Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11. Hôn

Cuộc sống cứ bình lặng trôi đi như vậy mà không hề báo trước bão giông một ngày nào sẽ ập đến, còn tôi thì quá ngây thơ khi cứ ước muốn nó sẽ mãi bình yên như vậy. Tôi gặp ba của chị trong một hôm đứng đợi chị ở trước cổng nhà. Lúc gặp nhau, tôi thấy ông nhìn tôi với đôi mắt mà tôi hiểu rằng trong đó ít nhiều chứa đựng sự chán ghét.

"Cháu là Seungwan?"

"Dạ vâng." Tôi cúi đầu.

"Joohyun không có ở nhà. Cháu có thể về."

Tôi có thể biết ông đang nói xạo bởi vì tôi nghe thấy tiếng đàn dương cầm được đánh từ cửa sổ của phòng chị vang ra ngoài nhưng tôi lại quá nhút nhát để có thể nói lên điều mình đang cảm thấy không đúng.

Ông tiếp tục khi nhìn thấy tôi đang phân vân đứng ở trước cổng, nhìn ông, và nhìn cả cửa sổ phòng chị.

"Cháu biết đấy Seungwan. Bạn bè nhưng nếu không cùng một thế giới thì sẽ rất dễ làm vướng chân của nhau. Joohyun nhà chú không hợp với cháu."

Cánh cửa sắt đóng lại, im lìm và đầy lạnh lẽo. Tôi nhìn lên cửa sổ phòng chị, chúng tôi thật sự không hợp làm bạn với nhau thật ư?

Ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không quen khóc, tính tôi vốn vậy. Không phải tôi cố tỏ ra mình mạnh mẽ không khóc mà chỉ là tôi chưa gặp đúng nỗi đau đủ lớn để giày vò mình. Tôi ngồi trong cái nhà kho ấy và nhìn ra ngoài biển, mặt biển nổi sóng ầm ầm bởi vì cơn mưa đang đổ xuống rất lớn. Tôi cứ ngồi và cứ khóc như vậy khi nghĩ về những tháng ngày có chị ở bên, tôi không muốn cắt đứt tình bạn này nhưng nếu ba của chị bảo tôi làm vướng chân chị thì tôi có thể vì sự ích kỉ của mình mà ở bên cạnh chị nữa hay không?

Tôi bắt đầu tránh mặt chị, những khoảng thời gian trong ngày tôi tránh lui tới những nơi chúng tôi đã từng cùng nhau tới để không đụng mặt chị. Những bờ hồ nhỏ nhỏ ở cuối thị trấn đã không còn thấy bóng dáng tôi và chị, không còn thấy những buổi trưa hè nhiều nắng tôi mơ màng nằm lên đùi chị và đánh thẳng một giấc tới chiều với bàn tay dịu dàng gãi đầu cho tôi. Con đường lớn đã không còn hình ảnh một đứa nhóc phóng bạt mạng với chiếc xe đạp cũ của nó chỉ để hù người ngồi sau sợ hãi mà ôm nó thật chặt. Không còn cảnh hai đứa ngồi ở bậc cửa của nhà kho cũ và nói những chuyện bâng quơ đầy tiếng cười. Không còn những nụ cười, không còn những cái nắm tay dây dưa ở ngoài cánh cổng cao lớn, không còn những cái liếc trộm và cũng chẳng còn những nụ hôn .. cám ơn.

Tôi nhận rõ được sự thổn thức vì đau lòng trong mình khi mỗi trôi qua mà không thấy chị. Và tôi càng cảm thấy đau lòng chồng chất đau lòng nhiều hơn nữa khi chị không hề đến tìm tôi. Nếu chị có lòng làm bạn thì cho dù tôi có tránh thì nhà tôi chị vẫn biết cơ mà, nhưng, chị đã không đến. Và tôi tự cảm thấy may mắn khi mình đã là người dừng chân trước. Mặt tôi phủ đầy nước mắt, thân hình lắc lư nằm trên võng nhìn ra ngoài hàng cây trước mặt mình, may mắn đến có rủ theo nước mắt không nhỉ?

Những chuỗi ngày tuyệt vọng kéo dài, tôi không rõ lắm là bao lâu bởi vì tôi còn không buồn đếm. Giống như là tôi đang bắt buộc bản thân mình muốn quên đi luôn cả chị. Mọi việc vẫn diễn ra rất bình thường. Buổi sáng đi học, buổi trưa về nhà, buổi chiều đi học, buổi tối về nhà. Tránh đi đường thường gặp chị, tránh đi đến những nơi có nhiều kỉ niệm về chị. Tạo cho mình một cuộc sống lầm lũi, trở về sở thích mài gạch, thứ mà trước khi gặp chị tôi đã từng chơi.

Nhưng ông trời vẫn còn thương tình tôi lắm nhỉ, và, còn thích cả sự trêu đùa người khác. Vào đêm hôm đó, cái đêm hôm mà cho đến bây giờ tôi vẫn không bao giờ quên được. Trên con đường đi học về nhà, tôi lầm lũi bước đi khi đang mang trên người một cái áo mưa cũ rích thì chị ở đằng sau chạy đến, nắm chặt lấy tay tôi rồi kéo tôi chạy rất nhanh. Tôi bất ngờ nhưng lúc nhận ra chị thì lại cảm thấy quá đỗi hạnh phúc, là chị, chị vẫn chưa bao giờ bỏ rơi tôi.

"Chạy nhanh lên Wannie, đi theo chị!!!"

Tôi ngoái đầu về phía sau, có người đang đuổi theo chị. Là ba người thanh niên lớn mặc đồ vest.

"Joohyun unnie?! Sao bọn họ lại đuổi theo chị???"

Chị không nói mà chỉ cắm đầu chạy, vẻ mặt của chị còn pha lẫn chút hốt hoảng. Những người phía sau đã leo lên xe hơi đuổi theo chúng tôi. Ở thị trấn này, tôi đương nhiên là người thông thuộc địa hình ở đây nhất nên liền nắm tay chị, kéo chị vào con đường tắt mà tôi biết, nó thông ra sau núi, tiến tới biển, đến với ngôi nhà kho của chúng tôi.

Chạy vào bên trong, áo mưa rách tươm nên cả hai đứa nào cũng ướt như một con chuột. Tôi cởi vội áo mưa rồi cũng giúp chị cởi đi áo mưa của chị.

"Lạnh quá.."

Chị run cầm cập, môi còn tím tái đi thấy rõ. Tôi liền chạy đến đóng hết cửa sổ lẫn cửa lớn lại rồi dìu chị ngồi xuống tấm nệm mà tôi đã đem đến đây. Thân thể của chị thật sự rất lạnh, làm cho tôi lúc chạm vào đã rất kinh hãi.

"Joohyun unnie, người chị lạnh quá. Để Wannie đi kiếm củi đốt lên cho ấm nha."

Tôi lo lắng chạy đi nhưng chị liền kéo người tôi lại, đôi môi run lên, yếu ớt nói "Trời mưa thế này có kiếm củi cũng không đốt lửa được đâu. Ở lại đây, ở lại với chị."

"Nhưng mà người chị lạnh quá..." Tôi lo lắng nói "Wannie nghĩ kiếm củi vẫn tốt hơn, chúng ta còn có rơm nữa mà."

"Cứ ngồi xuống đây, đừng đi đâu cả."
Rốt cuộc cũng bị chị thuyết phục, tôi thở dài và ngồi xuống bên cạnh chị, đau lòng nhìn chị run lên từng hồi, sau cùng không thể chịu đựng được việc ngồi nhìn chị mà không biết làm gì như vậy, tôi ôm chị vào trong lòng mình với suy nghĩ chỉ muốn làm chị ấm hơn. Mặc dù, tôi nhỏ con hơn chị, vùng ngực không đủ rộng, cánh tay không đủ lớn để ôm hết chị nhưng tôi vẫn hi vọng mình sẽ làm cho chị thấy ấm một phần nào đấy.

Cũng không biết là tại gió đã bị những cánh cửa cản trở vào trong hay là tại thân thể tôi nóng đến mức ủ ấm chị mà chị đã hết run rẩy khi được tôi ôm. Hô hấp chị không còn đập nhanh, cơ thể chị cũng không còn run lên những lần lạnh giá. Tôi thầm cám ơn chính mình vì đã nảy sinh một sáng kiến tốt như vậy.

Thân thể chị hết run nhưng kì cục nhất là nó lập tức lại nóng lên. Tôi hoảng hốt tách chị ra khỏi mình và quan sát. Sắc mặt hồng hào, không giống người bị cảm. Vậy thì hơi nóng từ cơ thể của chị là do đâu ra?

"Chị.."

Lời nói chưa kịp thốt ra trọn vẹn một câu, bờ môi của tôi đã bị chị nuốt trọn. Tôi trợn mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, không hiểu chị muốn làm gì mình. Chị hôn tôi, bàn tay bò dần lên cổ tôi, cả hai, là bằng cả hai bàn tay thon mảnh của chị. Tôi có thể cảm thấy làn da tôi nổi lên những hột nhỏ mang đậm sự rùng mình lúc chị vuốt ve cổ tôi đầy âu yếm.

Sự ngạc nhiên vẫn chưa dừng lại ở đó. Chị ấn tôi vào vách tường được làm bằng gỗ thô ráp ở đằng sau rồi leo lên đùi của tôi và ngồi rất gọn gàng. Từ phía của tôi, tôi có thể thấy được thứ mà mình chưa bao giờ thấy trong cuộc đời mười hai tuổi của tôi. Là ngực, bộ ngực con gái của chị lộ rõ trong làn áo ướt nhẹp. Mắt tôi trợn ngược giữa nụ hôn của chị khi nhìn vào chúng. Não tôi vẫn còn đang ngưng trệ, tay tôi vẫn chưa hoạt động, toàn bộ thân thể của tôi vẫn đang bị chị làm chủ.

Tôi nghe thấy cổ họng của chị gầm gừ, tôi cảm thấy hơi thở của chị phả lên mặt tôi một cách không vừa ý. Tôi cảm thấy tay của tôi bị kéo lê trên thân thể thiên thần của chị và tôi nghe thấy giọng nói chị trầm khàn đầy quyến rũ ở giữa nụ hôn.

"Ôm chị đi Wannie."

Và tôi đã ôm, ôm rất nồng nhiệt như cách mà chị muốn tôi ôm, và cũng bởi vì trong tôi muốn thế. Lời nói của chị gảy lên những cảm xúc trong tôi. Bàn tay tôi tiếp xúc với làn da của chị, cho dù là có cách một lớp vải mỏng thì mọi giác quan trong tôi dường như đã bùng nổ. Vòng eo mảnh khảnh của chị trở thành nạn nhân trước cái ôm ngọt ngào của tôi rồi tới tấm lưng thánh thần của chị, thứ mà tôi đến sau này vẫn mãi không quên được bởi sự mịn màng của nó. Tôi siết chặt nó bằng tất cả sức mạnh con gái của mình khiến cho chị bật ra tiếng rên khẽ.

Chúng tôi hôn nhau một cách rất mãnh liệt, không chừa đường cho hơi thở chen vào, không rời môi nhau ra một chút vì sợ sự xa cách. Lưỡi của chị liên tục thám hiểm khắp vòm miệng của tôi và đôi lần chị xém làm tôi nghẹt cả thở. Tôi đã không còn như trước, không còn sự nhu mì, không còn sự dịu dàng, không còn sự bỡ ngỡ. Tôi làm theo bản năng, đem những gì chị làm cho mình thực hành lại trên người chị. Đem lưỡi của mình luồn lách vào trong miệng chị làm chị chẳng kịp thu lưỡi lại và bối rối trước sự đáp trả si mê của tôi.

Tôi nhếch mép. Đây là lần đầu tiên tôi có suy nghĩ tôi muốn ăn hiếp chị. Miệng chị bị tôi làm loạn, lưỡi chị không kịp rút về nên nó bị tôi xoắn lấy và cắn vào nó. Chị ấn mạnh mười ngón tay vào cổ tôi nhưng chúa ơi tôi thích cách chị đụng chạm vào mình. Vì vậy tôi đã mút mạnh hơn và chị đã ấn mạnh hơn.

Sự mãn nguyện của tôi hiện rõ trên ánh mắt của mình khi tôi híp mắt thành hình nụ cười nhìn chị, còn chị thì hờ mắt nhìn tôi, khoảnh khắc yêu thương đó trông thật giống xuất phát từ một thiên đường với ánh sáng le lói được chiếu qua những khe cửa nhỏ hẹp.

Một khi yêu thương dâng ngày càng một cao thì hôn nhau đã không còn đủ để thỏa mãn. Tôi tự động rời ra khỏi nụ hôn, ánh mắt chị giống như nửa tỉnh nửa mơ nhìn tôi, không hiểu tôi muốn làm cái gì và hành động tiếp theo của tôi đã trực tiếp giải thích cho chị mà không cần nói.

Tôi hôn lên tai của chị, chị rụt cổ trong cái hôn của tôi. Sự rụt rè này, tôi cực kì thích nó. Tôi thích cái cảm giác này, rất quyền lực, quyền lực này có thể điều khiển một người con gái xinh đẹp phải yếu nhược trong tay mình.

Tôi không hề nhắm mắt khi hôn tai của chị bởi vì tôi muốn nhìn thấy, muốn nhìn thấy những động thái của chị, nhìn để biết rằng những hành động của mình có thể ảnh hưởng chị nhiều đến mức nào. Nó có đủ làm chị say mê hay không?

Môi đã không còn đủ thỏa mãn cho cả hai người. Tôi dùng thứ nhạy cảm nhất của tôi lúc đó là lưỡi vuốt ve vành tai của chị. Chị cong cả người trên cơ thể tôi, miệng phát ra tên tôi theo chiều hướng gợi tình nhất.

"Wannie..."

Giá như tôi có thể dừng lại mọi thứ để nhìn sâu vào mắt chị và nói rằng, chị thật đẹp, chị thật gợi tình, và em thích chị gợi cảm như vậy khi ở cạnh em.

"Chị thích Wannie làm như vậy chứ?"
Nhưng tôi lại bật ra một câu hỏi khác, miệng vẫn đang bận gặm nhấm yêu thương phần thịt gợi cảm ở phía dưới tai của chị. Không một câu trả lời nào được thốt ra ngay tại thời điểm đó, chỉ có những hành động được tạo nên thay cho những lời để nói.

Cong người, rùng mình, ấn mạnh. Tôi nghĩ là chị thích.

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene