26.
Trên bàn, đồ ăn nóng hổi bốc khói, khung cảnh này thật giống cảnh vợ nấu ăn và chồng sẽ ngồi vào bàn ăn, đập nhẹ bàn hỏi vợ ơi hôm nay có món gì nào? Nhưng thật tiếc, tôi không phải là chồng nàng. Điều này rất khôi hài phải không?
Tóc nàng lười biếng cột lên, rơi rớt vài cọng tóc phủ xuống gáy, mắt tôi đen lại khi nhìn vào chiếc gáy gợi cảm của nàng. Nàng hôm nay cũng giống như bao ngày, cũng mang váy, và tôi đoán chắc rằng nàng vẫn như cũ, không mang phụ tùng đầy đủ. Tôi cười, cố ổn định tâm tư bằng chiếc gáy gợi cảm của nàng cùng những suy nghĩ biến thái trong tôi mà bước đến ôm nàng, hai tay luồn qua chiếc eo mảnh khảnh rồi cùng nhau đặt bàn tay trước bụng nàng.
Hạnh phúc quá, nhưng cũng thật chua chát. Ôm rồi mới thấu, nàng vĩnh viễn cũng không phải là của mình khi chiếc nhẫn cưới lấp lóa sáng chói trên ngón tay áp út của nàng.
"Chị là vợ của người ta rồi .. Còn Wannie thì rất thương chị, Irene, chị nói thử xem Wannie phải làm gì tiếp theo mới đúng đây?"
Người nàng cứng như gỗ đá trong cái ôm của tôi. Tôi cười một cách đau lòng xen lẫn cảm thông, tôi hiểu những gì nàng đang cảm nhận. Chẳng người phụ nữ nào dễ chịu khi người khác vạch trần chuyện mình ngoại tình cả.
"Trông Wannie giống kẻ ngốc lắm phải không?" Tôi tiếp tục tự đày đọa mình bằng những câu nói, những suy nghĩ của chính mình. Mắt tôi không hiểu sao lại nhìn thấy được những gì mà trái tim tôi đang cảm nhận, là hình ảnh nàng và chồng nàng, cùng nhau đứng ở trong bếp và như tôi bây giờ, ôm nàng thật chặt và rất tình cảm không thua kém tôi.
Chắc chắn chồng nàng đã từng ôm nàng như vậy rồi, cũng sẽ không quên thì thầm những câu tình tứ, sau đó bữa ăn diễn ra rất vui vẻ và lãng mạn rồi kết thúc bằng một đêm..
Một đêm..
Mắt tôi đột nhiên cay xè. Sự tưởng tượng đó tuy chỉ là tưởng tượng nhưng rất là tàn khốc. Ai có thể chịu được việc người mình yêu lên giường với người khác? Không, là không một ai.
Đáng lẽ là một đêm vui không tưởng nhưng chính tôi đã biến nó thành buồn đến không thể tưởng tượng được. Tôi đau đớn trong lòng rất nhiều, cũng tự nguyện buông tay cái ôm của mình rồi xoay người định bỏ về ngay tức khắc nhưng nàng đã nắm lấy tay tôi lại và kèm theo một nụ hôn tặng ngay giữa trán.
"Hãy bảo vệ tình yêu của Wannie." Nàng mỉm cười.
"Vậy cho Wannie sức mạnh đi. Bảo vệ như thế nào đây? Khi .. Khi Wannie mới chính là người sai?"
Tôi ôm trọn má nàng bằng đôi tay gầy gò của mình, buồn không đếm được. Đêm đen giăng đầy sao trên trời nhưng mặt tôi lại giăng đầy nước mắt. Tại sao tôi lại yêu thương một người đã có chồng nhỉ? Lúc trước, tôi yêu chị nhưng lại bị gia đình ngăn cấm, bắt buộc chị phải đi du học, những tưởng yêu thương có thể có kết quả sau sáu năm nhưng rốt cuộc chị cũng lấy chồng. Nay yêu nàng, cũng là người đã có chồng. Sao tình yêu của tôi cứ nảy nở không đúng lúc và không đúng người như vậy?
"Wannie mạnh mẽ khi trước đâu rồi, đừng khóc. Đừng khóc nữa, nín đi."
Nàng dỗ, nhưng kì lạ lại làm tôi khóc nhiều hơn. Cũng chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà, cho dù tôi cứ cố tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng thật chất sự mạnh mẽ đó vốn dĩ tồn tại để che đi lớp yếu đuối mà thôi. Bóc vỏ toàn bộ lớp mạnh mẽ đó ra, sẽ lộ ra con người tôi chằng chịt vết thương của số phận, của tình yêu.
"Chị không biết cảm giác của Wannie, chị vĩnh viễn cũng không biết đâu. Chị không biết cảm giác nhìn người mình yêu lên giường với người khác, nó giống như tự moi trái tim mình ra rồi dâng cho người khác, mặc kệ người ta chà đạp ra sao thì mình vẫn dửng dưng như không có chuyện gì. Nhưng thật ra thì tâm đã chết rồi, chị có biết không?"
Đầu tôi đặt nghiêng trên vai nàng, nghe nước mắt mình chảy nghiêng và tình yêu của mình bị rơi xuống vực sâu rồi mất hút. Tồn tại để rồi biến mất, đây chính là kết cục tình yêu của tôi phải không? Vĩnh viễn cũng không có kết quả.
Tay nàng từ lúc tôi khóc vẫn vuốt nhẹ nhàng lên tóc tôi, bình tĩnh nghe tôi nói. Có nhiều khi tôi thật sự khâm phục người phụ nữ này, khả năng tỉnh táo thật cao độ. Cho dù bản thân mình có đau đến mức nào cũng tuyệt nhiên không để lộ ra. Hoặc là nàng không hề đau, nàng không hề yêu tôi. Tất cả, là do tự tôi đa tình.
"Sao Wannie biết là chị không biết?"
Rời khỏi sự an ủi trên vai, tôi nhìn thẳng vào mắt nàng sau câu mà nàng vừa hỏi. Có đau khổ tồn tại, có bức rức khó tả, có cả những tia đỏ của đôi mắt lúc bắt đầu biết khóc. Tôi cầm tay nàng, nâng lên má mình rồi tự động cọ cọ.
"Wannie nói sai rồi phải không?"
"Là sai. Hoàn toàn sai. Chị hiểu rõ cảm giác đó."
"Vậy .. Wannie phải làm gì tiếp theo đây?" Tôi ấp ủ tay nàng bằng tất cả niềm hi vọng trong câu hỏi của mình, mong muốn nàng cho tôi một sự khai sáng để đưa tôi thoát khỏi nỗi đau của chính mình.
"Bây giờ Wannie muốn gì?"
Tôi bỗng nhiên lại không biết phản ứng như thế nào trước câu hỏi này. Tôi cảm thấy phân vân, tôi đương nhiên là muốn có nàng, nhưng như thế chẳng phải làm khó cho nàng sao? Như vậy chẳng phải nói nàng cứ ngoại tình đi và xem nó như một việc đúng sao? Nhưng mà từ lúc nào tôi lại chết nhát như vậy nhỉ? Chẳng phải ngay từ đầu tôi đã cố quyết đuổi theo nàng cho bằng được, biến nàng thành của mình sao? Vậy thì có gì phải sợ hãi hay phải yếu hèn đây? Tình yêu này lúc bắt đầu đã biết trước được kết quả, sự tiên liệu về nỗi đau đã luôn được tôi đoán trước được rồi thì cứ yêu thôi, vì chẳng ai biết được tình yêu này sẽ kéo dài được bao lâu mà, chẳng phải sao?
"Wannie chỉ muốn yêu chị."
"Đó là câu chị muốn nghe. Cho chị thấy sự trưởng thành của Wannie, cùng những gì Wannie nói và Wannie phải làm được. Còn chuyện chồng chị, chuyện này cứ để chị lo."
"Chị Irene. Wannie cảm thấy chị thật sự rất can đảm, can đảm ngoại tình, can đảm lo cả những biến cố sau này sẽ xảy ra."
Nàng cười, lại luồn tay vào tóc tôi thật gần gũi rồi tiếp tục "Chẳng phải Wannie bảo tình yêu là cố chấp sao, cố chấp yêu, cố chấp chấp nhận nỗi đau, cố chấp chấp nhận những biến cố. Hãy cứ yêu thôi, phải không?"
Tôi gật đầu, nước mắt rớt liên tục nhưng lại không hề cảm thấy đau buồn một chút nào nữa. Nàng nói đúng, cứ cố chấp yêu thôi, không quan tâm hậu quả ra sao, chỉ cần người trong tim vẫn còn yêu mình thì mọi kết quả cho dù có ra sao cũng không cần quan tâm. Chuyện tình yêu, chỉ cần quan tâm đến người mình yêu thôi, vậy là đủ rồi.
"Muốn thử đồ chị nấu không?"
"Muốn."
Nàng xoay người, chủ động kéo tay tôi đặt trên bụng nàng rồi gắp thử một miếng thịt và đáng yêu quay lại, đặt nó trước miệng tôi.
"Nói a đi nào."
"Nói b nhé?"
"Như vậy thì không ăn được đâu." Nàng cười khúc khích.
"Aaaaaa." Nghe lời nàng, a thật to, miếng thịt ngay lập tức bay bay vào miệng. Mùi thịt nồng nàn như tình yêu của nàng cùng gia vị nồng đậm như tình yêu của chúng tôi, lan tỏa trong miệng của tôi.
"Ngon không?"
"Wannie nghĩ là ngon hơn thịt của chị nữa đó." Tôi chọc.
"Thịt của chị Wannie chưa thử dám nói ngon hơn?"
"Vậy cho Wannie thử đi." Tôi ngay lập tức đòi hỏi nàng, đáng yêu bĩu môi nhảy nhảy.
"Wannie vẫn chưa làm chị hài lòng. Đến khi nào hài lòng thì chị sẽ cho, còn bây giờ, lại bàn và ngồi xuống đợi món cuối cùng xong nhé."
"Thịtttttt thịttttttttt Ireneee~" Tôi vẫn không buông bỏ ý định, một hai đứng bên nàng quấy rối, phá bỉnh không cho nàng nấu ăn. Tay còn đặt trên eo nàng với ý định cù léc nhưng thật ngạc nhiên, nàng không biết nhột.
"Chị không nhột sao?"
"Không, chị không có nhột. Haha, kế hoạch thất bại rồi nhé."
Nàng cưng chiều nhéo mũi tôi rồi tiếp tục công việc nấu ăn của mình. Còn tôi thì chau mày nhìn nàng từ đằng sau, cảm giác này sao lại thân quen đến mức lạ lùng. Bên tai tôi văng vẳng tiếng nói, là tiếng nói của quá khứ, của tuổi thanh xuân tình đầu ngọt ngào.
"Joohyun unnie~ Chị không biết nhột sao? Sao Wannie cù hoài chị không nhột vậy?"
"Chị không có nhột đâu, nhóc con. Kế hoạch thất bại rồi nhé."
Cảm giác có thể nhầm lẫn hay không? Người này có phải với người kia là một hay không? Tôi lùi ra sau, nhìn nàng, bây giờ nàng đang vui với công việc nấu ăn nên không hề biết tôi đang nhìn nàng với vẻ mặt khác lạ nhất từ trước đến nay.
Trong chuyện tình yêu, chỉ có trái tim mới là kẻ minh bạch nhất cảm giác chủ nhân của nó. Tôi đối với nàng, là yêu. Với chị, cũng là yêu. Và cảm giác với chị và nàng là hoàn toàn không giống nhau, nhưng cảm giác từ nàng và chị trả lại cho tôi là hoàn toàn đồng nhất. Tại sao nàng lại cho tôi cảm giác thân thuộc đến vậy, giống như nàng chính là chị. Từ tấm lưng mỏng manh, tôi giật mình nhìn lại, rất cô đơn, tựa như chị vào chiều hôm đó lưng trần ôm tôi và khóc rất nhiều. Mái tóc dài, dài đến mức giấu được cả nỗi buồn vào đó. Sao bây giờ tôi mới chú ý nhỉ, tóc dài ngang ngửa nhau, chỉ khác màu. Tôi khoanh tay, cắn môi vô cùng mạnh.
Nhưng, nếu đây là chị thì tại sao chị lại giấu diếm thân phận của mình nhỉ? Tại sao lại không chịu nói cho tôi biết chị là Joohyun mà lại nói mình là Irene? Mọi chuyện bây giờ vẫn là một cuộn chỉ và đang rối như tơ vò. Không nhất thiết phải làm rõ nó ngay bây giờ, tôi có thời gian, tôi sẽ từ từ kiểm tra lại điều này.
"Canh xong rồi!"
Nàng hào hứng xoay người lại, đặt lên bàn một tô canh nóng. Tôi vui vẻ ngồi xuống, một lần nữa kiểm tra lại những món bày trên bàn ăn và như những gì tôi đã nghĩ trước đó. Toàn là món tôi thích.
Có phải tôi quá vô tâm hay không? Nhưng nếu vậy, tại sao nàng lại không nói? Tôi cau mày nhìn nàng, nàng ngồi xuống bên tôi. Cởi tạp dề đặt trên bàn, xoay đầu chớp mắt nhìn tôi một cách rất thắc mắc.
"Sao vậy? Món ăn không ngon sao?"
Không cần lật bài quá sớm, lỡ như nhầm lẫn thì đây sẽ là thương tổn lớn cho nàng khi tôi tìm thấy hình bóng người cũ trên người nàng. Như vậy không khác gì tôi thương người cũ chứ chẳng thương nàng, nếu nói ra thì mọi chuyện sẽ không còn cách giải quyết.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro