Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49. Bài kiểm tra của ba vợ


Hai chúng tôi đi xuống dưới lầu, đã hoàn hảo thấy ba chị ngồi ở bàn ăn cùng với một tờ báo và chú Gura thì ngồi cạnh bên cũng đang đọc báo. Tôi đi tới, cẩn thận kéo ghế cho chị rồi ngồi xuống, căng thẳng cứng người khi ngồi trước hai người đàn ông có quyền nhất trong nhà này.

"Ba, chú Gura."

Hai tờ báo liền được dẹp qua. Ngồi đối diện tôi là ba của chị, ngay lúc này ánh mắt chúng tôi đối nhau, cho dù hôm qua đã nói chuyện rồi nhưng vẫn không tránh được sự căng thẳng.

"Ngủ ngon chứ Seungwan?"

Người làm dọn đồ ăn lên bàn, chúng tôi hôm nay ăn sáng kiểu Tây. Tôi bối rối nhìn vào đồ ăn rồi gật đầu trả lời với ba chị.

"Rất ngon ạ."

"Bị muỗi cắn sao?" Ông chỉ vào cổ tôi, tôi sợ hãi rờ vào cổ mình, không nhớ là mình bị muỗi cắn, chỉ nhớ là mình bị chị cắn. Tôi lén lút nhìn qua chị, xấu hổ tự nhiên chạy tới ào ào. Đối với bọn bạn cùng lứa tôi có thể nói xạo, thậm chí với mẹ cũng có thể nhưng tự nhiên đứng trước người đàn ông này thì mọi sự xạo sự của tôi đều bay biến hết.

"Đúng vậy, dạo này trời là mùa hè nên có nhiều muỗi lắm. Chị Han, tranh thủ kêu người làm dọn dẹp phòng Seungwan lại nhé."

Tôi còn chưa lên tiếng thì chị ở bên lại nhanh nhảu trả lời, làm cho tôi cùng ba chị cùng chú Gura nhìn chị chằm chằm.

"Ta hỏi Seungwan, tự nhiên con trả lời là sao vậy?"

"Ba không thấy khí chất của ba áp người quá sao, khiến chồng con sợ không trả lời được."

"Joohyun, con chưa lấy Seungwan mà khủy tay đã chỉa ra ngoài rồi sao?"

"Con chỉ nói đúng thôi." Rồi chị ấy quay qua tôi "Wannie, ăn đi."

"Tình cảm quá nhỉ." Ba chị nhếch môi một nụ cười khó hiểu nhưng tôi sẽ nghĩ nó là mang hướng tích cực. Tôi co rúm người, gật gật, thật không cảm thấy thoải mái một tí nào. Ăn sáng mà cũng sang trọng như vậy, làm tôi bỗng nhớ lại bữa ăn sáng của mẹ, toàn cơm với canh, thêm tí đồ ăn, vậy là xong phim.

"Seungwan, con định vào đại học nào?"

Đang ăn một cách căng thẳng, còn bị ba chị tra hỏi làm cho tôi mất tự nhiên. Bỗng tôi cảm thấy chân mình như có cái gì cọ cọ vào, định hình lại kĩ càng, là chân của chị. Tôi lén lút nhìn chị, thấy chị vẫn cắt bít tết và nhai một cách điềm đạm như thể chuyện chị cọ chân chị vào cẳng chân tôi là chuyện không có vậy đó.

"Đại học kinh tế."

Bốn chữ này là chị viết vào chân tôi. Tôi ngay lập tức hiểu ra, liền đáp ngay.

"Là đại học kinh tế ạ."

"Vậy sao, tốt đấy, có thể phụ giúp Joohyun, con bé tuy rất giỏi nhưng làm một mình vẫn mệt."

"Dạ vâng." Tôi thở phào nhẹ nhõm vì mình được thoát nhưng không, ba chị không hề để cho tôi một khoảng thời gian thoái mái cho dù chỉ là ngắn ngủi.

"Seungwan, vì con sau này sẽ là người phụ giúp Joohyun sau này nên ta muốn hỏi con thử một vấn đề mà ta đang rất đau đầu. Giá cổ phiếu của ngân hàng SS hiện nay đang ở mức thấp, ta muốn hỏi con tập đoàn SB của chúng ta có nên bỏ tiền mua hay không bởi nếu chúng ta mua thì chúng ta càng có vị thế vững mạnh trong ngành tài chính ở Hàn Quốc vì KD là ngân hàng thương mại lớn nhất HQ, nhưng nếu chúng ta mua thì không nắm rõ được KD có thể tồn tại được lâu hay không bởi vì ngân hàng này đang gặp vài vấn đề lục đục nội bộ mà có thể dẫn đến mức công bố phá sản và sự liên kết giữa chúng ta và ngân hàng thương mại KD lớn nhất HQ sẽ bị phá vỡ. Theo con, có nên mua hay không?"

Có thể là bài kiểm tra khác và tôi chắc tôi sẽ bị rớt ngay từ vòng gởi xe bởi bài thi này vì tôi chẳng hề biết mình nên nói cái gì cả. Tôi ú ớ nhìn ba chị, ông nhìn chăm chăm tôi, đợi chờ câu trả lời của tôi, còn tôi thì cầu trời khẩn phật cho tôi có thể lăn ra bất tỉnh để tránh bài thi này.

"Cứ mua đi ạ."

Chị viết vào chân tôi như vậy, tôi liền như bắt được vàng, ra vẻ hiểu biết, chồng cằm suy tư rồi thốt lên câu y như chị đã viết.

"Cứ mua đi ạ."

"Ồ, tại sao con lại có suy nghĩ như vậy?"

"Bởi khi KD liên kết với chúng ta, một tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới thì khả năng KD bị phá sản là điều hoàn toàn không thể nào xảy ra. SB là một tập đoàn lớn, đương nhiên sẽ có hướng đi rất đúng đắn trong việc này, kết nối với KD một ngân hàng thương mại có tiếng trong HQ, đồng nghĩa với việc một chân bước vào ngành tài chính của HQ mà không bị bão hòa trong các tập đoàn tài chính khác, nổi bật như vậy là một cái lợi. SB sẽ vì cái lợi này mà bảo vệ KD để đem về cái lợi của mình, còn KD cũng được lợi bởi đằng sau có SB hậu thuẫn, là một công đôi việc, cháu nghĩ bác cứ nên mua đi."

Tôi thở hụt hơi sau khi nói xong. Chân chị lúc đó cũng rời ra khỏi chân tôi, kết thúc công việc mệt nhoài. Tôi căng thẳng chờ đón nhận xét của ông, rồi thở phào nhẹ nhõm khi ông gật đầu.

"Thông minh đấy, ăn sáng đi, đã khiến con vất vả rồi."

"Ahh không có gì đâu thưa bác." Tôi giả điên, trả lời. Nghe tiếng chị cười khúc khích bên tai, không tự chủ quay đầu bặm môi một cái, đe dọa chị. Do chị hết đó, Wannie đâu biết gì mấy cái này đâu!

"Joohyun lát nữa cháu có đi đâu không?" Chú Gura bay giờ đã hết tàng tình, lên tiếng.

"Cháu sẽ cùng với Seungwan đi thử đồ cưới."

Sặc. Tôi sặc nước bởi những gì chị nói.

"Đồ cưới?"

"Sao vậy, chẳng lẽ cháu không muốn lấy Joohyun sao?" Ba chị dừng lại động tác ăn uống, uy nghiêm nhìn tôi. Tôi nghĩ nếu cứ như vậy sống ở nhà Bae thì tim tôi cũng có ngày văng ra khỏi lồng ngực vì cặp mắt của mấy người trong nhà này.

"Đương nhiên là cháu muốn lấy. Cháu muốn rất nhiều." Tôi cười lớn, vội ôm lấy chị. Thấy thái độ niềm nở của tôi thì ba lẫn chú của chị cũng không nghi ngờ nữa mà ăn tiếp phần ăn của họ, riêng chị thì nhìn tôi nhíu mày, bên dưới bàn tay chị lén lút tra tấn cái eo tôi rồi thì thầm.

"Liệu mà giải thích cho rõ ràng cái thái độ của cưng đi nhé."

Rồi chị rời tay ra khỏi eo tôi, bình thản tiếp tục ăn uống, xem như không có chuyện gì xảy ra. Còn riêng mình tôi thì sau khi bị ba chị lẫn chị đày đọa thì chỉ muốn khóc ngập Daegu cho xong, kinh tế, cưới xin, cái gì cũng diễn ra nhanh chóng và rất bất ngờ nên tôi phản ứng như vậy cùng là đúng mà.

Bữa ăn kiểu phim tâm lý cuối cùng cũng đã qua, ba chị cùng chú chị tranh thủ rời đi để đi đánh golf. Còn lại tôi và chị trong căn nhà lớn, trong lúc đợi chờ chị làm gì đó trên phòng thì tôi đừng nhìn Daegu từ bên trong cửa kính. Thành phố này thật thơ mộng mà. Bất giác, tôi muốn trời mưa để nhìn ngắm thử dưới vũ điệu của những giọt mưa, thành phố này sẽ trở nên cô đơn như thế nào?

"Nói về đám cưới, sao Wannie phản ứng vậy?"

"Wannie chỉ là.." Tôi xoay người, chị liền tiếp lời "Bất ngờ?"

Tôi gật đầu.

"Wannie phản ứng như vậy làm chị thấy chị như đang cưỡng ép Wannie lấy chị ấy. Cho dù chị biết Wannie chỉ là đang bất ngờ nhưng vẫn không tránh khỏi cảm xúc ấy vồ vập lấy chị." Chị đi từ tốn tới bên tôi với một chiếc áo somi đơn giản cùng váy đen nếp gấp đơn giản không kém. Lần đầu tiên tôi thấy chị lịch sự như vậy mà không phải hở hang quyến rũ câu dẫn.

Đi đến bên tôi, song song với tôi, chị xoay người, nghiêm túc hỏi một câu.

"Có muốn kết hôn với chị không?"

"Rất nghiêm túc, câu trả lời là có. Nhìn tay Wannie đi, cả đêm hôm qua nữa. Wannie sẽ không quay đầu." Tôi chìa bàn tay có chiếc nhẫn của tôi ra.

"Lấy con sư tử này khổ lắm nhé?" Chị cười trong khi tôi ôm vội lấy chị, kéo khoảng cách gần gũi hơn bởi tôi ghét thấy chị đứng xa tôi như thế. Trông rất xa cách và cô đơn.

"Khổ cũng chịu. Tụi mình đi thử đồ cưới đi."

"Ok."

Đôi môi chúng tôi chạm vào nhau trong tiếng cười hạnh phúc, bên ngoài bầu trời Daegu ánh nắng mặt trời cuối cùng cũng đã lên, chiếu rọi ánh nắng vào khắp muôn nơi trên bầu trời thành phố này, chiếu luôn cả vào chúng tôi, làm chúng tôi nổi bật tỏa sáng như các vị thần Apollo.
...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene