52. Tình cũ (2)
Tôi đứng phắt dậy, lần này hết kiềm chế được nên nói mà cứ như đấm vào tai với tông giọng rất lớn "Cô bị chạm dây chỗ nào rồi phải không, cô tưởng cô là ai, chồng cô là ai, muốn đuổi là có thể đuổi hả? Chỗ này là chỗ công cộng, cô chính là không có quyền đó!"
"Chồng tôi là ai, hahaha. Muốn biết chồng tôi là ai không?" Ả ta hất mặt, bộ dạng tỏ ra rất kiêu căng. Chồng cô ta đứng cạnh còn phụ họa thêm, ưỡn ngực tỏ vẻ tự cao. Hai người này đúng là nồi nào úp vung nấy, bu bám gặp tự cao, xứng đôi vô cùng.
"Chồng cô là ai tôi cũng không có hứng biết, được không? Rảnh rỗi khoe khoang vậy thì đi mà khoe với người có tâm trạng muốn nghe ấy, còn tôi thì không hứng đâu."
"Nói cho cô biết, chồng tôi cô ấy chính là Giám đốc của tập đoàn SB có chi nhánh ở Hàn Quốc này đấy - Ả ta nhếch môi - Cô có biết tới tập đoàn này không, chắc không đâu nhỉ? Suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào giữa hai chân phụ nữ thôi mà."
SB? đây chẳng phải tập đoàn của nhà chị hay sao. Tôi nhếch môi, được lắm. Xem tôi xử lý các người ra sao đây.
"Tôi cắm vào chân ai thì kệ tôi, không cắm vào chân cô nên cô ghen tức sao. Mà nói tới tập đoàn SB, đây chẳng phải tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới sao?" Tôi giả vờ ngồi xuống, bắt chéo chân. Khoanh tay, ok, giống chị rồi, ưỡn ngực nữa. Hoàn hảo luôn.
"Coi như cô không ngu ngốc, vẫn còn biết được SB là tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới. Nếu vậy thì còn không ngoan ngoãn biết điều cuốn gói khỏi đây đi, hay còn đợi đuổi mất mặt rồi mới chịu đi?"
"Loại người như cô, có tư cách đuổi tôi hoặc làm tôi mất mặt sao?" Tôi nhướng mày, nói với ả ta, sau đó nhìn chồng cô ta, nhếch môi "Nghe nói công ty của cô đang có ý định thu mua cổ phần của KD phải không?"
Phải cảm ơn ba của chị, đem chuyện trong công ty nói cho tôi, phen này được dịp cắn lại rồi. Phải dọa cho lũ này phát sợ mới được.
"Đây chỉ là ý kiến, còn chưa được tiến hành. Hơn nữa lại là thông tin cơ mật chỉ có ban giám đốc mới được biết thì tại sao cô lại biết?"
Trông cô ta có vẻ ngạc nhiên, vậy là tôi đã đi đúng hướng.
"Tôi đương nhiên là biết rồi. Tôi còn biết bên phía công ty của cô sẽ sớm cho ra quyết định thu mua sớm thôi. Không tin thì cứ đợi đi."
"Cô quen biết với người trong ban giám đốc sao?" Cô ta nghi ngờ.
"Haha, tôi nói tôi quen với Tổng giám đốc Bae đấy, cô có tin không?"
"Bae Irene?" Cô ta trợn mắt, chứng tỏ độ ngạc nhiên là không chỉ dạng nhẹ đâu rồi bỗng nhiên cười lớn.
"Hahaha, cô quen với Bae Irene sao? Cô bị hoang tưởng à?"
Tôi nhếch môi. Có cô quá xem thường người khác đấy.
"Bae Irene là ai, sao trông cô ta có vẻ dương dương tự đắc vậy Sira?" Ả Soohee chen ngang.
"Bae Irene, CEO của tập đoàn SB, là CEO lớn nhất, nắm toàn bộ quyền điều hành quản lý bảy mươi tám công ty con trên khắp quốc gia với trụ sở chính được đặt ở New York. Con nhỏ này đúng là không biết lượng sức mình, một người ở Hàn Quốc, một người ở Mỹ mà có thể quen nhau, càng khó tin hơn nữa là chuyện đẳng cấp của Bae Irene mà quen với loại người rác rưởi như thế này sao, đúng là chuyện khó tin mà."
Khi nghe cô ta nói xong, ngay đến cả tôi cũng bất ngờ với gia sản của chị. Thật tình, Chị Joohyun có cần giàu quá vậy không. Sau hôm nay chắc chắn phải lên google điều tra gia sản nhà chị mới được. Tôi sợ rằng sau này cho dù mình có cày cả đời cũng không bằng một góc tiền của núi tiền nhà chị. Giàu đến mức làm cho người khác cảm thấy áp lực.
"Tôi thì làm sao mà không quen được đây?"
Đúng lúc gay cấn, nhân vật quan trọng xuất hiện. Tôi nhìn sang phòng thử đồ, thấy chị một thân áo cưới đi ra với chiếc váy cưới phải nói thật là quá quá mức sang trọng. Phần đuôi váy được kéo dài về phía sau cần tới ba người nâng đỡ. Thân váy trắng ôm gọn ba vòng hoàn hảo của chị, phô diễn đường cong không phải ai cũng có được trong xã hội thèm ngủ thèm ăn này. Mái tóc đỏ được búi lên, biến chị từ xinh đẹp trở nên sắc sảo nhờ cần cổ nguy hiểm, xương quai xanh ngang ngạnh và các vùng trũng nơi phần xương sắc như dao đó, nơi mà tôi rất thích dùng răng mình cắn vào. Và theo sự nâng lên hạ xuống ở vùng cổ thì tôi biết rằng, chị đang không vừa ý.
Tôi lo lắng. Chị chắc chắn là không vừa ý với mình rồi.
"Tổng .. Tống giám đốc?"
Tôi nghe Sira giọng phát run, bộ dáng tự kiêu nay đã vì gặp chị mà hoàn toàn biết mất. Chị từ từ đi đến, giống như muốn kéo dài thêm thời gian để tra tấn hai người đó và còn thêm cả tôi nữa. Hôm nay đi thử đồ cưới mà lại xảy ra chuyện này, tiêu tan hết toàn bộ công sức của chị. Tôi biết mình sắp chết đến nơi rồi, tận thế sắp kéo tới rồi.
"Uhm.. Nếu tôi không lầm cô là Lee Sira của SB chi nhánh ở Hàn Quốc phải không?"
"Vâng .. vâng .. là tôi .. thưa Tổng giám đốc."
"À, SB hiện tại chắc đang rảnh lắm nhỉ?"
Hoàn toàn hiểu được, chị là đang mỉa mai Sira, là thân Giám đốc, không lo chuyện công ty mà đi lo chuyện thiên hạ chửi rủa người khác. Tôi đứng cạnh sướng run người, kiểu gì lát nữa cũng chết dưới tay chị thì thôi bây giờ cứ phải sướng trước đi đã.
"Công ty hiện tại đang rất bận. Xin lỗi đã xúc phạm bạn của Tổng giám đốc."
"Gì mà xin lỗi chứ, Sira tại sao lại phải xin lỗi?" Ả Soohee không biết điều lên tiếng.
"Em biết điều một chút đi!" Sira nạt cô vợ bé nhỏ của mình. Đúng rồi, không biết điều thì chồng cô sẽ bị tống cổ ra khỏi công ty ngay đấy. Hành xử đúng thật là quá thiếu thông minh.
"Đây không phải là bạn. Đây là chồng tôi. Chồng sắp cưới. Son Seungwan."
Chị đan tay, siết chặt những ngón tay của chúng tôi lại với nhau, cố ý làm cho hai người đó thấy hai chiếc nhẫn cưới đang lấp lánh tỏa sáng trên đôi bàn tay của chúng tôi, chứng minh chúng tôi chính là của nhau. Hành động của chị, mang tính chiếm hữu, nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Có ngu mới không yêu chị, Joohyun là một người phụ nữ xứng đáng để được sự yêu thương.
"Chồng .. là chồng sao? Chồng của Tổng giám đốc ư?"
"Đương nhiên, là chồng tôi. Sau này là sẽ là Giám đốc của SB ở chi nhánh Hàn Quốc. Cô còn vấn đề gì hoài nghi nữa không?"
Tôi lẫn Sira và ả kia đều ngạc nhiên. Tôi là Giám đốc sao, nhưng Sira cũng chẳng phải là Giám đốc ư? Một công ty làm gì được có tới hai Giám đốc? Nói vậy là cô ta chắc chắn sẽ bị đuổi việc hả?
"Tổng giám đốc, sao có thể, tôi chẳng phải là giám đốc rồi ư? Nếu Son Seungwan này cũng làm thì tôi chẳng phải sẽ bị đuổi việc sao?"
"Đương nhiên." Chị gật đầu, tỏ vẻ dĩ nhiên.
"Tổng giám đốc, tôi xin lỗi vì đã xúc phạm chồng của cô nhưng việc cô lấy việc tư để giải quyết việc công như vậy thì không công bằng!"
"Vậy cô lấy quyền thế ép chồng tôi chính là công bằng sao? Nếu hôm nay Seungwan không phải là chồng tôi thì có phải cô đã dùng tiền ép người đuổi Seungwan ra khỏi đây hay không? Loại người như cô, không sớm thì muộn cũng bị tiền dụ dỗ, đem bí mật công ty đi bán ra ngoài. Bây giờ chưa có, nhưng sau này chắc chắn sẽ có. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ngày mai tôi hi vọng sẽ được nhận đơn xin thôi việc của cô tại văn phòng chuyển giao thông tin đến công ty mẹ. Hi vọng cô hợp tác, còn nếu không tôi sẽ có cách riêng để xử lý chuyện này."
Đó là cách giải quyết không cần đánh động, dù chỉ là một ngón tay nhưng vẫn khiến cho người khác tâm phục khẩu phục. Ahh, người phụ nữ này thật là hấp dẫn quá đi.
"Tôi.." Sira nghiến răng, phút chốc mắt đỏ ngầu lên. Hôm nay đi thử áo cưới, áo cưới còn chưa thử xong đã bị cấp trên đuổi việc. Tự nhiên tôi lại cảm thấy thương hại cho Sira khi vừa bị như vậy, vừa bị con ả kia bám theo dai dẳng không buông. Ả ta chắc chắn chẳng yêu thương gì Sira đâu mà chỉ có thương tiền của chồng cô ta mà thôi.
"Không thể được. Tôi không cho cô đuổi việc chồng tôi. Cô nghĩ cô là Tổng giám đốc thì ngon lắm sao, con mẹ nó, tôi đánh chết cô!"
Ả Soohee lồng lộn như chó dại lên cơn, lao đến chị. Tôi nhìn đến mà phát hoảng nhanh chóng chen ngang nhưng chân còn chưa kịp nhấc lên thì ả Soohee đã bị chị đo ván bằng một cái tát.
"Chát!"
Rồi luôn. Ăn đòn của sư tử cái. Tôi học võ mà cũng sợ mỗi khi bị chị đánh, còn ả ta chân yếu tay mềm, bị chị tát chắc chắn một hàm ba mươi hai cái răng đều đình chỉ công việc nhai thức ăn, muốn nghỉ việc rụng xuống đi vô viện dưỡng lão hàm răng lắm rồi.
"Xin lỗi, tôi chỉ là phòng vệ. Đánh người phòng vệ, dựa theo bộ luật hình sự của Đại Hàn Dân Quốc thì không bị bắt giam."
Khuôn mặt bất động thanh sắc, lời nói chậm rãi từ tốn. Đánh người mà không hề cảm thấy lo lắng, còn có thể đứng giảng giải về luật hình sự, Joohyun unnie nếu không phải là doanh nhân thì cũng là bác sĩ, không bác sĩ thì chính là luật sư, toàn là ngành nghề cao quý, người gì đâu mà hoàn hảo từ đầu đến chân, đến cọng lông cũng phải xinh đẹp hoàn hảo làm người khác phải ganh tỵ toàn phần.
Trên đời không phải là không có hoàn hảo, chỉ có hoàn hảo đến mức mình không dám tin là người đó có tồn tại mà thôi.
"Buông em ra, em sẽ đánh chết con nhỏ đó. Bae Irene là ai, cho dù có là ai thì cũng là người mà thôi. Em sẽ đánh chết nó, buông em ra!"
Còn có một loại người. Sinh ra tuy rất đẹp, thân hình cũng vừa mắt nhưng mở miệng là biết chỉ toàn phun ra ếch nhái. Tính tình thì nông cạn, khoe khoang, một câu nếu không chửi thì câu thứ hai chính nói muốn đánh người. Cùng là phụ nữ nhưng một bên lại như Nữ Thần Athena, một bên lại như ác quỷ đầu rắn Medusa. Phụ nữ không phải ai cũng đẹp cũng tốt, điều này chắc chắn là phải nhớ kĩ đi Son Seungwan.
"Nói muốn đánh người chính là có ý đồ muốn đánh, từ ý đồ muốn đánh cũng có thể cấu thành tội danh, tiếp tục đánh người là tội chồng tội. Hình phạt có thể từ hai đến ba năm. Hãy suy nghĩ kĩ nếu muốn đánh tôi nhé."
"Cô dám thách tôi sao, buông ra, buông em ra, em phải cho con nhỏ này biết mặt!"
"Em thôi đi, đừng hồ nháo nữa. Đi theo Sira!"
Sira khổ sở lôi kéo cô ta đi, vừa đi vừa xin lỗi mọi người xung quanh. Xét ra tuy có dè bỉu tôi nhưng vẫn là tốt tính hơn ả kia nhiều, đã phạm lỗi mà còn gân cổ la hét, loại người này ai lấy cô ta chính là tự rước họa vào thân mà.
Người đã bị kéo ra khỏi cửa, trả lại sự bình yên vốn có cho shop đồ cưới. Ai nấy cũng thôi nhiều chuyện, không đứng xem phim nữa mà bắt đầu trở về với công việc của chính mình. Bỗng một cơn gió lạnh từ đâu không biết thổi ngang tới, làm cho nụ cười thõa mãn của tôi chợt tắt. Shop này kín cửa như vậy thì gió lạnh ở đâu được nhỉ?
"Chà, vui nhỉ. Đi thử đồ cưới cũng tạo cho Seungwan cơ hội gặp lại tình xưa?"
Tôi nghĩ là tôi biết gió ở đâu đến rồi đấy.
"Chị.." Tôi nắm tay chị nhưng chị ngay lập tức hất ra rồi nhíu mày hỏi.
"Đã lựa được bộ nào chưa?"
"Ah.." Tôi gãi đầu, lúc nãy còn chưa lựa xong thì đã bị chuyện kia làm phiền rồi. Thời gian đâu mà lựa được chứ. Hơn nữa catalogue còn gãy đôi nữa.
"Nhìn vậy là chưa lựa rồi phải không?"
"Xin lỗi, lúc nãy Wannie bị hai người kia làm phiền nên chưa kịp lựa đã đứng gây chuyện rồi."
Chị tìm đến quản lý khi nghe tôi nói xong, không thèm hỏi thêm gì tôi nữa mà trực tiếp nói chuyện với chị quản lý ấy.
"Lấy cho tôi bộ vest trắng, kiểu xuân hè 2018. Loại trắng tinh, đừng trắng ngà, nhé?"
"Vâng."
Chị điều khiển mọi việc nhanh như cắt. Ra yêu cầu, nhận đồ, xong xuôi kéo tôi thẳng vào phòng thử đồ riêng biệt ở cuối dãy của phòng thử đồ.
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro