5. Xưng hô?
Két!!!!
Cả ba cùng nhau băng sang một con đường khác rồi bị dọa cho hết hồn khi không biết từ đâu chạy ra một chiếc xe hơi sang trọng màu đen bóng lưỡng. Chiếc xe phanh gấp trên đường nhựa và dừng lại ngay trước mặt chúng tôi. Khói tỏa ra xung quanh, đoán chắc là được tạo ra từ độ phanh gấp. Động cơ vẫn còn đang bật, tôi nheo mắt, lại là kẻ thù nào đến tìm tôi nữa đây?
"Seungwan, lên xe."
Giọng nói này. Tôi mở to mắt, lách người sang bên phần đường không bị đèn xe chiếu vào rồi ngạc nhiên vô cùng khi trông thấy nàng. Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây nhỉ?
"Irene?"
"Uh huh, lên xe nào." Nàng ngoắc rồi mở cửa xe hơi cho chúng tôi vào. Hai tên nhát chết kia đã nhanh chóng leo vào nhưng tôi thì vẫn còn ngạc nhiên đứng nhìn nàng. Tôi có cảm giác nàng hình như là đang theo dõi tôi.
"Sao còn không vào?" Nàng hỏi "Muốn bị đánh chết sao?"
"Sao Irene biết tôi đã bị đánh?" Tôi nghi ngờ hỏi lại.
"Tôi vô tình thấy thôi. Lên xe đi."
"Nó kìa, bắt lấy mau lên!"
Mười tên kia đã lao ra khỏi hẻm và chạy nhanh đến phía chúng tôi. Ngay tức thì tôi chui tọt vào xe mà không cần suy nghĩ. Irene cũng nhanh tay nhấn ga, điều khiển chiếc xe phóng ngay đi trước mũi giày của mười tên kia, làm cho tên nào tên nấy cũng tức muốn hộc máu.
"Hahaha! Yeah! Thoát rồi! Tụi mày tưởng tụi tao sợ tụi mày sao!!" Minkyu với Taehyuk khoái chí ngồi đằng sau cười. Còn tôi thì chăm chú vào vết thương bên khóe miệng và má. Vết thương này mà để cho mẹ thấy chắc chắn sẽ làm cho bà phiền lòng thêm một lần nữa. Tôi phải mau mau nghĩ ra một lý do thôi.
"Uhm, bạn là .. " Lúc này tôi mới chú ý đến hai tên ngố đằng sau, hai đứa nó đang bắt đầu có dấu hiệu làm phiền Irene. Nàng của tôi đang ngồi ở bên cạnh. Uhm, là của tôi đó.
"Tôi là Irene." Nàng cưới đáp qua gương.
"Irene? Tên nghe sang trọng. Seungwan, cậu thì ra không đi với hai tụi mình là do có bạn gái mới sao? Đổi khẩu vị rồi à?"
Chết mẹ.
Tôi đen mặt. Irene không hề biết tôi thích con gái, hai cái đứa này đúng là làm lộ thiên cơ của người ta rồi!
"Cậu nói cái gì vậy! Im đi!" Tôi đánh vào Taehyuk nhưng cậu ta lại nghĩ tôi đang xấu hổ nên tiếp tục.
"Irene, Seungwan tuy là con gái nhưng chơi khá được, mình nghĩ cậu cũng thấy vậy phải không?"
Trời ơi. Cậu ta nghĩ Irene giống loại con gái tôi từng quen hay sao? Chơi được cái gì mà chơi được! Tôi đụng còn chưa có đụng cơ mà!
"Hm? Chơi được?" Irene nhướng mày, nhắc lại câu hỏi.
"Chính là chuyện trên giường!" Taehyuk phấn khích hét lên.
"Im đi!" Tôi đánh mạnh vào vai cậu ta. "Cậu im đi cho tôi. Im ngay!"
"Seungwan, cậu xấu hổ cái gì chứ, chuyện này là bình thường mà." Minkyu còn không biết điều nhảy vô đẩy tôi ra rồi bu lên ghế lái của Irene, nhiều chuyện một phen.
"Seungwan trước đây quen rất nhiều gái nhưng đẹp như bạn là lần đầu mình thấy đó. Để mình đoán đi, vẫn là lớn tuổi đúng không?"
Có ai bịt mồm hai đứa này lại dùm tôi được không vậy! Tôi gào thét trong lòng.
"Uhm, đúng rồi." Vẻ mặt nàng vẫn bình thường. Giống như chuyện hai đứa kia nói tôi thích bạn gái và hiểu lầm nàng là bạn gái của tôi là điều rất bình thường vậy.
"Hai mươi lăm? Độ tuổi lý tưởng của Seungwan đó. Cậu ta thích lái máy bay lắm." Minkyu còn khoe thêm thành tích của tôi ra nữa, tiêu đời luôn. Irene chắc chắn sẽ cạch mặt tôi từ đây!
"Tôi ba mươi ba." Irene cười hiền hòa trả lời lại.
Taehyuk "..."
Minkyu "..."
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Tôi khoanh tay trợn mắt với hai đứa.
"Ba mươi ba. Cậu đổi khẩu vị rồi hả? Hai mươi lăm là cao lắm rồi giờ bay lên ba mươi luôn. À, phụ nữ ba mươi như lang như hổ, cậu chính là muốn tăng thêm phần khoái cảm trên giường phải không?"
Sai lần lớn nhất của tôi trước kia chính là nói chuyện trên giường với hai đứa này rất thẳng thắn nên bây giờ tụi nó mới đem lại hại tôi. Tôi bặm môi, cầu mong tụi nó đừng nói nữa nhưng tụi nó vẫn cứ huyên thuyên, còn Irene thì vẫn cười mỉm. Lấy bộ dạng này đi đánh giặc thì chắc chắn sẽ khiến đối phương tức chết vì nhìn hoài vẫn nhìn không ra là tướng bên địch rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Irene, Seungwan ở trên giường có tuyệt không? Bạn gái trước kia của cậu ấy người nào cũng nói rất tuyệt."
Tôi im lặng, im lặng, im lặng là vàng, tôi muốn bị điếc, tôi muốn bị điếc, bị điếc!!!
"Chúng tôi chưa ngủ với nhau."
"Ồ, ra vậy, vậy là mới quen sao?"
"Không, chúng tôi quen nhau hai tuần rồi."
"Hai tuần là lâu đấy. Seungwan thường đưa các cô gái cậu ấy quen được lên giường vào đêm đầu tiên cơ." Minkyu chen vô, rất ít khi nói, nhưng một khi đã nói toàn nhấn đúng những câu quan trọng.
"Giỏi vậy sao?" Irene nhướng mày, liếc sang tôi và cười mỉm. Tôi nhìn lại, cười cái gì, có cái gì mà cười cơ chứ? Tôi khoanh tay quyết định nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Giỏi. Là đệ nhất sát gái trường cấp ba cơ mà. Irene quen hai tuần rồi mà cậu ấy chưa đưa bạn lên giường thì xem ra cậu ấy rất thích bạn đấy."
Nói cái này đúng đấy. Tôi thực sự muốn dài lâu cùng nàng. Taehyuk rốt cuộc cũng chen một câu nghe được.
"Nhưng mà tôi có chồng rồi."
Hai đứa kia nín thinh, tay khều khều tôi, nói nhỏ "Vợ người ta cậu cũng không tha hả?"
"Tha cái gì, tôi có quen cô ấy đâu. Hai cậu bị điên nãy giờ thì có, cô ấy là hàng xóm của tôi thôi." Tôi mắng.
Đến lúc này Irene mới cười thành tiếng, vui vẻ nói một câu "Bạn của Seungwan thật dễ thương."
"Tụi cháu .. tụi cháu xin lỗi ... " Hai đứa không hiểu chuyện cúi đầu liên tục. Tôi cười khẩy, rốt cuộc cũng nói một câu giống người.
"Không sao. Cô không để bụng. Nhà hai cháu ở đâu? Cô sẽ chở về."
Hình như có gì không đúng. Chúng tôi bằng tuổi nhưng gọi tôi lại bằng tên và gọi hai tên kia lại bằng cháu. Tôi có quyền hoang tưởng tí chút không nhỉ? Là nàng thích tôi nên nàng mới gọi tôi như vậy.
Dưới sự chỉ đường của Taehyuk và Minkyu thì rốt cuộc cũng đưa được hai cu cậu nhiều chuyện đó về nhà. Chiếc xe trở về sự im lặng vốn có của nó, đến bây giờ chỉ còn lại hai người nên tự nhiên tôi lại cảm thấy có chút ngượng ngập. Dù gì chuyện mình thích con gái cũng bị phơi bày, Irene chắc hẳn cũng sẽ có khoảng cách với tôi.
"Tôi.." Tôi ngập ngừng, muốn nói rõ hơn cái lý do về việc mình thích con gái nhưng Irene đã cắt ngang.
"Muốn nói gì về nhà hãy nói."
Giọng nàng có chút giận dữ. Nhưng chắc do tôi nghĩ nhiều, tôi nghe xong gật đầu rồi im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tưởng đâu tối nay lại được nàng tâm sự qua cửa sổ lần nữa, ai ngờ chính mình lại rơi vào hoàn cảnh này, còn lộ luôn chân tưởng thích con gái nữa, xem ra nàng sẽ không tâm sự với tôi nữa đâu nhỉ? Tôi nghĩ nàng chắc sẽ xa lánh tôi dần từ đây.
Chạy một hồi cũng chạy về nhà. Nàng xuống xe, mở cổng rồi cho xe chạy vào. Xe dừng lại, tôi cũng mở cửa xe rồi nhảy xuống, nói với nàng.
"Cám ơn đã đưa tôi về." Tôi nghĩ mình có ở lại cũng không được gì nên quyết định nói xong liền quay lưng đi.
"Đi đâu? Vào đây với tôi." Nàng gọi tôi lại rồi đi thẳng vào trong mặc kệ việc tôi có nghe theo hay không. Nhưng có ai ngu không theo chứ, gái gọi vào nhà đó, đương nhiên là phải vào rồi!
Tôi hí hửng chạy tọt vào rồi nhìn xung quanh. Căn nhà được bài trí khá trang nhã. Đi vào cứ tưởng sẽ là ghế salon chứ ai ngờ chỉ là một tấm thảm thật to hình tròn nằm giữa căn phòng, phía trước là cầu thang dẫn lên theo hình xoay vòng. Bên trái thì là căn bếp nhỏ có cả quầy bar cùng rượu và ly được treo ngược ở trên dàn. Bên phải thì là ghế salon màu nâu nhỏ, còn có cả lò sưởi. Tuyệt, tôi thích cách bài trí này.
"Ngồi đó đi." Nàng thảy chìa khóa lên bàn rồi chỉ xuống ghế, ra hiệu tôi ngồi xuống. Tôi lanh lẹ đi đến và làm theo lời nàng, ngồi xuống, ngóc mỏ lên đợi chờ hiệu lệnh tiếp theo. Trông thật là dại gái nhưng gái đẹp ngu gì hổng dại?
"Ngồi đó và đợi tôi."
Tôi gật đầu nhìn theo bóng lưng của nàng di chuyển về căn bếp. Trong lúc đó tôi tranh thủ nhìn quanh căn nhà, quái lạ, nàng đã có chồng nhưng tại sao trong nhà này lại không có ảnh gì hết nhỉ? Ảnh chụp của nàng cũng không, chồng nàng cũng không? Chẳng lẽ nàng không thích chụp hình?
Trong lúc tôi đang say sưa ngắm nhìn căn nhà thì nàng đi đến với hộp sơ cứu trên tay. Tuyệt thật, nhà của nàng có đầy đủ đồ dùng luôn nha, tôi nhìn vào hộp sơ cứu rồi không biết vì sao lại mỉm cười.
Nàng lấy ra một ít bông trắng rồi chấm thuốc sát trùng và chạm vào vết thương. Nước thuốc chạm vào làm tôi cảm thấy rát bỏng, khiến tôi phải suýt xoa: "Ôi."
"Đau sao?" Nàng dừng lại, quan tâm hỏi. Tôi cười, lắc đầu. "Đau thì nói tôi."
Thành thật mà nói tôi thích rất nhiều cách nàng chăm sóc tôi như vậy. Từng cử động nhỏ chạm lên mặt tôi, cẩn thận như sợ làm tôi bị đau. Mặt nàng nghiêng nghiêng trong ánh đèn trắng dịu nhẹ trông rất tinh tế sang trọng.
Lông mày nàng chốc chốc lại nhíu vào nhau, tôi len lén liếc mắt nhìn. Nàng càng nghiêm túc - thì càng gợi cảm.
"Nếu cứ liếc như vậy thì sẽ bị lé đấy." Nàng nói mà không cần nhìn tôi.
Tôi xấu hổ khi bị bắp thóp nên cúi đầu, vô tình tầm mắt đập trúng cái rãnh thần thánh. Sao nãy giờ mới chú ý tới cái chỗ này nhi? Lúc nãy nàng mang áo khoác nên không để ý. Lúc đi tới đã cởi rồi nhưng vẫn không để ý, đến bây giờ khi cúi đầu thì mới để ý.
Nhưng sớm hay muộn cũng không quan trọng, quan trọng là rãnh ngực kia sâu hoắm và tôi đang nhìn nó đây. Shit, nó là đường sâu đầy đam mê và gợi cảm còn tôi thì là một kẻ tội đồ chỉ muốn cắm đầu vào nó ngay tức thì đây.
Đột nhiên một ngón tay nâng cằm tôi lên. Ánh nhìn của tôi bị di chuyển, chuyển đến gương mặt nàng.
"Tôi đem Seungwan vào đây không phải để cho Seungwan thả dê rãnh ngực của tôi đâu."
Tôi đỏ mặt, ấp úng "Tôi .. xin lỗi."
Nàng không tiếp lời tôi mà chỉ tiếp tục làm công việc của mình. Nàng lấy thuốc xức lên vết thương nơi khóe miệng, rất cẩn thận chăm chú từng tí một. Sự cẩn thận này đang đánh động vào tâm lý của tôi rất nhiều, từ trước đến giờ ngoài mẹ ra chưa ai là chăm sóc tôi chu đáo như vậy.
"Xong rồi."
Nàng dán cho tôi miếng băng cá nhân vào vết thương sau khi xức thuốc xong. Tôi tiếc nuối khoảnh khắc kia trôi qua quá nhanh, tay chạm lên vết thương, luyến tiếc không muốn đứng lên đi về.
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro