Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Sóng gió nhận việc




  Trên xe buýt, trưng ra bộ mặt đắc ý. Ngồi một mình ở ghế cuối xe, cười hi hi ha ha. Động thái đến nỗi làm cho cô gái ngồi ghế phía lối đi khó chịu, thường xuyên quay lại nhìn tôi. Vốn đang vui vẻ, cũng chẳng quan tâm đến hình ảnh của mình đặt ở đâu.
  "Cuối cùng, đã có việc rồi ... ha ... haha ​​... hahaha ..." Tôi thầm nghĩ trong lòng, nhẩm đoán thời gian làm việc của Vũ hiện tại là giờ nghỉ liền lấy điện thoại di động ra gọi cho nàng.
  Khi nghe nói rằng tôi đã tìm được việc làm, liền cảm nhận được thanh âm của Vũ dường như cũng vui hơn. Thời gian này, học sinh đã được nghỉ hè, nhưng giáo viên vẫn phải đi làm. Vũ chính là oán trách trường học nhàm chán, không có học sinh, không khí cũng ảm đạm.
  Trò chuyện với Vũ một lúc, tôi cúp máy. Với tốc độ chóng mặt, tôi nôn nao quay trở về nhà, nằm trên ghế sofa ngân nga một bài hát. Vừa về đến nhà, tôi liền nằm vật lên ghế sofa rồi ngủ thiếp đi.
  Khi tôi thức dậy, Vũ đã đi làm về. Nàng im lặng ngồi cạnh tôi, giúp tôi lau mồ hôi trên trán, cử chỉ vô cùng yêu thương, dịu dàng.
  "..." Tôi cũng im lặng, cảm cảm nhận nàng giúp tôi lau mồ hôi trên mặt. Lau xong, vẫn thấy Vũ ngồi im lặng, tôi đưa tay ra trước mặt Vũ, lắc qua lắc lại vài lần, hỏi, "Vũ, có chuyện gì vậy em?"
  "Không có gì." Vũ nói, nàng lắc đầu, thản nhiên trả lời: "Hi, khi Hi ngủ, trông thật ngây thơ, như một đứa trẻ không lẫn tạp niệm."
  "..." Điều tôi không quên được khi ấy, không phải là lời nói của nàng mà là biểu cảm. Biểu cảm của Vũ khi nói những lời này, là khuôn mặt dịu dàng đến đau lòng.
  Kiểm tra y tế lúc nhận việc vốn là việc chẳng mấy hứng thú. Tôi là đứa thích dây dưa kéo dài mọi thứ ra 3-4 ngày, cho đến ngày cuối cùng, không thể chậm trễ hơn được nữa thì mới đi làm. Thứ Sáu tôi nhận được yêu cầu, tuần tới khi đến Bộ Nhân sự để ký hợp đồng, mang theo Giấy tờ trình độ học vấn, bằng cấp, báo cáo kiểm tra sức khỏe... Vì vậy, ở trong lòng tính toán 1 chút, chủ nhật có đi kiểm tra sức khỏe vẫn chưa muộn. Nhưng sáng Chủ nhật đến bệnh viện, tôi mới vỡ lẽ: kiểm tra sức khỏe công việc, chỉ mở cửa từ thứ Hai đến thứ Bảy. Mang theo bản mặt bất đắc dĩ quay về nhà, không còn cách nào khác để thay đổi cục diện, chỉ đành đem kiểm tra này kéo dài tới thứ Hai.
  Tối hôm đó, đang cùng Vũ và Tử Quân ăn cơm. Nghe Vũ thuận miệng hỏi:
  "Hi, kiểm tra sức khỏe nhận việc, kết quả thế nào rồi?" "À, cái này ... à ..." Định bụng ​​sẽ nói với Vũ rằng tôi chưa đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, nhưng mà sợ nói ra rồi sẽ nghe quở trách từ nàng nên cứ "cái này", "cái đó" ấp úng trả lời.
  "Cái nào?" Vũ không chừa cho tôi tí mặt mũi, đổi đầu đũa liền hướng vào đầu tôi gõ mạnh. Haizz, điểm này nói hơi quá, là hung hăng gõ vào đầu tôi một cái. Chẳng thương xót gì cho trí tuệ ở trong đại não của tôi gì hết...
  "Uiii ..." Ôm đầu kêu la giả vờ bị đau, mắt thì cứ hướng Vũ nháy nháy, ý bảo: Vũ, em giữ cho Hi tí mặt mũi với con trẻ được không?
  "Hừ." Vũ nhìn tôi một cái, không nói gì thêm. Hừ một tiếng, rồi cúi đầu ăn tiếp.
  Tôi giống như đứa nhỏ làm sai nhận lỗi, cũng không nói nhiều, cúi đầu ăn cơm. Vừa ngước lên thấy nụ cười đắc ý của Quân, như muốn nói: "Hắc hắc, dì cũng có ngày này?", tôi vội trừng mắt nhìn nó, trả lời cho nó biết: "Đừng có tự đắc, sớm muộn gì cũng tới lượt con thôi !! "
  Xui xẻo, cái trừng mắt đó đã bị Vũ nhìn thấy, " Trừng cái gì mà trừng, ăn cơm !!!"
  "Ohhh ...... "
  Ăn cơm xong vơ chén bát đi rửa, trở ra phòng khách, thấy Vũ và Quân đang ngồi trên ghế sofa xem TV, tôi liền lại ngồi cạnh.
  Dùng dư quang quan sát Vũ, trong lòng bất giác sợ hãi, suy nghĩ: không khéo lần này sắp bị một trận mắng nên thân. Đang suy nghĩ rối ren, Vũ hỏi: "Hi, thứ hai mấy giờ đi nhận việc? Kiểm tra sức khỏe cũng vào thứ hai, vậy thì làm sao Hi kịp đến công ty nhận việc?"
  "Ah? Không..? "Thực sự ân hận khi nghe lời Vũ nói. Nếu sớm biết chủ nhật không kiểm tra sức khỏe được thì tôi đã không trì hoãn mọi việc cho đến ngày cuối cùng như vậy.
  Sau khi hối hận tự trách mình mấy giây, thở dài đứng dậy đi lấy điện thoại di động, hướng Vũ mà nói: "Chuyện này là Hi làm không tốt. Nếu không cũng không kéo dài, dây dưa tới vậy. Để Hi gọi điện thoại cho Quản lý nói rõ nguyên do một lần. "
  " ... " Vũ nhìn tôi, do dự một lúc rồi nói:" Hi mang điện thoại của em lại đây, em có một học sinh, bố mẹ nó là bác sĩ ở bệnh viện gần đây. Để em hỏi xem có thể giúp Hi làm kiểm tra sức khỏe luôn không. "
  " Vũ, thật không giống tác phong của em nha. Nếu em nhờ học sinh đó giúp, sau này sẽ khó mà dạy dỗ các học sinh khác. Để Hi làm xong kiểm tra sức khỏe, rồi tìm quản lý giải thích ngọn ngành, chắc cũng sẽ không gây khó dễ cho Hi."
  "Nhưng..."
  Thấy Vũ vẫn còn do dự, tôi cư nhiên ngắt lời nàng: "ôi dào, đó là lỗi của Hi, không sắp xếp thời gian hợp lý. Không thể nhờ em gánh vác trách nhiệm. Hơn nữa, nhờ học sinh xin giúp đỡ cha mẹ như vậy cũng không nên. Tụi mình làm gì Quân cũng chứng kiến hết. Thà là Hi không nhận công việc này, chứ không thể làm tấm gương xấu cho Quân noi theo được."
  "Ừ" Vũ nghe lời của tôi, khẽ mỉm cười, gật gật đầu và trả lời: "Hi nói đúng, em nhất thời hồ đồ rồi."
  Thấy Vũ đồng ý với quan điểm của tôi, tôi cư nhiên đắc ý. Suy nghĩ một lúc, quay sang nhìn Quân nói: "Quân, dì có tật xấu nước tới chân mới nhảy. Con không được giống dì chỗ này đó. Điểm này, mẹ con rất cứng nhắc a, thích hợp thừa hưởng di truyền. Còn về phần trí tuệ, tôi hắng giọng một cái, thì học nơi dì, đừng có tìm mẹ con đó... "
  "Thẩm Hi!" Nghe thấy giọng Vũ ở sát bên cạnh, chỉnh tám độ âm thanh, tôi không dám nói tiếp, bởi vì " Ma trảo" của của Vũ đã đến sát bên tai tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro