồi ngồi khóc dưới mưa như vậy. Lỡ cô không đến kịp nàng sẽ bị ngất vì cảm thì phải làm sao cơ chứ, cô sẽ tự dằn vặt như thế nào...
- Phạm Ngọc Hân!
Cả một ngày hôm nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, trên đường đi tìm nơi để ở tạm cũng không được suôn sẻ. Mấy cái khách sạn thì nàng lấy đâu ra đủ tiền để ở nhiều ngày cơ chứ, xin ở nhờ thì càng không, vì có thể họ sẽ lại đi đồn lung tung rằng nữ ca sĩ phải đi xin ở nhờ nhà người khác.
Trời lại còn mưa bất chợt, tìm mãi mới có mái hiên to to ở cửa hàng tạp hoá nào đó để trú mưa. Ngồi đó nhìn lại chính mình, nàng tự cảm thấy bản thân mình sao thật đáng thương, bao tủi hờn ùa về trong tâm trí khiến nàng chỉ muốn bật khóc tại đó.
Nàng đã khóc thật, những lúc trước nàng đã rất mong Kim Mẫn Trí sẽ đến ở cạnh nàng, những lúc đó chỉ tưởng mong ước vu vơ nhưng cô đều đã đến và ôm lấy nàng dỗ dành. Chỉ là giờ nàng lại không mong như vậy, nếu cô càng bước đến gần nàng hơn, nàng sợ... mình sẽ càng thích cô nhiều hơn thế nữa.
Nhưng có lẽ ông trời lại không ủng hộ nàng rồi, điều nàng không mong đã thành thật. Vì một lần nữa, Mẫn Trí lại chạy đến bên nàng.
- Sao cậu lại tới đây, tôi đã xin cậu đừng đi tìm tôi nữa mà!
Ngọc Hân nhận ra cô liền đứng dậy và quát cô, lúc đầu có khiến cô hơi buồn vì đã mất công đi tìm nàng tới vậy, nhưng cô biết rằng nàng chỉ đang cố lừa dối lòng của mình mà thôi. Lần này cô muốn cả hai nói chuyện thật rõ ràng, nên cô đã dùng giọng bình tĩnh nhất của mình mà nói với nàng.
- Tôi đã đọc bức thư rồi.
- Vậy sao cậu còn tới chỗ này tìm tôi?
- Sao cậu ngốc thế, chẳng lẽ... cậu cũng không nhìn thấu được tấm lòng của tôi sao? Cậu bảo cậu thích tôi nhưng lại chẳng hiểu tôi.
-...
- Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ cho cảm xúc của mỗi bản thân vậy, nếu chưa biết tôi cảm thấy như nào thì cũng đừng tự quyết định mọi thứ rồi cho là mình đúng thế chứ?
- Cậu điên rồi, sao đến đây rồi nói năng lung tung gì thế!?
Phạm Ngọc Hân gào lên với cô, nàng đã rất kìm nén để nước mắt không rơi ra tiếp nhưng có lẽ không thể. Sao Mẫn Trí lại dám nói nàng chỉ nghĩ cho mình cơ chứ, nếu không nghĩ cho cô, cho cả hai thì nàng đã không tự bỏ đi như vậy rồi. Chẳng lẽ cô vẫn còn không hiểu ra được mọi chuyện là do nàng thật sự có tình cảm với cô sao?
- Ừ, tôi bị điên! Điên lên vì cậu rồi đấy, cậu biết tôi đã phải vận lộn đi tìm cậu như thế nào không? Tôi rất ghét mưa, nhưng lại sẵn sàng dính mưa để chạy đi tìm cậu. Mọi thứ tôi làm với cậu, cậu còn không hiểu được hay sao hả!?
Lần này Mẫn Trí cũng vậy, không thể kìm được mà lên giọng với nàng, dường như là gào vào mặt nàng nên khiến nàng có hơi chút bất ngờ và sợ. Lần đầu nàng thấy cô lên tiếng lớn với nàng như vậy.
- Vậy được rồi, cậu nói xem, tại sao tôi không được tự quyết định rời đi trong khi chỉ tôi mới là người có tình cảm với cậu?
- Bởi vì tôi cũng thích cậu!
-...
- Là tôi rất thích cậu, tôi đã nhận ra mình thích cậu từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Như vậy đã đủ chưa?
Cô đã nhìn thẳng vào mắt nàng và nói lên tiếng nói của trái tim mình, ánh mắt nhìn sâu như hiện lên mọi thứ, hiện lên mọi chân tình của cô dành cho nàng. Chỉ xin nàng hiểu được rằng cô cũng rất thích nàng, có lẽ còn hơn cả nàng thích cô nữa. Xin cho cả hai có thêm một cơ hội nữa cho nhau.
- ...có lẽ...thích thôi là chưa đủ, hãy nhìn vào thực tế đi. Rằng cả hai ta đều là con gái, điều này sẽ không thể đâu, Mẫn Trí à.
- Là con gái thì có sao cơ chứ, tình yêu là tình yêu, chẳng có định kiến nào được phép bắt chúng ta phải từ bỏ người mình thích cả. Nếu chúng ta thật sự dành tình cảm nhiều cho nhau, chúng ta có thể cùng nhau mạnh mẽ vượt qua những khó khăn và định kiến đó mà...
-...
- Xin cậu đấy...đừng rời xa tôi nữa.
Cô thật sự không muốn phải rời xa nàng, vì nếu để nàng rời đi cô sẽ hối hận cả đời. Khi mà cả hai đều có tình cảm cho nhau, tại sao chỉ vì định kiến xã hội mà không được đến với nhau cơ chứ, cũng chỉ là con người, con người thì có trái tim và họ được quyền ở bên người mình yêu mà...
-...
- Được khô...
Một lần nữa, nàng lại chủ động nghiêng người mà áp môi mình lên đôi môi dày của cô, chân của nàng cũng kiễng lên trong vô thức để với tới cô. Nàng đã dừng lại trên đôi môi cô lâu hơn để cảm nhận được vị ngọt trên đầu môi kia.
Được rồi, nàng lại chịu thua trước cô rồi. Đúng là tình yêu thì làm gì có điều gì có thể khiến nó dừng lại, nàng sẽ cho cả hai cho nhau cơ hội, để được bảo vệ và che chở cho người mình yêu. Cùng nhau vượt qua mọi điều trên trần gian này, được cùng nhau sống trong một trái Tim hạnh phúc chứ không phải rạn nứt, đầy thương đau.
- Tớ thích cậu, Kim Mẫn Trí.
Lần này để cô trả lại nụ hôn của nàng, cô kéo nàng vào sát mình hơn, tay cũng vô thức ôm vào eo của nàng. Lúc đầu là cái chạm môi nhẹ nhưng thật lâu, rồi cô mới tiến đến bước sâu hơn. Bắt đầu lấy môi của mình mút lấy đầu môi của nàng, môi của nàng có vị thật ngọt, còn hơn cả hương vị của kẹo. Cô còn có thể cảm nhận được nàng đã hơi rùng mình, nhưng nó càng làm cô thích thú hơn. Cứ thế mút rồi thỉnh thoảng cắn lấy đầu môi của nàng.
Cả hai bị cuốn vào sự ngọt ngào ấy đến khi nàng đã cạn không khí thì cô mới lưu luyến tách ra, cô muốn được hôn nhiều hơn nữa, nhưng vì là lần đầu hôn của cả hai nên cô cũng không muốn nàng không được thoải mái, cứ để cho nàng làm quen hơn với nó vậy.
- Tớ cũng vậy. Cũng rất thích Phạm Ngọc Hân.
Nói rồi cô còn hôn chụt thêm một phát vào môi của nàng khiến mặt của Hân ngại đến phát đỏ. Đúng là sến mà, giờ công khai tình cảm rồi cái đồ gấu ngốc kia càng bộc lộ sự ngọt ngào và sến súa của mình hơn. Nhưng dù sao thì... nàng rất vui và cảm thấy hạnh phúc, lần đầu nàng có được cảm giác bồn chồn và rung động ở nơi trái tim nhiều đến thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro