Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. "Dù chuyện gì xảy ra em vẫn bảo vệ tôi"

Nhưng mà, Irene không có thích tôi dê nàng cho dù chỉ là bằng ánh mắt.
Không được, Irene không thích mày như vậy đâu Son Seungwan. Phải đàng hoàng, đàng hoàng, làm người đàng hoàng! Ngay tức khắc tôi đứng lên, ngẩng đầu lên trên trần nhà như một tên ngố rồi nói to rõ ràng.

"Irene đói bụng rồi phải không, chúng ta đi ăn nhé. Đi ăn, đi ăn thôi."

Quay người lại không cần biết nàng có nghe hay không, tôi bắt đầu đi với cái tư thế vô cùng kì cục như vậy làm cho nàng cười khá là to. Nàng chưa bao giờ cười to như vậy nên chắc hẳn trông tướng tôi đi kì cục lắm.

"Hahaha, Son Seungwan thật sự là quá ngốc."

Đi đến và bẹo lấy má tôi một cái. Nàng nắm lấy tay tôi trong sự ngạc nhiên tột độ không thể đếm được của trái tim mình, nàng nắm tay tôi, nàng nắm tay tôi, hôm nay chắc chắn bước chân phải ra khỏi nhà rồi!

"Seungwan có biết là Seungwan trông rất ngốc hay không? Nhưng mà như vậy trông đáng yêu lắm."

Nàng vừa đi vừa nói, thay đổi chế độ nắm tay sang khoác tay kéo tôi ra khỏi rạp. Và tôi vẫn như cũ mang một bộ dạng của một tên ngố nhìn chằm chằm vào mặt nàng, hoặc nụ cười của nàng. Urg, rõ ràng là tôi biết tôi yêu nàng nhưng như vậy có phải là si mê quá độ không nhỉ. Thứ gì từ nàng phát ra, hay tỏa ra đều làm tôi đắm chìm đến cuồng dại.

Cùng nhau đi ra ngoài với đôi vai sánh ngang nhau, tôi tự tin rằng ở nơi này chẳng ai đẹp đôi như thế này bằng hai chúng tôi. Bởi vì tôi tự tin nên hành động cũng táo bạo hơn, rất gan dạ đặt tay lên eo nàng lần nữa mà không hề mất một giây chần chừ nào. Tuyệt, Seungwan, mày tuyệt lắm.

"Lại đặt tay lên eo nữa rồi."

"Uhm..Irene không thích thì tôi sẽ không đặt nữa."

Tưởng ngon ăn, ai dè lại bị bắt thóp nên tôi bĩu môi thu tay về nhưng mà nàng lại nói một câu khiến tôi nghe xong mặt đỏ lên, tim đập thình thịch.

"Cứ để vậy đi."

Nàng mê mày rồi đó Seungwan. Oh yeah! Không biết ở trong rạp lúc ngủ trên vai nàng tôi có làm gì không mà sao tự nhiên thái độ của nàng thay đổi ba trăm sáu chục độ, từ Bắc Cực lạnh lẽo mà có thể biến thành sa mạc Sahara nóng bỏng đến vậy. Biết vậy đã giả bộ ngủ quên sớm hơn, chưa biết chừng lúc này tôi đã đưa được nàng lên giường rồi.

"Vậy Irene muốn ăn gì?" Tôi hỏi nàng trong lúc cả hai đang đi ra ngoài với tay tôi trên eo nàng và hai tay nàng đang kiêu sa cầm chiếc ví, nghiêng đầu suy nghĩ một cách rất Tiểu Thư. Irene đúng là làm hành động gì cũng đẹp hết.

"Tôi không muốn ăn đồ ăn nhanh nhé, sẽ lên cân."

"Vậy đi ăn món chay nhé, tôi biết chỗ này bán đồ ăn Trung Hoa làm món chay ăn ngon lắm."

"Hmm, không ăn đâu, tôi không thích lắm đồ ăn Trung Hoa." Nàng lắc đầu.

"Vậy đồ ăn Hàn?"

Lại lắc đầu, chúa ơi chết tim con, dễ thương quá mà!

"Nhật Bản?"

Đến lúc này tự nhiên nàng dừng lại, chỉ vào mũi tôi "Tiền Seungwan có bao nhiêu mà dám rủ tôi đi ăn nhà hàng vậy?"

Và nở một nụ cười đểu nhìn tôi.
Đúng là hám gái hại thân mà, quên mất bản thân mình là học sinh cấp ba lại còn nhà nghèo sao, lấy đâu ra tiền đưa con gái nhà người ta đi ăn nhà hàng vậy chứ. Trời ơi ngu quá đi mất! Đúng là tự mua dây buộc mình.

"Tiền không có nhiều mà bày đặt sĩ diện. Đi ăn lề đường đi, tôi thích mấy cái xe bán đồ ăn vặt ở đây lắm."

Tôi méo mỏ "Nhìn Irene không giống dạng người có thể ăn vặt mấy cái đồ ăn lề đường đâu nha."

"Nhìn tôi sang chẳng tiểu thư dữ vậy sao. Tuổi thơ của tôi Seungwan không biết thì đừng nói như vậy chứ. Tôi .. - Nàng ngập ngừng một chút - Đã từng ăn rất nhiều món ăn lề đường ở Cheongju rồi đấy."

"Thật chứ, quê tôi cũng ở Cheongju này." Tôi cười mừng rỡ, lần đầu tiên tôi và nàng có một điểm chung nên phải lấy việc này làm bệ phóng tình yêu mới được. Hai người đi đến trước cửa, rất ga lăng đẩy cửa ra cho nàng rồi mời.

"Đi nào."

"Son Seungwan vừa sĩ diện lại còn làm màu." Nàng cười lớn khi đi qua tôi nhưng tôi đoán đây là dấu hiệu của sự tích cực. Nàng cười rồi, tôi thích làm cho nàng cười. Nhún vai chạy chạy theo nàng, tung tăng tung tăng.

"Irene. Đợi tôi với."

"Nhanh lên đồ quỷ." Tay nàng ngoắc ngoắc tôi.

"Son Seungwan!"

Tôi đứng hình toàn tập sau khi nghe tới có người đang gọi tên mình. Tay chân đang tung tăng trong không khí ngay lập tức đông cứng lại như đá. Thảm rồi, ngày nào không gặp, gặp đúng ngày này, còn là gặp trong lúc tôi đi chơi với nàng. Tôi sợ hãi nhìn sang, chuẩn luôn, bốn tên, nhưng lần này còn kèm theo một cô gái. Mắt tôi nheo lại để xác định nhưng cuối cùng vẫn không biết cô gái đó là ai, có lẽ đó là bạn gái của tên đang được cô gái ấy khoác tay và tên đó không ai khác chính là cái tên đã đánh tôi.

Số con rệp, chào cưng, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Tôi gào khóc trong lòng.

"Ah ha, xem ai này, Son Seungwan phải không" Hắn ta vỗ vai tôi "Sao nào, lần trước đánh tao rồi bỏ chạy như vậy vẫn sống tốt chứ hả? Có cảm thấy nhục không?"

Vấn đề đầu tiên là đừng có quan tâm đến những kẻ bên lề cần quan tâm này. Tôi liếc mắt nhìn đến nàng trước tiên. Nàng khuôn mặt đã có chút thay đổi, trên trán đã bắt đầu có ba đường kẻ hắc tuyến quen thuộc.

Xong, nàng bực mình rồi đó. Vui lên nào! Vui con khỉ!

"Tao đó, thì sao, muốn gì đây?"

Tức giận vì bao nhiêu công sức dỗ ngọt, tán tỉnh của tôi làm cho nàng đã bị mấy tên này phá bĩnh nên rất nhanh liền tức giận, hất mặt trả lời lại mà không biết rằng nàng từ bên kia nhìn đến, trán đã nhăn lại càng nhăn nhiều hơn.

"Muốn gì ư? Haha, ê mấy đứa, tụi mày nói xem tao muốn gì từ con nhỏ này đây?" Tên này quay ra sau hỏi mấy tên đàn em. Bọn đàn em nghe xong cười ha hả tiếp lời.

"Muốn tẩm quất nó, đánh chết nó luôn cũng được, hahahaha!"

"Đó, mày nghe thấy chưa? Anh em tao bảo tao tẩm quất mày kìa, tao đương nhiên là không thể làm trái lời được."

"Này, tao nói rồi, chuyện bạn gái của mày tao chính là không biết. Đừng có mà gây sự vô cớ, tao không rảnh để nói chuyện với mày."

Tôi nói tránh, cố gắng né đi chuyện đánh nhau bởi vì tôi biết nếu đánh thì chẳng có lợi gì cho tôi. Không phải là tôi sợ gì bốn tên nhóc con này mà là tôi đang đi chơi với nàng. Tôi không muốn cho nàng có ấn tượng xấu về mình nên nói xong câu đó liền bỏ về phía nàng rồi ôm nàng đi nhưng mấy tên kia đúng là đánh chết cũng không buông tha cho tôi.

Tên đại ca kéo vai tôi lại, cười ranh mãnh "À, thì ra đang đi với gái đẹp nên mới tránh đi phải không?" Hắn liếc qua nàng, trên mặt lộ rõ vẻ háo sắc "Ai chà chà, hàng ngon đấy, tóc đỏ, là điếm cao cấp phải không?"

Tôi hất tay hắn ra khỏi tóc của nàng, chỉ thẳng ngón tay vào mặt "Mày không được đụng vào cô ấy, không được xúc phạm cô ấy, tao nói rồi đó. Chuyện của chúng ta để sau giải quyết đi, tao bây giờ không có thời gian cho tụi mày."

Rồi quay qua nàng "Irene. Chúng ta đi nào."

Tôi cười với nàng nhưng nàng vẫn lấy bộ mặt nhăn nhó nhìn tôi. Đúng là, giận thật rồi đó!

"Làm gì có chuyện đi dễ vậy chứ Son Seungwan." Hắn nhất quyết không buông tha cho tôi, kéo người tôi lại, lần này rất cao tay hướng thẳng vào mặt tôi một cú đấm làm tôi choáng váng đập đầu vào cái cây gần đó. Chết tiệt, mấy thằng mấy dạy!

"Mày phải trả cả vốn lẫn lời cho tao. Lần trước mày đánh tao ở bụng đến bây giờ vẫn chưa hết nhức, rồi cả chuyện mày ngủ với bạn gái tao nữa. Tao sẽ tính gọn gàng hết trong lần này. Nếu không, tao sẽ không để cho mày yên, càng không để cho bạn gái của mày được bình yên xinh đẹp như vậy trở về nhà."

Nếu biết trước chuyện sẽ ra đến nông nỗi này thì trước kia tôi sẽ không buông thả chính mình nhưng họa là do mình gây nên, lần này muốn đánh thì tôi sẽ cho đánh, sau lần này tôi sẽ chính thức trong sạch, sẽ không còn liên quan gì đến những chuyện của trước kia nữa.

"Được, giải quyết thì giải quyết." Tôi đứng dậy "Tao sẽ đứng đây, cho mày đánh, muốn đánh bao nhiêu thì tùy ý nhưng mày đánh xong tuyệt đối không được đến tìm tao nữa và nhất định không được đụng đến cô ấy dù chỉ là một cái móng tay!"

Tôi nói, mắt nhìn nàng. Nàng từ nãy đến giờ vẫn nhìn tôi với vầng trán nhăn lại, mặt không đổi sắc. Xem ra chuyến này đi hẹn hò không có được lợi gì mà còn lãnh họa vào thân nữa. Chỉ mới gần nàng được một chút thôi mà, còn chưa có được chấm mút cái gì...

"Son Seungwan giỏi lắm, rất xứng đáng có gan làm có gan chịu nha. Nếu mày là con trai thì tao chắc chắn cho mày một chân trong hội tao rồi nhưng đáng tiếc .."

"Làm lẹ đi, lề mề vậy, còn hơn cả đàn bà." Tôi châm biếm. Đám đàn em nghe thấy liền cười nhưng bị tên đại ca quát "Cười cái gì?!" Làm cả bọn nín im.

Tôi nhếch môi, đúng là cái thằng đàn bà mà.

"Mười tám cú đấm nhé Son Seungwan. Đủ vốn đủ lời, vào mặt, chịu không?"

Tôi thở hắt ra, đánh xong chắc chắn nhập viện nhưng phải chịu thôi. Làm người chính là phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã gây ra nên gật đầu đồng ý với hắn, đồng thời nói to với nàng, mong nàng hiểu cho mình. Nhưng mà, tôi không nghĩ là nàng sẽ hiểu đâu, bởi vì nàng trông thật xa cách. Tôi hiểu sự xa cách này do đâu mà ra, quá khứ tôi lại một lần nữa bị phơi bày trước nàng rồi.

Tôi thở hắt ra, đánh xong chắc chắn nhập viện nhưng phải chịu thôi. Làm người chính là phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã gây ra nên gật đầu đồng ý với hắn, đồng thời nói to với nàng, mong nàng hiểu cho mình. Nhưng mà, tôi không nghĩ là nàng sẽ hiểu đâu, bởi vì nàng trông thật xa cách. Tôi hiểu sự xa cách này do đâu mà ra, quá khứ tôi lại một lần nữa bị phơi bày trước nàng rồi.

"Irene. Dù cho có chuyện gì xảy ra thì những chuyện này đã là chuyện trước kia. Trước kia tôi sống không tốt, nhưng bây giờ tôi vẫn đang cố găng thay đổi. Irene phải nhớ là bây giờ tôi chỉ thích một mình Irene thôi nhé."

Im lặng là hai từ nhiều nhất mà nàng dành cho tôi. Tôi thất vọng cúi đầu, còn chưa bị đánh đã cảm giác muốn khóc rồi nhưng không thể khóc được. Không thể yếu hèn chưa đánh đã gục như vậy trước mặt nàng. Tôi muốn chứng minh rằng, tôi nói được làm được. Tôi thật sự muốn đoạn tuyệt cùng với quá khứ, muốn cùng nàng nắm tay bước đi trên con đường duy nhất của hai chúng tôi và chỉ riêng có hai chúng tôi.

"Đánh đi!" Tôi hét lớn, nhắm tịt hai mắt chờ đợi sự tấn công. Đúng như ý nguyện, một cú đánh ngay vào má trái, làm tôi gục phát đầu tiên.

Choáng váng.

Tiếp một cú nữa.

Tôi nhìn thấy tận mười Irene.

Tiếp thêm một cú nữa. Tôi ngả ngửa, lần này thì quá đẹp, nằm luôn trên đất, bẹp dí như một con mèo bị ướt mưa. Tôi thở hụt cả hơi, hướng đôi mắt đau rát một con nhìn cái tên đang lao tới mình như một con thú đói mồi. Hàm răng hắn nhe ra, trông thật giống con chó sói trụi lông và hôi tanh, tôi phì cười, lần này chắc nhập viện thật rồi. Vậy là hết mơ tưởng tới Irene nhé, nàng ấy sẽ lơ tôi vĩnh viễn mãi mãi luôn bởi vì tôi xấu xa quá mà.

Mở hờ mắt chờ đợi sự tấn công tiếp theo. Cú đấm thứ tư hướng lên trời rồi giộng xuống mặt tôi nhưng khi chỉ còn cách vài cm thì nó liền đứng sựng lại làm tôi phun ra một hơi sĩ diện.

"Còn không đánh đi? Tao chưa chết đâu mà sợ, đánh như mèo cào, chẳng đau gì hết."

"Tôi thấy ba cú đấm là đủ rồi. Dừng lại đi."

Là giọng nói của nàng, tôi đau đớn mở mắt ra to hơn, trước mặt tôi là tên đang đánh tôi, cùng nàng, đang nắm cổ tay của hắn và mấy tên đàn em đứng sau lưng nàng.

Nàng điên sao? Sao lại ngây thơ chạy ra gây sự với bọn chúng, nàng không biết tôi làm như thế này là muốn bảo vệ nàng sao?

"Thả tao ra con đàn bà lắm chuyện!"

"Ba cú đấm, đủ rồi. Nhân lúc tôi còn chưa tức giận thì cậu nên đi đi."

Nàng đang nói cái gì vậy, gì mà tức giận cơ chứ, nàng không biết tên đó chỉ cần đấm một đấm thôi là nàng cũng đủ gan phổi lộn xộn rồi. Thật là, tôi đứng dậy nhưng bị trượt chân bởi không còn đủ sức lực để làm những điều đó. Bực mình lăn trên đất, tôi nói với nàng.

"Irene điên hả. Chạy đi!"

"Nghe người yêu mày nói chưa? Chạy đi kìa, hahaha. Mày tốt nhất là nên chạy đi trong nhân lúc tao còn chưa tức giận đánh luôn cả mày."

"Bốp!"

Cả tôi lẫn hắn và đám đàn em đều ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra trước mặt. Nàng ấy, cầm cái ví kiêu sa đính sương sa hột lựu kim cương gì đó của nàng, rất đẹp mắt phang thẳng lên đầu của tên đang đánh tôi, khiến cho tôi phải trợn mắt thật to dù rằng mắt tôi đang đau đến chết đi được.

Kẻ cắp gặp bà già. Câu nói có vẻ hợp nhất để dùng trong trường hợp đang diễn ra này. Tên bị đánh ôm đầu, đầy ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó tự nhiên cười rống lên ha hả như tên điên bị xổng chuồng. Nàng thì sau khi đánh xong mặt vẫn không đổi sắc, rất từ tốn cầm lại ví rồi tiếp tục.

"Vẫn còn chưa chịu đi nữa?"

Tên đó ngưng cười, hướng ánh nhìn trợn trắng tròng mắt cho nàng "Mày đánh tao thì tao có nên đi hay không? Tao nghĩ tao nên hốt mày về, xử đẹp mày xong rồi mới đi được - Hắn trợn mắt một cách khá biến thái - Cưng à, tóc cưng thơm lắm đấy." Hắn nói, tay cầm tóc của nàng rồi ngửi ngửi với bộ dạng vô cùng bệnh hoạn. Nỗi sợ hãi trong tôi dâng lên, tôi nhất quyết không để nàng xảy ra chuyện gì, tôi nhất định phải bảo vệ nàng.

Dùng hết sức lực đứng dậy để chạy đến cứu nàng nhưng thân còn chưa đứng dậy đã chứng kiến một màn nốc ao kinh điển của nhà họ Bae.

Một chân nàng nâng lên, nhằm ngay hạ bộ.

"Bốp!"

Ôi, đau đấy, tôi thốn dùm cái tên bị nàng đá, hai chân cũng tự động khép lại, thầm cám ơn cuộc đời vì mình không có "bi".

Cái ví của nàng rất tao nhã hạ xuống đầu hắn một lần nữa khi hắn khom người vì bị nàng sát hại hai viên "bi" tội nghiệp.

"Bốp!"

Số thằng này xui rồi, ra đường gặp sư tử cái không biết. Bae Irene nhìn liễu yếu đào tơ vậy chứ không phải vậy. Tôi chậc lưỡi nhìn cái tên đang bị nàng đánh liên tiếp vào đầu bằng ví của mình, miệng nàng còn liên tục nói, khác xa với hình tượng thường này nhưng điều này không làm tôi sợ hãi một chút nào.

Bởi vì sao? Nghe thì sẽ biết.

"Cho mày chết! Dám đánh Seungwan của bà hả, bà bảo đi rồi mà không đi! Đồ thằng ôn dịch trời đánh, hỏng hết cả buổi tối đẹp trời của bà. Bà đánh, bà đánh cho mày chết luôn!"

Đánh tiếp đi nàng ơi, tôi cười mãn nguyện với cái mỏ toàn máu và máu...

Tên kia bị nàng đánh xối xả ngã lăn ra đất. Đám đàn em thấy cảnh đàn anh mình bị ăn hiếp nên liền chạy tới. Chết tiệt, tôi đang cười hớn hở, quên mất tên này còn có đàn em nên không kịp đứng lên ứng cứu, chỉ biết ngồi tại chỗ hét lên tên nàng.

"Irene! Cẩn thận!"

Nhưng mà nàng đang hăng máu ham đánh, hét kiểu gì nàng cũng không nghe làm tôi cuống cuồng hoảng loạn đến mức muốn khóc. Bỗng nhiên từ đâu chạy tới bốn năm người thanh niên cao to, da đen, mặc đồ vest đứng ngay sau lưng nàng và xử đẹp mấy tên đàn em.

Còn nàng thì vẫn đánh, đánh đến khi tên kia chính thức nằm gục xuống đất rồi thì nàng mới chịu ngưng nghỉ. Đám đàn em kia thì đứa nào đứa nấy cũng đã nằm lăn bò ở dưới đất sau khi bị đám áo đen xử xong, tôi nhìn vào cảnh tượng đang xảy ra. Có cảm giác như Bae Irene mới là trùm cuối..

"Phù, đánh đã quá~"

Có vụ này nữa hả nàng ơi. Tôi sợ hãi nhìn nàng đang đi đến trước mặt mình, Bae Irene này thật chất là ai, sao nàng lại có cả vệ sĩ bảo vệ nữa. Tôi nhìn nàng đầy lo lắng, thân lùi dần về phía gốc cây sau khi bị nàng ép đến mức không còn đường lui.

"Nhìn Seungwan trông giống như đang sợ tôi vậy?" Nàng ngồi xuống, chạm tay vào má tôi, thái độ rất quan tâm nhưng làm tôi có cảm giác nàng như Bạch Cốt Tinh. Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy thật chất chỉ dụ đám đàn ông rơi vào bẫy và rút trọn tinh khí của họ mà thôi.

"Irene .. Irene rốt cuộc là ai vậy?"

"Tôi là tôi chứ tôi là ai. Seungwan hỏi vậy là sao?"

"Cái đám áo đen kia kìa.." Tôi hất đầu

"Bọn họ là ai?"

"Làm sao mà tôi biết." Nàng mở to mắt, trông rất ngạc nhiên khi nhìn về phía đám người kia. Không lẽ nàng đang diễn? Nhưng mà diễn giống thật quá.

"Vậy .. vậy sao bọn họ lại bảo vệ Irene được chứ?"

"Biết đâu là bảo an khu này thì sao. Ở đây là Hàn Quốc cơ mà, nơi nào cũng có bảo vệ cả thôi."

"Nhưng .. nhưng .. họ giống vệ sĩ hơn mà, mang đồ vest nữa. Còn nữa, Irene dám cả gan đánh tên kia như vậy không sợ bản thân mình bị đánh sao?" Tôi khó hiểu hỏi tiếp, vẫn cảm thấy những gì nàng nói có điều không hợp lý.

Tay nàng luồn vào tóc tôi, phủ hết bụi cát bẩn rồi kéo tôi đứng dậy. Tôi dựa vào người nàng lúc đứng lên, tay nắm chặt tay nàng. Sự gần gũi này, mau chóng làm tan đi những suy nghĩ tò mò trong tôi. Nàng chưa bao giờ chủ động gần gũi thân mật với tôi đến mức như vậy.

"Biết vì sao tôi vẫn đánh tên đó mà không sợ bị đánh hay không?"

"Vì sao?"

"Vì tôi biết dù cho có chuyện gì xảy ra thì Seungwan vẫn sẽ bảo vệ tôi. Tôi biết rõ điều này. Seungwan, tôi đang từng ngày ỷ lại vào em. Đừng làm tôi thất vọng." Người ta chỉ sản sinh loại ỷ lại, hoặc nói hơn là sự dựa dẫm với người mà mình yêu thương. Nàng nói như vậy có phải là.......

30⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene