Chương 35: Chuyện bất ngờ trên phố L'abreuvoir
Khi mặt trời vừa lên đến đỉnh đồi chim muôn ca hát không ngừng. Ánh nắng ban mai hiếm có của mùa xuân chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của Cao Hạ Thi khiến cô bừng tỉnh. Đôi mắt đen lấy nhíu chặt lại rồi từ từ hé ra đón nhận lấy ánh sáng của thiên nhiên.
Những chuyện tối qua khiến lòng Cao Hạ Thi có chút thoáng buồn. Quân Khuynh đang nằm bên cạnh cô say ngủ, vết thương tối qua vẫn chưa lành, máu dính trên chiếc áo sơ mi của hắn lẫn chiếc váy của cô vẫn còn đấy. Cao Hạ Thi ngồi dậy bước vào phòng tắm, không ngờ đêm qua Quân Khuynh lại chỉ ngủ ngon lành mà chẳng làm gì cô cả. Dù sao Cao Hạ Thi cũng đã nhận ra một điều tất cả phụ nữ xung quanh hắn, kể cả cô, cũng chỉ là một công cụ làm ấm giường, tình yêu của hắn chỉ sẽ dành cho cô gái đó.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hưởng thụ dòng nước ấm áp Cao Hạ Thi đi ra ngoài. Cô ngắm nhìn bản thân trong gương, quan sát tỉ mỉ những đường nét trên khuôn mặt. Dường như cô phát hiện dạo này bản thân lại càng gầy đi trông thấy nhưng không thể phủ nhận nhan sắc của cô.
" Cốc cốc... " Tiếng gõ cửa vang lên
" Vào đi "
Hai người giúp việc đi vào cúi đầu chào Cao Hạ Thi rồi lễ phép thưa :" Thưa cô chủ, ông chủ bảo cho cô mười lăm phút để đến sân golf gặp ông ấy, chỉ mình cô. "
" Hả? " Cao Hạ Thi sửng sốt hét lên rồi nhanh chóng bịt miệng bản thân lại hướng mắt đến kẻ đang ngủ say như chết kia trên giường. Quân Ngạo Viễn muốn gặp riêng cô ư? Rắc rối rồi. Cao Hạ Thi chỉ biết thở dài ngao ngán đứng lên thay quần áo. Cô lựa chọn cho bản thân một chiếc áo sơ mi, quần jean kết hợp với áo khoác lông ấm áp vô cùng đơn giản sau đó lên xe theo hướng dẫn của người giúp việc đi đến sân golf.
Đến nơi cô thấy Quân Ngạo Viễn đang dùng gậy đánh golf một cách thuần thục. Cô hít thở sâu rồi lên tiếng :" Thưa bác "
Nghe thấy tiếng Cao Hạ Thi Quân Ngạo Viễn dừng lại bỏ mắt kính xuống quay lại mỉm cười nhìn Cao Hạ Thi.
" Khuynh thế nào rồi? " Chất giọng ôn hòa ấy cất lên.
" Con không biết giữa bác và anh ấy có chuyện gì nhưng vết thương đó t-- "
Chưa kịp để Cao Hạ Thi nói hết Quân Ngạo Viễn đã chen lời :" Con xót? "
" Ý con là dù sao anh ấy cũng là con trai bác lỡ như trúng vào mắt hay nơi nào nguy hiểm thì... "
Điều này thật sự rất đúng, Cao Hạ Thi rất lo ngại. Nhưng trái lại với vẻ mặt lo lắng ấy của cô Quân Ngạo Viễn lại cười to lên khiến Cao Hạ Thi không khỏi bất ngờ
" Con rất giống với một người ta từng quen biết, rất giống, từ tính cách đến gương mặt. À không, gương mặt thì chỉ tương đối thôi "
" Vậy sao? " Cao Hạ Thi thắc mắc người đó là ai nhưng việc trên hết vẫn là muốn tìm hiểu mục đích của Quân Ngạo Viễn khi bảo cô đến đây :" Không bác gọi con có việc gì không ạ? "
" Ta chỉ muốn hỏi con vài điều "
Quả nhiên là muốn tra cứu thông tin đây mà.
" Con chấp nhận một người như Khuynh sao? "
" Vâng ạ! "
Trong lòng cô đã tự nhủ rằng phải diễn thật tròn vai.
" Nếu con muốn một danh phận ta sẽ lập tức chuẩn bị một lễ cưới hoành tráng. Ta không thể để cháu mình mang tiếng "
Thái độ của Quân Ngạo Viễn vô cùng nghiêm túc. Nhưng kết hôn thì có lẽ mọi chuyện hơi xa rồi. Cao Hạ Thi im lặng một hồi lâu rồi mới cố gắng mở miệng :" Thật ra con k-- "
" Tụi con vẫn còn trẻ mà ba "
Tiếng nói chen ngang lời của Cao Hạ Thi không ai khác chính là Quân Khuynh. Dáng vẻ cao ngạo đầy vẻ phong lãng của hắn bước đến như thể cứu rỗi cô thoát khỏi tình cảnh ngặt nghèo này. Quân Khuynh không ngần ngại choàng tay ôm lấy eo Cao Hạ Thi ân ái trước mặt Quân Ngạo Viễn. Dù khó chịu Cao Hạ Thi cũng khó lòng tráng né như bình thường nên đành phải hợp tác.
" Con biết là ba có nhiều chuyện muốn nói với cô ấy nhưng bây giờ cho con mượn ' vợ ' của con một chút, tối qua vẫn chưa đủ "
Phong thái nói đầy tự tin và thoải mái của Quân Khuynh khiến Cao Hạ Thi đỏ mặt húc vào eo hắn một cái mạnh nhưng đương nhiên chẳng hề hấn gì. Cao Hạ Thi lập tức chữa cháy không để hắn nói nhăng nói cuội :" Thật ra ý anh ấy là tối qua anh ấy bị thương nên vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, bác đừng hiểu lầm "
Càng nói càng không ra chữ Quân Khuynh chỉ biết nhìn Cao Hạ Thi cười hiền hòa. Hắn liền kéo cô đi nhanh không cần chào hỏi Quân Ngạo Viễn lấy một cái.
Cho đến khi bóng lưng của Quân Khuynh và Cao Hạ Thi khuất hẳn thì người quản gia trạc tuổi ông đứng bên cạnh lúc bấy giờ mới lên tiếng :" Bọn họ nhìn chẳng giống một đôi tình nhân thật sự "
Lời nói của người quản gia khiến Quân Ngạo Viễn khựng lại một chút rồi tiếp tục cuộc vui của mình :" Sai lầm trong quá khứ của tôi lại khiến đứa con của mình phải trả giá "
Trong lời nói của Quân Ngạo Viễn có chút não nề, người quản gia lập tức an ủi :" Nhưng đem một cô gái về đây chắc hẳn Cao tiểu thư phải rất quan trọng "
" Ông không thấy cô bé đó có nét giống Đình Đình sao? "
Câu hỏi của Quân Ngạo Viễn khiến người quản gia suy ngẫm một chút rồi mới trả lời :" Đúng vậy, nhưng về tuổi tác thì cô Quân Đình lại hơn đến năm tuổi... Đừng nói là... "
Gương mặt sửng sốt của người quản gia khiến Quân Ngạo Viễn có chút không hài lòng :" Tôi chỉ mong thằng nghịch tử đó không bước lên vết xe đổ của tôi "
Vẫn là tiết trời lạnh đến thấu xương ấy nhưng mặt trời vẫn reo vui hò hát. Lúc này đây lòng người trỗi dậy những cảm xúc khó tả nhưng để nói chính xác một ngày như vậy chỉ thích hợp ngồi trong chiếc chăn ấm áp đề sưởi ấm. Vậy mà Quân Khuynh lại lôi cô vào xe ngồi. Gương mặt Cao Hạ Thi hiện lên nhiều điều bất mãn nhưng vẫn cố gắng ngồi im không làm phiền Quân Khuynh. Nhưng những thắc mắc trong lòng không cho phép cô im lặng :" Này, anh định đưa tôi đi đâu vậy? Anh không lo chuyện giả mang thai sẽ bị phát hiện sao? "
Quân Khuynh vẫn ung dung lái xe băng băng trên quốc lộ hướng về nơi xô bồ là trung tâm thành phố. Hắn chỉ mỉm cười nửa vành môi đáp cô bằng chất giọng trầm ấm :" Chúng ta đi dạo phố "
" Dạo phố? "
Giữa tiết trời lạnh rét thế này nói dạo phố là dạo sao?
" Nhưng trước hết em mang thứ này vào "
Một chiếc kính đen to và mũ len đã được Quân Khuynh chuẩn bị trên ghế. Bây giờ Cao Hạ Thi mới chợt nhận ra, dù sao cô và Quân Khuynh cũng không thể gọi là 'đường đường chính chính' được. Nếu bị bắt gặp không những Quân Khuynh mà cô cũng sẽ gặp rắc rối lớn.
Con phố L’abreuvoir giữa tiết trời se lạnh khá vắng bóng người qua lại. Đây là con phố nổi tiếng lãng mạn ở Paris không chỉ vì nó nằm trên ' ngọn đồi tình yêu ' mà còn vì khắp bốn mùa xuân, hạ, thu, đông con phố L’abreuvoir luôn đón nhận những gì đẹp đẽ nhất mà thiên nhiên tạo hóa ban tặng.
Trên con phố L’abreuvoir lẻ tẻ những đôi tình nhân trong đó nổi bật lên là cặp tình nhân người Châu Á. Quân Khuynh nắm chặt lấy bàn tay Cao Hạ Thi truyền hơi ấm cho cô. Hắn dắt cô dọc theo những căn nhà cổ kính được xây bằng gạch đá thô đã lâu cũ. Cao Hạ Thi cảm thấy có chút thư thái tinh thần giữa không gian yên tĩnh thế này nên cô đã không còn quan tâm đến người đàn ông bên cạnh. Vậy mà Quân Khuynh lại phá hủy cảm xúc của cô trong tích tắc :" Vẫn diễn trọn vai diễn bà bầu "
Hai người đi ăn uống và vui chơi nhưng lại chẳng hề thoải mái tí nào. Cho đến khi ánh hoàng hôn buông xuống trên con đường dốc của phố L’abreuvoir. Những vệt sáng hoàng hôn tuy yếu ớt nhưng vẫn giữ hơi ấm trên mặt đường. Bọn họ quyết định dừng chân trước một cửa hàng cafe. Mùi hương thơm của từng hạt cafe nguyên chất được xay nhuyễn như hương thơm chốn cực lạc thiên đường khi lọt vào mũi Cao Hạ Thi. Cô lập tức nài nỉ Quân Khuynh vào bên trong thưởng thức hương vị ấy.
" Em có vẻ thích cafe? "
Cao Hạ Thi bỗng bất ngờ trước câu hỏi của Quân Khuynh. Hắn đang quan tâm cô sao? Cao Hạ Thi mặc kệ vẫn thưởng thức tách cafe đang ngùn ngụt khói ấy lơ đãng trả lời :" Hương vị rất tuyệt "
" Tôi sẽ dặn dì Bạch chú ý sở thích của em "
Đây là lần đầu hắn dịu dàng quan tâm cô như vậy thật khiến Cao Hạ Thi có gì đó là lạ trong người. Về phần Quân Khuynh, hắn chẳng thể rời mắt khỏi gương mặt đang say sưa yêu đời ấy. Dường như những lúc thế này cả hai đều rất thoải mái.
" Nhìn chúng ta thế này thật giống vợ chồng "
Vừa nói đôi môi Quân Khuynh vừa cười hiền hậu, trông rất khác với hắn mọi ngày. Nụ cười đó của Quân Khuynh dường như đã thu hút lấy Cao Hạ Thi, cô bất giác quay mặt đi hướng khác cắn chặt môi đáp :" Dù vậy chuyện đó là không thể xảy ra. "
" Tôi t-- " Chưa kịp nói hết câu Quân Khuynh đã ngừng lại nhìn ngó xung quanh bằng ánh mắt khả nghi khiến Cao Hạ Thi cảm thấy bất an.
Đột nhiên có một người đàn ông độichiếc mũ đen che kín đáo trông vô cùng khả nghi đi ngang qua bàn của hai người họ bất ngờ dùng dao đưa vào cổ của Cao Hạ Thi, tay của hắn ta chụp lấy mái tóc đen tuyền sáng mượt của cô lôi kéo cô bước đi theo hắn.
Tất cả những vị khách lẫn nhân viên phục đều sợ hãi hét lên âm thanh đầy chói tai. Có người bỏ chạy lại có người ôm lấy đầu ngồi bệt xuống đất cầu xin.
Gã đàn ông đó đợi mọi thứ đúng như ý hắn ta rồi mới hét lên uy hiếp :" Mau bỏ hết nữ trang vào đây " Nói xong hắn ta đá chiếc hộp về hướng Quân Khuynh ý muốn bảo Quân Khuynh hãy làm trước khi hắn ra tay. Vậy mà gương mặt Quân Khuynh từ bất ngờ lại quay về không cảm xúc, lạnh lùng. Đôi mắt hắn có chút giận dữ nhìn về phía gã đàn ông đó.
" Tiền trao cháo múc, anh phải thả cô ấy ra trước "
Từ ngữ điệu cho đến dáng vẻ đó thật sự chẳng hề có chút lo lắng.
Bọn họ nói chuyện bằng tiếng Pháp nên Cao Hạ Thi chẳng hiểu gì cả. Vì vậy cô càng sợ hãi nhưng chẳng dám động đậy. Đôi mắt cô nay đã thắm đẫm nước mắt với gương mặt đầy sợ hãi, luôn miệng kêu cứu Quân Khuynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro