Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Ghen


"Vậy con và chồng con lấy nhau mấy năm rồi?"

Và cái chủ đề tôi không thích đã xuất hiện. Tôi nhai cục cơm mà tưởng là mình đang nhai cục đá, cay cú nhìn hai người đó nói chuyện.

"Dạ, là hai năm."

"Mới hai năm thôi sao? Vậy định chừng nào có con?"

Có con cái gì, muốn có con sao? Có với tôi nè! Tôi suy nghĩ mà còn không biết tự lượng sức mình, tưởng mình có súng AK đạn thật chắc, hoang tưởng!

"Hai tụi con vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Anh ấy vẫn còn bận chuyện công việc lắm nên tụi con vẫn còn đang thư thả."

Đúng rồi, được thì ly hôn luôn em ơi. Seungwan không ủng hộ điều này!
"Phụ nữ ngoài ba mươi mà sinh con thì sẽ nguy hại cho sức khỏe lắm đấy, bác nghĩ con cũng đến lúc nên nói chuyện này với chồng con rồi."

Mẹ ơi đừng mà, đừng đốc thúc cô ấy chuyện có con nữa. Cô ấy mà có con là mẹ mất con đó, mẹ có muốn không! Tôi tộn cơm vô miệng tức tối nghĩ, ăn nhanh đến mức suýt mắc nghẹn!

"Uhm, cám ơn bác, con sẽ suy nghĩ vấn đề này sau."

Nhìn nàng nở nụ cười mà lòng tôi tuyệt vọng héo úa như chiếc lá rụng cuối thu bị con heo rừng giẫm đạp nát bét! Đừng có con Irene ơi, em phải ly hôn, sau đó lấy tôi cùng tôi bắn súng thì em mới được có con!

"Irene, con chỉ mới ba mươi ba nhưng chồng con lại bốn mươi bốn rồi. Bác nghĩ chắc cậu ta cũng phải có điểm gì mới thu hút được con chứ đúng không?"

Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi đáp "Uhm .. Anh ấy là mẫu người rất lịch sự và hiền lành. Nhưng con thích nhất là những lúc anh ấy sinh hoạt trong nhà, trông rất nhã nhặn và có học thức."

Học thức? Tôi cũng có vậy. Chỉ là không cao bằng thôi. Hứ!

"Ví dụ thử xem."

"Uhm.. khi anh ấy ăn cơm. Anh ấy sẽ không bao giờ ăn nhanh."

Tôi liền ăn cơm chậm lại, từ tốn, từ tốn. Từ tốn đến mức ăn từng hạt cơm. Kiểu ăn gì mà hại người kinh khủng.

"Lúc làm việc lưng của anh ấy rất thẳng."

Lập tức dựng thẳng lưng lên. Tướng ngồi vốn khom xuống, nay bất ngờ dựng thẳng khó tránh khỏi sự không quen, xương tôi liền kêu lên hai tiếng rắc rắc làm hai người kia đang nói chuyện phải quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi bị nhìn, chột dạ, vừa nhai cơm vừa nói: "Lưng con mỏi quá, ngồi thẳng vậy cho đỡ mỏi."

Và bọn họ lại tiếp tục chủ đề thích gì ở chồng nhất trước mặt tôi mà không hề biết rằng tôi đang bóp muốn nức cả cái chén.

"Còn gì nữa không con?"

"Con nghĩ là còn nhiều nữa nhưng tạm thời con vẫn nghĩ chưa ra nhưng chắc chắn dù cho anh ấy có những điều đó hay không thì con vẫn yêu anh ấy."

Thôi quên đi! Tôi đập chén xuống bàn, đứng dậy "Con ăn xong rồi."

"Hả? Bình thường ăn hai chén cơ mà, sao giờ một chén đã no rồi." Mẹ hỏi.

"Đồ ăn dở quá, không ăn!" Tôi nói mà nhìn thẳng vào mặt nàng còn bonus cả bặm môi. Ai có thể ngồi đây ăn mà nghe người mình yêu nói rằng họ yêu người khác chứ, bạn có thể không chứ tôi là không rồi đó. Tôi xoay người nghiến răng bỏ đi, mặc kệ tiếng mẹ ở đằng sau đang mắng mỏ.

Tôi hầm hầm đi ra ngoài. Còn bất lịch sự đóng cửa chính thật mạnh nhưng ai quan tâm chứ, hai người trong nhà kia còn không quan tâm đến tôi thì ai mà quan tâm. Nhất là nàng ấy, nàng ấy biết rõ hoặc chắc có biết tôi thích nàng ấy nhưng nàng vẫn sang nhà nấu cơm cho tôi ăn nhưng lại trước mặt tôi nói mấy chuyện chồng con như vậy. Nếu không thích thì đừng sang, còn nếu sang thì có nửa mùa như vậy chứ. Có biết tôi đau lòng lắm không, chắc không đâu.

Lúc nàng nói về chồng mình còn lấp lánh ánh mắt nữa mà nên chắc chẳng biết tôi đau lòng đâu, nhưng biết thì sao chứ, nàng cũng đâu quan tâm. Tôi tức giận đá mấy cục đá gần đó khiến nó văng ra xa. Aishi Bae Irene đúng là đồ mất nết!

Đứng bên ngoài một hồi, tâm trạng cũng bình ổn được đôi chút. Định quay lưng đi vào bên trong thì nàng từ trong nhà đi ra. Gặp nhau ngay trước cửa, tôi quyết định làm mặt lạnh nhìn sang chổ khác. Quyết không quan tâm nàng.

Những tưởng nàng kiêu ngạo bỏ đi luôn như cách mà nàng vẫn thế thì ai ngờ nàng liền đi đến bên tôi, đập đập tay vào vai tôi.

"Son Seungwan."

"Cái gì?" Oh, Son Seungwan, mày thật là cool, hãy cứ tiếp tục như vậy đi con! Tôi ủng hộ bản thân.

"Sao lại bỏ ra đây?"

Trong phút chốc mấy cái sự tức giận của tôi bị tiêu tan hết. Chỉ một câu sao lại bỏ ra đây nhưng lại ẩn chứa rất nhiều sự dịu dàng lẫn quan tâm. Tôi quay người lại, nhìn nàng, cắn cắn môi.

"Tôi không thích ở trong đó thôi." Phải nói xạo thôi, chứ chẳng lẽ nói tôi ghét nghe em nói về chồng em sao? Cũng không thể ghen đến mức mất hình tượng như vậy được, hơn nữa, hành động đó giống kẻ không hiểu chuyện thì đúng hơn.

Nàng gật nhẹ đầu khi nghe tôi nói, tôi im lặng quan sát nàng lúc cả hai đứng dưới bầu trời lộng gió. Nghe thanh bình từ đâu vẫy gọi, tôi cảm thấy thật an tĩnh khi chỉ có hai đứa đứng cạnh nhau như lúc này, một cảm giác khá lạ lẫm, thứ cảm giác mà trước kia tôi chỉ có khi đứng cạnh chị.

"Seungwan."

"Ừ!"

"Seungwan thích tôi phải không?"

"...."

Tôi không biết mình có nên thú nhận hay không bởi vì những điều mình biểu hiện nó quá mức rõ ràng rồi. Nhưng nếu tôi thú nhận thì có phải hay không nàng sẽ rời xa tôi, bởi vì chẳng phải nàng đã từng nói sao? Thích ai cũng được nhưng tuyệt đối không được thích nàng.

"Tôi chẳng phải đã nói .."

"Thích ai cũng được nhưng tuyệt đối không được thích tôi. Câu này của Irene, tôi vẫn còn nhớ."

"Vậy sao còn?" Nàng vẫn hỏi, vẻ mặt rất sắc lẻm và lạnh lùng, vẻ mặt đó cứa vào tim tôi. Thì ra sắc đẹp cũng có khả năng làm tim người khác đau nhói. Tôi khoanh tay, ngửa đầu nhìn trời nhưng mắt không hề mở. Có người nói, làm cách này thì nước mắt sẽ không chảy ra.

"Yêu thích của tôi, Irene không được quyền ngăn cấm."

"Nhưng chúng ta không thể."

"Tôi có bắt Irene chấp nhận hay không?" Đến lúc này tự nhiên lại nở ra một nụ cười nhưng trong lòng vẫn như cũ không hề cảm thấy vui vẻ. Thà rằng nàng cứ ở trong đó luôn đi, không cần ra đây mở đầu một câu dịu dàng rồi kéo theo cả mấy câu có chứa dao găm trong lời nói như vậy.

"Mở mắt ra đi." Nàng yêu cầu. Nhưng tôi vẫn nhắm, kì khôi thật, thứ người khác không bắt nàng làm thì nàng lại làm như người ta yêu cầu nàng rất gắt gao. Còn thứ người khác không hề muốn làm thì nàng lại lên tiếng yêu cầu. Bá đạo như nàng vậy, có mấy ai chịu nỗi. Vậy mà tại sao tôi lại thích nàng được nhỉ?

"Tôi không thích thì sao phải mở. Irene không thích người khác ép buộc mình thì Irene cũng nên học cách tôn trọng ý muốn của người khác chứ."
Sau đó, tôi chẳng nghe nàng nói lại một điều gì nữa. Những tưởng nàng đã bỏ đi, ai ngờ lúc tôi vừa mở mắt, người mà tôi trông thấy đầu tiên vẫn lại là nàng.

"Vẫn còn chưa đi sao?" Nước mắt chảy rồi, giấu không được nữa vì nàng đã thấy nó. Ánh mắt chúng tôi lại giao nhau. Tôi nhìn sâu vào mắt nàng, cố gắng tìm ra những gì mình mong muốn tìm thấy nhưng tất cả chỉ là một cái hố sâu không thấy đáy. Nàng thật sự rất khó hiểu.

"Nếu đi rồi tôi có thấy Seungwan khóc không?"

"Làm như nước mắt của tôi quý lắm không bằng. Lại còn bảo muốn thấy." Tôi cười nhạt, chùi nước mắt bằng mu bàn tay của mình nhưng nàng đã đưa cho tôi một cái khăn tay màu trắng.

"Dùng nó đi."

"Tôi không có tiểu thư như Irene đâu. Lau nước mắt mà còn dùng khăn tay, thật là bánh bèo quá đi mất."

"Coi nó như bàn tay của tôi đi."

Có đôi lúc tôi không hiểu nàng, nàng có khi rất nồng ấm, nhưng có khi lại lạnh lùng tựa băng sương, khiến tôi nhìn không ra, nghe không hiểu những gì xuất phát từ nàng. Nhưng sự quan tâm này tôi không thể nào từ chối nó. Tôi cầm lấy khăn tay của nàng rồi nhét vào trong túi quần.

"Tối nay có rảnh không?"

"Rảnh. Có gì sao?"

"Đi xem phim nhé."

"...."

Nàng mới vừa hẹn tôi đi chơi đó. Ngay lập tức mood tôi chạm đỉnh, tôi ngây người nhìn nàng nhưng mà nàng thì không hề nhìn vào tôi, tầm mắt vẫn cứ hướng về phía trước. Ánh nắng chiếu vào gương mặt nàng, thoáng hồng thoáng đỏ, trông rất mỹ lệ.

"Uhm.." Tôi đáp, trong đầu đã liên tưởng ra vô vàn cảnh tôi cùng nàng vào rạp xem phim, tôi cùng nàng nắm tay, tôi cùng nàng ôm nhau, tôi cùng nàng aa bb cc, tôi cùng nàng ...

"Cảm thấy không muốn đi cùng tôi sao?" Mặt nàng phảng phất nét thất vọng. Ngay lập tức tôi liền đứng thẳng dậy phân bua.

"Không phải, không phải vậy đâu."

"Vậy được rồi. - Nàng cười - Tối bảy giờ đi. Qua nhà tôi nhé."

Có ai đó đập tôi chết luôn được không. Chúng tôi vừa mới căng thẳng nhưng ngay lập tức liền làm hòa ngay và luôn, không những vậy còn được hẹn hò với nàng nữa. Thân thể tôi ngay lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng theo hướng tích cực. Tối nay là một buổi tối quan trọng, tuyệt đối tôi không được để xảy ra sự sơ suất gì.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene