Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C12 Mộc Trân

_Khánh Hỷ  , Giám đốc tìm cô.
_ Vâng, cám ơn cô.
Trác Phàm tìm cô thì có gì tốt chứ , có lý do gì không gặp được hong . Cô đi tới đi lui trong phòng.
" Không được , chạy là thượng sách"

Khánh Hỷ,  đi nhanh xuống lầu, rồi đi thẳng tới chỗ xe bảo mẫu.

Thợ trang điểm đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn bộ lễ phục trên người cô mà không dằn được khen ngợi.

Cô mặc chiếc váy thiên thanh , hoa văn lưới  ẩn hiện sau lưng, trước ngực trắng ngần lấp ló, càng làm tăng phần gợi cảm. Trong ngành ,chẳng có mấy người không nhận ra được các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng .Sau khi trang điểm xong, Khánh Hỷ cất túi xách xong mới đi vào phòng tiệc

Lúc tới cửa, cô nâng váy đang định bước vào, liền nhìn thấy Trác Phàm đang đi ở phía sau.

Anh ấy....Không phải lúc này nên ở công ty sao ? Tại sao lại đi dự tiệc ?

_ Nhìn cái gì?

Trác Phàm  miễn cưỡng nheo mắt nhìn cô.

Lúc này Khánh Hỷ  mới chợt nhận ra mình đang nhìn anh đến hồn vía lên mây. Cô vội cúi đầu, ho nhẹ một tiếng,

_ Không có gì. Sao anh lại ở đây.

_" Love story"  chưa chọn được diễn viên  thích hợp, anh  đương nhiên phải xuất hiện.

Trên thực tế, chuyện này giao lại cho trợ lý là được rồi, một mình cậu ta có thể giải quyết được,  anh là ai cần gì anh ra mặt.

_ À.

Khánh Hỷ đáp nhẹ một tiếng,

_ Vậy em đi vào trước.

Trác Phàm  không đáp lời cô, chỉ liếc cô một cái, đẩy cửa vào.

Anh cứ từ , từ từ thâm nhập vào thế giới cô. Không gấp.

Ngay lúc Khánh Hỷ định chuồn đi nơi khác , thì anh quay lại.

_ Còn không đi vào?

Khánh Hỷ giật mình “Ồ” lên một tiếng, rồi đi nhanh về phía trước.

Hương thơm  mềm mượt khẽ lướt qua cánh sóng mũi cao vút  , anh khiến anh cảm thấy ngưa ngứa, một đường len lỏi thẳng đến con tim. Nhìn theo bóng lưng quyến rũ  của cô, ánh mắt anh hơi dao động, nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, chỉ còn vẻ bình tĩnh phẳng lặng.

Cùng cô đi vào, cùng cô sánh vai bước đi. Anh thì thầm bên tai cô

_ Em, hôm ấy  còn đau  không?

Anh đột nhiên hỏi bên tai cô. Giọng nói trầm ấm, tầm mắt đang nhìn về hướng khác,  nhưng lại khiến lòng Khánh Hỷ rung lên.. Cô đỏ mặt quát nhẹ anh:

_ Anh vô liêm sỉ.

_ Em nghĩ lệch đi đâu vậy. Anh nói là tay em còn đau không?

_ Đã tốt hơn nhiều rồi. Em đi trước .

Cô lắp bắp đi như chạy về phía trợ lý của mình.

Mộc Trân đang cầm ly rượu trên tay, chợt thấy Khánh Hỷ  đi tới, nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần.

_ Cô là Khánh Hỷ à, tôi là trợ lý mới của cô. Hoan nghênh hợp tác.

_ Ồ ? Vâng.... Hân hạnh gặp cô. Nghe nói cô mới về nước

Mộc Trân  thản nhiên gật đầu.

Tầm mắt Khánh Hỷ thoáng lướt nhìn về phía Trác Phàm suy nghĩ gì đó.

_ Anh ta là ai ? Thi thoảng lại nhìn về phía chúng ta.

Mộc Trân kết luận sau khi đánh giá cô.

_ Cô mới đến nên chưa biết, anh ấy là tổng giám đốc của công ty

Khánh Hỷ  cười khổ,

_ Tôi là em vợ của anh ấy

"Thật sao?" Mộc Trân  cười như không cười.

Không tiếp tục đề tài này nữa, Khánh Hỷ  dẫn Mộc Trân  đi quanh trong phòng tiệc chào hỏi.

Cho dù lúc này xung quanh đang có rất nhiều người, nhưng vẫn dễ dàng thấy được Trác Phàm vô cùng nổi bật giữa đám người đó.

Trong phòng tiệc có rất nhiều người, nhưng tầm mắt của Trác Phàm chỉ vẻn vẹn đặt lên người Khánh Hỷ  không cách nào rời đi được.

_ Khánh  Hỷ, cô đang trốn ai.

Phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói này....Khánh Hỷ thoáng sững sờ.

Rất quen....Quen đến mức cô không thể nào quên được.

Kinh ngạc xoay người lại, xuất hiện trước mặt là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.Hơn nữa....Thân hình này...

Cho dù  cô chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ta cô vẫn nhớ rõ như in.  " Cậu bé mười năm trước,  từng bị cha cô bắt cóc "

_ Có vẻ như cô biết tôi?

Đối phương nheo mắt quan sát cô. Ánh mắt đa tình khiến lòng người run sợ.

Người đàn ông này thuộc tuýp người nào ấy nhỉ?

Gương mặt anh tuấn không thua kém gì Trác Phàm  nhưng không góc cạnh thâm thúy nguy hiểm như Trác Phàm , nhưng tạo cho người ta có cảm giác người này rất nguy hiểm.

Người đàn ông như vậy sao có thể quen  biết với cô. Chỉ gặp qua một vài lần, lúc nhỏ .

Khánh Hỷ dịu dàng, hiền lành, vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới với anh ta.

_ Khánh Hỷ .

Thấy Khánh Hỷ không lên tiếng đáp, vẻ hoài nghi trong mắt anh ta càng sâu.

Lúc này Khánh Hỷ  mới hoàn hồn.

_ Xin lỗi tôi không biết anh.

_ Thật sao? Nhưng tôi nhận ra cô.

Đối phương khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Khánh Hỷ như có thâm ý khác.

_ Cám ơn.

Khánh Hỷ không biết anh ta đang nghĩ gì . Đối phương dường như hoàn toàn không để ý đến vẻ phòng bị trong mắt Khánh Hỷ  duỗi tay về phía cô.

_ Tôi là Trác Vỹ , sau này có lẽ sẽ thường xuyên gặp mặt."

Trác Vỹ ?

Quả nhiên là anh ta! Cô đã không nhận nhầm. 

Sợ anh ta nhận ra được điều gì, Khánh Hỷ không dám lơ đãng nữa, đưa tay ra bắt tay anh ta.

_ Xin chào, tôi tên là Khánh Hỷ.

Cô miễn cưỡng tự giới thiệu mình, định rút tay lại nhưng Trác Vỹ   không chịu buông ra. Khánh Hỷ nhíu mày cố giằng tay ra.

Cô cảm thấy lòng bàn tay của anh ta vô cùng lạnh lẽo, giống như băng lạnh truyền sang khiến cô lạnh cóng cả người.

_ Mời ngài buông tay ra.

Trác Vỹ   vẫn coi như không nghe thấy cô nói gì, khóe môi mỏng nhếch nhẹ, chẳng những không buông tay  Khánh Hỷ ra, ngược lại còn tăng sức kéo cô ngã vào lòng anh ta.Xung quanh bắt đầu phóng tới vô số ánh mắt hâm mộ.

Hơi thở nam tính mạnh mẽ xông tới, khiến Khánh Hỷ lạ lẫm choáng váng.

Anh ta và Trác Phàm  hoàn toàn khác nhau, tuy cũng là ngang ngược không coi ai ra gì, nhưng sự ngang ngược của anh ta thì lạnh lẽo hơn Trác Phàm  rất nhiều.

_  Anh buông ra.

Khánh Hỷ  không ngờ anh ta có thể làm ra chuyện lỗ mãng này, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Cô theo phản xạ nhìn sang một hướng khác, thấy tầm mắt Trác Phàm cũng đang nhìn về phía bên này, sâu thẳm tối đen, không biết anh đang nghĩ gì. Trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Cô cạy tay Trác Vỹ  ra,

_ Anh làm gì vậy? Buông ra! Tôi không có quen biết anh.

Trác Vỹ  bá đạo chụp lấy hai tay cô giữ ở trước ngực. Bàn tay còn lại bóp vòng eo thon nhỏ của cô.

_Biết có thể làm sao để nhanh chóng nổi tiếng trong nghành này không?

Giọng nói của anh ta vang trên đỉnh đầu cô, rất từ tính truyền cảm.

Hơi cúi đầu, ánh mắt như cười như không nhìn cô, vẻ đẹp trai nhưng không kém phần ngang tàng bông đùa của anh ta có nét gì đó tự nhiên phóng khoáng không nói thành lời . Khánh Hỷ  không thể không thừa nhận người đàn ông này quả đúng thật rất quyến rũ.Nhưng mà....

Vẻ quyến rũ này không thể mê hoặc được cô! Hơn nữa, lúc này, cô thật sự thấy không thể nào ưa nổi anh ta!

Có phải anh ấy đang hiểu lầm mình rồi không? Nghĩ tới chuyện này, trong lòng KHánh Hỷ  càng thêm tức giận và lo lắng.

_ Trong ngành này, nếu muốn nhanh chóng nổi tiếng, hợp tác với tôi là con đường nhanh nhất."

Hợp tác với anh ta? Rốt cuộc anh ta là ai?

Cô còn chưa kịp tìm cách thoát chạy, cổ tay lại bị anh ta giữ chặt. Hơi ấm truyền sang từ lòng bàn tay khiến cô hơi giật mình.

Chưa biết phải phản ứng ra sao, thì nghe Trác Vỹ  hô lên một tiếng, buông tay cô ta:

_ Trác Tổng , đã lâu không gặp.
_ Cậu về nước khi nào?
_  Vừa mới.
Lợi dụng hai người đang nói chuyện với nhau , Khánh Hỷ chuồn êm ra xe bảo mẫu về  công ty ,thay một bộ váy đen, rồi  lái xe của mình về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sắc