Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23. "Wannie"

Một lời nói ra, còn tắt luôn cả đèn. Khung cảnh đang sáng sủa tự nhiên tối đen, tiếp theo một bàn tay nằm lấy bàn tay tôi, kéo tôi ngã xuống giường với chủ nhân của bàn tay đó nằm bên cạnh.

"Đừng sợ, tôi chỉ ngủ cạnh thôi mà. Có cần phải căng thẳng thế không?"

"Irene." Tôi thở mạnh "Irene chưa từng yêu ai tha thiết phải không?"

"Sao lại hỏi vậy?" Nàng hỏi lại, trong tông giọng nàng hình như đã có chút chuyển biến khác lạ.

"Bởi vì nếu như yêu tha thiết một ai đó thì Irene chắc chắn phải hiểu cảm giác nằm cạnh người mình yêu thầm nó không hề thoải mái một chút nào chứ. Nó, rất bức rức. Tôi khó chịu lắm."

Tôi không nghe nàng nói gì sau câu nói của tôi nữa. Tôi đoán rằng tôi đã nói đúng. Trong phòng nãy giờ náo loạn một phen bỗng nhiên yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng tích tắc của đồng hồ, cả tiếng đập thình thịch của hai quả tim.

"Tôi biết. Nếu như Seungwan cảm thấy khó chịu đến thế thì tôi sẽ về."

Tôi cảm nhận nàng rời đi, không nhầm là còn cảm nhận được nàng vừa mới thở dài. Trái tim tôi lại tự dưng nhói lên, rất nhanh chóng nắm lấy tay nàng, được rồi, ham muốn. Tôi phải biết cách điều khiển nó.

"Được rồi, nằm xuống đi. Để tôi bình tĩnh một chút."

Hơi ấm của nàng lại gần sát bên tôi hơn. Tôi thở mạnh mất mấy nhịp, lại thở nhẹ mất mấy nhịp. Sau cùng cũng ổn định tư tưởng được chút chút, đến lúc này mới lên tiếng bắt chuyện cùng người nằm cạnh bên.

"Tôi ổn rồi."

"Nhanh vậy sao?"

"Là nhờ Irene đó."

"Chảy máu mũi do tôi, ổn định được cũng do tôi. Sau này chắc cái gì cũng là do tôi hết nhỉ?"

"Uhm, vậy thì Irene phải chịu trách nhiệm cho trái tim lẫn cuộc đời của tôi đi."

Cả hai cùng cười sau câu nói của tôi và tiếp tục im lặng nhưng tôi yêu cảm giác này vô cùng. Nó rất đơn giản và bình dị, trông chúng tôi thật giống hai người bạn, nằm cạnh nhau và nói về cuộc đời của nhau.

"Tôi thấy .. không có cặp nào như chúng ta cả." Tôi lên tiếng
.
"Nói thử xem."

"Chính là .. Irene .. ngoại tình .. uhm .. tôi dụ dỗ Irene .. mà cả hai lại rất tự nhiên. Có đôi lúc tôi cảm thấy như Irene chưa hề có chồng vậy."

Tôi nghe nàng cười khẽ, chuyện này có gì đáng cười đâu nhỉ, nhưng mà nàng cười là được. Tốt hơn gấp trăm lần so với nàng khóc.

"Cuối cùng cũng thắc mắc rồi sao."

"Là sao?" Tôi nhăn mày. Trong lòng muốn thấy vẻ mặt của nàng lúc nói chuyện này với tôi nhưng mắt đã bị bịt kín, có muốn thấy cũng thấy không được. Hơn nữa rãnh ngực kia vẫn lấp ló ở kia, mở ra thì chắc chắn số tử chào đón.

"Không có gì."

"Lại nữa.. Irene có đôi lúc thật khó hiểu. Có đôi lúc nói mấy câu mà tôi nghe thì chẳng hiểu gì hết."

"Ngốc như Seungwan thì hiểu được gì chứ."

"Yah!" Tôi đập tay xuống giường, nhẹ nhẹ để hù nàng. Lại nghe tiếng nàng cười lên trong đêm, đây đúng là một đêm nhiễu loạn nhưng tồn tại rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc. Ước gì sau này mỗi ngày Irene đều cười như thế với tôi nhỉ.

"Seungwan nghĩ như thế nào về tôi?"

Tôi có cảm giác câu hỏi này khá quan trọng. Nếu trả lời sai thì nàng sẽ rời xa tôi. Tôi cố nặn óc, suy nghĩ ra những gì mình cho là hay nhất để nói với nàng, làm cho nàng vừa lòng nhưng chính là đầu óc bã đậu mà, nghĩ không ra được cái gì ngoài mấy cái bậy bạ.

"Đừng có hoa mỹ. Trái tim cảm nhận gì thì cứ nói đi."

Đã vậy thì, nói thật thôi.

"Tôi nghĩ Irene nhiều lúc rất khó hiểu."

"Còn nữa không?"

"Tôi còn nghĩ ba mẹ Irene đẹp lắm nên Irene sinh ra mới đẹp như vậy. Irene thật sự rất đẹp, tôi thích nhất là mắt của Irene."

"Tiếp tục."

"À, còn mùi nước hoa nữa. Irene rất thơm. Irene xài nước hoa hiệu gì vậy, tôi cũng muốn dùng chung một loại nữa."

Đến lúc này nàng mới cười rộ lên "Tôi thích nhất ở Seungwan là tính thành thật đấy. Hahaha."

"Không biết là khen hay chê đây .. " Tôi bĩu môi "Vậy Irene nghĩ như thế nào về tôi?"

"Ngốc." Đáp rất nhanh.

"Bỏ qua nó đi, tiếp tục."

"Biến thái."

"Không còn gì tốt hơn sao?" Mỏ tôi bắt đầu mếu đi, mình thật sự tồi tệ dữ vậy đó hả?

"Uhm, để tôi nghĩ kĩ xem. Uhmmmm, hình như là hết rồi."

"Hiazz, tôi ngốc và biến thái. Thật sự sao? Tôi cũng tốt lắm chứ bộ, biết bảo vệ Irene này, biết yêu thương có trách nhiệm này. Sao Irene không nghĩ đến những điều này chứ. Tôi rất thành thật trong tình yêu đó."

"Ah, cái này thì tôi biết."

"Sao Irene lại biết?"

"Không có gì."

"Lại nữa!" Tôi giãy nãy "Irene đúng là khó hiểu. Hừm! Nhưng mà thôi quên đi, tôi sẽ dùng thời gian của mình để thật hiểu Irene."

"Có can đảm dùng cả đời không?"

"Mấy từ đó thật hoa mỹ và xa vời với thực tế nhưng chỉ có nó mới đủ diễn tả tình cảm của tôi. Irene - Tôi nắm lấy tay Irene nhưng chỉ là ngón út lần mò ngón út rồi móc vào rất nhẹ nhàng, tiếp tục - Tôi sẽ cho Irene thấy tôi không phải là kẻ chỉ thích nói suông."

Tôi thấy nàng đụng đậy nhẹ ngón tay út như thể nàng đã xốn xang với những lời tôi nói.

"Tôi có chồng rồi Seungwan. Nếu sau này chồng tôi biết thì làm sao đây? Chúng ta sẽ như vậy lén lút, hay sẽ là công khai?"

"Chúng ta sẽ công khai." Tôi quả quyết.

"Seungwan không sợ sao?"

"Điều tôi sợ nhất là đánh mất tình yêu của đời mình." Tôi nói, giọng tự nhiên lại nghẹn lại khi nghĩ về chị "Tôi đã mất một lần, tôi nhất định sẽ không để mất thêm lần nữa."

Lần này, không hiểu vì sao ngón tay út của nàng tự nhiên lại run lên, rất khó kiểm soát, làm tôi lo lắng "Irene sao vậy?"

"Không có gì."

"Irene có thể ngưng lại câu nói không có gì và tập cách tâm sự cho tôi được hay không?" Tôi đau lòng nói tiếp. Tôi cảm nhận được thân người nàng đang run lên.

"Tôi sẽ, cố gắng đợi nhé Seungwan."

Tôi thở dài "Được rồi, tôi sẽ đợi Irene, dù có là bao lâu đi chăng nữa."

Căn phòng lại trở về sự yên tĩnh vốn có của nó. Hơi ấm của nàng tỏa ra bên cạnh, thu hút tôi nhích người về phía nàng. Tôi chậm chạp di chuyển, vẫn không quên hỏi nàng một câu.

"Tôi nằm gần Irene hơn một chút được chứ?"

"Hình như có người hết sợ rồi kìa."

"Đừng chọc tôi mà." Tôi dùng giọng mũi, nói chuyện thanh âm nghe không khác gì một đứa trẻ.

"Nhích tới đi."

Đã được sự cho phép nên nhích tới, vai đụng vai. Tôi mỉm cười mãn nguyện.

"Seungwan. Tôi ba mươi ba rồi, Seungwan chỉ có mười tám, đợi đến lúc được yêu nhau thì không chừng tôi sẽ già rồi. Phải làm sao đây? Seungwan đến lúc đó có thay lòng hay không?"

"Ai mà không già chứ. Irene đừng lo, tôi sẽ cùng già với Irene mà, Irene sẽ không già một mình và cô đơn đâu."

"Thật dẻo miệng."

"Đó gọi là cố chấp, tình yêu rất cố chấp. Haha, không quan tâm Irene già hay trẻ, giàu hay nghèo. Nếu tôi yêu Irene thì tôi sẽ cứ yêu Irene thôi, không suy nghĩ nhiều."

"Hãy nhớ những gì hôm nay Seungwan nói nhé."

"Đương nhiên! Ah mà Irene này. Tôi có một yêu cầu nhỏ."

"Yêu cầu gì? Nếu cảm thấy làm được thì tôi sẽ đồng ý."

Hai người đã thân nhau được như vậy, hi vọng lúc nói ra sẽ được Irene đồng ý. Tôi vui vẻ quay đầu cho dù tôi chẳng nhìn thấy được gì hết. Đầu tôi quay về hướng nàng đang nằm, nói.

"Chúng ta gần nhau hơn rồi. Tôi có thể gọi Irene bằng chị hay không? Đây là cách xưng hô mà tôi rất thích."

Tôi chẳng nghe thấy nàng trả lời. Tôi chỉ cảm thấy ngón tay út của nàng móc với ngón tay út của tôi đang run lên. Nàng bị làm sao vậy nhỉ? Tối hôm nay nàng run rất nhiều lần, giống như những điều tôi nói làm nàng đau lòng hoặc làm nàng sợ hãi hoặc làm nàng hạnh phúc. Tôi không biết cách nàng run ngón tay út là đại diện cho điều gì. Irene giống như một mê cung của cảm xúc vậy, rất đa dạng, làm người khác nhìn không ra nàng vui hay buồn, đau khổ hay vui vẻ. Và nàng còn có tài biến hóa chúng nữa, cười đó rồi lại buồn đó, không ai có thể nhìn ra được khuôn mặt thật sự của nàng.

"Irene?"

"Đ..ược.."

"Sao giọng Irene run quá vậy?" Tôi hoảng hốt, định giật khăn bịt mắt ra nhưng nàng liền ngăn lại.

"Đừng!"

"Nhưng mà .. "

"Đừng, đừng có nhìn. Tôi lúc này không thích hợp để cho Seungwan nhìn."

"Được rồi.." Tôi thất vọng, đầu quay lại vị trí cũ, thở hắt ra một hơi não nề.

"Wannie.."

Tôi giật mình. Bỗng cảm thấy giọng nói này có chút thân thuộc..

"Tôi gọi Seungwan như vậy nhé?"

"Được .. được.. cứ gọi đi." Tôi lắp bắp, không hiểu mình vì sao lại lắp bắp nói không rõ câu. Wannie sao? Wannie .. Chị cũng gọi tôi bằng Wannie ..

"Được rồi. Wannie. Gọi chị xem nào."

Không hiểu vì cái gì, không khí lúc này có phần căng thẳng. Tôi nuốt nước miếng, ngập ngừng ngập ngừng nói ra thứ mà Irene yêu cầu.

"Chị Irene."

Là một cảm xúc khá lạ len lỏi trong tôi khi gọi nàng theo kiểu này nhưng tôi lại không biết giải thích làm sao cho rõ. Còn về phía nàng, sau khi nghe tôi nói xong tự dưng lại im lặng rất lâu. Irene lúc nào cũng vậy, lấy im lặng đối đãi với tôi rất nhiều lần, khiến tôi nhìn không ra, nghe không hiểu những gì ở nàng.

Bỗng nhiên, giường lún xuống, tôi cảm thấy thân thể mình ngã nghiêng sang phía nàng. Tiếp theo, đầu nàng tựa lên vai tôi. Tôi cứng người, trợn tròn mắt trong chiếc khăn. Irene tối hôm nay hành xử rất khó hiểu. Có lúc ngọt ngào, có lúc lạnh lùng, có lúc bình thường nhưng hiện tại lại tạo cho tôi cảm giác là nàng đang rất bi thương.

"Về nhà rồi."

Irene nói, và tôi lại ngốc một lần nữa.

"Chị Irene .."

"Chị về nhà rồi.. Wannie .. Chị buồn ngủ, chúng ta ngủ đi ..."

"Irene .. chị ơi .. khoan đã .. "

Tôi lay lay người nàng nhưng hơi thở nàng đang phả rất đều trên vai tôi chứng tỏ nàng đã ngủ và ngủ rất sâu. Nàng ngủ nhanh vậy sao? Không phải nàng nói nàng quen ngủ ít sao?

Tôi cứ suy nghĩ mông lung về nàng như vậy cho đến khi đôi mắt mệt mỏi dần rồi nhắm mắt lại lúc nào không hay. Dưới tấm chăn, hai ngón tay út của chúng tôi vẫn đang ôm nhau như cách mà chúng nãy giờ vẫn ôm. Chặt chẽ như thể không có điều gì có thể tách rời được chúng tôi.

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene