40. Con rể Son
Nước mắt không biết đã đổ nhiều như thế nào từ lúc tôi nghe hết câu chuyện. Xấu hổ cúi đầu đau đớn, tôi thực sự không biết mình có xứng đáng nhận được phần tình cảm này của chị hay không sau khi ba của chị đã kể cho tôi nghe hết mọi chuyện. Thì ra, chị đã đánh đổi vì tôi nhiều như thế. Bỏ giấc mơ bác sĩ, học làm kinh doanh, vì tôi mà cố gắng mọi thứ, còn tôi thì buông thả bản thân, tự phó thác mình cho dòng chảy của sự trôi đến đâu thì đến trong khi chị thì cố lội ngược dòng, lội ngược mọi thứ để yêu tôi.
Tình yêu này, quá cao thượng.
Một bàn tay đặt lên vai tôi, kéo tôi đứng dậy, không cho tôi ngập chìm trong nỗi mặc cảm lần nữa.
"Bây giờ không phải là lúc để khóc."
Ba chị nhìn vào tôi ánh mắt tin tưởng, từ mắt ông tôi nhìn ra ông đã chấp nhận mình. Tôi ngưng khóc, chờ đợi ông lấy ra một vật gì đó khi ông đút tay mình vào trong túi quần.
Một hộp hình vuông được bọc bằng nhung đỏ. Và tôi đủ lớn để biết thử mà nó đựng trong hộp kia là gì. Joohyun, cuối cùng cũng được bên chị rồi.
"Cầm lấy, và cầu hôn con bé đi. Nó đã chờ cháu sáu năm rồi."
Truyền cho tôi hộp nhung đỏ, tôi nhận lấy bằng tất cả sự chân thành mà mình có. Nó nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, vừa vặn như chị sinh ra đã là dành cho tôi vậy. Tôi ngẩng đầu, nhìn vào ông và nói.
"Cám ơn bác vì đã sinh ra Joohyun."
"Hãy gọi ta bằng ba đi con rể Son à."
"Dạ.. ba .. con biết rồi." Tôi ngượng ngùng, không quen lắm với cách gọi này nhưng tôi tin tôi sẽ quen nhanh thôi.
"Còn không đi tìm tình yêu của cháu đi. Đi ra ngoài, rẽ phải, lên sân thượng nhé. Con bé đang lo sốt vó ở trên đó vì không biết chúng tôi bày trò kiểm tra gì cho cháu đấy." Người chồng .. à không .. chú của chị lên tiếng. Tôi nhìn chú với đôi mắt xin lỗi ngập tràn, ban nãy hơi hung hăng nên có chửi nặng một câu. Sau này phải nói xin lỗi với chú mới được.
Tôi gật đầu, vội vã chạy đi mà không trả lời. Ra tới cửa thì nghe giọng ba .. vợ mình lên tiếng.
"Nhớ đừng nói chúng ta dùng súng nhé. Nó sẽ ghét ông già này cho coi."
Tôi quay lại, gật đầu đồng lõa một cách chắc chắn "Con sẽ nói hai người đánh con!"
"HAHAHAHA!" Hai người đàn ông trung niên cười lớn, nhưng tôi đã chạy đi trước khi kịp nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của hai người ấy. Theo tiếng gọi của tình yêu, bước chân tôi vội vã hơn, ra ngoài, rẽ phải, gặp ngay một cái cầu thang. Tôi nhanh chóng chạy lên, lòng mong mỏi được nhìn thấy chị. Qua hai tầng lầu thì cánh cửa sân thượng đã chào đón tôi. Đến lúc này tự nhiên thấy hồi hộp căng thẳng, không biết mình nên nói gì để khiến chị vui vẻ, để khiến cho chị cười. Vì mãi suy nghĩ nên đã đi tới cửa hồi nào không hay, chần chừ đặt tay lên, đẩy nhẹ. Cánh cửa hé mở, để lộ ra những điều kì diệu.
Nếu như chị sáu năm trước gặp tôi vào một ngày đầu nắng thì ngày hôm nay, khi chân chính hai chúng tôi gặp lại nhau thì tôi đã thấy chị đứng dưới một bầu trời đêm đen đầy sao và có gió nhẹ. Làm lọn tóc đỏ của chị khẽ khàng bay lên, chị đứng xoay lưng về phía tôi, trông chị rất cô đơn và buồn bã.
Nhưng là ngày, hay là đêm. Thì trong tim tôi, chị vẫn như vậy ở một ví trí cũ, là người mà tôi vĩnh viễn yêu nhất không thay lòng. Bước chân chậm chạp đi tới, như sợ phá vỡ khung cảnh sự yên tĩnh giống như đang ở thiên đường kia, sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh. Đột nhiên, giọng chị lại truyền tới làm tôi giật mình.
"Nghe chị nói chuyện này đã."
Không cần quay lưng, chị vẫn biết tôi đã đi đến bên cạnh chị. Joohyun, tình yêu của chị rốt cuộc có bao nhiêu to lớn?
"Wannie. Chị sẽ kể cho em nghe một câu chuyện. Lúc xưa, có một người con gái rất yêu thương người con gái khác. Yêu đến mức đánh đổi cả ước mơ của mình, yêu đến mức cho đi không cần nhận lại, yên đến mức đến lúc biết mình bị phản bội những vẫn tình nguyện tin rằng người mình yêu không bao giờ biết đến hai từ thay lòng. Đến cuối cùng, ông trời vẫn có mắt, chứng minh rằng những gì người con gái kia suy nghĩ và tin tưởng là đúng. Người nàng yêu vẫn chưa bao giờ thay lòng ,vẫn chờ đợi nàng, vẫn nhìn ra được nàng cho dù nàng đã cố tình thay đổi cho khác xưa... " Chị xoay người, trên gương mặt hai hàng nước mắt thật dài đua nhau chảy, nói khẽ với tôi "Đó là câu chuyện của Bae Joohyun. Son Seungwan, để em chờ lâu rồi. Chị đã về, chị thật sự rất nhớ Wannie, chúng ta đã lâu quá không gặp nhau rồi. Lại đây và ôm chị đi.."
Chị dang hai tay, rộng thật rộng, to thật to với gương mặt chỉ toàn nước mắt nhưng tôi biết. Hạnh phúc đã đến và bao lấy hai chúng tôi rồi. Chúng tôi ôm chặt nhau, chặt thật chặt. Đêm đen chứng kiến sự tương phùng kì diệu này, rất hân hoan cho đổ một dàn mưa sao băng xuống bầu trời. Tôi ôm chị trong vòng tay mình, xoay rất nhiều vòng, không kiềm được sự phấn khích la lớn.
"VỀ RỒI!! CHỊ VỀ RỒI. WANNIE ĐÃ CHỜ CHỊ RẤT LÂU! CHỊ JOOHYUN RỐT CUỘC CŨNG VỀ RỒI! CHỊ SẼ KHÔNG ĐI NỮA CHỨ?"
"OKAYYYYYY! CHỊ SẼ KHÔNG ĐI NỮA, CHỊ SẼ Ở BÊN CẠNH WANNIE SUỐT ĐỜI!!!"
"CHỊ PHẢI NHỚ NHỮNG GÌ CHỊ NÓI ĐÓ NHA!" Tôi xoay nhanh hơn, có cảm giác như chân mình sẽ nhũn ra và gãy đi nhưng tôi lại chẳng quan tâm. Chị trong vòng tay tôi, quá chân thực khiến tôi chỉ biết nhìn và cảm nhận mỗi chị, chẳng thiết để tâm cho mọi thứ xung quanh. Chị cứ ở trong vòng tay tôi mãi như vậy đi, tôi rất thích.
"Chóng mặt!! Chóng mặt! Mau, thả chị xuống!"
Nghe chị than chóng mặt nên tôi liền buông chị xuống rồi xem xét trạng thái tinh thần của chị, lo lắng hỏi.
"Còn chóng mặt không?"
"Dữ dằn quá, lần sau đừng phấn khích quá nhé." Chị đặt tay lên ngực, thở nhẹ mấy hơi rồi ngẩng đầu nở nụ cười rất tươi, mắng yêu một câu.
"Xin lỗi, tại Wannie vui quá." Tôi gãi đầu, bối rối.
Chị không nói gì mà chỉ nhìn tôi với một đôi mắt lóe sáng, bỗng không gian trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều phần khi chị lấy tay tôi đang gãi trên đầu, cùng với tay tôi còn lại của tôi, đan với tay chị rồi chị cúi thấp đầu một chút để môi chúng tôi từ từ chạm nhau.
"Wannie, chị yêu em."
Tôi bủn rủn cả người trước tình cảm của chị. Đã được nghe qua tình cảm của chị rất to lớn, còn được cảm nhận rất rõ ràng nhưng lúc nào chị cũng làm tôi phải ngạc nhiên với phần tình cảm của chị. Sao băng trên trời đang chạy ngược xuôi, biểu thị cho những điều may mắn. Môi chị đang chạm môi tôi, dưới những điều đẹp đẽ và kì diệu như vậy thì thật ngu ngốc để không làm những điều này.
Tôi vội rời đôi môi của chị, làm cho chị thấy phiền lòng bĩu môi đôi chút nhưng tôi tin, chỉ cần tiếp theo khi chị nhìn thấy những gì tôi làm thì chị sẽ cười liền cho xem.
Quỳ xuống, lấy hộp ra và mở nó. Chiếc nhẫn kim cương sáng lóa làm tôi choáng ngợp, nhưng cái chính là tôi hi vọng nó đủ để làm chị choáng ngợp, đủ làm chị choáng váng với tình yêu của tôi.
"Joohyun lấy Wannie nhé?"
Chiếc nhẫn lấp lánh vẻ xinh đẹp rạng rỡ mà bất cứ ai nhìn vào cũng động lòng. Tôi quỳ xuống, nâng nó lên trước mặt người phụ nữ đầu tiên và cũng là người cuối cùng của cuộc đời mình. Chiếc nhẫn này sẽ càng xinh đẹp hơn nữa nếu nó được vinh hạnh đeo vào ngón tay của chị, chứng minh chị đã thuộc về tôi, toàn bộ.
"Joohyun lấy Wannie nhé?"
Tôi nói với tông giọng run rẩy, không giấu được vẻ hồi hộp cùng lo lắng. Cái lạnh về đêm làm tôi rùng mình, run rẩy hộp nhẫn trên tay, có lẽ vì lạnh, hoặc có lẽ vì đôi mắt chăm chú của chị đang nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn chị, tràn ngập trong ánh mắt chị là một màu đen thẳm. Vẻ xinh đẹp cùng hạnh phúc vì tình yêu lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là gương mặt rất nghiêm túc cùng với một đôi môi đang nhếch lên thành hình nụ cười mà tôi cho rằng, nó đại diện cho sự từ chối.
"Chị nghĩ.." Chị lấp lửng, sự lấp lửng này như hành hạ tôi "Câu trả lời của mình là không."
Tôi không nghĩ mình đã làm gì sai, cũng không nghĩ mình chứng minh chưa đủ. Sợ hãi đứng nhanh dậy, chạy theo chị khi chị quay lưng đi từ tốn tới lan can của sân thượng.
"Tại sao chị lại từ chối Wannie chứ, chẳng phải ba chị bảo rằng chị đã chờ đợi Wannie sáu năm sao?"
Tôi hỏi lúc cả hai đang đứng ngay cạnh lan can của sân thượng. Vì đứng như vậy, ánh sáng của những bóng đèn màu trắng hình tròn ở dưới tất cả đều hắt lên khuôn mặt chị, tạo ra một gương mặt khó nắm bắt được những cảm xúc bên trong.
"Từ bao giờ Wannie nghe lời ba chị vậy? Wannie chưa từng nghe câu này sao, nếu Wannie bước ra ngoài làm ăn thì người không nên tin nhất chính là thương nhân. Những người này miệng lưỡi rất giảo hoạt."
"Vậy chị cũng không phải là thương nhân sao Bae Tổng? Thôi mà, đừng đùa với Wannie nữa. Wannie rất thật lòng." Tôi nói, đặt tay của mình lên tay chị rồi ôm lấy nó khi nhìn thấy tay chị cô đơn nắm vào lan can lạnh lẽo.
"Nghe qua Wannie cầu hôn chị cứ như là do ba chị bảo thì Wannie sẽ làm vậy, Wannie nghe lời ba chị như vậy thì tại sao không cầu hôn ông ấy đi?"
Chị chớp mắt nhìn tôi vô cùng tự nhiên. Thái độ giống như hoàn toàn xem câu kinh khủng mà chị vừa nói là một câu rất bình thường khiến cho tôi nghe xong mà xém nữa lộn cổ té xuống sân thượng.
"Joohyun unnie, đừng giỡn nữa. Chị biết là Wannie chỉ muốn lấy một mình chị thôi mà."
"Nhưng chị vẫn còn chưa muốn lấy Wannie, Wannie dựa vào đâu mà nghĩ rằng khi Wannie cầu hôn thì chị sẽ đồng ý?" Chị hỏi, rút tay của chị ra khỏi tay tôi, làm tôi rơi trong sự choáng váng, rớt sâu vào hố sâu mang tên hụt hẫng. Chị càng lớn, càng khó nắm bắt. Nếu năm xưa chỉ cần tôi nói tôi cần chị, tôi nhớ chị thì chị sẽ như vậy ở bên và chiều chuộng tôi. Còn bây giờ thì như một cái hồ sâu không thấy đáy, càng muốn nhìn thì đáp chị chỉ là ánh trăng trên mặt nước mà thôi. Rất mơ hồ, không thể nhìn ra được là chị đang muốn cái gì.
"Wannie không có cái gì cả. Wannie không giàu như chị, không học hành giỏi giang, cũng không được nhiều người yêu mến như chị. Thứ mà Wannie có chính là không có gì cả."
Tôi chán nản, đóng hộp nhẫn lại rồi thất vọng ném vào trong túi quần của mình. Xoay người dựa vào lan can, buồn bã xoay đầu về hướng ngược lại, nhìn xa xăm không muốn quay đầu nhìn vào người phụ nữ đang làm mình đau lòng nhất. Thứ chị muốn là gì? Là tình cảm của tôi phải không? Vậy tôi còn thiếu cái gì ư?
"Wannie chỉ có tình yêu mà thôi, đó là thứ đáng giá nhất của Wannie."
"Tình yêu không làm chúng ta no đâu, nó không đẻ ra tiền, cũng không phải là thứ ăn được, càng không phải là cơm trong chén."
"Vậy chị có hạnh phúc, sau sáu năm với cái gia tài kếch xù như vậy, bao nhiêu nhỉ, sáu ba một chín phẩy tám tỉ? Đủ đè chết chị luôn đấy." Tôi nhếch mép, cười khinh khỉnh chính mình. Từ trên xuống dưới, Son Seungwan tôi chính là không đủ điều kiện để thích hợp với chị.
Tôi cứ tưởng là chị nói gì tiếp theo sau câu kích động của tôi nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Tôi tò mò quay đầu, thấy chị vẫn như vậy đứng bên cạnh và tựa người vào lan can như tôi và nhìn tôi, kiểu nhìn như là rất say đắm, giống như là trong mắt chị chỉ có mình tôi. Khóe môi còn để lộ ra nụ cười nửa miệng. Phụ nữ, càng là phụ nữ đẹp, khi nhếch môi sẽ tạo thành tư vị khác lạ, khiến đối phương nhìn vào chỉ muốn ăn sống cặp môi đó.
"Cười gì chứ? Wannie thấy chả có gì đáng cười cả."
"Vui mà."
"Vui cái gì, Wannie đã bị từ chối, Wannie chẳng thấy vui gì cả." Tôi nói lẫy, khịt mũi. Tự cảm thấy bản thân mình thật giống trẻ con khi hành xử như vậy. Có ai như chị không chứ, cảm thấy vui trước nỗi buồn của người khác.
"Wannie vẫn ngốc như xưa nhỉ, khích tướng một chút liền giận. Wannie biết vì sao chị từ chối không?"
"Chắc là tại Wannie không đủ xứng.."
"Sai rồi, Wannie nghĩ chị coi trọng bên ngoài vậy sao. Tiền của chị quá nhiều rồi, thêm nữa cũng chẳng được gì đâu."
Người con gái này thật tự tin. Nhưng chị tự tin đúng chỗ rồi. Tôi yêu điều này của chị, vô cùng.
...........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro