42. Vợ của Wannie
Cơn gió xào xạc thổi ngang, làm cho người phụ nữ trong tay tôi run lên. Tay tôi lướt nhẹ làn da trên cánh tay chị, cảm nhận gai ốc của chị đang bò dọc thân thể nên tôi nhanh chóng cởi áo của mình với ý định khoác nó lên người chị, giúp chị đỡ lạnh hơn.
"Đừng.."
Nhưng chị đã đặt tay lên áo tôi rồi rời môi ra, ánh mắt mềm mỏng dịu dàng pha lẫn chút nóng bỏng, tựa như thời tiết giao mùa cuối hè và đầu thu. Sự biểu hiện này của chị làm cho tôi rùng mình.
"Đừng ở đây, chị sẽ lạnh.."
"Hình .. hình như chị hiểu lầm rồi. Wannie chỉ muốn khoác áo của mình cho chị thôi."
Tôi nói, miệng lắp bắp, hai má lại còn đỏ lên. Tôi biết chị đang ám chỉ điều gì nhưng mà tôi lúc nãy còn không nghĩ đến điều đó, việc ở bên cạnh người mình yêu đã là hạnh phúc rồi. Lên giường hay không thì là chuyện cũng sẽ có, tôi không nóng lòng lắm với chuyện này.
"Ah .. chị xin lỗi, chị hiểu lầm rồi.."
Ánh mắt chị có chút nuối tiếc. Tôi hi vọng là tôi nhìn nhầm, bởi nếu như tôi không nhìn nhầm thì chị chắc chắn là đang muốn tôi. Tôi nuốt nước miếng, lắc đầu để quên đi chuyện đó. Chị Joohyun chắc chắn là người không muốn nhanh chóng trong tình yêu tuy rằng tôi với chị đã làm chuyện đó từ khi còn rất nhỏ rồi. Tôi nghĩ rằng người phụ nữ nào cũng muốn người mà mình yêu thương phải làm cho họ cảm thấy an toàn thì đến lúc đó họ mới toàn tâm toàn ý trao thân được, có lẽ chị cũng muốn như vậy, cũng muốn thấy được thành ý trong tôi nên chuyện đó với chị bây giờ đừng nên nghĩ tới quá sớm.
"Không có gì, chị mang vào, sẽ đỡ lạnh hơn."
Tôi khoác áo vào cho chị, chị hơi khom người để tôi khoác vào. Tôi sửa lại chiếc áo cho ngay ngắn rồi tự cười "Xin lỗi nha, lúc nãy Wannie làm đổ rượu vào đây nên nhìn có hơi dơ một chút." Tôi gãi đầu.
"Rượu? Ba của chị đã làm gì với Wannie?"
"Ông ấy chỉ ngồi nói chuyện với Wannie mà thôi, còn uống rượu nữa nên mới dính lên áo." Nhớ lời ba vợ căn dặn nên tôi tuyệt đối bảo vệ bí mật quân sự.
"Wannie lừa ai chứ đừng có lừa chị nhé. Ba đã làm gì Wannie?"
Chị ấy nhướng mày, tôi ngay lập tức rét run nên liền khai thật. Ba vợ, con chính là không có tiền đồ như vậy đấy!
"Ba chị nhờ chú chị, dùng súng, bắn Wannie..."
Chị gật đầu, ra vẻ thông hiểu "Có thể nghĩ ra được chiêu này thì chỉ có chú Gura thôi. Chú ấy có nhiều cái suy nghĩ khá tinh quái."
"Chú ấy diễn rất tốt, khiến Wannie tin tưởng như thật. Chú ấy bắt Wannie chọn giữa tiền và chị, cuối cùng Wannie đã chọn chị và chú ấy đã chọt cái nòng súng thẳng vào miệng Wannie rồi đoàng, rượu chảy ra. Wannie nghĩ chú ấy nên đi học làm diễn viên chứ đừng làm thương nhân nữa." Tôi méc chị, bao nhiêu lời hứa giữ bí mật liền bay biến hết.
"Nhưng trở về chuyện của chúng ta, chú ấy diễn kịch so với chị còn thua lắm. Chị diễn rất đạt đấy Joohyun."
"Chị không diễn đạt, là do Wannie quá ngu thôi."
"...."
"Hahahahahaha."
Chị cười như được mùa, nở rộ vào đêm trăng rằm làm tôi ngây ngốc. Tôi say đắm nhìn vào chị và ước rằng mỗi ngày trong cuộc đời này tôi đều có thể nghe tiếng cười của chị ở bên tai mình, đủ để biết tôi đang sống và đang rất hạnh phúc.
Nhân lúc chị không chú ý, chơi thủ đoạn một chút. Tôi lấy nhẫn ra khỏi hộp rồi nhanh chóng đút nó vào tay chị, làm cho chị đang cười phải ngưng bặt nụ cười rồi nhìn vào tôi và chiếc nhẫn xinh đẹp tọa lạc ở tay chị một cách chăm chú.
"Chị từ bây giờ là vợ của Wannie rồi nhé."
"Ai cho Wannie chơi thủ đoạn như vậy?" Chị nhíu mày.
"Muốn có người đẹp thì phải thủ đoạn thôi. Chị, đừng tháo ra và vứt đi nhé. Lần này nếu chị làm thì Wannie sẽ nhảy lầu cho coi!" Lần này có kinh nghiệm hơn, trực tiếp đe dọa chị, hi vọng chị tin mà nghe lời tôi nhưng chắc tôi xem thường chị rồi. Chị là ai chứ? Là Bae Tổng chứ không phải là một người chị Bae Joohyun bình thường mười bảy tuổi lúc xưa của tôi nữa.
"Chị cũng muốn xem cảnh Wannie nhảy lầu lắm. Để chị tháo." Chị nói rồi từ từ rút nhẫn ra khỏi tay. Tôi nhìn theo, tim muốn thòng tận xuống đất với chiếc dẫn đang từ từ tuột khỏi tay chị. Người ta chỉ nói chơi thôi mà, bộ muốn người ta nhảy lầu thật sao?
"Yah! Chị muốn nhìn cảnh Wannie nhảy lầu thật sao? Chị nghĩ như vậy thật sao, nếu chị không muốn lấy Wannie thì được. Không lấy thì không lấy, không lấy chị thì Wannie không chết đâu, Wannie không sợ đâu!"
Tôi bị chị ép đến đường cùng, liền giở thói con nít ra. Bặm môi khoanh tay nhìn vào chiếc nhẫn đang bị tháo đi kia, nhưng tự nhiên tới đốt cuối cùng của ngón tay thì mọi động tác của chị liền dừng lại.
"Haha, I don't think so."
"Hả?" Tôi trợn mắt.
"Ý chị là, chị đồng ý, cưng à. Chị đồng ý làm vợ của Wannie, Wannie có chị rồi đấy. Mọi bài kiểm tra đều qua hoàn toàn rồi. Chúc mừng cục cưng, Wannie đã đạt một trăm phần trăm khóa học làm chồng của Bae Joohyun!"
Chị khoanh tay, cười lớn hơn lúc nãy rất nhiều. Tôi cười ngố khi nhận được tin mừng này, quá bối rối không biết mình phải làm gì tiếp theo nên chỉ đứng đực ra, nhìn vào chị đang cười rạng rỡ xinh đẹp như vậy trước mặt mình. Ánh trăng đu đưa ánh sáng của mình trên gương mặt chị, phủ lên chị vẻ đẹp huyền bí ẩn dật, nét bí ẩn ấy thấp thoáng trên từng đường nét của gương mặt kiêu sa kia, khiến cho tôi nhìn vào cứ ngỡ chị là Tiên nữ ánh trăng.
"Lại đây."
Chị ngoắc ngoắc ngón tay, tôi liền lững thững đi theo. Kiểu như có một phép lạ từ ngón tay chị, chỉ cần chị ngoắc nó thì tôi liền bị thôi miên, chân tự động bước về nơi có chị. Chị luồn tay vào tóc tôi khi tôi đã hoàn chỉnh đứng ngay trước mặt chị với đôi mắt vẫn không ngừng nhìn vào chị. Người phụ nữ này là vợ của tôi rồi đấy. Tin nổi không? Cứ như là sau hàng trăm lần trật giải đặc biệt hoặc trúng giải an ủi thì bây giờ đây tôi đã trúng đặc biệt rồi vậy. Từ những gì mà chị trao cho tôi, tôi cứ ngỡ như mình là người hạnh phúc và may mắn nhất thế giới!
"Trái đất gọi Son Seungwan~?" Tôi giật mình, tỉnh ra khỏi giấc mộng xinh đẹp, nhìn vào chị "Son Seungwan có mặt!"
Chị ngưng lại bàn tay đang huơ trước mặt tôi để đan vào tay tôi, tay kia cũng như tay bên cạnh, tìm bàn tay tôi và đan rồi đan chặt chúng với nhau. Đầu chị cúi xuống, nhẹ nhàng cụng trán vào nhau, nhoẻn miệng cười.
"Có Wannie rồi, chị không cần gì nữa."
"Còn Wannie thì vẫn cần rất nhiều thứ." Tôi nói, hôn phớt lên cánh môi của chị.
"Cần cái gì? Chị có thể cho Wannie."
"Không, tự Wannie sẽ phấn đấu nó. Wannie sẽ học thật giỏi, đi làm, và tự kiếm tiền, không cần nhờ vả vào chị."
"Chúng ta chính là gia đình..Wannie.."
"Joohyun nghe Wannie nói đi mà. Đó là tự trọng thôi,không liên quan đến gia đình. Wannie bây giờ có thể không có gì nhưng Wannie sau này chắc chắn sẽ có gì."
Chị gật đầu, rời khỏi tay tôi nhưng thay vào đó tay chị luồn vào cổ tôi, tha hồ loạn động mấy ngón tay ở chiếc gáy của tôi khiến tôi rùng mình.
"Học xong có muốn vào công ty của chị làm không? Chị có chi nhanh ở Hàn Quốc đấy."
"Được. Wannie sẽ vào làm ở công ty của chị." Tay luồn quanh eo, tôi kéo mạnh chị vào trong lòng mình theo cách mà tôi thích, khá mạnh mẽ và từ sự thoải mái trên mặt chị, tôi biết chị thích điều này.
"Muốn vị trí nào?"
"Nhân viên. Cấp thấp nhất."
"Đơn giản như vậy?"
"Đừng khinh thường Wannie nhé, Wannie sẽ phấn đấu cho chị xem." Tôi bĩu môi.
"Ahh, cái này thì chị biết, từ việc không có mặt trong top một trăm rồi nhảy vào thứ hạng hai mươi mốt là biết rồi. Chị hoàn toàn không nghi ngờ vào sức chịu đựng áp lực của Wannie, chị nghĩ Wannie sẽ thành công đấy."
"Đến lúc đó Wannie sẽ mua xe và làm những việc đầu tiên trên chiếc xe đó cùng chị." Tôi nói, trong đầu mường tượng cảnh đưa chị đi những nơi chị thích với chiếc xe của mình, vừa khiến tôi tự hào, lại làm cho chị thấy thích thì còn gì bằng nữa. Thiên đường chính là nằm ở trong tay mình, phải tự tay phấn đấu thôi.
"Làm trên chiếc xe đó?"
"Đúng, chở chị đi chơi này, rất vui có phải không?" Tôi phấn khởi miết nhẹ eo chị, đôi mắt tôi vui mừng thấy rõ nhìn vào chị nhưng nhìn chị trông có hơi khác một chút. Vì sao, mặt chị lại đỏ lên nữa rồi? Tôi nhăn nhăn mày, nghĩ về những gì cả hai người vừa mời cùng trao đổi thì lập tức được thanh tỉnh.
"Ahhhhh Joohyun unnie, Wannie không có ý đó đâu. Wannie không có ý làm tình trên xe..."
Đang nói một tràng liền ngưng bởi ngón tay chị đã nhẹ nhàng đặt vào môi tôi.
"Có muốn vào phòng ngủ của chị không?"
Ánh mắt chị nhen nhóm loại lửa tình, hơi thở còn phả vào mặt tôi rất nhanh. Cách chị nói chuyện, đưa đẩy chủ đề trong đầu tôi tới một chủ đề vô cùng đen tối nhưng tôi vẫn bị những chuyện trước đây chị làm ảnh hưởng nên tôi vẫn hơi nghi ngờ, chị có khi nào là đang gài bẫy tôi hay đang thử thách tôi cái gì nữa?
"Có muốn không?"
"Wannie ..."
"Là không muốn?" Ánh mắt chị đanh lại, tôi hoảng sợ, liền thanh minh.
"Không phải. Wannie muốn, muốn vào phòng ngủ của chị lắm."
Chị miết nhẹ môi tôi bằng ngón tay của chị, ra vẻ suy nghĩ khi tôi nói xong câu ấy. Ánh mắt chị nhìn tôi trông khác với thường ngày, nó có vẻ râm ran thứ tình cảm mà tôi khó gọi tên.
"Đi theo chị."
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro