Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57. Chúng tôi chính thức là của nhau

Dòng nước màu xanh sóng sánh uốn lượn những đường gợn sóng nhỏ nhấp nhô. Đàn hải âu tung cánh đầy tự do trên đầu tôi. Tôi ngẩng đầu, bầu trời hôm nay rất trong xanh và không hề gợn một bóng mây, chứng minh một điều thời tiết hôm nay là cực kì đẹp, rất phù hợp cho mọi kế hoạch dã ngoại hay đi chơi, hoặc cái gì cũng được, chẳng hạn một cái đám cưới, trên du thuyền thì sao?

Chắc chắn là khá hay ho rồi đây. Tôi lắc lắc ly rượu của mình, nốc một hơi, uống cạn. Từ ngày ở bên nàng thì những chuyện như thế này chính là đã được nàng đích thân dạy dỗ, có khi là dạy nghiêm túc, cũng có khi là dạy lả lơi một chút, đem rượu trải lên thân mình, bắt tôi học cách uống phải thật có tố chất nghệ sĩ.

Đương nhiên là, đó chỉ là phần qua loa, bởi sau mỗi lần học uống rượu như vậy thì nàng không đủ sức đi làm, còn tôi thì không đủ sức lết tới trường để ôn thi đại học. Nhưng đó là chuyện đã qua rồi, tôi bây giờ đã biết uống rượu dễ như uống nàng, học cách đi đứng và ứng xử. Tuy chưa được như nàng nhưng so với trước kia thì chính là một trời một vực.
Nhịp nhịp chân đứng nhìn từ trên cao, nhếch môi đầy hài lòng khi thấy một chiếc xe oto màu đen chạy tới. Tôi ra hiệu cho phục vụ giăng cầu xuống, trước khi tiến đến mỹ nhân đang ngồi trong chiếc xe hơi màu đen kia.

Well well, trông nàng có vẻ chật vật khi đôi mắt nàng đang bị bịt kín, tôi có thể đoán rằng nàng đang nghĩ đây là một vụ bắt cóc tống tiền gì đó bởi lúc nãy chúng tôi vẫn còn đang ở trong phòng chờ để được cha sứ gọi vào lễ đường nhưng chỉ trong một cái nháy mắt thì xuất hiện một đám áo đen xông vào. Tóm gọn nàng, làm nàng hôn mê theo đúng sự chỉ dẫn của tôi rồi mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, những vị khách của nàng, những người bạn của tôi đều đã được đưa lên trên kia, nơi du thuyền của nhà nàng tọa lọa như một hòn ngọc trai quý báu ở giữa hải cảng Seoul và chỉ chốc nữa thôi, nó sẽ được ra khơi để tiến đến giữa biển, nơi giao nhau giữa trời và đất, nơi chứng kiến tôi và nàng mãi mãi thuộc về nhau.

"Tôi yêu cầu các người buông tôi ra. Một là buông, các người sẽ sống và có được tiền, tôi nghĩ người thuê các người bắt cóc tôi chắc chắn đưa ra một cái giá mà so với tôi thì chỉ đáng đặt ở dưới chân mà thôi. Các người có năm phút để suy nghĩ, sau năm phút vẫn như cũ không chịu buông tôi thì các người chắc chắn sẽ chết."

Nàng nói một hơi khiến cho tôi ngạc nhiên vô cùng. Quả nhiên là Bae Tổng, lúc cấp bách nguy hiểm tới tính mạng vẫn có thể đảo ngược tình thế được. Phụ nữ nếu đã đẹp thì nguy hiểm một trăm lần nhưng nếu còn thông minh nữa thì chắc chắn sự sát thương không bao giờ nằm dưới phần ngàn đâu. Joohyun là loại phụ nữ hiếm có khó tìm nhất thế giới này, chắc rồi!

"Đây là biển, tôi nghe tiếng sóng vỗ và có cả mùi vị biển. Không nhầm đây là cảng biển Dongin, nơi mà sở cảnh sát chỉ cách bốn trăm mét. Các người có tổng cộng ba người, một là tài xế, hai là hai người đang nắm tay tôi và tôi đang trong tình trạng không bị trói tay, chỉ bị giữ chặt tay và bịt mắt. Đối với đai đen Karatedo, mấy anh nghĩ như thế này có thể bắt được tôi sao?"

Giỏi lắm Bae Joohyun. Tôi cười thầm trước sự bình tĩnh của nàng. Vệ sĩ đóng vai bắt cóc đang đổ mồ hôi nhưng tôi làm dấu hiệu trấn an, rất muốn xem xem nàng sẽ làm những gì bởi tôi đang rất tò mò. Tôi chưa từng nghe nàng học võ, không hiểu khi Bae Tổng nhấc guốc đá vào người khác thì sẽ có tư vị như thế nào nhỉ?

"Ahhh!"

Huh, tôi giật mình nhìn xuống, gót giày kiên sa của nàng đang nhấn một cái ác liệt vào chân vệ sĩ bên cạnh, khiến cậu ta liền buông tay ra, cúi xuống ôm chân và nàng giống như là đang đợi sẵn điều đó, kê gối ngay lập tức vào cằm cậu ta mà không cần nhìn. Cậu ta ngã lăn ra đất rất nhanh chóng nhưng sự việc vẫn còn chưa dừng lại ở đó, nàng xoay người, tiếp tục xử lý tên kia bằng động tác rất nhanh gọn là hạ nốc ao cậu ta bằng một cú đấm, tôi nghĩ rằng nàng không cần nhìn thấy, chỉ cần ngửi thấy hơi thở của đối phương thôi thì cũng xác định được khuôn mặt đang ở tại điểm nào rồi, đây là điều tự nhiên của người học võ cho nên cũng không bất ngờ gì cho lắm.

"Son Seungwan, cảm thấy khả năng của em thế nào?"

Nàng hạ xong hai tên, bịt mắt còn chưa tháo thì miệng đã thốt ra câu ấy, làm tôi đang hứng thú đứng xem nàng đấm đá liền cứng ngắc toàn thân. Nàng đã biết rồi sao?

"Joohyun .. Em biết sao?"

Nàng tháo bịt mắt ra rồi vứt nó về phía đằng sau, chỉ ngón tay vào tôi, lắc đầu.

"Bình thường quá mức, muốn diễn kịch cũng đừng xuất hiện trước mặt em chứ. Cho dù là bịt mắt nhưng em vẫn ngửi thấy hơi thở của Wannie trong gió, đúng là ngốc, Wannie không biết em hiểu rõ mùi vị của Wannie như thế nào ư?"

Khách của tôi lẫn bạn của nàng đang đứng trên boong thuyền, nghe loáng tháng được đoạn hội thoại giữa chúng tôi thì liền cười to. Tôi xấu hổ gãi đầu, quên mất mình nên đứng cách xa nàng một chút, ai lại đứng sát như vậy nên chưa làm nàng bất ngờ thì nàng đã làm tôi bất ngờ ngược lại rồi.

"Chà chà, thấy xấu hổ sao?"

Gió ở biển vốn rất mạnh, thêm tóc nàng hôm nay được thả và chiếc váy kiêu sa kia là quá dài cho nên trong lúc nàng vừa nói vừa đi tới thì đã bị gió thổi mạnh, trẹo chân, ngã qua một bên nhưng nàng luôn được tôi chú ý thì làm sao có thể để nàng té ngã được.

"Bắt được rồi."

Cẩn thận dìu nàng đứng dậy, nàng tự nhiên lại đỏ mặt, bối rối nhiều lần bằng hành động vuốt tóc khiến cho tôi đứng nhìn ngẩn ngơ.

"Thấy không?"

"Hả, thấy cái gì?" Tôi giật mình ra khỏi sắc đẹp của nàng, hỏi lại.

"Thì thấy em, Wannie ngốc. Không cần bất ngờ, Wannie chỉ cần ôm em mỗi khi em sắp ngã thì em đã rất hạnh phúc rồi. Không cần làm gì quá mức cao sang hoặc xa vời, với em bình yên bên Wannie là đủ rồi."

Tôi nhìn về phía chiếc du thuyền, thứ mà tôi sẽ dùng nó để tạo bất ngờ cho nàng, khiến cho nàng cảm thấy phấn khích và vui vẻ. Trên đó, có ba nàng, có mẹ tôi, gia đình của hai đứa và cả người bạn thân quen. Tôi mỉm cười với họ rồi quay lại nhìn nàng.

"Wannie muốn em hạnh phúc Joohyun à. Hạnh phúc mỗi ngày khi ở cạnh Wannie. Wannie muốn khởi đầu của chúng ta hạnh phúc, sau này cũng hạnh phúc, mỗi ngày đều hạnh phúc, Wannie làm điều này là để dành cho em sự hạnh phúc chứ không phải cao sang hoặc xa vời. Bởi tình yêu của em là quá lớn, đôi lúc khiến Wannie cảm thấy mình thật không biết quan tâm khi chỉ một mình em chịu sự hi sinh trong chuyện tình của chúng mình. Vậy nên .. " Tôi nắm lấy tay nàng, chỉ tay về phía du thuyền Wenrene Land, hòn ngọc trên biển của nhà Bae rồi nói lớn "Họ ở đây là để chúc phúc cho chúng ta. Du thuyền này là để đưa hạnh phúc chúng ta ra ngoài biển lớn. Nơi chứng kiến hạnh phúc của của Wannie và em. Đây là hạnh phúc của em, nhận lấy nó đi cô gái của Wannie."

"Đúng rồi. Yeahhhh! Lên đây mà nhận hạnh phúc của chị đi Joohyun noona ~ Huuuuu~"

Hai thằng quỷ bạn của tôi thay phiên nhau hét lớn, làm loạn một góc hải cảng nhỏ. Tiếng nói cười vui xen lẫn vào nhau, tôi nắm lấy tay nàng, cùng nhau đi lên du thuyền trước sự chứng kiến của mọi người.

"Chào mừng cưng đến với du thuyền Wenrene Land thuộc sự sở hữu của nhà Bae, một trong những du thuyền thuộc hạng sang trọng nhất đất nước Hàn Quốc này." Tôi nói như thể du thuyền này chính là của mình, không bận tâm đến nàng đang cười khúc khích sau lưng tôi. Tôi xoay người, dang tay khi cả hai đã đến mạn thuyền và khách khứa ai cũng đang vỗ tay rần rần phía sau lưng chúng tôi.

"Bước lên du thuyền này, em là vợ Wannie, em sẽ không thay đổi chứ?"

"Yah! Son Seungwan, đừng nôn nóng như vậy chứ? Chị ấy trước sau cũng là vợ của cậu thôi mà. Hai người mau nhanh lên được không, mình đói bụng lắm rồi này." Taehyuk to xác chen ngang, thật tình cái thằng, ăn với uống.

"Xem ra bạn của Wannie không đợi được rồi. Chúng ta nên làm những việc cần làm trước đi."

"Nhưng Wannie vẫn muốn hỏi em .." Tôi khó chịu, không phải do thằng kia thì tôi lại được thõa mãn một lần nữa vì những câu nói của nàng mang tính đồng ý tự nguyện dâng hiến cuộc đời nàng cho tôi rồi.

"Chậc.' Nàng chính thức bước xuống boong tàu, đặt một tay lên môi tôi, ngọt ngào từ chối "Muốn nghe sao, đêm nay sẽ nghe. Giờ thì chiều những người bạn đến thăm chúng ta trước nào."

Còn thỏa thuận nào lời to hơn thế nữa, đêm nay nhất định phải bắt buộc nàng nói ra những điều ngọt ngào kia cho bằng được. Tôi cười thầm trong lòng, chạy theo nàng rồi hét lớn.

"Thuyền trưởng! Khởi hành nào."

Sau hiệu lệnh của tôi. Chiếc thuyền lớn đã rục rịch rời khỏi bến, hòa mình vào giữa lòng biển khơi, vui đùa với những cơn sóng vỗ đập vào mạn thuyền. Khi chiếc thuyền ra đúng vị trí tâm biển với thứ duy nhất chỉ còn tồn tại ở đây là ánh nắng và núi. Những ngôi nhà thì chỉ bé bằng con kiến ở phía tôi nhìn lại thì chính lúc đó, cha sứ xuất hiện, cắt ngang bữa tiệc ăn uống nhộn nhịp của chúng tôi.

"Nào, đến giờ rồi. Mời con, Seungwan, và nhớ mang theo cả vợ của con nữa nhé."

Cha sứ trong bộ đồ trắng quen thuộc hay xuất hiện trên các phim truyền hình lẫn điện ảnh, nở một nụ cười hiền nhìn tôi và không quên nhắc nhở. Mọi người xung quanh đã im lặng vào giây phút thiêng liêng ấy, khoảnh khắc lúc tôi nắm tay nàng, đi chầm chậm đến vị trí trước mặt cha sứ rồi thề nguyện một lời không phai.

"Son Seungwan, con có đồng ý lấy Bae Joohyun làm vợ, sẽ chăm sóc và sẽ bảo vệ cô ấy dù cho là lúc giàu sang, hoặc cả những lúc nghèo khó, sẽ ở bên cạnh cô ấy khi giàu có cũng như không ruồng bỏ những lúc khó khăn, dùng trái tim con để thấu hiểu mọi thứ ở người bạn đời của mình và hứa rằng bằng tất cả tình yêu trong con, con đồng ý để người này làm chủ cuộc đời mình mãi mãi?"

Tôi nhìn nàng, gật đầu "Con đồng ý."
Tôi thấy mắt nàng đã long lanh màu của sự hạnh phúc đang vẫy gọi chúng tôi.

"Bae Joohyun, con có đồng ý lấy Son Seungwan làm vợ của mình, sẽ chăm sóc và bảo vệ đứa trẻ con này .." Cha sứ lén cười, tôi đỏ mặt, chắc chắn là mẹ của tôi đã méc tình hình của tôi cho ông nghe rồi nhưng tôi cảm thấy ổn với điều này, tôi thích được làm trẻ con của nàng, duy nhất mình nàng.

"Uhm, đứa trẻ con này, sẽ dùng hết sự kiên nhẫn của mình để dỗ dành trẻ con mỗi khi trẻ con lên cơn quấy khóc, yêu thương trẻ con bằng tất cả sự tình yêu trong mình và hứa mỗi ngày khi sớm mai thức dậy, người mà trẻ con thấy đầu tiên là con và kết thúc một ngày hạnh phúc cũng chính là con? Luôn chỉ bảo và dẫn dắt trẻ con đi đúng hướng, để từng ngày một hoàn thiện bản thân mình. Sẽ luôn chú ý đến sức khỏe của bản thân và nhất định không chiều chuộng quá mức tên trẻ con này. Trẻ con, chiều quá sẽ hư."

Ông kết thúc lời hỏi với nụ cười hoàn thành nhiệm vụ, nhìn về phía mẹ tôi. Tôi liếc bà, rõ ràng tôi mới là con bà mà xem kìa, bà giúp nàng viết ra một lời nguyện tốt ơi là tốt, cái gì mà chiều chuộng quá mức, tôi có đòi hỏi gì quá nhiều đâu.

Cũng sáu ngày một tuần thôi mà. Chỉ vậy thôi.

"Chà, cha sứ bây giờ rất hiện đại, lời thề nguyện cũng được tân tiến cho hợp thời, chẳng lẽ con già thật rồi sao cha?"

Cha sứ chỉ cười mà không đáp, hướng tay ông cho tôi, ngụ ý nàng nên nói với tôi những gì nàng muốn nói.

Trước vẻ mặt phụng phịu của tôi, nàng hỏi cha sứ rồi nhìn vào tôi, gật đầu "Son Seungwan, em đồng ý mọi điều từ cha và thêm một câu nữa. Bất cứ khi nào Wannie cần em giúp đỡ điều gì thì em vẫn sẽ đứng tại đây, giúp đỡ Wannie. Wannie đi đâu, em sẽ đi theo đấy, Wannie cần tình yêu, em sẽ cho Wannie, Wannie cần bờ vai, em cũng sẽ cho Wannie, thậm chí là cả mạng sống.."

"Nếu em chết, Wannie cũng sẽ chết theo em."

Tôi vội cắt ngang lời nàng nói rồi không cần cha sứ nói từ nay chính thức chúng tôi đã trở thành vợ của nhau, tôi ôm vội lấy nàng, hôn thật mạnh và nồng nàn như tình yêu đang bập bùng cháy ở trong tim tôi những đốm lửa nhỏ, đầy rực rỡ và nhiều khát khao.

.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene