Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#4: Lục tiên sinh đi kiếm phụ nữ.

   Nhiệt độ càng lúc càng trở lạnh, bước ra ngoài liền phải khoác trên người hai ba lớp áo.
Hạ Nghiên vừa đi vừa thổi vào hai lòng bàn tay mình, nước da trắng ngần cũng vì lạnh mà ửng đỏ. Cô cầm trên tay một tờ giấy, bên trong ghi địa chỉ của một căn biệt thự nằm ở phía tây Bắc Cửu.
Nơi đây kỳ thực vô cùng rộng lớn, cứ cách mười bước chân lại là một căn biệt thự với đủ loại hình dáng. Xa hoa có, đơn giản có,.. nhưng tất cả đều đặc biệt cao cấp. Đa số đều là biệt thự riêng biệt, dành cho những người không thích sống ở thành phố phồn hoa náo nhiệt.
Quanh đây cây cối thoáng mát, đường nhựa trải dài sạch sẽ.

Hạ Nghiên đứng trước một căn biệt thự nhỏ, tuy vậy nhưng bên ngoài lại trang trí vô cùng bắt mắt. Đây là biệt thự của một vị khách đặc biệt, ngày hôm qua đã gọi đến bệnh viện chỉ đích thân cô đến xem bệnh cho chú mèo Ba Tư của họ.
Trừ những người giàu có ra, cũng không có ai sẵn sàng bỏ gấp đôi số tiền đến bệnh viện để mời một bác sĩ đến tận nhà như vậy. Còn cô, cũng chỉ là người làm công ăn lương.

Sau một hồi chuông dài, người giúp việc từ trong nhà vội vàng chạy ra mở cánh cổng lớn và lịch sự mời Hạ Nghiên vào.

"Bác sĩ Hạ, lâu quá không gặp rồi."

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi trên ghế sô pha, chị vừa nhìn thấy Hạ Nghiên bước vào liền bỏ tách trà lên bàn, khách sáo đứng dậy bước về phía cô.

"Chị..?"

Hạ Nghiên đương nhiên không quên, người phụ nữ này chính là nguời cô đã giúp trước sảnh Phùng Hoa. Là mẹ của cậu bé Tiểu Vũ kia.
Cô chỉ là không ngờ.. lại có thể gặp nhau ở đây.

"Chào em, chị là Lục Đình Trang. Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở Phùng Hoa rồi, còn nhớ chị chứ?"

Hạ Nghiên liền nhanh chóng gật đầu, cô đối với người lạ thật sự không biết cách nói chuyện, chỉ là khách sáo gật đầu một cái. Lục Đình Trang mời cô ngồi xuống, còn cẩn thận dặn người giúp việc pha một tách trà nóng. Người phụ nữ này cô hôm nay mới có dịp nhìn rõ, chị nhìn rất trẻ, giống như một cô gái ngoài đôi mươi. Toàn thân toát ra vẻ sang trọng tinh tế, nhất cử nhất động đều đặc biệt có ý tứ nhẹ nhàng.

"Đi, chị dẫn em đi xem Bắc Bắc."

Hạ Nghiên gật đầu đi theo Lục Đình Trang. Đứng trước một cái lồng xa hoa, bên trong là một con mèo Ba Tư Himalayan truyền thống có bộ lông trắng muốt. Nó nằm rúc trong một góc, thậm chí khi có người đến cũng không hề nhúc nhích, xem ra trong người đang có bệnh.

"Mấy ngày trước nó vẫn ăn uống rất bình thường, không biết sao bây giờ lại bỏ ăn."

Lục Đình Trang vừa mở cửa chuồng vừa lên tiếng giải thích, chị tự mình bế Bắc Bắc lên.

"Nó đã bỏ ăn bao lâu rồi chị?"

"Chắc... cũng gần 48 tiếng rồi."

Hạ Nghiên gật đầu, hai mắt đảo quanh chuồng mèo.

"Chị cho em bế Bắc Bắc một chút."

Lục Đình Trang nhanh chóng truyền Bắc Bắc cho cô, chú mèo này đang ở tuổi trưởng thành, lông dài đã che đi cơ thể ốm yếu của nó, nhưng nếu so với những con mèo cũng độ tuổi khác, Bắc Bắc chính là quá ốm.

"Chị đã nuôi Bắc Bắc bao lâu rồi?"

"Ừm.. Khoảng hai tháng, chị nhờ một người bạn ở Châu Âu mang nó về."

Hạ Nghiên vuốt nhẹ bộ lông của Bắc Bắc, con mèo ngoan ngoãn vùi đầu vào tay cô.

"Mèo biếng ăn có rất nhiều lý do, em thấy Bắc Bắc không phải bị gan nhiễm mỡ, bởi vì nó quá ốm, lượng mỡ thừa căn bản không đủ để chuyển hoá. Chúng ta có thể loại bỏ một vấn đề nguy hiểm."

Hạ Nghiên truyền con mèo lại cho Lục Đình Trang, cô đi xung quanh chuồng mèo quan sát.
Môi trường sống rất sạch sẽ, nhưng mà đồ ăn của nó...
Cô giống như hiểu ra được điều gì, tay với lấy cái bát cho mèo ăn và nhìn mấy bịch thức ăn được đặt trong tủ.

"Chị nói Bắc Bắc đã được đem về từ Châu Âu, có lẽ thay đổi môi trường quá đột ngột, nó chưa thể thích nghi nhanh được. Còn một lý do nữa, chính là thức ăn và cái bát này."

Hạ Nghiên đặt mấy bịch thức ăn trước mặt Lục Đình Trang.

"Chị đừng cho Bắc Bắc ăn nhiều món, và mỗi lúc ăn cần phải có giờ giấc ổn định. Như vậy nó sẽ không 'khó chiều' như hiện tại."

Lục Đình Trang 'Ah' một tiếng.

"Mỗi lần Tiểu Vũ đi ngang qua đều bỏ một ít thức ăn vào bát của Bắc Bắc."

Hạ Nghiên cười, lắc đầu.

"Chị yên tâm, Bắc Bắc không có bệnh. Chỉ là nó hơi 'khó chiều' một chút."

Cô cầm cái bát đựng thức ăn của Bắc Bắc lên.

"Chị nên thay một cái bát mới, sâu hơn và rộng hơn. Bởi vì cái bát này quá nhỏ, khi ăn râu mèo sẽ chạm vào thành bát. Mà mèo là loài động vật cực kỳ không thích râu của nó bị động chạm."

Lục Đình Trang gật đầu, xem như là đã hiểu. Chị lập tức kêu người giúp việc mang lên một cái bát to hơn. Hạ Nghiên đổ một ít thức ăn vào bát, sau đó lấy một hộp cá ngừ khô rải lên trên thức ăn.
Lục Đình Trang thả Bắc Bắc xuống, mới đầu nó còn không buồn bước đi. Sau khi Hạ Nghiên đẩy cái bát lại gần, nó giống như đánh hơi được mùi thơm. Cả người như một cục bông gòn màu trắng tiến đến, nhâm nhi ăn từng miếng từng miếng một.

"Ôi trời, nó ăn rồi."

Người giúp việc ở bên cạnh la lên. Lục Đình Trang cũng không khỏi ngạc nhiên,chị đưa đôi mắt nhìn Hạ Nghiên đang nửa quỳ nửa ngồi ở trước mặt Bắc Bắc.

"Ngoan lắm, ăn nhiều một chút."

Bàn tay mảnh khảnh của cô khẽ lướt trên lớp lông dài mềm mại của chú mèo trắng. Trên môi cũng vô thức nở một nụ cười.

"Sau này mỗi lúc cho ăn chị hãy rắc lên một ít phomat, cá ngừ khô hay một số loại thức ăn có mùi thơm. Như vậy sẽ kích thích khứu giác của Bắc Bắc. Nhưng nếu lần sau nó biếng ăn, trong vòng 48 tiếng chị hãy đưa đến bệnh viện. Đừng để quá lâu, như vậy sẽ rất nguy hiểm."

Lục Đình Trang mỉm cười gật đầu, sau khi xong việc hai người cùng trở lại phòng khách.

"Hôm nay ở lại dùng bữa cùng chị nhé?"

- Vâng? Không... không cần đâu, em không đói.

Lục Đình Trang rất hiếu khách, chị năm lần bảy lượt bày ra mọi lý do để giữ Hạ Nghiên ở lại.

"Bên ngoài hiện tại đang rất lạnh, dù sao cũng hãy làm ấm bụng rồi đi, sẽ không muộn mà. Về phía bệnh viện em không cần lo lắng, cả ngày hôm nay chị sẽ là khách hàng của em."

"Nhưng mà..."

"Được rồi, không nhưng nhị gì hết. Dì hai, dì mau dọn cơm lên đây đi."

Người giúp việc bên cạnh dạ vâng một tiếng rồi rời đi. Hạ Nghiên biết mình đã hết cách, cũng không thể từ chối lòng tốt của người ta, dù sao Lục Đình Trang cũng là khách hàng của bệnh viện, cô chỉ sợ bản thân cư xử không phải phép, mang lại tiếng xấu cho bệnh viện. Thế là đành ngồi lại dùng bữa cùng chị.

Về phía Lục Đình Trang, thực ra không phải ai chị cũng như vậy. Chỉ là cảm thấy rất thích Hạ Nghiên, từ hôm gặp ở Phùng Hoa, chị đã có ấn tượng rất tốt với cô. Từ hành động cho đến lời nói, đều nhẹ nhàng khiêm tốn.

Hai người cùng ngồi trên một chiếc bàn ăn hình chữ nhật, thức ăn đều được bày lên. Hạ Nghiên cẩn thận gắp một miếng cá bỏ vào chén, động tác không được tự nhiên.

"Nhìn chị đáng sợ lắm hả? Em không cần e dè như vậy."

Hạ Nghiên liên tục lắc đầu, cô vốn đối với mấy loại giao tiếp này thực ra cũng giống như một người thụ động, đối phương lên tiếng, cô mới lên tiếng. Nếu không cô sẽ ngồi im lặng cả một buổi.

"Em làm ở bệnh viện lâu chưa?"

Cô nhẹ giọng trả lời, nói mình làm cũng đã gần hai năm rồi.

Cả hai trò chuyện được một lúc, nhìn bên ngoài trời đã xế chiều. Trước khi rời đi Lục Đình Trang còn một hai muốn cho người chở cô về, nói là trời bên ngoài rất lạnh, không tiện bắt xe.
Hạ Nghiên liền từ chối, cô đương nhiên đối với chuyện này là không thành vấn đề, cô cũng không phải tiểu thư đài các, thấy trời lạnh một chút liền cảm mạo.

Còn nhớ những năm tháng ấy, cũng là cô một mình đi lại dưới một bầu trời đầy tuyết. Chỉ là sau này có Lâm Tĩnh, anh luôn chu đáo săn sóc cho cô. Nghĩ tới chuyện này trong lòng liền cảm thấy trống trải, lại chua xót khó nói thành lời.. Thật ra mấy lớp áo cũng không ấm bằng cái ôm ấy của anh.

Chỉ tiếc rằng hiện tại cô phải tự mình đối mặt, trở lại những năm tháng trước đây, vào khoảng thời gian mà Lâm Tĩnh chưa đến.

Lục Đình Trang nghe Hạ Nghiên một mực từ chối, chị cũng không ép nữa. Chỉ là dặn đi dặn lại nếu có việc gì cần thì cứ gọi cho chị, lâu lâu nếu có thời gian thì cùng chị dùng bữa. Hạ Nghiên miễn cưỡng đồng ý, cô đối với mấy chuyện này chính là sợ mình làm phiền người ta.

***

Thuỷ Nguyệt Phủ, hùng vĩ dưới đêm đen. Hiên ngang đón gió và giá lạnh.

Người đàn ông đứng trên ban công hoà mình vào bóng tối, nhìn từ xa chỉ có thể thấy đốm lửa đỏ nhập nhoè mờ ảo. Khói thuốc trắng bay lượn trong không trung, ánh mắt tựa chân trời, chỉ chứa đầy tia lạnh lẽo. Áo sơ mi trắng phong phanh trong gió, một chiếc cúc cũng không cài. Mặc kệ cho cơn gió lạnh quất vào lớp da thịt màu đồng. Anh vẫn cứ đứng đó theo thói quen.

Lục Tôn là một người đàn ông, người đàn ông của bóng tối. Anh tàn bạo, xảo quyệt, khó đoán, thậm chí ngay cả người ở bên cạnh anh lâu như Tân Tử cũng đoán không ra tâm tình của anh.
Chỉ có Hình Chí , coi như là bạn thân chí cốt, vậy mà đôi khi cũng không theo nỗi suy nghĩ của Lục Tôn.

Xung quanh anh như có một lớp sương dày bao phủ, chỉ có thể thấy người, nhưng lại mờ ảo khó nhìn thấu tâm tư.

Người đàn ông này làm cái gì cũng khiến cho người ta sợ hãi, bởi vì nếu nhìn sắc mặt mà đoán tâm tư anh, đó là điều sai lầm nhất. Cười không phải vui, không cười– lại càng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Đáng sợ nhất chính là một chữ thoát ra từ miệng Lục Tôn đối với người khác lại như một lời nguyền. Lời anh nói ra, không bao giờ rút lại. Anh nói không, không ai dám nói có. Nói giết, sớm muộn gì cũng phải chết. Có những người lựa chọn phản bội Lục Tôn, nghĩ rằng trái đất này rộng lớn như vậy, làm sao có thể tìm ra. Nhưng họ cần phải đánh vần lại bốn chữ 'Đuổi cùng giết tận', chính là sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Anh lạnh lùng, đơn độc, vững trãi một mình tự bước đi. Người đàn ông này đối với phái nữ lại giống như một loại tín ngưỡng, mãi mãi là một ngưỡng cao không thể chạm tới.
Lục Tôn cầm trên tay một cái cạc visit, điếu thuốc đang cháy rực chỉ còn một chút nữa là đâm thủng cái tên 'Hạ Nghiên'.

Ti sao? Ti sao li không trc tiếp đâm thng nó?

Anh rít một hơi dài, làn khói lượn lờ trong không trung rồi nhanh chóng tan biến, chỉ để lại mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Người phụ này... rốt cuộc đã để lại cho anh bao nhiêu tâm tư? Sau cái đêm ân ái chết tiệt đó, trong người anh lại nảy sinh một loạt cảm giác kỳ lạ.

Thực ra đêm hôm đó anh không hề tỉnh táo, cũng giống như đối phương, bị chất cồn dẫn lối. Nhưng cảm giác mịn màng trên từng tấc da thịt của người phụ nữ đó vẫn còn vương vấn nơi lòng bàn tay anh. Nhất cử nhất động của cô đều khiến cho anh cảm thấy thoải mái. Giữa hai người khi đó không gò bó, không ngại ngùng, không cưỡng chế,.. tất cả đều xuất phát vô cùng tự nhiên, từ những ham muốn xác thịt nguyên thuỷ nhất của con người.

Tiếng gõ cửa phút chốc cắt đứt mọi suy nghĩ của người đàn ông, anh lười nhác lên tiếng.

"Vào đi."

Hình Chí không khách sáo bước thẳng vào phòng, trong miệng anh ấy vẫn đang ngậm một điếu thuốc lá. Người đàn ông khoác áo vest lên vai, dáng người cao lớn đi về phía ban công.

"Lục tiên sinh, cho xin tý lửa."

Lục Tôn thẩy cái zippo của mình cho Hình Chí. Vài giây sau hai đóm lửa đã cùng lúc ẩn hiện trên ban công. Hình Chí cũng rít một hơi dài, giống như đang tận hưởng cái gì đó vô cùng cao cả. Một lúc sau lại rùng mình thấy lạnh, nhìn thấy Lục Tôn phong phanh như vậy thật đáng nể.

"Cậu năm đó đã huấn luyện ở Bắc Cực hay là trên núi Himalaya vậy? Chịu lạnh còn tốt hơn chim cánh cụt."

Lục Tôn nhả khói, đồng thời nói ra hai chữ "Bắc Cực."

"Không phải chứ?"

Hình Chí biết năm đó anh đã trải qua đợt huấn luyện hà khắc nhất trong quân đội đặc chủng, cũng không ngờ đến lại là ở môi trường quanh năm đóng băng như Bắc Cực. Những vết sẹo trên cơ thể cường trámg của anh giống như là một huân chương chiến thắng, là thứ chứng minh đã có bao nhiêu nhiệm vụ anh từng tham gia, là một bài học cho những lúc cận kề cái chết. Còn vì sao Lục Tôn lại gia nhập quân đội, tất cả những người thân cận anh đều biết chỉ là không ai dám đem ra để bàn tán.
Lục Tôn nhớ rất rõ, anh có được ngày hôm nay, mọi chuyện đều không dễ dàng gì.

Hai người im lặng một lúc lâu, cũng không ai lên tiếng, để sự im lặng bao trùm cả không gian.
Ánh trăng từ lúc nào đã ẩn hiện mập mờ sau đám mây, từng tia sáng yếu ớt dừng lại trên gò má người đàn ông, bày ra một chút phong tình khoáng đãng. Nhất cử nhất động cũng đều là một tuyệt tác.

"Dì... Vẫn ổn chứ?"

Lục Tôn để cho khói thuốc tràn ngập trong đôi mắt, một chút tâm tình cũng không để cho ai nhìn thấu.

"Vẫn như vậy."

Hình Chí gật đầu, nhắc về dì Lục, cũng giống như nhắc đến điều cấm kỵ trong lòng Lục Tôn. Nguyên nhân vì sao anh lại hành động đặc biệt cực đoan như vậy, chính là bởi vì tai nạn của bà.
Lục Tôn thậm chí còn treo thưởng, ai tìm ra nhân chứng vụ tai nạn, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, một chút manh mối cũng không hề có.

Hình Chí cũng không nói về chuyện đó nữa. Hai người đàn ông này mỗi lần gặp nhau chỉ nói ít nhất dăm ba câu, sau đó lại để cho im lặng bao trùm.
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên, Lục Tôn một chút biểu tình cũng không có. Hình Chí đành lên tiếng.

"Mời vào."

"Lục tiên sinh, Hình tiên sinh."

Tân Tử cúi chào hai người đàn ông, sau đó thận đóng cửa lại.

"Chuyện người phóng viên đó, tôi đã điều tra ra rồi. Quả thật cô ta đã chụp được bức ảnh."

Lục Tôn lười nhác rít một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả khói ra, bóng đêm bao trùm tất cả, chỉ có đốm đỏ cùng làn khói trắng lượn lờ xung quanh người đàn ông.

"Ngày mai đem người tới đây."

Anh còn lấy trong túi áo ra một cái cạc visit đưa cho Tân Tử.

"Tìm người phụ nữ này cho tôi."

Tân Tử gật đầu, một câu cũng không thắc mắc. Chỉ có Hình Chí không chịu yên phận, bởi vì trước giờ Lục Tôn không cần tìm phụ nữ, là họ tự tìm đến anh.

"Phụ nữ? Cậu kiếm phụ nữ làm gì?"

Hình Chí và Tân Tử cùng một lúc nhìn người bên cạnh, trên cổ anh còn để lại không ít dấu hôn, nửa đêm ra đứng ở ban công trong tình trạnh phong phanh như vậy, chẳng phải là muốn làm 'nguội' tâm tình hay sao?
Tân Tử cũng thấy lạ, dạo gần đây Lục Tôn thường xuyên vận động cơ thể, nhưng mà người phụ nữ nào cũng không khiến anh vừa lòng. Vài người còn bị đuổi thẳng, quần áo còn không kịp mặc vào, uất ức chạy ra ngoài khóc.

"Tôi là đàn ông, không kiếm phụ nữ vậy kiếm đàn ông làm gì?"

Đi ca à, cái này ai không biết? Ch là đt nhiên đi kiếm mt người ph n, dám khng đnh không có ý đ gì đi?

Hình Chí lắc đầu, thật ra con người phi logic như Lục Tôn, anh ấy muốn theo cũng theo không nổi.
Còn Tân Tử thì không có biểu tình gì, kỳ thực đã quen với tính khí của Lục Tôn. Một hai đưa ra yêu cầu, tốt nhất là nên im lặng thực hiện. Biết nhiều cũng không hề tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro