34. Chào mừng chị trở về nhà
Đoạn đường chạy sao càng lúc càng dài giống như đang tra tấn chị và tôi. Tôi len lén nhìn chị qua khóe mắt, chị trông vẫn bình tĩnh làm sao. Joohyun, rốt cuộc chị định che giấu Wannie đến khi nào?
Băng qua đoạn đường đêm đen đầy u tối và rậm rạp rừng cây thì rốt cuộc chúng tôi cũng đã đến nơi. Phía dưới chân núi, ngôi nhà kho cũ vẫn nằm đó và thổn thức đợi người xưa quay về. Nay người đã về, nhưng tình cảnh đã khác. Tôi thở dài một cách chậm rãi, tuy lòng nói sẽ tự tay tìm ra lý do nhưng vẫn không tránh khỏi sự tủi thân của tình yêu này. Tại vì sao Joohyun lại đối xử với tôi như vậy?
"Đây là đâu vậy Wannie?"
Vẫn ngây thơ hỏi tôi một câu, nhưng chỉ có tôi biết lời nói đó có mức độ sát thương cao đến mức nào. Nắm chặt tay chị, chật thật chặt. Đến bước này rồi, tự tay tôi sẽ hạ xuống màn kịch của chị.
"Đây là một nơi rất quan trọng của Wannie."
"Nơi quan trọng?" Giọng chị bị gió biển lấn áp nhưng nơi đây chỉ có hai chúng tôi. Tác động của ngoại cảnh dường như đã bị xem thành vô hình. Chúng tôi đứng đơn độc có nhau trên chân núi, sát nhà kho cũ năm ấy đã bị sự tàn phá vô cùng thời gian.
"Đúng, là nơi quan trọng, là nơi mang tên mối tình đầu của Wannie."
Chị rục rịch bàn tay chị trong tay tôi. Joohyun, đi theo Wannie, Wannie sẽ cho chị thấy trái tim của chính mình. Tôi nhìn vào bàn tay chị.
Tôi vờ như không biết, dại khờ nắm lấy tay chị, ôm chị vào lòng rồi mím chặt môi sau cái ôm ấm áp này, nói khẽ.
"Wannie muốn dẫn chị tới đây để cho chị biết, chị đối với Wannie rất quan trọng, quan trọng như mối tình đầu của Wannie vậy. Tình đầu là mở đầu cho mọi loại cảm xúc rất dại khờ và ngây ngốc. Còn tình tiếp theo của Wannie, là chị, và có lẽ cũng là tình cuối, đóng lại tất cả mọi loại cảm xúc nếu như mối tình này kết thúc đi. Mà Wannie thì không hề muốn tình yêu của chúng ta kết thúc. Wannie hứa sẽ ở bên chị, sẽ ăn hết đồ ăn mà chị nấu cho dù có dở hay có cháy khét, sẽ cùng chị coi nhiều bộ phim người lớn cho dù nó khiến Wannie sống dở chết dở, sẽ làm bờ vai của chị để chị tựa vào mỗi khi mệt mỏi, sẽ là đôi chân của chị dìu dắt chị đi bất cứ nơi đâu mà chị muốn. Irene, Wannie yêu chị. Hãy nhớ cho thật kĩ điều này. Đêm nay trăng rất sáng, tại Cheongju này, Son Seungwan nói yêu chị, là một lời duy nhất và tuyệt đối không thay lòng."
Tỏ tình thật hạnh phúc, nhưng không hiểu sao lòng tôi lại thấy đau nhói vô cùng, có lẽ tôi mơ hồ hiểu rằng, chị giấu kín thân phận là có lý do. Và khi tôi vạch trần nó thì tôi và chị có lẽ sẽ chẳng còn có thể chung đường được nữa. Nhưng chung hay không, tôi hiểu rõ là được rồi. Trong lòng chị có tôi, trong lòng tôi cũng chỉ có chị. Vậy là đủ. Yêu thương không nhất thiết phải sống chung với nhau dưới một mái nhà mà có khi chỉ là bình yên ở hai nơi khác nhau nhưng trái tim vẫn nghĩ và nhớ về nhau. Vậy, chắc là đủ rồi phải không Joohyun?
Tôi siết chặt chị trong vòng tay mình, nghe đau nhói nơi trái tim không thể đong đếm được. Biển ngoài kia vẫn vỗ đập mạnh vào bãi cát vô cùng giống như đang thay tôi biểu lộ cảm xúc tận sâu trong đáy lòng mình. Bàn tay chị vẫn đặt khẽ lên lưng tôi, xoa nhẹ. Joohyun vẫn thật biết cách an ủi đứa trẻ hay mang trong lòng nhiều nỗi bất an này.
Buông nhau khỏi cái ôm, tôi quay người đi, tập cho mình cách che giấu nước mắt hoàn hảo nhất. Nhưng, chị có tôi trong lòng, làm sao không thể hiểu những gì tôi đang cất giấu?
"Tối nay Wannie thật lạ, nói cho chị nghe, Wannie đang suy nghĩ điều gì?"
Chị xoay người tôi lại, rất nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của tôi. Màu đỏ tơ của sự xúc động vấn vương trên đôi mắt đã báo hại tôi, tố cáo về những giọt nước mắt của tôi cho chị biết. Tay chị ủ ấp lên đôi má lạnh lẽo vương mùi gió biển của tôi, đầu mũi, đụng nhẹ vào đầu mũi.
"Xin Wannie đấy, đừng để chị thấy Wannie phải khóc." Chị run run mi mắt lúc chạm trán chị vào trán tôi, hơi thở cũng hòa theo đôi mắt, run rẩy.
Có lẽ hai chúng tôi đến bây giờ đã biết, là khi chúng tôi nhận ra nhau thì cũng chính là lúc mọi thứ kết thúc nên mới đau khổ trong vòng tay nhau như vậy.
"Wannie sẽ không khóc. Đi nào, Wannie sẽ cho chị thấy điều xinh đẹp nhất trong tất cả những điều xinh đẹp."
Tôi nở một nụ cười thật tươi, nhưng thật buồn. Dưới ánh trăng tròn vằng vặc trên đầu hai chúng tôi, tôi đi ra sau người chị, dùng hai tay đặt lên vai chị, đẩy chị tới căn nhà tình yêu đầu tiên của chúng tôi. Từng bước, từng bước thật chậm đi tới. Tôi dường như đã được nghe thấy được tiếng hò reo của hai đứa trẻ ngay tại đây vào nhiều năm về trước.
"WANNIE! ĐỨNG LẠI!!!!!"
"JOOHYUN UNNIEEEEEE, WANNIE ĐÂY NÀY ĐÂY NÀY! BẮT WANNIE ĐI!!!"
Nụ cười hiện hữu trên môi, đôi mắt đỏ hoe khi nhìn vào những thước phim kỉ niệm tình đầu tự mình hoang tưởng. Nhưng rồi một cơn sóng vỗ thật to, vỗ vào bờ. Xé toạc toàn bộ những gì ngọt ngào trong khoảnh khắc nhất thời. Ngay lúc đó, tôi đã lường trước được, khi thân phận chị bại lộ, khi cánh cửa kia mở ra, chúng tôi sẽ mãi mãi chẳng được ở bên nhau nữa.
Đã đặt chân cùng nhau lên bậc cầu thang mục nát là giống như đi vào chỗ lối đi không có kết cục tốt đẹp. Khéo léo né những thanh gỗ mục để không làm chúng bị gãy đi. Đứng trước cửa, tôi đặt tay lên cánh cửa đã bị gãy một nửa, đẩy nhẹ, bụi bám xung quanh cánh cửa ngay lập tức động đậy bay lên, hắt vào mặt chúng tôi.
"Để Wannie vào trước."
Tôi đi vào trong, quờ quạng đôi tay để xác định rõ ràng hướng nhìn. Bên trong, tối đen như mực, tôi đặt tay lên bức tường được làm bằng gỗ bên cạnh, mong muốn tìm thấy được công tắc đèn. Hi vọng mọi thứ vẫn còn được hoạt động tốt.
"Tạch."
Đèn sáng, khung cảnh ngay lập tức được chiếu rọi. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh rồi lách người sang một bên và nhường chị lối vào.
Joohyun, chào mừng chị về nhà.
Căn nhà đã quá cũ, hơn nữa lại còn ở cạnh bờ biển. Qua một thời gian, bị gió biển mặn mà bào mòn tàn phá, bị thời gian vô tình đánh ngã, từ một căn nhà gỗ cứng cáp mạnh khỏe và đáng yêu nay đã bị biến thành xơ xác. Những thanh gỗ đã bị nước mưa ẩm ướt biến thành mục nát, dễ gãy. Trong căn nhà, mạng nhện bám đầy. Bàn ghế thì cái ngã, cái nghiêng. Và chiếc giường nệm kia, nơi tình yêu của chúng tôi thăng hoa đã chỉ còn là một đống trắng đen khó định hình vì bị chuột cắn nát.
Nhìn nó như vậy, xót xa như chính tình yêu mình bị đâm lủng.
Chầm chậm đi vào nhà rồi đứng giữa căn nhà gỗ đơn điệu. Chị vẫn giống như cách mà sáu năm trước chị bước vào đây. Rất yên tĩnh đứng ngắm nhìn mọi thứ, tựa như chị dùng cả tâm hồn lẫn trái tim cảm nhận nó. Tôi lúc ấy chỉ là một đứa con nít, không hiểu rõ những gì chị đang biểu lộ ra ngoài lúc đó nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi đang cảm nhận được một điều rằng chị đang xúc động. Điều đó được biểu lộ qua đôi vai run lên từng lần khắc khoải hoài niệm, cho dù, chị đang cố che giấu nó.
Rung động vẫn còn nguyên vẹn đến thế, vậy tại sao lại dối tôi dối cả lòng mình? Yêu nhau nhiều vậy thì tại sao lại không nắm lấy tay tôi ngay lúc gặp nhau vào sáng hôm đó?
Đôi vai chị càng lúc càng run, so với ban đầu chính là run rẩy rất dữ dội. Tôi vốn định đến an ủi nhưng khi bắt gặp những gì chị đang nhìn thì ngay cả bản thân tôi cũng đứng chôn chân tại chỗ, ngây ngốc đau khổ nhìn vào thứ mà đích thân tôi vẽ nên.
"Wannie thích chơi game Mario. Wannie là Mario nhé, và Wannie sẽ đạp mấy con nấm chết queo luôn rồi đi cứu Công chúa."
"Vậy chị sẽ là công chúa."
"Không công chúa nào xấu như chị cả. Chị làm nấm nhé?"
"SON SEUNGWAN!"
"Hahahaha."
Nước mắt chào đón kỉ niệm ùa về. Bức vẽ Mario và Nấm trên nhiều thanh gỗ cộng lại đã phai mờ dần đi hết, chỉ để lại xác xơ vài nét vỡ nguệch ngoạc trông rất khó định hình nhưng màu xanh của chiếc áo mà Mario mặc, cùng màu hồng của cây nấm thì vẫn còn rất rõ ràng.
Giống như tình yêu của chúng ta phải không?
Tôi nhìn vào tấm lưng chị, đợi chị quay lại nói với tôi những điều mà tôi muốn nghe nhưng chị vẫn chỉ đứng im tại chỗ, chọn loại im lặng lưng đối lưng mà run rẩy, che giấu nước mắt của chị cho dù chị có hẳn một bờ vai tựa vào. Vì sao lại như vậy, chúng tôi có thể thay đổi loại nghịch cảnh đau khổ này mà, phải không? Đừng hành hạ nhau nữa.
Tôi đi đến bên cạnh chị, từng bước rất chậm chạp bởi tôi sợ rằng, sợ rằng ngay cả tôi cũng không phải là người chị cần ngay lúc này.
Tay đặt lên vai chị, đẩy chị đến phía trước và tôi cùng theo. Đến trước bức hình kia, hai bàn tay chúng tôi đan chặt nhau, ghì chặt như sợ mất nhau, cùng nhau đặt lên bức hình với tiếng khóc của chị đã không kiềm được, thoát ra ngoài, đâm vào tim tôi từng đoạn thanh âm đau nhói.
Xin đừng khóc nữa....
Trải dài mười ngón tay của hai bàn tay phải, mười ngón tay của hai bàn tay trái đặt lên trên tấm hình. Di chuyển trên đó, rất chậm chạp. Những mảnh gỗ xơ xác nhiều bụi, những nét vẽ chỉ còn lại sự mờ ảo, tình yêu cũng chỉ còn là những thứ mờ nhạt còn đọng lại trên bức tường này. Tôi nghe thanh âm chị nức nở càng lúc càng nhiều hơn và tôi thì cũng đã làm ướt vai áo của chị từ lúc nào.
"Đây là thứ Wannie muốn cho chị xem ... là ... trái tim của Wannie." Tôi lạc giọng trên vai chị, nói không trọn chữ khi nỗi đau đã lấn áp gần như là toàn bộ. Đây là trái tim của Wannie, chỉ vì một mình chị mà đập vồn vã.
Nhưng tiếng khóc của chị là thứ mà tôi không bao giờ muốn nghe, cho dù tôi đang cho chị chạm vào trái tim của chính mình. Thu vội tay về với tay của mình bao phủ lấy tay chị, tôi vòng đôi tay của chúng tôi quanh thân thể của nhau rồi tựa cằm lên vai chị, khẽ nói như một đứa trẻ ngốc.
"Joohyun unnie, chào mừng chị trở về nhà."
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro