Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Tiếp đãi khách Nhật Bản uống rượu

Có thể sau đó, Nhược Tuyết đã giải thích cho Giám đốc Kim nghe sự việc hôm trước là thế nào. Dù sao kể từ từ hôm đó trở đi, lão Kim đối với tôi chính là khẩu khí rất bình thường: không lạnh lùng cũng không quá ôn hòa, điều này làm tôi thấy vô cùng ngạc nhiên. Bất quá, cổ cũng không nhắc lại vấn đề uống rượu hôm nọ, tôi cũng không thể cứ vì chuyện cũ mà suy nghĩ đông tây. Thứ nhất, những gì đã xảy ra trong quá khứ vốn dĩ không thể thay đổi. Thứ hai, trong mắt người khác, chỉ có bạn mới là người không thể buông bỏ quá khứ.
Đối với những người xung quanh mà nói, vấn đề này cũng không phải nhỏ, nhất thời không thể quên ngay được, ít nhất còn có Vũ an ủi tôi vài câu.
  Dạo gần đây có một bên khách hàng rất quan trọng, làm lão Kim vô cùng nhức đầu, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, tối nay sẽ đáp chuyến bay xuống. Chợt thấy quản lý Kim ghé tai Nhược Tuyết thầm thì, nét mặt nghiêm túc, tôi thực sự cũng không muốn nghe lén nội dung cuộc trò chuyện của họ, nhưng mà mấy câu họ nói đều tự nhiên lọt vào tai tôi.
  "Cô chính là không biết, khách hàng đến lần này có cô gái trẻ tuổi, tuy đều là nữ nhân, nhưng họ rất thích uống rượu." Giám đốc Kim giải thích có chút bất lực.
  "Ai, vậy cũng không được, hôm nay em 'bất tiện' (1), không thể uống rượu." Nhược Tuyết khoát tay từ chối quản lý Kim, không thể đi bồi rượu khách.
  "Ui? Vậy làm sao bây giờ? Tôi ngày mai có một cuộc họp rất quan trọng. Hôm nay không thể uống quá nhiều. Chỉ sợ nếu không đi uống rượu với mấy cổ, mấy cổ sẽ không vui, hoặc giả uống mà không đủ đáp lễ, cũng sẽ đắc tội." quản lý Kim nhún vai, bày ra nét mặt nguy nan.
  Nghe sơ qua có thể hiểu tình hình là như vầy: Quản lý Kim định cậy Nhược Tuyết đi bồi rượu hai cô khách Nhật Bản. Nhưng Nhược Tuyết đang bị 'bất tiện' nên không thể nào uống rượu được.
  "Tìm thế nào được một đứa nhỏ biết uống rượu bây giờ? ..." dùng dư quang nhìn, chợt thấy Nhược Tuyết hướng tôi nảy ra sáng kiến, tôi thất kinh. Đừng nói bảo tôi đi bồi rượu cùng nha?! Đang suy nghĩ thì nghe cổ bồi thêm một câu: "Tên ngốc này chắc là uống được! Hạ ba bốn nam nhân không thành vấn đề."
  "Vậy cũng được!" lão Kim coi như là tìm được ứng viên thích hợp, thở phào nhẹ nhõm, nói: " Thẩm Hi, tối nay trông cậy vào cô, cho chúng tôi mở mang kiến thức ha." dứt lời, lão Kim quay lưng, đi giải quyết công việc khác.
  Chờ lão Kim đi xa, tôi mới phản ứng được, phàn nàn hỏi Nhược Tuyết: "Nè, lão Kim còn không hỏi em tối nay có rảnh không, dựa vào cái gì bắt em phải hi sinh buổi tối đi bồi rượu khách giùm?"
  "Đừng ồn ào với chị, có giỏi em đi tìm lão Kim nói chuyện một chuyến. Nhớ lần trước em ở công ty nồng nặc mùi rượu, còn chưa tìm em tính sổ." Nhược Tuyết liếc tôi một cái, cổ chuyển chủ đề: " Em thì có đại sự gì chứ? Cho em đi gặp khách hàng, cơ hội tốt như vậy, em còn không biết trân trọng? "
  " Cắt, thật là... được tiện nghi mà còn khoe mẽ. "
Sau khi nghe mấy lời của Nhược Tuyết, đột nhiên cảm thấy ngột ngạt rủa thầm: "Không ngờ thật sự dự định biến tôi thành người hộ tống? Bồi ăn, bồi chơi, bồi uống rượu? Tôi đây chính là chỉ muốn nghiêm túc làm việc, cũng không có muốn cùng mấy khách Nhật Bản kia đi uống rượu." Tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt.
  " Bệnh thần kinh !!!" Nhược Tuyết liếc tôi, nói: "... Em cũng không cần phải nghiêm túc như vậy? Đi tiếp đãi họ, cũng không tự mình xem xem, trước ngực có bốn hai miếng thịt" (2)
  Đối với cụm từ "thịt trước ngực" Nhược Tuyết vừa nói, tôi đột nhiên không thể suy nghĩ ra được ý tứ trong đó. Trong lúc nhất thời quên béng cãi lại với cổ. Nhược Tuyết nhìn tôi im lặng, tức thì tinh thần thoải mái, đứng lên. Nhìn cổ như vừa áp đảo tôi một bàn thắng về "câu chữ" vậy, vẻ mặt như đang đắc thắng lắm!
  Đến lúc tôi nhận ra ý nghĩa, muốn trả lời Nhược Tuyết một câu, đã thấy cổ đeo tai nghe như muốn nói với tôi: phản ứng chậm vậy - không chấp nhận - đã bỏ lỡ thời cơ đáp trả.
  Đành gọi điện thoại cho Vũ , thông báo với nàng, mang theo một tia áy náy: " Vũ, xin lỗi em, tối nay không thể cùng em ăn cơm, có mấy khách từ Nhật đến, giám đốc muốn Hi cùng họ đi uống rượu."
  "Bồi rượu? Sao không tìm nam đồng nghiệp để đi? " Vũ nghe tôi nói đi bồi rượu, liền sốt sắng hỏi.
  "Nghe quản lý nói lần này khách hàng đến đều là nữ nhân. Nếu tìm nam đồng nghiệp đi thì không hợp lý lắm. Với lại thông tin hơi trễ, nhiều đồng nghiệp tan làm rồi, cũng không tìm được người thay thế." Tôi ở một bên, nhẹ nhàng giải thích với nàng.
  "..."
Sau khi nghe tôi giải thích, Vũ im lặng hồi lâu, bảo tôi buổi tối chú ý an toàn, ăn xong bắt xe mau chóng về nhà.
  Tối đó, lão Kim chở tôi cùng Nhược Tuyết đến sân bay, ngồi đợi từ tám giờ đến hơn chín giờ, bụng đói sôi sùng sục. Ban đầu có chút không hài lòng, thì thầm bình luận một câu với Nhược Tuyết: " Tiểu Nhật Bổn này thật là... để chúng ta đợi lâu như vậy."
  "Im miệng." Nhược Tuyết khẽ liếc nhìn lão Kim, môi mấp máy: "Người ta là khách hàng, cung cấp tiền cho em làm việc. Đừng nói em chờ một giờ, thậm chí để em chờ mười giờ thì cũng phải ngồi đợi. Em không muốn chờ? Cái công ty này thừa em thì không thừa, mà thiếu em cũng không thiếu đâu!"
  Chà, tôi thừa nhận rằng câu cổ vừa nói thuyết phục tôi, đành im lặng tiếp tục chờ đợi. Nhưng mà ngẫm lại, cái câu này không phải trước đây tôi đã từng nói sao?! (3)
  Nhìn Nhược Tuyết mang đôi giày cao gót, chờ hơn một giờ, cuối cùng cũng không chịu nổi, đành đứng yên nghỉ ngơi. Tôi không thể không cười thầm. Trước khi tan làm, cổ cố tình đem đôi giày cũ, đổi thành một đôi cao gót không thường xuyên mang đi làm. Mắt tôi đảo một vòng, đến gần cổ, chạm nhẹ, trêu ghẹo hỏi, "Ai ui, chị không chịu được nữa hả. Là ai mới nói em phải đợi mười giờ đồng hồ?"
  Nhược Tuyết quay mặt sang nở một nụ cười với tôi, nhưng tay cổ lại không có chút khách khí, véo lên cánh tay tôi. Thấy tôi đau nhe răng, cổ lại mở miệng dạy dỗ : "Tiểu hài tử, em thì biết cái gì?! Chị đây là đang tôn trọng khách hàng. Không giống như em, quần jean, giày thể thao? Hừ, hôm nay lão Kim không ý kiến gì, nhưng khẳng định trong lòng đã thầm phê bình em. "
  Nghe Nhược Tuyết nói xong, tôi trầm mặc hồi lâu, phát hiện bản thân có chút không thỏa đáng. Khi tôi mới vào công ty, Nhược Tuyết đã từng nhắc tôi không nên mặc quần Jean đến công ty, cũng nên chuẩn bị một đôi giày da để sẵn, phòng khi cần dùng. Nhưng tôi lại không mảy may xem lời nói đó là quan trọng.
  "Ai ya ... tôi chính là như thế. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." (4). Tôi khẽ thở dài, tự nhủ.
  "..." Tiếng thở dài này lại làm Nhược Tuyết chú ý. Cổ liếc nhìn tôi, mỉm cười sâu xa. Nụ cười đó, không phải là ác ý, đột nhiên làm tôi cảm thấy không hiểu một chút gì về nữ nhân đang đứng trước mặt mình.

Nụ cười này, mang ý nghĩa gì ?

--------

(1): dì cả :))

(2): Cụm từ tiếp đãi có từ "san" - 3, Nhược Tuyết đáp lại là "si" - 4, kèm thêm mấy cái ẩn dụ, chắc là trêu ghẹo chị Hi ( phiền bạn đọc cho mình ý kiến) !!!! - Nguyên văn: "也不看看自己胸前有没有四两肉"

(3): Lúc phỏng vấn với lão Kim chị Hi cũng từng nói câu này ( xem chương 1)

(4): Đại ý câu này khá giống câu: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nên mạn phép để câu này cho các bạn dễ hiểu!

--------

Editor: Chị Hi bỏ vợ con ở nhà đi đùa giỡn thả thính với gái :)) !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro