Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

50. Thử đồ cưới

Tám giờ, bữa tiệc ánh sáng với những giọt nắng của thành phố Daegu chính thức bắt đầu màn trình diễn của mình. Chúng trải dài sự óng ánh của mình, vào những tòa nhà lớn, trên những đoạn đường lớn, khiến thành phố Busan nếu được nhìn từ trên cao xuống thì hoàn toàn là đang sống trong một thành phố được dát vàng bạch kim. Óng ánh lấp lánh không khác gì kim tuyến pha lê, quả không hổ danh là thành phố thơ mộng nhất Hàn Quốc.

Tôi ngồi trong xe oto của chị, thỉnh thoảng liếc nhìn qua bên ngoài cửa sổ, thầm thán phục phong cảnh ở đây, nghĩ bâng quơ trong đầu rằng khoảng thời gian sau này của mình ở tại nơi này, mình chắc chắn phải dậy sớm để đắm mình vào khoảng thời gian xinh đẹp này bằng cách chạy bộ. Tốt hơn hết, là đem cả mẹ về đây sống cùng. Nhắc tới mẹ, tôi tự nhiên lại nhớ ra một chuyện quan trọng. Hai ngày hôm nay tôi đã quá say đắm cùng chị đến mức tôi quên mất nếu như tôi muốn kết hôn thì tất nhiên phải thông qua bà trước đã.

"Chị."

Tôi quay qua chị, người đang tựa đầu lên vai tôi một cách bình yên và nhắm mắt. Chắc chị quá mệt bởi vì khoảng thời gian dậy sớm của mình vào sáng nay chỉ để là áo cho tôi, nghĩ đến đó tôi lại càng thương chị hơn. Hôm nay chị không lái xe bởi vì chúng tôi đã có tài xế rồi, ông ta sẽ chịu trách nhiệm lái xe, còn tôi sẽ chịu trách nhiệm làm cái gối cho chị tựa đầu.

"Huh?"

"Wannie có chuyện muốn nói."

Tôi cảm nhận cánh tay tôi đang được chị quàng bỗng bị bàn tay chị siết chặt, chị cựa đầu, vẫn không ngước lên nhìn tôi mà nói.

"Muốn thay đổi sao, không muốn kết hôn nữa?"

Chị ấy lúc nào cũng hỏi tôi một câu như vậy mà không biết rằng, bản thân chị ấy đối với tôi là quan trọng đến mức như thế nào, tựa như không khí, nếu thiếu đi thì sẽ chết.

Nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên khóe môi chị một nụ hôn, cảm nhận khóe môi chị hơi nhếch lên. Người phụ nữ của tôi rốt cuộc cũng đã vui lòng.

"Nhìn Wannie giống muốn thay đổi lắm hả?"

"Ai biết được em." Chị nói lẫy "Mà Wannie muốn nói chuyện gì?"

"Chuyện Wannie muốn hỏi là mẹ của Wannie. Chúng ta muốn cưới nhau nhưng mẹ Wannie vẫn không biết gì cả. Wannie sợ, bà không biết Wannie thích con gái.."

Tôi bỏ dở câu nói, không muốn nói ra điều mà mình ghét nhất. Bà không biết tôi thích con gái và tất nhiên bà cũng chẳng ủng hộ đâu, chẳng bà mẹ nào ủng hộ chuyện này một cách dễ dàng được.

"Tối nay bà sẽ biết. Chúng ta sẽ về nhà mẹ vào tối nay." Chị nói, mắt vẫn không mở, tựa hồ như chuyện đó một chút cũng chẳng ảnh hưởng tới chị.

"Sao chị phản ứng bình thường quá vậy. Chỉ một câu tối nay bà sẽ biết, vậy nếu lỡ mẹ Wannie phản đối thì sao?"

Tôi bỗng nhiên bực mình vô cớ. Tuy hiểu rằng chị trưởng thành, chị ngoan cường, nhưng không có nghĩa chị cái gì cũng xem như là không có gì, chỉ cần chị mở miệng thì có thể giải quyết ngay. Đây là mẹ tôi, không phải khách hàng đối tác của chị, nếu lỡ bà không đồng ý thì có phải chúng tôi sẽ như vậy xa nhau?

Tôi không muốn xa chị.

"Vậy Wannie không muốn chiến đấu vì hạnh phúc của mình sao? Mẹ Wannie không đồng ý thì Wannie sẽ chiều bà, rời xa chị?"

Đến lúc này chị mới mở mắt. Bàn tay cũng đã tuột khỏi cánh tay tôi. Đầu chị cũng thôi không còn tựa vào vai tôi nữa. Cảm giác trống rỗng vì vậy lập tức tràn đến làm tôi bỗng nhiên lại cảm thấy hối hận.

"Wannie.."

"Cảm thấy khó khăn đến như vậy, ở bên chị khó khăn đến như vậy thì tại sao Wannie không buông tay và chạy về với mẹ của Wannie đi?"

Chị chưa bao giờ dùng giọng điệu lẫn ngôn từ khó nghe đến như vậy nhưng tôi biết chị làm vậy là có lý do. Đánh đổi sáu năm, đứng trước một người hay lo lắng này nọ thì đương nhiên sẽ cảm thấy tủi thân. Còn tôi cũng có lý của tôi, nhưng mà đứng trước người phụ nữ này thì mọi cái lý cũng bằng không. Chị nói cái gì cũng đúng.

"Wannie biết chị đang cảm thấy đau lòng. Chị đánh đổi rất nhiều mới có thể được gần Wannie nhưng Wannie lại làm chị thất vọng nhiều đến như vậy. Nhưng mà chị hiểu lầm rồi, không phải Wannie chùn bước trước khó khăn, không phải Wannie sợ mẹ phản đối mà chính là bà phản đối như vậy thì Wannie sợ mình phải xa nhau, sáu năm ác mộng là đủ rồi. Wannie chỉ muốn được ở bên chị mà thôi."

Tiếng động cơ xe vẫn rồ rồ phát ra, đoạn đường khung cảnh bên ngoài vẫn thi nhau chạy ngược về sau, chị yên ổn nằm trong cái ôm vội của tôi, bỗng cảm thấy bản thân tôi trông thật to lớn khi vỗ về chị như vậy.

"Đừng vậy nữa nhé, chị sợ lắm."

Giọng chị phảng phất sự lo lắng, tôi vội cúi xuống, phủ lấp sự không ổn trong lòng chị bằng một cái hôn.

"Wannie sẽ ở mãi bên chị mà."
.....

Cánh cửa gương được nhân viên kéo ra, chào đón chị và tôi cùng nhau bước vào. Tôi có thể cảm nhận được mùi vị sang trọng của nơi này bằng một cái nhấc chân bước vào bên trong, xa hoa và lộng lẫy với hai tông màu trắng đen quen thuộc của đồ cưới.

"Chào Bae Tổng, chúng tôi có thể giúp gì được cho cô?"

Một nhân viên bước đến, lên tiếng chào hỏi. Có lẽ là quản lý tại đây vì cách ăn mặc tốt hơn những người còn lại nhưng kì lạ là cô ta cũng biết chị là Tổng giám đốc. Chẳng lẽ trên đời này ai cũng biết, chỉ có tôi là không biết thôi ư?

"À, tôi muốn xem đồ cưới. Chỗ của cô có mẫu nào mới không?"

"Mẫu mới thì luôn luôn có, chỉ là không biết có bì kịp độ sang trọng của Bae Tổng hay không. Vậy đây là?"

"Đây là chồng sắp cưới của tôi. Wannie. Uhm là Son Seungwan nhưng tôi thích gọi là Wannie hơn."

Chị giới thiệu tôi cho những người đó rồi thuận tiện kéo tay tôi lên. Lúc kéo tay tôi còn không ngại quàng tay chị vào. Chị không hề ngại ngùng trước điều này mà ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ, tôi cảm nhận được điều ấy ở trong nụ cười đẹp đến mức không thấy cả mắt của chị.

"Còn có cả tên thân mật thì có thể thấy tình cảm không phải là ở mức bình thường nha. Được rồi, nếu đám cưới là giữa hai người phụ nữ thì tôi có kha khá mẫu cho Bae Tổng xem đây. Bae Tổng chắc chắn sẽ thích thôi."

Chúng tôi đi theo người quản lý sau khi được cô ta giới thiệu về những mẫu hàng mới của mình. Tôi nghe loáng thoáng là bộ sưu tập thu đông gì gì đấy, dành cho những đám cưới chỉ có hai người con gái. Thế gian bây giờ cũng tân tiến quá đi, đồ cưới cũng làm sẵn cho những đám cưới như thế này rồi.

"Tại sao ai cũng biết chị là Bae Tổng mà Wannie thì không biết vậy?" Tôi vừa đi vừa nói.

"Wannie có bao giờ xem tạp chí kinh tế đâu mà biết. Suốt ngày chỉ xem toàn những thứ không đâu." Chị lườm tôi.

"Nói về phim sex cùng manga hentai, lúc chị thấy những thứ ấy thì Wannie đã rất lâu không xem chúng rồi." Tôi vội bào chữa.

"Tóm lại, Wannie đã xem, vậy đi. Sau này thì liệu mà vứt hết, nếu không coi chừng mười ngón tay Wannie đó."

"Nếu vậy thì chị là người khổ nhất nha." Tôi chọc ghẹo, tôi mất tay thì chị sẽ buồn theo cho coi.

"Xã hội phát triển, đồ chơi trong chuyện ấy cũng phát triển lắm rồi. Chị không ngại dùng đâu."

Tôi cứng ngắc toàn thân, vội trở lại vấn đề ban đầu "Vậy là chị xuất hiện trên tạp chí kinh tế nhiều lắm hả?"

"Đánh trống giỏi lắm Son Seungwan" Chị cười. Mắt vẫn đặt trọng tâm nơi những bộ xoa-rê trắng tinh mà tiếp tục. "Google nữa. Wannie cứ gõ vào ô tìm kiếm tên Bae Irene thì nó sẽ cho ra rất nhiều kết quả."

Thì ra, chị từ lâu vẫn luôn luôn ở xung quanh tôi, chỉ là do bản thân tôi không chịu quan tâm chú ý đến xung quanh, chỉ biết chăm chăm quan tâm nỗi đau của chính mình. Nếu như lúc trước tôi chịu xem tạp chí kinh tế lấy một lần, hoặc liếc mắt vào tivi ở kênh cổ phiếu hay chứng khoán gì đó thì có lẽ chúng tôi đã không mất sáu năm mới có thể tìm lại nhau.

"Sao không trả lời rồi?"

"Tự nhiên Wannie cảm thấy buồn quá. Nếu không phải do Wannie thì chúng ta không phải xa nhau lâu vậy đúng không? Nếu như Wannie chịu xem mấy cái thứ chị nói thì lúc gặp chị chắc chắn Wannie đã nhận ra chị rồi."

"Có nhiều chuyện xảy ra là do nó cần phải xảy ra. Chị nghĩ chúng ta xa nhau như vậy cũng có mặt tích cực. Tích cực ở đây chính là sau sáu năm, nếu là tình yêu đích thực thì sẽ mãi mãi không thay đổi, thời gian càng lâu, tình yêu chỉ càng nồng đậm mà thôi. Còn tiêu cực thì.." Chị nhìn tôi, nhanh chóng nhéo lấy eo tôi "Tiêu cực chính là Wannie lên giường với quá nhiều người. Đừng tưởng chị quên, phụ nữ rất nhạy cảm với đồ và người thuộc quyền sở hữu của mình. Chị sẽ hành hạ Wannie từ từ."

Nhéo ~

Vẫn tiếp tục nhéo ~

Vặn lấy phần da ở eo tôi.

Mắt tôi đỏ lên, thiếu tiền đồ đến mức hét cũng không dám hét. Ai bảo lấy vợ đẹp làm gì, lại còn có quyền nữa. Tiền quyền nhan sắc tất cả đều có, lấy vợ kiểu này về nhà chính là để tôn thờ đó, nhưng tôi yêu sự tôn thờ này! Ugh! Thiếu tiền đồ quá đi mất!

"Đây là những mẫu mà tôi đã nói với Bae Tổng lúc nãy. Bae Tổng cùng chồng xem qua đi, thích mẫu nào cứ nói. Tôi sẽ cho người đem tới để hai người thuận tiện thử vào."

"Cám ơn cô nhé."

Chị nhanh chóng rút tay khỏi eo tôi rồi cầm lấy cuốn catalouge, thái độ rất tự nhiên nở ra một nụ cười rồi cầm tay tôi dịu dàng đi đến phía ghế ngồi. Hai chúng tôi cùng nhau ngồi xuống với quản lý ngồi cạnh bên, tranh thủ tư vấn gì đó nhưng tôi lại nghe chẳng rõ bởi vì sự đau đớn ở eo vẫn chưa thuyên giảm. Riêng chị thì vẫn hành xử và nói chuyện một cách bình thường, tôi thầm than thở, biết chắc tương lai mình phía trước sẽ không sáng lạn gì khi lấy một người vợ ra tay với chồng mà không hề để cho người ngoài biết là mình mới vừa xử lý xong.

"Wannie xem, thích cái nào nào?"

Chị quay sang, hỏi tôi. Tay chỉ vào tấm ảnh cô người mẫu nào đó đang mặc trên mình một bộ vest trắng, nhìn rất đẹp.

"Vest nhìn đẹp quá, người mẫu cũng đẹp nữa." Tôi thành thật khen.

"Chị nói Wannie xem đồ, không xem người. Eo đau như vậy chưa đủ hay sao?"

Chị ấy đang đe dọa đó, khôn thì hãy xoa dịu người phụ nữ của mình thôi. Tôi sáp sáp vào người chị, lấy lòng.

"Đồ nào cũng đẹp, Wannie thích hết."

"Thích hết?"

"Uhm, thích hết luôn!"

Lấy lòng vậy chắc chị rất vui nhỉ. Tôi mím môi nhìn chị, mong là lời lẽ có cách của mình đã làm chị bớt giận. Thấy khóe miệng chị khẽ nhếch lên, tôi nghĩ rằng mình đã làm tốt khoản nịnh đầm vợ.

"Vậy bây giờ thế này đi. Lúc đám cưới diễn ra thì buổi sáng Wannie mặc vest trắng, giữa trưa vest xanh, đến buổi tối thì vest đen, như vậy có được không?"

Khóe miệng chị nhếch càng lúc càng cao hơn, tôi biết mình đã bị chị gài bẫy, tự đưa mình vào rọ. Một ngày mà thay ba bộ như vậy thì có phải ép người khác chết hay không chứ, tôi lại còn không phải kiểu người thích mang đồ vest, nội hôm nay thôi mang quần jean cùng áo somi là thấy hơi hơi khó chịu rồi.

"Er...." Tôi lưỡng lự. Joohyun unnie thật ép người quá đáng mà!

"Sao hả? Wannie bảo thích hết mà, chị chiều Wannie vậy mà Wannie vẫn chưa vừa ý sao?"

Chị nghiêng đầu, ánh mắt phảng phất sự thú vị, hỏi tôi.

"Hiaz, cứ thích chọc Wannie, thôi thì vest trắng đi." Tôi chỉ vào tấm hình, còn đè đè lên nó mấy lần.

"Có thích không? Hay là miễn cưỡng vậy?"

"Thích, chị chọn cho Wannie cái gì thì Wannie sẽ thích hết."

"Chị không chọn cho Wannie, đồ của Wannie chính là do Wannie chọn. Chị không ép, nếu Wannie không thích thì chúng ta sẽ mặc trang phục truyền thống, được không?"

Tôi giật lấy cuốn catalouge trong tay chị, một cách nhẹ nhàng khi nhìn thấy đôi mắt ấy phảng phất sự buồn bã. Vội vàng làm dịu lòng chị bằng một nụ cười nhỏ.

"Wannie có khó chịu khi mang đồ vest nhưng vì chị Wannie sẽ cố gắng thử xem. Cho Wannie cơ hội thử nhé?"

Tôi đã thấy chị cười trên mu bàn tay của mình, lúc chị tựa cằm lên nó và sang trọng bắt chéo chân nhìn tôi.

"Vậy lựa đi, hãy trở thành chú rể xinh trai nhất nhé."

"Là xinh trai nhất thế giới luôn." Sự vui vẻ lóe lên trong ánh mắt của chị khi nghe tôi hào hứng nói lớn như vậy, chị lấy trộm cho mình nụ cười của một nữ thần rồi đứng dậy đi với nhân viên để lựa đồ do mình đã chọn. Bỏ lại kẻ đang nhìn theo chị với một nụ cười ngơ ngác.

Sau đó, tôi cẩn thận lựa chọn một trong hàng chục mẫu ở cuốn catalogue này. Bộ nào cũng đẹp và sang trọng, khiến tôi phân vân, không biết chọn bộ nào thì mới hợp với mình. Còn chị thì trong lúc tôi lựa đồ đã tranh thủ đi thử đồ trước. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được là mình sắp được kết hôn với chị ấy, người phụ nữ thành công nhất Đại Hàn Dân Quốc này. Tôi mỉm cười hạnh phúc, vui vẻ nhịp nhịp chân nhấc mỗi trang giấy.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene