Chương 3: Điều điên rồ nhất từng làm?
Sau khi nói cho Vũ nghe chuyện nghỉ việc, Vũ không nói gì, chỉ vuốt tôi vài cái, rồi mỉm cười ngọt ngào. Không biết Vũ nghĩ gì về tôi trong lòng nàng. Có trách tôi còn bốc đồng quá không? Có muốn nói là tôi phải bình tình hơn vào lần tới không? Vậy tại sao lại không nói với tôi? Hay là muốn nói nhưng không thể nói? Vũ à, em ngốc lắm lắm đó. Sao em có thể vì một đứa bướng bỉnh bốc đồng như Hi mà sẵn sàng bao dung, nguyện ý hiểu vậy? Chính bởi vì vậy, tôi thường nói rằng một nữ nhân tốt, thì tốt nhất là nên giống Vũ.
Sau khi nghỉ việc thực tập, tôi không tìm thêm công việc. Vì tôi muốn tập trung để tốt nghiệp nhanh chóng, hơn nữa tôi còn phải quay lại trường để hoàn thành luận án tốt nghiệp, cũng như mấy cái thủ tục tốt nghiệp khác nữa.
Ở nhà rồi thì tôi trở lại với công việc nội trợ, mỗi ngày tôi đều đến nhà trẻ để đưa đón Quân đi học. Khi tôi tốt nghiệp xong thì Quân cũng tròn sáu tuổi, cũng đến tuổi học tiểu học. Vũ để tôi dạy kèm cho tiểu tổ tông này, toán tiểu học và trò chuyện bằng tiếng Anh đơn giản, nàng nói rằng phương pháp này là để cho Quân nảy sinh hứng thú học tập.
Khi Quân còn bé, không khỏi cảm thấy rằng Quân rất thông minh, hơn nữa lại còn giỏi về khoa học tự nhiên hơn là nghệ thuật. Tôi không biết nếu tôi tóm tắt, Vũ có buồn không, nhưng mà tám mươi phần trăm là kéo tai tôi, rồi trách tôi vì đã dạy dỗ nó không đúng phương pháp.
Vũ, em phải biết là giỏi khoa học tự nhiên hay nghệ thuật - đây đều là khả năng tự nhiên trời phú. Cũng giống y như việc bạn thuận tay trái hay là tay phải vậy.
Bàn luận xa hơn về chủ đề thuận tay trái một chút. Vẫn luôn nói rằng nếu người thuận tay trái thì thường thích cùng giới tính, người ta cũng sẽ buông cho bạn một ánh nhìn kì thị trong khoảnh khắc biết bạn thuận tay trái, rồi sau đó nói: "Ồ, hóa ra là thuận tay trái."
Hiện tại thì mọi người đã có quan điểm khác đối người thuận tay trái. Ngày đó bạn bè thường trêu chọc nói lí do thuận tay trái của tôi là vì bố mẹ tôi đã ly dị và vì tôi sống trong một gia đình không trọn vẹn. Chính vì thế hồi bé tôi luôn cố gắng, viết bằng tay phải và cầm đũa bằng tay phải. Tôi chính là không muốn thấy người khác nhìn thấy con người thật của mình, không muốn nhiều người chú ý đến sự tồn tại của tôi, tôi muốn mọi người quan tâm đến tôi, nhưng tuyệt nhiên không phải kiểu thương hại.
Để thoát khỏi danh hiệu thuận tay trái 'bất thường', tôi đã thay đổi tay cầm đũa đổi qua tay phải, nhưng dù sao tay trái cầm vợt vẫn không thể thay đổi. Đó là nguyên do vì sao có một thời gian dài, bạn bè xung quanh tôi rủ tôi chơi cầu lông hay tennis, tôi đều sẽ xua tay từ chối.
Khoảng thời gian học Cao trung, trong lúc nói chuyện với Vũ, nàng đã nhìn thấy được chút tự ti ẩn giấu trong trái tim tôi. Kể từ đó, mỗi lần có cuộc thi thể thao nào, nàng đều khuyến khích tôi tham gia. Dần dần, tôi cũng quên mất rằng bản thân mình thua kém người khác vì mình thuận tay trái.
Tôi nghĩ rằng người yêu vốn không chỉ dựa vào bề ngoài mà còn là để nương tựa nơi tâm hồn. Nữ nhân dù xinh đẹp đến mấy, khuôn mặt sẽ dần già đi khi năm tháng thay đổi, và đó cũng như cảnh trong mộng của tôi vậy. Vì có Vũ, nên đối với tôi, hạnh phúc không phải là chuyện cổ tích.
Buổi tối cùng Vũ xem phim "Beat Club", Vũ nói là không thích vì nó quá bạo lực, quá đẫm máu. Trái lại, tôi thì cảm thấy phấn khích về mấy sự điên rồ trong phim.
Một trong những điều điên rồ nhất tôi từng làm là chạy một mình trên đường phố vào giữa đêm. Khi mỏi chân rồi, tôi sẽ nằm trực tiếp tại đó. Nằm xuống và ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời, nhấp nháy. Lúc đó, vì đang là sinh viên năm thứ hai, tôi không biết nhiều cũng không nghĩ nhiều. Rất nhiều chuyện là vẫn chưa hiểu hết. Cắm đầu chạy điên cuồng trên những con phố hiu quạnh không một bóng người, cứ như vậy phát tiết hết cảm xúc. Nếu là tôi của hiện tại, tôi không chắc là mình dám làm lại mấy cái vừa kể. Nằm trên đường hả? Bây giờ nghĩ thôi đã thấy sợ...
Nghĩ đến mấy điều điên rồ từng làm, không khỏi có chút tò mò, sự điên rồ của Vũ là gì? Có một chút phấn khích chạy đến trước mặt Vũ và hỏi: "Vũ, điều điên rồ nhất em đã làm trong đời là gì?"
"..." Tiểu nha đầu đầu suy nghĩ một lúc, cười rồi trả lời tôi : "Không có gì hết."
"Không có? Làm thế nào chứ? có ai mà không có lúc điên rồ, làm sao mà không có chứ?" Tôi không thuận theo nàng, mong chờ từ nàng cái đáp án làm cho tôi hài lòng.
"Như vậy ..." Thấy ở cô nàng là một khoảnh khắc chiêm nghiệm, và rồi một khuôn mặt nhanh nhẹn, ngước lên, nghiêm túc nói với tôi: "Điều điên rồ nhất em từng làm trong đời đó là, đã yêu Hi."
"Vũ, em thật ngốc..."
Chính ngay lúc đó, tôi đột nhiên muốn viết một bài thơ, muốn viết một câu chuyện, không liên quan gì đến quá khứ, không liên quan gì đến tương lai. Chỉ cần có Vũ và tôi.
"Hi nè, em đã kể cho Hi nghe chuyện bạn học của em cùng một tên lưu manh yêu nhau chưa?" Câu hỏi của Vũ làm làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, thầm nhớ lại một chút, khẽ lắc đầu, cho cô nàng biết là tôi chưa chưa bao giờ nghe về: cô bạn cùng lớp này.
Mỉm cười nhìn Vũ, tôi biết rằng chuyện nàng sắp kể kết thúc chắc chắn không phải SE. Tôi điều chỉnh tư thế ngồi một chút, lặng lẽ nghe Vũ kể chuyện:
Thành thật mà nói, lúc đầu, em rất ghét anh ta. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tóc thì nhuộm đỏ, cầm một bó hồng lớn đứng chờ cô ấy ở dưới ký túc xá.
Thấy cô ta cầm quyển sách giáo khoa trên ngực, bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá, anh ta xuất hiện, mỉm cười, bước lên và hỏi: "Em có muốn làm bạn gái anh không?"
Cô ấy mỉm cười và lắc đầu và nói:
"Tôi không muốn." "Tại sao?" Chàng trai ngạc nhiên không giấu khỏi vẻ kinh ngạc.
"Chúng ta vốn dĩ không cùng chung một đường."
"Vậy em nói xem, người đi đường kia là ai, còn người kia nữa?" Anh ta nhanh chóng bỏ đi, không quên ném lại lại khuôn mặt: Sẽ không bỏ cuộc.
Cô ấy không thể trả lời mấy câu hỏi của anh chàng nọ, ngoẹo đầu suy tư. Có vẻ anh ta cũng không quan tâm lắm về việc cô ấy có đáp án hay không, chỉ lặng lẽ đổi cuốn sách giáo khoa trong tay cô thành hoa hồng. Chính là lúc đó, cô trở thành anh và anh trở thành cô. Vào thời điểm đó, họ biết nhau chưa đầy hai tuần.
Tôi vốn thật sự không tán thành chuyện tình cảm này. Cô nàng nói quả không sai, nàng từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn còn hắn là thì tên tiểu lưu manh thực sự, hai người quả thật không chung đường.
Em lúc ấy cũng nghĩ không thông, tại sao cô gái ấy lại nhất định theo tên tiểu lưu manh mà họ biết nhau cũng chỉ vừa hai tuần. Hoặc giả chuyện tình cảm không phải tính theo hai tháng, hai năm, hai tuần lễ, mà khoảnh khắc cô ấy yêu tiểu lưu manh nọ chắc chỉ vỏn vẹn hai giây.
Em cũng không nhớ bao nhiêu lần, cô ấy khóc rồi chạy tới chỗ em, phân trần rằng ảnh không phải người như vậy. Mới đem cổ an ủi, nhìn khuôn mặt thổn thức trong giấc ngủ, em nhấc điện thoại và gọi cho hắn ta. Sau đó vào bếp nấu cho cô ấy một nồi cháo đậu đỏ, nhìn cô ấy thức dậy, cầm cháo nóng đến đưa cho cổ, cổ khóc nức nở rồi uống.
Mới húp có vài ngụm cháo, cô nhận được cuộc gọi của hắn. Sau đó cúp điện thọai, rồi lau nước mắt của mình ở gò má, cổ mỉm cười và nói với em : "Mình đi đây, ảnh đến đón mình rồi, ảnh đang đợi ở dưới"
Lặng lẽ nhìn cổ lấy đồ, vội vã bước xuống cầu thang. Thứ còn lại ở trong phòng chỉ là một đống khăn giấy đã qua sử dụng và bát cháo mới chỉ uống được vài ngụm.
Em vẫn luôn nghĩ rằng hai người sẽ không tồn tại lâu, rồi một ngày nào đó họ sẽ chia tay. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu đối xử tốt với cổ, cố gắng dành toàn bộ thời gian chạy khắp phố ngõ, chỉ để mua cho cổ món đồ trang sức nhỏ.
Dần dần, hắn ta thay đổi bộ dạng, hăng hái, vững vàng, trưởng thành, trưng ra một khuôn mặt trách nhiệm, tràn đầy tự tin.
Hắn nói: "Anh xin lỗi vì đã để em đi theo anh nhiều năm chịu khổ như vậy."
Cô nói: "Anh đối với em rất tốt."
Hắn lắc đầu và trả lời một cách nghiêm túc: "Không, là từ từ tốt lên. Không có người đàn ông nào ngay từ đầu đã đối xử đặc biệt tốt với nữ nhân khác"
" ... và sau đó? Câu chuyện đã kết thúc? "Thấy Vũ kể câu chuyện như tới hồi kết thúc, tôi bắt đầu hiểu và hỏi lại. "Em mang chuyện này ra là để nói cho Hi biết?"
"..." Vũ không trả lời tôi, biểu cảm trên khuôn mặt nàng thật khó đoán, không biết có phải đang cười hay không: " Vấn đề này, em nghĩ cần phải có thời gian, từ từ mới có thể cảm nhận được đáp án. "
-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro