29. Diễn cùng chị
Vậy thì, xem như không biết. Cứ nhắm mắt cùng chị đóng màn kịch không hồi kết tốt đẹp này đi. Nhưng có một điều tôi vẫn đang chờ đợi một điều trong cái kết không hề có sự đoàn tụ vui vẻ này.
Tôi chờ ngày chị đứng trước mặt tôi. Nói vui vẻ rằng "Nhóc con, chị về rồi. Chị rất nhớ Wannie, chúng ta đã không gặp nhau quá lâu rồi."
Tôi không biết khi đó là khi nào.
Tôi cũng không biết khi nào tôi sẽ được nghe chị nói yêu tôi lần nữa.
Tôi cứ như vậy, đem suy nghĩ của mình, đau khổ ngủ thiếp đi trong vòng tay của chị.
Chị bao giờ sẽ biết được sự thật là tôi đã biết chị là ai rồi nhỉ?
Tôi chẳng biết, mọi thứ rất mơ hồ. Kể cả chị đang nằm trong vòng tay tôi cũng mơ hồ không kém khi chị giấu tôi sự thật về chị.
Chúng tôi sẽ có hạnh phúc chứ? Đến bây giờ tôi mới thật sự hoài nghi với những lời mà mình đã nói ra. Cảm thấy hai từ hạnh phúc sao thật mỏng manh đối với hai chúng tôi. Một mối quan hệ tội lỗi đáng bị lên án và đang diễn ra trong sự lén lút mà đòi hỏi sự hạnh phúc sao?
Khó lắm.
.....
Nhẹ nhàng kéo hộc bàn, mở ra những kỉ niệm đã đóng bụi từ lâu. Tôi chạm vào sợi dây chuyền, bỗng nhiên khóe miệng cong thành một nụ cười nhẹ.
Cứ nghĩ rằng sẽ mãi mãi cất giấu thật sâu vào trái tim, không ai ngờ rằng có một ngày tự tay tôi lại mở nó ra một lần nữa và đeo vào cổ mình. Mặt ổ khóa sáng lấp lánh trên cổ trần như minh chứng cho sự hồi sinh. Tôi nhìn mình trong gương, đây mới chính xác là tôi, một Son Seungwan tươi trẻ và có ích cho cuộc đời này phải không?
Người thương đã quay về. Kỉ vật tình yêu cũng nên được đeo lại. Mặc kệ chị có hay không muốn công khai thân phận thì tôi cũng vẫn như vậy, vẫn đeo cho chị thấy rằng tôi vẫn yêu chị, mãi cho đến suốt cuộc đời. Tựa như vật quý giá nằm trong ổ khóa này, nếu không có chìa khóa của chị mở ra thì nó sẽ mãi mãi nằm nơi đó, sẽ không bị mất đi.
Tình yêu của tôi cũng vậy. Nhưng chìa khóa thì chị chắc vẫn còn giữ chứ?
"Wannie ah~ Nhanh lên nào!"
Tiếng chị từ ngoài vọng vào chạy đến bên cửa sổ, tôi mỉm cười trong gương, quay đầu hét lớn.
"Wannie xuống ngay đây!"
Nhìn mình một lần nữa trong gương để chắc chắc về phần ngoại hình, đủ sức mạnh để làm chị rung động. Tôi đội lên đầu một cái mũ lưỡi trai rồi cầm balo đeo lên vai, chạy xuống dưới nhà, ôm mẹ một cái khi bà đang khom người lau chiếc bàn ở phòng khách.
"Con đi chơi nhé mẹ. Hai ngày nữa gặp lại."
"Đi vui vẻ nhé, đừng có mà gây sự làm phiền Irene đấy."
Mẹ dặn dò, trên mặt hiện lên nhiều nếp nhăn do bà đang nhăn lại. Tôi gật đầu chắc chắn, không quên hôn lên trán bà một cái vì những điều tươi đẹp mà bà đã mang đến cho cuộc đời mình.
"Cám ơn mẹ đã sinh con ra nhé."
Trong tiếng cười rộn rã, tôi vội vàng chạy đi mà không nghe thấy tiếng bà nói khẽ đằng sau.
"Con bé này hôm nay làm sao thế nhỉ?"
Ánh nắng chào đón tinh thần phấn chấn cực kì của tôi. Tôi lấp ló sau những gốc cây cổ thụ to to mọc trước nhà, ánh mắt hướng đến chiếc xe oto quen thuộc tìm kiếm bóng hình mà tôi yêu thương nhất.
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè này, lại một lần nữa, tôi đã gặp chị, vẹn nguyên như cách mà sáu năm trước chị gặp tôi. Nhưng bây giờ chị đã xinh đẹp hơn lắm rồi, thân thể cũng đã cao hơn, sáu năm trước chị cao hơn tôi, sáu năm sau chị vẫn cao hơn tôi. Hơn nữa, còn ốm hơn xưa rất nhiều, tóc lại nhuộm màu đỏ hèn gì lại làm tôi nhận chẳng ra. Tôi tự cốc đầu mình một cái rồi tiếp tục nhìn chị loay hoay đem đồ chất vào cốp xe.
Chị thật là xinh đẹp. Tôi cảm thán một câu trong khi bản thân mình đang rón rén lại gần chiếc xe, ánh mắt đặt trên khuôn mặt xinh đẹp đang nghiêm túc làm việc kia. Tôi còn cố ý cúi người thật thấp không cho chị thấy tôi. Gần tới cốp xe, tôi đột nhiên đứng thẳng người lên, hét lớn.
"IRENE UNNIE!"
Và chị đã bất ngờ trên độ cao bảy cm của đôi giày cao gót đang được chị mang. Chị ngã ra sau, nhưng rất may mắn bởi tôi đã kịp ôm chị lại, không cho chị ngã xuống đất, vô tình dây chuyền chạy ngược về phía trước, hiện diện ngay trước mặt chị rồi đánh đu theo làn gió.
Chị nhìn vào nó, không giấu được sự ngạc nhiên. Tôi âm thầm mỉm cười, thì ra tôi cũng đã biết chị đêm đó vì sao lại tức giận khi nhìn thấy vùng cổ trần của tôi rồi. Chị tưởng tôi vứt đi, nhưng sai rồi, tôi chỉ đem cất nó mà thôi. Bây giờ chị về rồi thì tôi sẽ đeo nó lại, chắc hẳn chị rất bất ngờ với nó đây.
Đỡ chị đứng dậy, tôi buông tay khỏi eo của chị rồi sửa lại cái mũ lưỡi trai, tỏ vẻ hối lỗi nói.
"Xin lỗi, Wannie chỉ muốn đùa một chút thôi. Không làm chị giật mình nhiều đó chứ?"
Chị không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào dây chuyền của tôi. Tôi giả bộ nhìn xuống rồi cầm lên, đưa nó cho chị, vẫy vẫy cái ổ khóa.
"Nhìn đẹp không chị?"
Mặt chị thoáng đỏ. Tôi thích nhìn chị đỏ mặt vì tôi.
"Uhm.. nhìn đẹp đấy. Wannie lấy nó ở đâu vậy? Trước đây chị chưa thấy Wannie đeo bao giờ?"
Lại nói dối rồi, chính tay chị đeo cho Wannie mà còn giả bộ không biết gì ư? Thì ra, cảm giác bắt thóp người khác lại hay ho đến như vậy. Hèn gì chị hay nhìn tôi cười nhếch mép vào những lúc tôi không hiểu chị đang nói gì. Cảm giác tốt đến vậy sao? Vậy thì tôi phải một lần được trải qua mới được.
"Đây là sợi dây rất quan trọng với Wannie. Wannie trước đây không đeo nó là vì Wannie cảm thấy thời điểm chưa thích hợp, nhưng giờ thì thích hợp rồi. Wannie sau này sẽ đeo nó mỗi ngày."
Lông mày của chị liền nhăn lại, ahaha, chắc chắn là không hiểu tôi đang nói cái gì đó. Một người phụ nữ thông mình và xinh đẹp trong giây phút trở nên ngây ngốc vì một điều gì đó, khoảnh khắc như vậy, trông rất đáng yêu và gần gũi.
"Ý Wannie là sao? Vì sao lại thích hợp và vì sao lại không? Mà, người quan trọng mà Wannie đang nói là ai?"
Là chị chứ là ai. Joohyun thật là đóng kịch dở quá đi. Tôi nhếch môi, đi ra sau lưng chị rồi đi vòng qua bên kia, kéo ngược quai mũ ra sau đầu nhìn rất giống một cu cậu, khoanh tay nói.
"Thì cảm thấy không thích hợp thì là không thích hợp thôi. Còn về người quan trọng thì Wannie sẽ không nói đâu. Nhưng chị đừng ghen nhé, vì chị cũng quan trọng y như người đó trong tim Wannie vậy."
Đùa giỡn với Joohyun thật là thú vị quá đi mất. Chị đang có dấu hiệu xoắn não rồi kìa. Tôi cười thầm trong lòng rồi mở cửa chui tọt vào xe, ré lên rất to sau khi đã ổn định chổ ngồi trong ấy.
"Chị còn chưa muốn đi sao? Cheongju buổi sáng biển thật sự rất đẹp đấy, Wannie không muốn chị bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp vậy đâu."
Tôi nhìn thấy chị cười khẩy qua kính chiếu hậu, tay đóng lại cốp xe rồi đi tới. Tôi mở của xe dùm chị, đợi chờ chị lên xe. Chị leo lên, gọn gàng ngồi vào vị trí rồi đóng cửa lại. Đến lúc này tôi mới nhoài người sang phía ghế của chị, giúp chị cài lại dây an toàn.
"Irene. Sau này mỗi lần đi đâu, Wannie cũng sẽ giúp chị cài dây an toàn nhé. Bởi Wannie muốn làm mọi việc cho chị, kể cả những việc nhỏ nhặt nhất."
Tôi vừa làm, vừa nói, nó không phải là những lời nói hoa mỹ mà chính là những lời xuất phát từ chân tâm. Cách xa nhau sáu năm, tôi căn bản đã mất đi quyền chăm sóc người yêu từ những việc cơ bản nhất. Nhưng bây giờ gặp lại rồi, tôi sẽ tranh thủ khoảng thời gian mà không biết khi nào chấm dứt này, quan tâm yêu thương chị từ những việc nhỏ nhặt nhất. Có vậy, tôi mới cảm thấy hạnh phúc đang thật sự đang được tồn tại trong tim tôi.
Bởi chỉ có một người để yêu trên thế gian. Nên từ bây giờ mọi việc tôi làm đều là dành cho chị, chỉ có một mình chị.
Chị không kìm được sự ngạc nhiên trên gương mặt của chị khi nhìn vào những gì tôi đang làm. Tôi nghĩ, chị đã ngờ ngợ đoán ra điều gì đấy nhưng chỉ chừng nào chị tự tay hạ xuống màn kịch này thì tôi mới mở lời thật lòng cùng chị.
"Wannie vừa làm một việc rất cảm động đấy. Wannie unnie có phải hay không nên thưởng cho Wannie đi? Một cái hôn trên má chẳng hạn."
Tôi gõ gõ vào má mình, đợi chờ chị tặng quà tình yêu.
Chỉ phì cười. Rất nghe lời tiến tới hôn nhẹ lên má tôi. Cảm giác thật tươi mát, tâm trạng chị chắc hẳn cũng rất vui vẻ nhỉ?
"Bây giờ còn không ngại đòi chị trả công nữa nhỉ?"
Chiếc xe đang chạy băng băng trên đoạn đường dài không hề có lấy một bóng cây. Chị xoay đầu, bắt đầu nói chuyện với tôi sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi từ lúc đi khỏi nhà.
"Người ta sẽ không làm công mà không được trả lương đâu. Chị cũng phải trả lương thì người ta mới có động lực mà làm việc tiếp được chứ." Tôi bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng cho lắm và chị cười lớn hơn trước vẻ mặt trẻ con của tôi.
"Chị nghĩ đứa trẻ tranh thủ cơ hội như Wannie thì chắc chắn không giữ nguyên phần thưởng nhỏ nhoi như vậy đâu nhỉ, sau này chắc chắn mỗi lần giúp chị việc gì đó thì sẽ đòi phần thưởng lớn hơn cho coi." Chị giả bộ làm vẻ mặt cực kì nghiêm trọng và tôi liền hùa theo.
"Sao chị biết hay vậy. Ý định của Wannie chính là gài bẫy chị đó, sau này mà chị còn nhờ Wannie làm gì nữa hay là Wannie tự động làm cho chị thì chị vẫn phải trả lương đó nha."
"Đồ cơ hội."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro