8. Chị
Tôi lết lên giường, không quan tâm đến chân tôi đang dính máu mũi của mình lẫn nước lọc bị đổ ra sàn nhà.
Những chất bẩn ấy làm dơ hết cả chiếc giường nệm trắng phau, nơi sạch nhất trong cái chuồng heo này.
Tôi nằm úp xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt mình. Vô thức nằm úp như vậy nên tôi nghe rất rõ nhịp đập của trái tim tôi.
Tôi không đập tim nhanh chóng trước những phụ nữ đẹp. Tim tôi chỉ đập nhanh nếu như tôi yêu người phụ nữ đó.
Chị ấy, mối tình đầu của tôi đã từng nói một câu cứ làm tôi nhớ mãi.
"Khi em yêu ai thì trái tim em sẽ đập rất nhanh. Tay chân em sẽ run rẩy nếu như chạm phải da thịt của người đó."
Và tôi nghĩ tôi đã yêu nàng. Tôi đã thực sự yêu nàng. Tình yêu đến rất tự nhiên. Nàng tóc đỏ xuất hiện dưới bầu trời đầy nắng. Tôi yêu những sự rực rỡ và vì vậy tôi yêu nàng.
Tôi yêu Irene.
Tôi nhắm mắt lại, hình ảnh của nàng lại hiện lên trong đầu tôi. Thân thể sống động di chuyển qua lại, câu dẫn lả lướt nhảy lên trên người tôi. Tôi giật cả mình, mở mắt nằm ngửa trở lại.
Tôi đang hoang tưởng, đã lâu lắm rồi tôi mới bị lại như vậy. Tôi cố gắng ngủ, những tưởng sự cố gắng của tôi sẽ được đền đáp nhưng không, tôi nhắm mắt là tôi lại thấy nàng. Tôi thấy nàng rất chân thực, chân thực đến nỗi cảm nhận được da thịt của nàng chạm vào người tôi. Tôi nhìn thấy nàng bò lên từ dưới hai chân của mình với không một mảnh vải che thân, hàm răng trắng sáng khiêu khích cắn vào môi dưới của nàng rồi dùng một tay của nàng quết nhẹ lên môi của chính nàng. Tôi trợn mắt nhìn nàng, người tôi trở nên thật căng cứng, nàng cứ như một ả ma nữ chuyên đi dụ tình vậy, ánh mắt rất sắc nhưng xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào tôi rồi cười đầy ma mị.
Sự tiếp xúc thân mật mỗi lúc một cao hơn khi nàng cúi xuống, dùng lưỡi liếm vào môi tôi, tôi có thể cảm nhận rõ sự ướt át nhưng tôi quá sợ hãi, càng chân thực như vậy càng chứng tỏ bản thân mình đang chìm đắm mê độ không lối thoát một cách quá nặng.
Tôi quay mặt đi, cố gắng né tránh sự tiếp xúc của cái lưỡi đỏ hỏn nhỏ nhắn kia nhưng tôi tránh không được, nàng lại tiếp tục ngả người sang bên cạnh, lần này còn lợi hại hơn. Nàng hỏi tôi.
"Cưng cảm thấy không thoải mái sao? Em phục vụ cưng không tốt sao?"
Cảnh tình rất xuân sắc nhưng xin lỗi tôi vẫn rất tỉnh trí. Irene của tôi rất hư hỏng nhưng nàng sẽ không mất nết như vậy câu dẫn tôi trắng trợn rồi leo lên giường của tôi được mặc dù đó là điều tôi rất muốn làm với nàng.
Tôi ngay lập tức vung tay, hình ảnh của nàng trên người mình vì vậy mà bị tan đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên tương tư quá độ sinh ra ảo tưởng. Nhưng ảo tưởng là đại diện cho ham muốn của bản thân, tôi rõ ràng là đang ham muốn nàng quá độ.
Không thể nào đi ngủ với tình trạng căng cứng người như vậy. Tôi quyết định lấy từ trong tủ của mình ra một lọ thuốc, thứ này từ lâu đã không còn dùng nữa nhưng tôi hôm nay nhất định sẽ dùng nó. Chính nó là vị cứu tinh ở thời điểm hiện tại của tôi.
Thuốc ngủ.
Lấy ra ba viên, tôi cầm chai nước tu một hơi rồi leo lên giường nằm, chờ đợi giấc ngủ kéo đến bên mình nhanh chóng.
Lúc trước khi biết tin ấy về chị, chính thứ thuốc này đã giúp tôi ngủ được qua những đêm mà tôi tưởng chừng như tôi sẽ chết đi.
Không nghĩ tới một ngày sẽ dùng lại nó, tôi vô thức bật cười. Dùng thuốc ngủ vì chị, nay lại dùng vì nàng, hi vọng sau này tôi sẽ không vì ai dùng thuốc ngủ nữa.
Tầm nhìn của tôi trở nên nhòa đi mỗi lúc một nhòa, vậy là cơn buồn ngủ sắp đến, tôi sẽ sắp được ngủ, sẽ chẳng còn bị sự hoang tưởng về nàng vây lấy bản thân. Tôi thở hắt ra một hơi dài, chuẩn bị lăn mình vào giấc mộng sâu thật sâu.
"Wannie."
Thanh âm này, tôi cố gắng mở mắt ra và chống chọi lại cơn buồn ngủ do thuốc gây nên. Tôi muốn trở người lại, muốn nghe xem ai gọi tôi như vậy bởi vì trong cuộc đời này chỉ duy nhất có một người gọi tôi là Wannie mà thôi.
Rồi tôi cảm nhận được một đôi tay ôm lấy vai mình, cảm xúc rất chân thực, hay là tôi đang mơ? Tôi nghĩ tôi đang mơ, bởi vì khi tôi được lật mình trở lại, trước mặt tôi là hình ảnh khuôn mặt của nàng, người mà tôi chỉ vừa mới cố gắng tránh đi ban nãy.
Thật là, tôi đã uống thuốc ngủ rồi, đi vào trong mơ rồi nhưng nàng vẫn không chịu tha cho tôi.
Nàng lật người tôi lại, rất dịu dàng đặt đầu của tôi lên đùi của nàng. Hành động của nàng làm tôi ngạc nhiên rất nhiều, tôi muốn hỏi nàng vì sao lại làm như vậy, vì sao lại đặt đầu của tôi lên đùi nàng?
Bởi vì trong cuộc đời của tôi chỉ có duy nhất chị ấy là đặt đầu tôi lên đùi của chính mình.
Tay nàng luồn vào tóc tôi, sự thoải mái lập tức tràn ngập toàn bộ thân thể. Nàng gãi gãi đầu của tôi, tôi vẫn mở mắt hờ nhìn nàng, cơn mơ này thật quá chân thực, chân thực đến nỗi cứ tưởng là thực mà chẳng phải là mơ.
Nếu hoang tưởng nào cũng bình yên như vậy thì có phải sẽ rất dễ chịu hay không? Đã lâu rồi tôi chưa được hưởng cảm giác bình yên đến như vậy trong vòng tay của một người phụ nữ mà tôi yêu.
Ánh mắt tôi vô thức chớp vì tôi giật mình khi nước không biết từ đâu rơi xuống. Rồi nó tiếp tục rơi xuống, nó rơi xuống má tôi, mũi tôi, và miệng tôi. Tôi liếm môi, cảm nhận rõ ràng đây là vị mặn của nước mắt.
Nàng khóc sao?
Tôi cố gắng mở mắt thật to hơn, thật khôi hài phải không? Tôi đang ngủ, trong cơn ngủ lại mơ, trong cơn mơ tôi mơ thấy nàng, tôi mơ thấy mình phải cố gắng mở mắt thật to và tôi thật sự cảm thấy mắt tôi đang đau nhức rất nhiều vì cứ phải cố gắng mở to như vậy.
Quả thực giấc mơ này quá giống thật. Tôi nhất định sẽ ghi nhớ rõ từng chi tiết trong giấc mơ này.
"Wannie."
Tôi thấy nàng mấp máy môi, tôi thấy nàng đang khóc nhưng cơ thể tôi không cử động được, có lẽ do thuốc hoặc là trong giấc mơ này nó bắt buộc tôi phải thế. Tôi thấy nàng mấp máy đấy nhưng tôi không nghe được nàng đang nói gì, tôi muốn nghe lắm, muốn nghe nàng nói gì với mình lắm nhưng tôi không thể. Tai tôi ù ù như tiếng sóng mỗi khi úp một vỏ ốc vào tai vậy đó, nó chỉ có mỗi loại âm thanh đó, ngoài ra thì chẳng nghe thấy gì. Tôi ước gì mình có thể nghe thấy nàng đang nói gì, lần đầu tiên tôi ước rằng tôi có thể nghe bởi vì những gì đang diễn ra trước mặt tôi thật quá đau lòng.
"Wannie lớn rồi."
Nàng vuốt ve mái tóc tôi. Tay nàng di di trên mắt tôi rồi kéo lên mũi và tiến tới môi. Tôi có thể cảm thấy cung đường yêu thương trên con đường vuốt ve của bàn tay nàng.
"Wannie lớn rồi, lưng dài hơn, vai rộng hơn. Biết đi xe máy rồi, biết kiếm bạn chơi rồi, biết đánh nhau nữa, hơn nữa .. còn biết ngủ với con gái nữa. Giỏi lắm.."
Tôi không thể nghe được những gì mà nàng đang nói nên tôi rất ấm ức, hai bàn chân tôi vùng vẫy chà xát xuống drap giường, tại sao lại cho tôi thấy mà không thể cho tôi nghe, tại sao?
Nước mắt của nàng rớt như mưa xuống gương mặt của tôi, làm ơn đừng khóc nữa, tâm trí tôi cứ vang mãi một câu như vậy.
"Wannie có biết chị ở bên Mỹ khổ thế nào không? Có biết chị nhớ Wannie nhiều thế nào không? Có biết chị cố gắng vì Wannie thế nào không? Hay Wannie chỉ biết ở đây và ngủ ngày ngủ đêm với nhiều cô gái khác, tình yêu mà Wannie nói chính là đây sao?"
Sự đau khổ rất rõ rệt, rất sống động, sống động đến mức bi thương. Tôi đã quen với một Irene rực rỡ như lửa, không hề quen với một nàng yếu đuối bi thương đến mức như vậy nhưng cho dù có là ai thì giọt nước mắt kia vẫn làm tôi đau lòng nhiều lắm.
Giá như tôi có thể cử động tay của mình để lau đi những giọt nước mắt kia.
"Sợi dây cũng không còn đeo nữa. Thứ mà Wannie đã hứa sẽ dùng cả đời để bảo vệ nay đã mất đi đâu rồi? Hay Wannie vứt rồi, Wannie không còn yêu chị nữa phải không, nó là thứ quý giá nhất của chị mà, sao Wannie nỡ vứt... Wannie nhẫn tâm quá vậy... "
Tay nàng chạm đến cổ trần của tôi, nói gì đó, tôi ghét quá đi mất. Tôi oằn thân thể mình xuống giường, cố gắng nghe cho bằng được nàng muốn nói gì và cố gắng để mình bật ra một tiếng nói để an ủi nhưng vẫn không được.
Cơn mơ này thật chân thực và cũng thật đau khổ, chẳng lẽ nó chính là báo trước cho tương lai, báo trước rằng tôi không thể cùng nàng đi cùng một đường nhìn cùng một hướng?
"Ngủ với nhiều người như vậy có cảm thấy có lỗi với chị không? Nơi này.." Nàng chạm lên môi tôi "Nơi này là của chị mà, sao Wannie lại dùng nó để hôn cô gái khác? Còn bàn tay nữa, Wannie rốt cuộc đã làm tình với bao nhiêu người rồi? Chẳng lẽ Wannie thay đổi rồi, không còn phải là nhóc Wannie thích bám đuôi chị và thích một mình chị nữa?"
Không thể nào chịu đựng được chuyện người phụ nữ mình yêu thương nhất khóc trước mặt mình.
Tôi nghiến răng gồng hết sức, chẳng hiểu sao lại như có một phép lạ làm cho bàn tay của tôi nâng lên được. Tôi từ từ nâng lên, chạm vào khuôn mặt của nàng, nàng cũng cầm lấy tay tôi rồi hôn sâu lên đó.
Từ những gì tôi thấy, nàng dường như rất yêu tôi. Tim tôi cảm nhận được một sự thân quen sâu sắc đến mức không thể nào diễn tả được bằng lời.
Ngón tay tôi cử động chạm vào má nàng, cố gắng truyền đạt ý tứ của tôi rằng mong nàng đừng khóc nữa.
Nàng dứt nụ hôn ra khỏi tay của tôi, bàn tay trở lại vuốt ve đám tóc dài rối tung của tôi. Ánh mắt nàng vẫn còn chứa đựng sự đau khổ rất nhiều nhưng sau cái chạm tay của tôi, mọi việc dường như đã có một chuyển biến tốt hơn.
Đầu nàng từ từ cúi xuống, phủ lấy gương mặt đang đờ đẫn của tôi. Thời khắc đó rất thanh bình, tựa như sau mọi giông tố thì mặt biển lại được đón bình yên. Môi nàng điểm nhẹ lên trán tôi, làm cho tôi cảm thấu rõ được sự yêu chiều cùng tình yêu trong nụ hôn đó dù chỉ là một cái chạm nhẹ và rất khẽ.
"Chị chỉ có hai tuần. Trong hai tuần cuối cùng này Wannie phải nhớ ra chị, còn nếu không Wannie phải yêu chị. Yêu chị thực sự như cách Wannie đã từng yêu chứ không phải chỉ là thể xác. Làm ơn cho chị cảm nhận được tình yêu một cách rõ ràng trong đôi mắt của Wannie khi nhìn chị đi. Rõ như cách Wannie nhìn chị vào năm Wannie chỉ mới mười hai đấy ngốc."
Nàng cụng nhẹ trán nàng vào trán tôi, tôi nghe loáng thoáng Wannie Wannie, nghe như tiếng leng keng, nghe thật vui tai. Tôi mỉm cười nhìn khuôn mặt đầy xinh đẹp của nàng đang phóng đại ở trước mặt mình, sự chân thành từ nụ hôn của nàng làm tôi choáng váng say....
"Nếu không Wannie sẽ mất chị thật đấy. Wannie muốn đánh mất chị thật sao?"
Nàng tiếp tục nói, và tôi lại tiếp tục đóng vai bị câm lẫn bị điếc. Chúng tôi cứ áp trán vào nhau như vậy, qua một lúc lâu, hai mí mắt của tôi cơ hồ đã không thể nào chịu đựng được nên nhất quyết đòi nhắm lại. Thật kì lạ, trong giấc mơ mà tôi còn có thể buồn ngủ được nữa ư?
Nàng cẩn thận đặt đầu tôi về lại chỗ cũ. Thiếu vắng hơi ấm từ nàng, mặt tôi nhăn lại đầy khó chịu nhưng cơn buồn ngủ cứ xâm lấn dần tới, dần dần tới và hình ảnh nàng mỉm cười mấp máy môi nói cái gì đó là hình ảnh cuối cùng mà tôi được nhìn thấy trước khi tôi nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu.
Tôi ngủ rất sâu, tôi dường như cảm nhận được cả điều đó. Một giấc ngủ sâu đến mức tôi không thể nào nghe thấy mọi loại thanh âm gì xung quanh, giống như tôi đang lạc vào một thế giới khác, hay một nơi khác.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro