9. Cheongju 2012
Tôi ngủ rất sâu, tôi dường như cảm nhận được cả điều đó. Một giấc ngủ sâu đến mức tôi không thể nào nghe thấy mọi loại thanh âm gì xung quanh, giống như tôi đang lạc vào một thế giới khác, hay một nơi khác.
Rồi tự nhiên mọi thứ chung quanh bừng sáng với tôi đứng giữa. Tôi ngó quanh quất, khung cảnh này quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức làm lòng tôi phát đau.
Công viên này, vỉa hè này. Tôi ngây người đi trên con đường quen thuộc màu xám, dường như tôi lại lạc vào một giấc mơ khác nữa thì phải. Mọi khung cảnh đều vẫn giống như sáu năm trước không đổi khác.
Tôi cứ đi như vậy, đi đến khi gặp một con nhóc tóc ngắn, mang áo tay cộc màu xám cùng quần lửng màu đen ngồi bệt ở dưới đất, bàn tay thì dính đầy cái loại bột màu cam - thành quả của thứ mà nó đang mài.
Nó lấy gạch người ta dùng để xây nhà rồi đập vỡ đi, sau đó lấy những miếng vỡ đó ngồi mài xuống dưới đất. Tôi mỉm cười khi nhìn vào nhóc con đó, trò này lúc nhỏ tôi cũng thích chơi lắm.
Miệng tôi nhếch nhếch đắc ý vì tưởng rằng chỉ có một mình mình thích chơi nhưng rồi chợt giật mình khi nó ngẩng mặt lên nhìn vào bầu trời chói chang đầy nắng.
Là tôi.
Tôi đi lùi, đi lùi. Sao tôi lại thấy tôi lúc nhỏ được nhỉ? Tôi nhìn con bé mà tim chợt đập nhanh rất nhiều. Con bé ở đây, tôi hoảng loạn xoay quanh, con bé ở đây, khung cảnh này, bầu trời đầy nắng như vậy, tất cả quả thực rất trùng khớp.
"Hey nhóc."
Đó là thanh âm đến giờ tôi vẫn chưa bao giờ quên. Không cần nhìn, chỉ cần nghe, vẫn có thể thấu được nỗi mừng vui lẫn buồn đau không tưởng.
"Chị làm gì vậy?" Nhóc con đó trả lời, tôi mỉm cười, rồi nó cũng sẽ chịu thua thôi.
"Chị hỏi nhóc đó. Em làm gì vậy, sao lại ngồi mài đá như thế này?"
Không kìm lòng được những nhớ nhung bao năm chưa gặp lại. Tôi xoay người lại nhìn, dưới ánh nắng, hai đứa trẻ, một cao một thấp, một tóc ngắn, một tóc dài. Trong đó người tóc dài kia chính là chị, mối tình đầu của tôi.
Chị tóc dài, thích cột đuôi ngựa. Tóc chị dài lắm, màu đen tuyền, khỏe khoắn. Khuôn mặt ú ú rất dễ ghét.
"Tôi ngồi làm gì kệ tôi. Chị tránh ra đi, thật phiền phức quá đi mất." Cô nhóc nhỏ con hơn lên tiếng, đẩy đẩy chị ra xa. Tôi ngồi xuống chống cằm nhìn hai đứa. Đây chính là thanh xuân tình yêu đầu tiên của tôi.
"Ghê quá ta, dám nói chị phiền phức. Lúc nói chuyện còn không dùng kính ngữ, người lớn nào nói chuyện dạy em không lễ phép như vậy?"
Chị lúc nào cũng triết lí hết. Tôi mỉm cười ngây ngốc.
"Tôi nói sao kệ tôi. Không muốn nghe thì tránh đi."
"Chị không đi thì sao. Em càng như vậy thì chị lại càng không đi đấy."
Cô gái tóc dài ngồi xuống, nhất quyết ở lì không chịu đi. Còn táy máy cầm mấy cục đá đã được mài lên rồi ngắm nghía nó làm nhóc con tóc ngắn rất bực mình.
"Chị bỏ xuống đi. Đừng chạm vào đồ của tôi." Giật lại ngay lập tức.
"Chị thấy đẹp nên chỉ muốn xem thôi. Em thật ích kỉ nhóc con."
Nhóc con tóc ngắn nghe người khác khen đồ mình làm là dễ thương nên không nhịn được sự tò mò, hỏi lại.
"Thật sự đẹp sao?"
"Chị nói dối em chị được tiền chắc?"
"Tôi không có tiền cho chị đâu." Tóc ngắn thật thà đáp.
"Chị chỉ nói thôi mà. Aigoo." Tóc dài cười, cầm lên mấy cục đá và tiếp tục nói "Này, sao em mài được thành hình hay thế?"
"Thì cố gắng thôi."
"Dạy chị đi." Tóc dài năn nỉ. Tóc ngắn nghe xong bặm bặm môi một chút tỏ vẻ chần chừ. Thật ra nhóc con không phải là không muốn dạy mà là lần đầu tiên có người hứng thú với mấy trò tự kỉ của mình nên nhóc con mới cảm thấy lạ lẫm thôi.
"Chị không trêu tôi đó chứ. Lần đầu tiên có người nói thấy thích những thứ này đấy."
"Vậy thì chị sẽ là người đầu tiên, sau này sẽ có người thứ hai, biết đâu được, dạy chị đi. Dạy chị thì chị sẽ trả công nhé, không có dạy không đâu." Tóc dài lém lỉnh nói.
"Trả công cái gì?"
"Muốn chơi điện tử không, nhà chị có máy tính đó."
Cô bé tóc ngắn mở to mắt, đương nhiên là ngạc nhiên rồi. Ở đây là Cheonju đó, không phải Seoul đâu, nơi làng quê vẫn chưa được đô thị hóa cơ mà. Dân nghèo vẫn còn nhiều và đương nhiên đám trẻ con ngoài việc thả diều và đi tắm biển thì việc mà chúng hay mơ tưởng nhất chính là được ngồi trước máy tính và chơi điện tử rồi.
"Nhà chị có máy tính thật hả?" Nghi ngờ hỏi lại.
"Uhm, trò gì cũng có."
"Chị ở đâu đến vậy, ở đây ít nhà có máy tính lắm."
"Haha, nhóc con, chị mới chuyển tới hai tháng thôi."
"À, ra vậy. Được rồi." Nhóc con đứng dậy phủi tay rồi hếch mũi nói tiếp
"Dắt tôi đi chơi điện tử đi, tôi sẽ dạy chị mài đá, tạo ra mấy hình trái tim thật xinh đẹp hoặc chữ gì cũng được. Muốn mài ra chữ gì thì sẽ được chữ đó."
"Chưa dạy mà đã đòi công rồi sao?" Tóc dài khoanh tay, bộ dạng tỏ vẻ không đồng ý nhưng thực sự cô bé rất thích cái vẻ mặt đắc ý của nhóc con tóc ngắn kia.
"Vậy thôi. Tôi dù sao cũng bận lắm."
Lại chảnh nửa rồi. Tôi cười thầm. Tôi thầm đếm một hai ba. Tóc dài lập tức nắm lấy tay tóc ngắn.
"Ok. Đi theo chị."
Tóc ngắn nhếch môi, nắm lấy tay tóc dài, vừa đi vừa nói. "Tôi tên Son Seungwan. Chị tên gì vậy?"
Trong khoảnh khắc quá đỗi hạnh phúc đó. Tôi đứng nhìn từ sau, không biết vì sao tôi lại rơi nước mắt, có lẽ vì tôi là người duy nhất biết trước được tương lai đau khổ của cặp đôi nhóc tì đang đi đều bước với nhau ở phía trước kia.
Dưới ánh nắng gắt của buổi sáng. Tay tóc dài nắm lấy tay tóc ngắn, dẫn cô bé đi theo mình. Trên môi tươi cười phát ra một câu.
"Chị là Bae Joohyun, gọi chị là Joohyun."
"À, Joohyun unnie."
"Ngoan hơn rồi đấy. Chị gọi em là Wannie nhé."
"Wannie á? Nghe giống con trai quá vậy?"
"Em nhìn em điểm nào giống con gái?"
"Cũng đúng. Chị thích gọi gì thì gọi như nấy đi. Mà Joohyun unnie bao nhiêu tuổi?"
"Chị mười bảy, còn em?"
"Wannie mới mười hai à."
"Nhỏ tí."
"Còn chị là bà già. Plee..."
Giá như tôi lúc đó đừng gọi một tiếng Joohyun unnie và chị ấy cũng không gọi tôi là nhóc Wannie thì có lẽ chúng tôi sẽ không phải là đoạn hồi ức đau thương của nhau.
Giá như.
Mà mọi chuyện không bao giờ là có hai chữ giá như.
.....
Tôi được sinh ra ở Cheongju, nơi chỉ có núi cao biển xanh và những ruộng đồng xanh ngắt, quanh năm bốn mùa khá rõ rệt. Vào lúc đó, Cheongju vẫn chưa được đô thị hóa nhiều lắm nên không có những trung tâm mua sắm lớn, không có những con đường đông đúc người qua lại và không có những ngôi nhà mọc san sát nhau. Thứ mà nó có là những ngọn núi trải dài thật dài mà không có điểm dừng chân. Men theo những ngọn núi đó là một vùng biển rất rộng, rộng đến nỗi tôi tưởng rằng dường như chỉ có biển ở quê mình mới chính là rộng nhất, nó rất trong, trong đến mức thấy cả cát ở phía dưới chân mình nên bọn trẻ chúng tôi rất thích mò ốc đem lên chợ bán mỗi khi mùa ốc lại đến. Thuở đó, đối với những đứa trẻ con mới lớn ở vùng quê như vậy thì sự giải trí duy nhất mà chúng tôi có chỉ là thả diều vào mỗi buổi chiều gió thổi ngược biển xanh hoặc leo lên núi hái những thứ mà mình cho rằng có thể bán được tiền.
Nhưng đó không phải là cách giải trí của tôi. Tôi không thích tụ tập và hò reo như những đứa trẻ khác, thứ tôi thích chính là an tĩnh ngồi một chỗ và cọ đá, hay nói chính xác hơn là mài gạch, thứ mà người ta thường dùng để xây nhà. Không hiểu sao những viên gạch vô tri ấy lại có sức hấp dẫn với tôi đến mức như vậy, sau mỗi giờ học, tôi băng qua con đường rộng nối giữa các thị trấn với nhau bằng chiếc xe đạp để đến cái công viên nhỏ, nơi duy nhất mà tôi cho là an tĩnh để ngồi mài gạch và đó chính là lúc tôi gặp chị.
Vẫn là một buổi sáng nhiều nắng gắt và không có một ngọn gió nhẹ nào. Mồ hôi tôi đổ ra hai bên thái dương, chăm chú tỉ mỉ vào những gì mình đang làm thì chị đã xuất hiện, rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm tôi phải mất sáu năm sau mới có thể quên được chị.
Chị Joohyun, tóc chị dài lắm, dường như là chạm vào cả mông nên chị rất thích buộc lên thật cao nên tôi hay gọi chị là Joohyun đuôi ngựa nhưng dường như chị lại không ghét điều đó một chút nào cả, nhiều khi còn bảo đó là một danh xưng đáng yêu làm tôi trợn mắt. Có ai thích người khác nói mình là đuôi ngựa không nhỉ? Chắc chỉ có chị thôi.
Lúc mới đầu quen biết nhau. Tôi chỉ duy nhất chăm chăm vào cái máy tính của chị, thứ mà chị ấy đã dùng để dụ khị tôi. Còn chị thì chỉ ngồi bên cạnh xem tôi chơi, lâu lâu còn hỏi tôi nhiều câu rất vô nghĩa, thí dụ như "Wannie sao lại cắt tóc ngắn vậy, con gái phải để tóc dài chứ?" hoặc "Wannie hôm nay muốn ăn gì? Nói chị nghe đi, chị sẽ bảo người làm nấu." Rất vô nghĩa phải không, tôi để tóc ngắn vì nó nóng còn thích ăn gì hay không thì chị tại sao lại mất công hỏi như vậy nhỉ?
Mãi về sau tôi mới biết, chị hỏi tôi như vậy là có ý gì. Tôi vẫn còn nhớ lúc hai đứa đi bộ với nhau ở trên con đường lớn nối liền duy nhất giữa các thị trấn, chị đã nói với tôi một điều.
"Wannie có biết vì sao chị thích làm phiền Wannie, hỏi mấy câu vớ vẩn hay không?"
Chị mang áo hoodie màu hồng với một cái váy màu đen, hai tay chị đút trong túi, nghiêng nghiêng đầu hỏi tôi với trên môi nở một nụ cười nhẹ.
"Không, Wannie không biết. Wannie chỉ biết lúc đó chị thật sự rất phiền, rất ồn ào, lại còn hay thích nói nữa."
Tôi xụ mặt, nhưng rất nhanh liền cười, lôi tay chị từ trong túi ra rồi nắm lấy nó. Bỗng nhiên cảm thấy chị rất đáng yêu trong bộ đồ này khi chị dùng tay còn lại xoa đầu tôi.
"Chị chỉ muốn gần Wannie hơn thôi."
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro