Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20. Ngự tỷ ngọt ngào

"Đi thôi." Nàng nắm tay tôi kéo đi. Chỉ cần được nàng nắm tay như vậy thì cho dù nàng có dẫn tôi vào địa ngục thì tôi cũng nguyện ý.

"Chúng ta sẽ đi đâu, đi ăn ư?" Tôi hỏi lúc nàng và tôi đi ngang qua đám áo đen. Đám này mặt mày hung tợn, người nào cũng giống dân Iran Irac. Thật tình mấy người này chỉ là bảo an thôi hay sao? Nhưng mà quên đi, tôi bỏ qua điều này. Nàng nói không quen thì chính là không quen.

"Về nhà." Nàng đáp, nhẹ tênh. Nhưng vừa rồi không phải nàng bảo nàng muốn đi ăn sao?

"Irene hết đói bụng rồi ư?"

Nàng xoay người, vô tình mặt chúng tôi gần sát nhau, ngửi rõ cả hương thơm của tóc nàng ve vãn đầu mũi của mình, nghe rõ thanh âm trầm khàn âm ấm của nàng.

"Seungwan như vậy tôi còn tâm trạng ăn uống sao?"

Nàng chắc chắn không biết lúc nãy nàng ngọt ngào đến mức nào. Nàng chắc chắn không biết đâu bởi từng câu từng chữ nàng nói tất cả đều làm tôi cảm động không thốt nên lời. Lâu lắm rồi chưa ai quan tâm tôi như vậy ngoài mẹ, tất nhiên là mẹ sẽ luôn luôn quan tâm tôi nhưng bà nằm ở một phạm trù tình cảm khác.

Thứ tôi thiếu chính là tình yêu, là sự quan tâm từ một người yêu tôi như tình yêu của nam với nữ, thứ tôi muốn chính là loại tình cảm quan tâm này. Tôi mỉm cười hạnh phúc với cái mỏ toàn máu và máu nhìn vào đôi vai của nàng, tấm lưng của nàng và bàn tay của nàng đang nắm lấy tay tôi. Người phụ nữ này, tôi chọn đúng người rồi. Irene là loại phụ nữ ba mươi lạnh lùng và đầy nóng bỏng. Trong sự lạnh lùng luôn tồn tại một cỗ ấm áp quan tâm và trong sự nóng bỏng luôn phảng phất sự kiêu kỳ sang chảnh nhưng rất thu hút.

Chúng tôi ra bãi đỗ xe rồi tôi chở nàng về nhà. Đến trước nhà, nàng xuống xe, tôi cũng xuống theo để tiễn nàng đến tận cửa. Nghe có vẻ thiếu hơi nhưng tôi thực sự bị thiếu hơi nàng, bởi vì nàng quá ngọt ngào, nàng chỉ cần nói vài câu quan tâm thì tôi đã cong đuôi tíu tít chạy theo rồi.

"Được rồi. Tiễn tới đây được rồi. Seungwan về nhà đi. À, mà nếu mẹ có hỏi như thế nào bị đánh như vậy thì cứ nói rằng có người quấy rối tôi và Seungwan bảo vệ tôi nên bị đánh nhé. Đừng nói thanh toán nợ nần gì cả."

Nàng đang bảo vệ tôi đó, và nàng lại làm tôi chết mê nữa rồi! Không kìm được sự ngọt ngào tôi ôm lấy nàng ngay từ phía sau lưng. Hành động này chỉ là vô thức xảy đến mà thôi. Tôi còn chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ dám ôm lấy nàng thật gần gũi như vậy.

Nàng cứng người trong vòng tay tôi. Tôi biết những gì nàng đang cảm nhận lẫn biểu hiện nên nhẹ nhàng nói.

"Tôi chỉ muốn ôm Irene một chút."

Và nàng đã thả lỏng hơn rất nhiều trong cái ôm của tôi. Tôi chìm đắm trong sự ấm áp của tình yêu trong tôi lẫn hơi ấm của nàng mang lại, má tôi tựa lên vai nàng, ngọ nguậy trên đó, đây chính là mảnh đất tình yêu của tôi. Ước gì ngày nào tôi cũng được làm như vậy với nàng, tôi sẽ ngọ nguậy má trên vai nàng, làm nũng bắt nàng hôn tôi mãi thôi.

"Cám ơn Irene."

"Sao lại cám ơn tôi?"

"Vì đã làm tôi hạnh phúc đến mức này." Tôi cười đáp. Ý nghĩa trong cuộc đời này của nàng đối với tôi rất lớn, mặt trời chiếu đến tôi lúc nàng đi vào cuộc đời tôi. Irene à, em sẽ mãi mãi không biết em có ý nghĩa như thế nào với cuộc đời của tôi đâu.

"Tôi có làm gì đâu cơ chứ."

"Không cần làm gì. chỉ cần đứng im thôi, như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi. Tôi sẽ trân trọng khoảnh khắc này, trân trọng Irene, hãy cho tôi thời gian để chứng minh đi."

Má tôi dụi dụi vào vai nàng, mềm mại, vai nàng mềm mại, lòng tôi cũng mềm mại. Ngọn gió hè đung đưa trước cửa, lay động hình ảnh đầy tình cảm của hai chúng tôi. Đêm nay không tính là một cuộc hẹn quá thất vọng, ít ra, tôi cũng đã được ôm nàng rồi.

Và trong giây phút nhẹ nhàng nhất của cuộc đời này. Nàng xoay lưng, lọt thỏm trong vòng tay tôi. Tôi ngây người nhìn vào mắt nàng. Lại một lần nữa, hồn tôi chìm sâu vào trong đôi mắt ấy. Vẽ lên trong tâm hồn tôi vô vàn loại cảm xúc hình mặt cười vui vẻ.

"Tôi không có thời gian. Thời gian tôi rất ít, nhưng mà, tôi nghĩ rằng mình có dư dả chỗ trống trong trái tim để chờ đợi Seungwan bước vào. Chỉ là coi Seungwan có đủ thông minh để có cách bước vào khôn ngoan nhất hay không mà thôi."

"Vậy phải chờ xem rồi."

Chúng tôi cùng nhau cười rộ lên và tựa trán vào nhau. Đây là lần đầu tiên hai tâm hồn gần như là đồng điệu sâu sắc đến mức như vậy. Tôi nhìn sâu vào mắt nàng, thật sự muốn hôn lên đôi môi đỏ chót câu người này nhưng thôi, phải đợi mới được. Bởi vì phần thưởng chỉ dành cho những người thật sự biết cách chờ đợi.

"Xin lỗi Irene vì đã để Irene thấy những cảnh không hay lúc nãy. Sau này, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này nữa."

"Còn nếu có thì sao?" Nàng chạm đầu mũi nàng vào tôi, tôi tưởng như não mình đang tan chảy ra trước hành động này.

"Nếu có thì Irene cứ đánh tôi đi." Tôi dại gái nói.

"Đánh thì đau đấy, nhưng rất nhanh sẽ hết. Tôi thì không thích những cơn đau ngắn ngủi, thứ tôi thích là những cơn đau âm ỉ nhưng kéo dài. Nếu sau này Seungwan còn để cho tôi thấy tình cảnh như lúc nãy xảy ra thì không thấy tôi mãi mãi mới là hình phạt mà Seungwan xứng đáng phải nhận nhất. Có hiểu không?"

"Không thấy Irene? Irene đi đâu chứ?" Tôi hoảng hồn, ôm nàng gần mình hơn, suýt chút môi đã chạm nhau nhưng nàng đã đặt tay lên vai tôi để ngăn cản sự đụng chạm thân mật nhất.

"Tôi sẽ không đi, nếu Seungwan vâng lời. Uh huh?"

"Tôi chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa đâu." Giọng tôi rất quả quyết nên nàng liền cười rất hài lòng khi nghe tôi nói xong. Mắt nàng di chuyển quanh mặt tôi, tôi có lầm không khi tôi thấy tình yêu đanh lấp ló trong đáy mắt nàng nhỉ?

"Về lăn trứng nhé. Để thật nóng và lăn, lăn nguội thì ăn luôn đi nhé." Cười thật to lúc nói xong. Tâm trạng nàng hôm nay thật sự rất vui vẻ, rất muốn cùng tôi đùa giỡn thì phải. Vậy thì, cùng đùa với nàng thôi.

"Tôi không muốn ăn trứng. Tôi muốn ăn em."

Lần đầu tiên gọi "em", tôi ngượng miệng đôi chút nhưng xem ra đối phương nghe xong còn ngượng hơn. Làn da nàng nóng lên, tôi cảm nhận được bởi vì vòng eo của nàng chạm vào da tôi, cho dù là cách một lớp vải.

"Nhưng tôi sẽ đợi bởi vì tôi biết Irene vẫn chưa muốn điều này, tôi có thể biết được nó bởi vì trong đôi mắt của Irene hiện hữu rất nhiều sự lấn cấn mà tôi không biết. Tôi không hiểu được Irene vì sao lại lấn cấn, vì sao lại không thích hôn tôi cho dù Irene cũng có xíu xiu tình cảm với tôi. Nhưng tôi tình nguyện chờ đợi Irene một ngày chủ động nói yêu tôi và cần tôi. Bởi vì Irene biết không, tôi thật sự rất muốn mối quan hệ của chúng ta dài lâu và dài lâu, dài thật dài cho đến ngày mai."

"Ngày mai, ngày nào còn là ngày mai thì ngày đó Seungwan vẫn tình nguyện chờ đợi tôi?"

"Uhm."

"Son Seungwan. Miệng mồm giỏi lắm." Nàng nhéo mỏ tôi một cái rồi chủ động rời ra khỏi cái ôm và nhéo nhẹ tai tôi "Ngủ ngon nhé."

"Tuyệt, tôi sẽ coi cái nhéo tai này là nụ hôn của Irene và ngủ thật ngon tới sáng."

"Ngừng cái miệng dẻo của Seungwan lại đi~" Nàng cắn môi nói rồi đút chìa khóa vào ổ, đẩy cửa vào trong và đóng nó lại với tôi ở bên ngoài vẫn vẫy tay với nàng.

"Có thể đi vào nhà chậm một chút không?" Tôi tiến lên một bước, tay ôm lấy mấy thanh cửa bằng sắt, nghiêng đầu nói với nàng.

"Vì sao vậy?" Nàng giả bộ đi lùi và tôi thì liếm môi, nói "Bởi vì tôi bắt đầu thấy nhớ Irene rồi."

"Awwwwww." Nàng cười, nháy mắt "Có muốn vào trong nhà không?"

Nàng đang bẫy tôi kìa. Cái ánh mắt nàng tràn đầy vẻ tinh nghịch, chắc hẳn muốn xem cảnh tôi rớt bẫy lắm. Và tuy biết là vậy nhưng trong lòng tôi vẫn gào thét YESSSSSSSSSS nhưng ngoài miệng lại cắn răng nói "Không, tôi nghĩ là không nên."

"Sao vậy? Tôi không đủ sức hấp dẫn mời Seungwan lên giường và vào phòng ngủ của tôi sao?"

Rồi nàng hất tóc. Bao nhiêu sự gợi cảm lồ lộ ngay tại bờ vai trắng nõn và cặp ngực được nâng lên căng tràn sự sống. Tôi siết chặt mấy thanh sắt, bình tĩnh đi Seungwan, nhưng thật sự khó quá. Chẳng ai bình tĩnh được trước một tạo vật tuyệt đẹp đến mức như vậy.

"Rất đủ. Nhưng tôi muốn khi khác." Tôi nói dối lòng.

"Khi nào sẽ đủ?" Nàng nhướng mày, lúc này nàng đã đứng ở cánh cửa chính và giọng nói có vẻ đã lạc đi vì cơn gió thổi ngang.

"Khi Irene yêu tôi."

"Wannie, chị lúc nào cũng yêu Wannie."

"Hả, Irene nói gì cơ?" Tôi nhón nhón chân nhìn bởi nàng đã đóng cửa đi vào trong với một nụ cười không rõ nguyên nhân vì sao lại nở rộ trên đôi môi của nàng.

Tôi cứ nhìn như vậy đến khi Irene rẽ sang hướng khác thì mới quay người đi trở ra. Tôi rờ rờ lên mặt mình trong khi dắt xe đi, ba cú đấm đổi lấy sự chủ động này của Irene cũng đã là quá lời. Tôi vui vẻ về nhà trong tâm trạng lâng lâng, nói dối mẹ theo lời Irene dặn và bay lên lầu. Như tôi dự đoán, nàng đang đứng chờ tôi bên khung cửa sổ. Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, cảm thấy như cả hai đang hòa làm một và chẳng cần người nào mở lời trước thì đối phương vẫn biết người đối diện là đang nghĩ gì.

"Tôi yêu Irene."

"Đã nghe." Nàng cười.

"Tôi rất muốn Irene làm vợ mình."

"Tôi vẫn chưa nghĩ tới điều này."

"Ngủ ngon nhé."

"Ghi nhận." Irene gật đầu, nháy mắt, sau đó cúi người ném cho tôi một vật gì đó mà nàng đang nắm trong tay. Tôi chụp lấy, hớn hở mở ra xem.

"Đây là nụ hôn của tôi. Ngủ ngon, và nhớ mơ thấy tôi nhé."

Kèm theo dấu son môi màu đỏ bên cạnh.

Ôi Irene, em là người phụ nữ ngọt ngào nhất quả đất này. Cánh cửa sổ đóng im lìm khi tôi nhìn lên nhưng tôi chẳng cần bận tâm quá nhiều vì linh hồn Irene tất cả đều đã được gửi vào mảnh giấy này rồi.

Tôi lăn lên giường, đặt mảnh giấy vào gối rồi ôm gối, rất nhanh liền thiếp đi một cách thật ngon mà không cần quan tâm đến việc mình chưa tắm. Nhưng có sao, tôi muốn ôm hơi ấm của nàng lên giường cùng với mình.

Trong mơ, đúng như yêu cầu của nàng, tôi đã mơ thấy nàng .. sinh cho tôi hai nhóc sinh đôi.
.
.
.
.
30⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene