Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Tự hào và định kiến

Về báo cáo kiểm tra y tế kia, như đã cùng Vũ thảo luận hôm trước, không yêu cầu bác sĩ phải đưa bản báo cáo trong ngày hôm nay. Nhưng bác sĩ nọ cũng là một người lanh lẹ, dẫn tôi trực tiếp đi mấy khoa khác để khám. Sau khi tất bật cả buổi sáng, cuối cùng tôi cũng nhận được báo cáo y tế như mong đợi. Em là ai hả, Thẩm Hi? chà, với tính khí của Vũ... cảm nhận được nàng chuẩn nhéo tôi một cái, liền nhanh tay nhanh chân trốn về phía xa xa.
  Tính của nàng vốn không giống tôi, thích giễu võ giương oai. Thấy tôi bỏ chạy, nàng cũng không đuổi theo, chỉ đứng yên một chỗ cười xấu xa. Nụ cười đó khiến tôi giật mình, nó như muốn nói rằng: Hi chạy đi, để xem Hi chạy được bao xa ! Chạy được khỏi hòa thượng nhưng không chạy thoát khỏi miếu." (1).
  Khi đến công ty, trời đã gần trưa, quản lý có chút không vui, tôi cũng không tiện giải thích quá nhiều. Chỉ có thể giải thích lý do bị trễ, rồi... im lặng. Cũng không phải vì tôi không muốn nói, tôi vốn có một ưu điểm: Nói nhảm tương đối nhiều, gặp ai cũng có thể buông ra mấy câu xã giao. Chỉ là, nói đến đây phải nhắc về đạo lý không thể không hiểu này: Chưa nói, những người khác nghĩ bạn là kẻ ngốc, nói xong rồi, thì người ta chắc chắn bạn chính là kẻ ngốc.
  Quản lý giao phó tôi cho cho trợ lý hành chính trong công ty, cô này cũng khá bận rộn đưa tôi đi làm các thủ tục nhận việc. Sau khi các thủ tục hoàn thành, cô trợ lý nọ sắp xếp tôi ngồi bên cạnh Trần Nhược Tuyết: "Cô ngồi đây, Nhược Tuyết sẽ là sư phụ của cô sắp tới. Nếu có vấn đề gì trong kỹ thuật cần giúp đỡ thì hỏi cổ."  Vừa nói vừa đem ánh mắt quét tôi từ trên xuống dưới rồi bàn luận cùng Nhược Tuyết.
  Chủ đề của hai người họ rất khó suy đoán, vừa nói vừa cười, chắc cũng không thèm để tâm đến cái vẻ mặt của tôi bên cạnh vừa bồn chồn, vừa lo lắng. Thực sự cũng không biết hai người xầm xì nói chuyện bao lâu . Trong lúc tôi đang trưng ra cái vẻ mặt bất lực, chợt nghe thấy "Sư phụ" nói: "Nè, tuyệt đối đừng gọi chị là sư phụ nha, chị nghe sẽ phát hoảng đó."
  Âm thanh nọ làm tôi chú ý. Quay đầu nhìn lại không biết cô trợ lý kia đã rời đi từ lúc nào. Xung quanh không có ai, chỉ còn lại một cô "Sư phụ" và mấy lời này được phát ra từ chính miệng cái cổ. Lúc này, cổ đang nhìn tôi bằng ánh mắt không thể giải thích được, tôi cũng không hiểu được thái độ trong mắt cô ấy là như thế nào luôn, nhưng mà tôi cảm nhận được cái khẩu khí lạnh lùng, chán ngán của cổ.
  Nét mặt cùng khẩu khí đó, khiến tôi nhịn không được, bắt đầu xì xồ lại mấy câu: " Em cũng định nói rõ với chị, em thấy qua nhiều "sư phụ", nhưng mà tất nhiên không phải chị, Sư phụ mà em nói là lão nhân gia, mấy người lớn tuổi, cảm giác "Sư phụ" nào cũng giống nhau, nhưng mà...cái tình huống này tuyệt nhiên lại không giống chị à nha."
  "Hừ..." vị "sư phụ" kia khẽ nói lại rồi im lặng hồi lâu. Chắc là thấy chưa đủ hả giận. Cổ cố tình dùng ánh mắt nhìn tôi, quét một lượt từ trên xuống, liếc tôi một cái, nói: " Em định ăn mặc như vầy đi làm luôn à? Đến trường sao? Hay là vẫn còn muốn đi học thêm vài năm nữa? Giày thể thao? quần Jeans? Áo sơ mi này thì không tệ. Chị thấy em còn cần chuẩn bị một đôi giày da đi, sẽ có cơ hội dùng đến ... Còn có... "
  Cổ chính là không không khách khí, vẫn cứ dùng khẩu khí đó nói chuyện với tôi, cau mày, quở trách tôi như thể tôi đã gây ra rắc rối lớn cho cổ. Trong đầu chồng chất suy nghĩ, tại sao cổ phải sử dụng giọng điệu này để nói chuyện với tôi? Tôi vốn là giống con nhím, càng bị đau thì càng thể hiện lên vỏ ngoài xù gai, càng trở nên cứng rắn hơn. Người ta đối với tôi thế nào, tôi liền đáp lại với người ta y chang một kiểu.
  Thực tế, khi mới vào công ty, đáng lẽ tôi phải giữ gìn hòa khí một chút, cố gắng không đắc tội với mấy người xung quanh mới đúng. Đã vậy, người tôi đắc tội lại còn là một nhân vật "Sư phó", như cô trợ lý ban nãy đã nói, sau này gặp khó khăn còn phải đi thỉnh giáo cái cô "Sư phụ" kia, nhưng mà tôi không tài nào tiết chế được cảm xúc của mình. Từ mấy suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng, tôi không chút khách sáo, ngây thơ nói: "Chị không cần quản chuyện của em, chút chuyện riêng này, em sẽ tự xử lý vậy."
  "..." có thể thông qua câu tôi vừa thốt, cảm nhận được được cái khẩu khí khó chịu của tôi nên cổ ngừng nói chuyện rồi làm việc riêng của mình.
  Thấy cổ không nói nên lời, tôi không thể không bắt đầu cảm thấy có chút tội lỗi, tự trách bản thân. Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể mất bình tĩnh vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy, không thể kiểm soát nổi tính khí của mình.
  Còn nhớ trong quá khứ, Vũ đã từng dạy tôi một loạt cách để tôi có thể điều chỉnh cảm xúc . Mỗi khi tôi cảm thấy bực mình thì nhanh chóng nắm chặt tay và hít một hơi thật sâu. Sau một lúc, cảm xúc nóng giận đó của tôi có thể được kiểm soát. Nhưng mà tại thời điểm quan trọng nhất, thời điểm cảm xúc tôi bộc phát, nói trắng ra chỉ mất vài giây. Cũng có đôi khi, tôi bùng nổ sự tức giận chỉ vì một vài từ của người người ngoài.
  "Hôm nay chị sẽ không phân công công việc cho em, để em có thời gian tham dự hội thảo dành cho nhân viên mới tại phòng 503, lát nữa em sẽ đi cùng với một vài nhân viên mới khác."
"Sư phụ" nói, ngữ điệu đã dịu đi vài phần.
  Nhân cơ hội này, tôi chủ động xin lỗi cổ đồng thời cũng tự nhủ trong lòng. Do dự hồi lâu, thì nói ra một câu, nghiêm túc mười phần: "Chà, em xin lỗi, vừa nãy quả thật tâm tình tôi không ổn định, không có ý đắc tội."
  "..." Cổ hơi ngạc nhiên với câu xin lỗi của tôi, "Sư phụ" đóng băng một lúc, gật đầu: " Em không biết chỗ ngồi hiện tại của em chính là không ngồi được quá lâu sao, người trước, cả người trước nữa."
  Sau khi nghe cổ nói, tôi chính là rất lo lắng. Hoảng sợ, khẽ nhấc mông lên, rời khỏi chỗ đó và hỏi: "Đừng nói đây là chiếc ghế bị nguyền rủa nha? Mấy người bọn họ... Chết cả chưa?"
  "... Bệnh thần kinh!" Cổ nghe xong liền mắng tôi một câu. Vôi liếc mắt đáp trả.
  "Hả? Nói vậy là không chết à? Vậy sao chị lại làm ra vẻ thần thần bí bí?" Tôi không hiểu hỏi.
  "..." Cổ không nói nữa.
  "Này! Này! Nói đi, chị không nói thì em cũng không dám ngồi xuống nữa đâu! Này!" 
  Cho đến khi tan làm, tôi và cổ cũng tuyệt nhiên không nói câu nào với nhau. Chà, tôi phải thừa nhận, cái cô "Sư phụ" này tính tình rất là khó đoán nha. Khi về đến nhà, không chờ đến Vũ hỏi, tôi đã vội thao thao bất tuyệt, kể lại mọi thứ trong công ty. "Vũ, em nói xem, công ty lớn đúng là không giống nhau,  mỗi một người đều không thể nhìn thấu, sống như vậy có mệt không, nhất là cái cô "Sư phụ" kia, tính khí thật xấu."
  Vũ cắn một miếng táo, cười trêu ghẹo tôi: "Có lẽ mọi người trong công ty đang nghĩ, cô nàng tomboy này không mệt sao? Thái độ sống của mọi người vốn không giống nhau, sao Hi có thể dùng thái độ của mình để đánh giá thái độ hay nhận xét người khác? Hi đừng nghĩ tính khí của Hi không lạ nha? Lần đầu em gặp Hi, cảm thấy Hi vốn là một đứa trẻ cổ quái, thờ ơ, kỳ thực ở bên cạnh Hi một thời gian dài mới nhận ra được thực tâm của Hi.  "
  " Vậy cái này cũng...." mấy lời của Vũ nói, quả thật làm tôi phải suy ngẫm.

------------

(1) 跑得了和尚,跑不了庙!: Chạy được khỏi hòa thượng nhưng không chạy thoát khỏi miếu.

=> Câu này đại ý gần giống như câu: Chạy trời không khỏi nắng.

Editor:

Trần Nhược Tuyết đóng vai trò khá quan trọng trong các chương sau nhé mọi người !

Vì xưng "Wo" và "Ni", mà mình suy đoán Nhược Tuyết làm lâu hơn, chị Hi cũng vừa vô làm, nên mình để xưng hô là chị em luôn, chứ mấy câu kia mà dịch qua "cô" với "tôi" thì...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro