Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

41. Đồng ý hay không đồng ý?

Chị xoay đầu, kéo áo tôi lại, ánh mắt đen láy mơ hồ phảng phất chút ít giận dữ nhìn tôi, trầm giọng "Thứ khiến chị từ chối chính là Wannie đã cùng rất nhiều đứa con gái khác lên giường. Wannie nghĩ chị đủ an tâm khi nhận lời cầu hôn của Wannie khi Wannie đã ngủ với nhiều người đến như vậy, trong khi Wannie đã từng hứa chỉ yêu mỗi chị hay sao?"

Bàn tay chị siết chặt cổ áo tôi, giọng nói husky trầm khàn quyến rũ đến mức đủ sức mạnh để khiến tôi ngưng thở. Đáng lẽ, tôi nên giận, tôi nên cảm thấy phiền lòng khi chị siết chặt cổ áo tôi như muốn khiến nó rách đi nhưng không. Tôi đã không thể giận bởi vì tôi đã biết, chị ấy đang ghen. Chị ấy vì tôi mà ghen.

"Joohyun, mọi chuyện không phải như chị nghĩ mà, chị cũng biết, phải không? Wannie lên giường với những người đó .. "

"Im đi, chị có nói Wannie được quyền nói hay sao?"

"Thì không, nhưng mà Wannie vẫn phải nói. Wannie có lên giường, nhưng Wannie chẳng hề yêu ai cả."

"Son Seungwan. Nếu cưng yêu ai thì cưng chết chắc với chị rồi."

Chị cười nhạt, cái siết tay càng lúc càng mạnh hơn làm tôi phải kiểng chân lên bởi vì chị đang mang giày cao gót. Khó khăn nhướng cao thân thể, tôi nâng hai tay lên ôm chặt eo chị, kéo mạnh vào lòng mình để làm cho chị bình tĩnh hơn.

"Chị nghe Wannie giải thích đã .."

"Buông ra ngay!" Chị ấy đánh thùm thụp vào lưng tôi nhưng tôi vẫn ôm cứng ngắc như vậy, gồng mình lên để chịu trận những cú đánh nảy lửa của chị. Cũng được, cứ như là đền lại cho chị những tháng ngày chị cố gắng vì tôi còn tôi thì sa đọa theo nỗi đau. Tôi cũng đau, cùng buồn, nhưng trên hết tôi biết người phụ nữ của tôi còn đau hơn nhiều.

"Đánh như vậy còn không buông sao? Không biết đau à?"

"Nhìn thấy chị như vậy Wannie mới đau lòng. Được rồi, cứ cho là lỗi của Wannie đi, đánh hay muốn làm gì thì tùy ý chị. Wannie sẽ không từ chối đâu."

"Nếu không phải là lỗi của Wannie vậy là lỗi của chị ư? Là ngay từ đầu chính Wannie là người hứa mà, phải không? Nhưng cũng chính Wannie là người từ bỏ nó. Chị nói sai sao?"

"Chị không nói sai." Tôi nói hùa theo chị, hi vọng làm chị bớt giận.

"Đúng." Chị thở mạnh một hơi, có vẻ chị đã bớt giận hơn một chút.

"Nhưng Wannie vẫn đau lòng. Sáu năm qua, chị khổ, Wannie cũng không vui vẻ gì. Wannie đã rất cố gắng vì chị, trong ba năm đầu, chị có tin rằng Wannie là học sinh giỏi cấp thành phố hay không, nhưng chỉ sau năm tiếp theo, khi nhận tin chị có chồng thì thế giới của Wannie đã bị sụp đổ. Chị có hiểu cái gì gọi là thứ mà mình đã và đang tin tưởng tự nhiên bỗng chốc biến thành hư vô và mọi thứ chỉ là tưởng tượng của chính mình hay không? Wannie đã rất đau khổ, Wannie đã chạy trốn, đã trở nên hư hỏng, lên giường với nhiều người cốt yếu chính là để quên đi chị. Nhưng chị biết điều kinh khủng nhất là gì hay không?"

Vì sự bắt đầu từ chị, vô tình khơi nguồn lại nỗi đau trong tôi. Tôi ôm chị chặt thật chặt, đáng lẽ gặp lại chỉ toàn là hạnh phúc, nhưng nước mắt tôi lại kiềm không được chảy ra nữa rồi. Tôi không hư hỏng, không ham muốn tình dục, không thích sex, tôi chỉ là muốn quên chị mà thôi. Không ngụy biện, tất cả đều là sự thật.

"Là gì?"

Ôm chặt như vậy, cảm thấy chị nhu nhuyễn nhiều hơn trong tay mình, không còn cứng cỏi như ban đầu. Tôi biết rằng, chị đã và đang từ từ hết giận tôi.

"Là lên giường với người nào, cũng đều biến người đó thành chị. Cho dù là muốn quên chị, nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy chị. Có một nỗi nhớ mang tên gọi là ám ảnh. Chị ám ảnh cuộc đời Wannie rồi chị có biết hay không? Nếu lúc xưa ba chị không nói chị kết hôn chỉ để làm Wannie chết tâm thì Wannie bây giờ có tệ bạt như vậy? Không chừng, Wannie đã đi du học và tìm chị rồi kìa. Joohyun, Wannie cũng là con người mà, cũng biết nghĩ biết đau, rơi vào tình huống người mình yêu phản bội mình như vậy thì chị nói xem Wannie phải làm gì đây?"

Đến lúc này, không kìm được khóc trên vai chị. Mọi uất ức như được khai mở tuôn trào, chảy tràn lan trên vai chị. Đến bây giờ sợ nhất chắc chẳng phải là người yêu mình phản bội mình nữa mà là người mình yêu trong tay mình, nhưng mình nói gì người ấy vẫn cứ nhất nhất không nghe, không chịu tin tưởng mình. Có lẽ đây mới là dạng tình cảm oái ăm nhất có phải không?

Một cái ôm siết chặt khác, nhưng chẳng phải của tôi bởi vì tôi luôn ôm chị rồi. Đó là vòng tay của chị, siết chặt tấm lưng của tôi rồi vỗ nhẹ. Tôi cảm thấy chúng tôi giống như trở về lại tuổi thơ, lúc tôi mười hai và chị mười bảy, nghe tiếng cười vỗ nhẹ lên vai và những ngày rong đuổi của cả hai lúc bên mé sông gần nhà chị. Những lúc ấy, tôi thường nhảy ùm xuống sông tắm rồi tiện thể kéo luôn chị xuống tắm mặc dù chị không biết bơi nên chị lúc nào cũng ôm chặt tôi. Chặt thật chặt, như lúc này, không hề có một khoảng cách nào.

Khoảnh khắc kì diệu ấy trở về, làm tôi đắm chìm vào hoài niệm đã qua của tuổi thơ là những tiếng cười. Những tiếng cười quá khứ làm tôi nín khóc, những cái ôm lúc còn nhỏ sưởi ấm sự tủi thân trong tôi, và cái cách chị vỗ tay lên lưng tôi làm tôi gượng dậy được dũng khí trong mình.

"Joohyun. Nếu chị không đồng ý lấy Wannie ngay bây giờ thì Wannie cũng sẽ tiếp tục đợi chị và cầu hôn chị. Tháng này qua tháng nọ, năm này qua năm kia, cầu hôn đến khi nào chị chấp nhận mà thôi. Wannie cũng quen chờ đợi rồi mà, đã chờ được sáu năm thì chờ thêm sáu năm nữa cũng chẳng sao đâu .."

Ai nói chờ thêm sáu năm nữa sẽ không sao? Ai không mong muốn được kết hôn và ở chung với người mình yêu, từ chối thẳng thừng như vậy nhưng vẫn chọn lựa ở bên cạnh chờ đợi. Tôi nghĩ rằng từ ngày mình yêu chị thì sự kiên nhẫn của tôi đã được luyện đến mức biến thành thép không gỉ.

"Đến già mà chị vẫn không đồng ý thì sao? Wannie vẫn tiếp tục đợi chị như vậy ư?"

Tôi mỉm cười, thở dài một hơi "Vẫn chờ, biết đâu được chị đến lúc đó già xấu xí không ai theo nên sẽ chấp nhận Wannie thì sao. Cuộc sống đâu lường trước được điều gì. Việc chờ chị cũng đâu làm chết ai nên Wannie vẫn tiếp tục sống ngu thêm lần nữa để chờ chị."

Chị đáp lại câu nói đùa của tôi bằng một cái nhéo hông, lông mày chị nhăn lại thành một khối, rời khỏi cái ôm của tôi rồi cay cú hỏi.

"Nếu biết ngu mà còn chờ thì đi mà lấy người khác đi. Dùng bộ mặt đẹp trai đẹp gái này nè, đi mà câu dẫn con gái nhà lành đi nhé. Chị nghĩ là nó khá thành công đấy, chúc vui! Hừ!"

Chị khoanh tay không thèm nhìn vào mặt tôi mà xoay mặt về hướng ngược lại. Tôi ngay lập tức ngã đầu vào vai chị, bởi vì tôi lùn hơn chị, nên việc này được thực hiện khá dễ dàng.

"Nhưng Wannie chỉ yêu mình chị nên chẳng còn tâm trí đâu đi tán tỉnh người khác nữa. Chị nhìn xem, Wannie tội nghiệp như vậy, chị đừng hành hạ Wannie nữa, mau chấp nhận Wannie đi mà."

Nghiêng nghiêng người lại, dụi dụi đầu vào vai chị nhưng chị không vì sự làm phiền của tôi mà bị lay động. Đầu vẫn xoay về hướng kia, không thèm chú ý vào tôi. Nhìn thấy tình hình không được khả quan, tôi ngay lập tức đứng ngay trước mặt chị, đặt hai tay lên lan can, chủ động khóa chị vào trong vòng tay của mình. Những hành động của tôi làm cho chị chú ý nên chị liền quay đầu lại. Hoàn hảo lúc chị quay đã vô tình rớt vào ánh nhìn của tôi. Lần này nếu không nhận được câu Yes của chị thì tôi sẽ không còn làm Son Seungwan nữa.

"Lấy Wannie nhé, Wannie không có tiền, không có địa vị nhưng Wannie có đủ khả năng làm chị hạnh phúc mà."

"Dựa vào cái gì mà Wannie biết Wannie sẽ đủ khả năng làm chị hạnh phúc đây?"

Người phụ nữ này thật cứng đầu. Tôi bĩu môi "Chúng ta yêu nhau, vì sao lại không thể hạnh phúc khi ở bên nhau được? Nhớ cái này không?" Tôi nói, chỉ vào sợi dây chuyền "Chị là của Wannie, toàn bộ. Wannie yêu chị, vì vậy Wannie đã giữ nó, rất lâu rồi. Bây giờ chị đã quay trở lại thì đến lúc chúng ta tiến tới bước tiếp theo rồi, thay vì giữ cái này của chị, chị hãy cho Wannie giữ thêm thân thể của chị ở bên mình, trái tim của chị ở bên mình và cho Wannie làm phiền cuộc đời chị thêm sáu chục hay bảy chục năm nữa nhé. Joohyun, Wannie rất yêu em. Wannie là của em rồi. Không chạy thoát khỏi em nữa."

Những lời nói dịu dàng, những ánh nhìn chan chứa, với cái đặt tay hai bên hông của chị. Joohyun, tôi nghĩ chị sẽ không từ chối tôi được nữa rồi bởi cách cách chị ấy hồng lên đôi má, tôi biết, chị ấy đang tan chảy.

"Cái gì mà .. em chứ .. Hừ!" Thái độ chị lúng túng, ánh mắt ngại ngùng liền đảo sang chổ khác "Không được gọi em, không lễ phép gì cả."

Má chị đỏ lên, tôi cười cười, nhìn cặp má hây hây hồng đó hôn nhẹ một cái.

"Cũng được, vậy chị đồng ý hay không đồng ý?"

"Son Seungwan, đừng có hôn chị, Wannie đừng tưở-uhmmmmmm..."

Muộn rồi, tôi đã hôn rồi. Mắt tôi nhắm lại, ngọt ngào chìm đắm vào nụ hôn tưởng chừng như rất lâu mới được gặp lại này. Tiếng nói của chị vọng vào cổ họng tôi, dường như chị đang rủa xả tôi nhưng tôi không quan tâm, chỉ lo mê say với nụ hôn của chính mình, đem nó đùa giỡn với đôi môi của chị. Dùng răng cắn nhẹ vào bờ môi, tay còn vòng qua, nối lại sự gần gũi, nghe văng vẳng cổ họng chị gầm gừ loại thanh âm ham muốn tôi đã từng nghe ở tuổi mười bảy.

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene