Chương 23: Hoạt động hữu nghị kết nối
Thứ hai đi làm, ban đầu thật sự rất buồn tẻ cho đến khi toàn bộ nhân viên công ty nhận được email từ bộ phận quản lý nhân sự, không khí nhất thời náo động lên.
Tiểu tám ngày thường nổi danh: nói rất lớn. Nhưng hôm nay, vì quản lý có mặt trong văn phòng làm việc nên cổ hạ giọng xuống một chút, liên tục nói: "Nhanh, nhanh, nhanh, mau nhìn đi. Hoạt động hữu nghị một năm một lần đã bắt đầu rồi. Mọi người nhiệt tình đăng ký tham gia đi, ngay cả nhân viên chưa lập gia đình cũng có thể đăng ký, Thẩm Hi, em cũng đăng ký đi."
" Thần kinh ... "Tôi mỉm cười mắng Tiểu tám một câu.
Tiểu tám không giận, chậm rãi nói với tôi: "Chị là hảo tâm thông báo. Mỗi nhân viên chưa lập gia đình đều có phần thưởng 500 đồng, coi như là tiền ủng hộ từ chương trình."
Tôi nghe thấy phần thưởng 500 đồng, lỗ tai như được cọ phải, vội hỏi: "Ở đâu? Ở đâu?" Vừa hỏi vừa kiểm tra Email, đọc kĩ lại thông báo, không giấu được có chút phấn khích liền quay lại, ưỡn ngực nghiêm mặt nói với Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, chị cũng tham gia đi, tận dụng cơ hội này, tìm một đối tượng tốt cho mình, em giúp chị kiểm tra, thấy thế nào?"
"Thôi đi" Nhược Tuyết vừa mắng vừa liếc tôi một cái rồi tiếp tục công việc dang dở.
Tôi đứng đó lải nhải như bầy ong, làm phiền cổ suốt buổi sáng, Nhược Tuyết đành đổi sang trạng thái thỏa hiệp, nói với tôi: "Được rồi, chiều nay chị đi đăng ký. Giờ em làm gì nghiêm túc một chút đi? Đừng đứng một bên lải nhải mãi bên tai chị nữa, được không? "
" Lải..." Thấy Nhược Tuyết đồng ý, tôi ở một bên bày ra nét mặt hoạn quan, liền im lặng không làm phiền cổ nữa, cầm điện thoại lên bước ra ngoài văn phòng. Tối nay có sự kiện hữu nghị, không thể về nhà ăn cơm, ít nhất cũng gọi cho Vũ báo cáo một tiếng.
Điều làm tôi ngạc nhiên là: Vũ hôm nay nhấc điện thoại rất nhanh, tôi kinh ngạc hỏi nàng: "Vũ, sao hôm nay em trả lời điện thoại nhanh như vậy?"
"Em nhớ Hi thôi ..." Vũ chính là hiếm khi cùng tôi đùa giỡn như vậy, nghe giọng nói của nàng, hình như nàng đang vui.
Mặc dù tôi không biết nguyên do hảo tâm tình của nàng từ đâu mà đến nhưng nó cũng khiến tôi vui vẻ theo. Cùng nàng đấu võ miệng một lúc liền nghiêm túc nói: "Vũ, tối nay Hi về nhà muộn nhé em."
"Oh, Hi muốn tăng ca sao?" Phán đoán từ thanh âm của Vũ, cảm nhận được tâm trạng của nàng vẫn đang rất vui vẻ. Xem ra đối với Vũ, việc tôi về muộn nàng cũng không quá khắt khe.
"Không phải, tối nay công ty có sự kiện kết nối hữu nghị, nhân viên chưa kết hôn khi tham gia có thể được phần thưởng khuyến khích là 500 đồng." Tôi đứng một bên giải thích cho nàng, càng nói càng phấn khích.
Nghe được Vũ ở bên kia đầu dây, thình lình nói: "Cát Lãng Thái!"
Lúc đầu, tôi còn chưa kịp phản ứng. Cái tên Vũ vừa nói - Cát Lãng Thái chính là một nhân vật trong tiểu thuyết. Hắn coi tiền tài như sinh mạng. Là một nhân vật điển hình cho sự nghèo khổ và keo kiệt. Sau khi nhận ra ý của Vũ, vừa định phản bác lại nàng. Chợt nghe thấy nàng ở đầu dây bên kia, ngáp ngắn ngáp dài nói: "Không được rồi, em buồn ngủ, em đi ngủ đây. Cái vị Cát Lãng Thái này sao không biết tiếc thương cho tiền điện thoại của mình vậy?" Vừa dứt lời, Vũ cúp điện thoại, không đợ tôi kịp tranh biện.
......
Tối đó, Nhược Tuyết giữ lời hứa. Cổ không diện lý do chạy trốn mà cùng tôi lên hội trường báo danh tham gia hoạt động.
Phần mở đầu tương tự đại đa số các chương trình mai mối, mỗi ứng viên tham gia phải có một tài nghệ biểu diễn gì đó. Nhược Tuyết vừa nghe nói đến: Biểu diễn tài năng, liền xua tay nói bản thân không có tài năng gì đặc biệt, hồi hộp tim đập liên hồi. Nhưng tất cả đều đã di chuyển đến phòng hội nghị, có tham gia hay không đều không phải Nhược Tuyết quyết định. Cổ cứ thế bị một đồng nghiệp bên bộ phận nhân sự thuyết phục quay lại.
Tôi chủ ý là có mục đích an ủi cổ, đứng một bên nói: "Chị nhìn xung quanh đi, tham gia sự kiện kết nối hữu nghị lần này hầu hết đều là nam nhân, nữ nhân ít đến tội nghiệp luôn. Còn có... dáng vẻ của chị cũng dễ nhìn như vậy. "
Vừa nói, vừa dùng dư quang liếc cổ một cái. Cổ cũng lắng nghe mấy lời an ủi của tôi, khóe miệng bất giác mỉm cười. Nhìn cổ vui vẻ lên, liền không thích, mở miệng nói thêm: "Rốt cuộc, chẳng khác gì với người bình thường, cũng có mũi, có mắt."
Nghe được mấy lời của tôi, cổ sững người một lúc, nụ cười chợt tắt. Thấy cổ bị tôi chọc ghẹo nổi giận, trong lòng có chút thoải mái hơn. Còn chưa kịp tự đắc bao lâu, đã vội thấy đau ở dưới chân. Vội cúi đầu nhìn, thấy cổ đang dùng gót giày ra sức giẫm lên chân tôi.
Tôi bị đau, dùng sức thu chân về nhưng không suy chuyển, liền hạ giọng yếu ớt cầu xin: "Thật xin lỗi, em bị chị giẫm như vậy, không đau sao? Vị cao nhân này ... làm ơn nhấc chân lên..."
Chắc là trừng trị tôi đủ rồi, Nhược Tuyết hừ một tiếng, rồi di chuyển chân. Nhìn thấy ở trên mũi giày là dấu bị giày cao gót làm cho lõm xuống. Chắc không cần diễn tả thêm nó đau đến mức nào đâu.
Chợt nghe thấy một tràng tung hô, hóa ra là đội nam nhân tung hô để phía nữ nhân bắt đầu biểu diễn tài năng. MC trông thấy đội nam nhiệt tình như vậy, liền bước xuống hỏi đội nữ đã sẵn sàng chưa. Cuối cùng, nữ nhân vẫn là nữ nhân, trông ai cũng ngượng ngùng một hồi cho tiết mục biểu diễn.
Tự nhiên nhận thấy đây là cơ hội tốt để trả thù Nhược Tuyết. Không đợi Nhược Tuyết kịp phản ứng, tôi đã đẩy cổ lên trước mặt MC, làm cho cổ vô cùng xấu hổ. Nhưng tôi biết cổ rất ghét những người hay ngượng nghịu, nên tự nhiên cổ cũng sẽ không cư xử như vậy. Lúc này, tôi trưng ra bộ mặt không biết gì, có chút hả hê, đứng bên cạnh cổ, nhìn cổ với MC cười một cái, Cuối cùng, Nhược Tuyết cũng quyết định hát bài hát của Thái Kiện Nhã "Động vô đáy".
Tôi đứng một bên thở dài, ngạc nhiên: "Ai ui, không tệ nha, không nhìn ra cô gái này cũng có chút hương vị ..."
Không đợi tôi kịp cảm thán, cổ đã vội vàng bước đến véo tai tôi, hung tợn nói: "Em đừng nghĩ có thể đứng ở khán đài xem kịch vui, có đứng thì cũng phải đứng cùng chị trên sân khấu!"
Tai tôi đau đến nỗi không có thời gian để đứng tranh cãi vô vị, vẻ mặt đau khổ đành cùng cổ bước lên sân khấu.
--------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro