Chương 7. Đối lập
Dịch: Băng Di
Có người nói, trong mỗi câu chuyện đều có một vở kịch nhỏ.
7.
Mặc dù còn nghi ngờ, nhưng đi qua một chuyến hữu kinh vô hiểm, Hiên Viên Ngạo Vũ không có quá nhiều tính toán với chuyện râu ria không đáng kể. Sau khi uống một ngụm nước và cảm thấy dễ chịu hơn, mọi người mới dời lực chú ý đến bức ảnh trong túi Tô Nhĩ.
Ngoại trừ Trương Hà, không ai biết nguồn gốc của bức ảnh. Tô Nhĩ giải thích vài câu ba xạo, Lý Lê liền tỏ vẻ hâm mộ: "Đây có phải là loại đạo cụ mà trong cuốn sổ tay đã đề cập không?"
Tô Nhĩ: "Bảo mệnh hay là hại mệnh, còn chưa biết được."
Lý Lê phản ứng kịp: "Không thể khống chế được?"
Tô Nhĩ gật đầu.
Ánh mắt hâm mộ của Lý Lê lập tức nhạt đi nhiều, vong hồn có khả năng tạo ra ảo giác, ai mà biết liệu nó có tấn công người cầm hay không. Lý Lê liếc nhìn Hiên Viên Ngạo Vũ: "Chỉ còn một lúc nữa là đến giờ kể chuyện rồi."
Chủ đề lập tức trở nên nặng nề.
Hiên Viên Ngạo Vũ hỏi: "Có thể thử ném nó ra ngoài lần nữa không?"
Tô Nhĩ lắc đầu: "Trước đó là bất ngờ, nhưng sáng nay, nó không nghe được câu chuyện nên vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo."
Táy máy tay chân với quái vật nhỏ này khi nó đang tỉnh hình như hơi mạo hiểm.
Lần này đến lượt Trương Hà kể chuyện, anh ta trở nên căng thẳng: "Nếu không có cách nào khác, chúng ta có thể trộn thuốc diệt chuột với thức ăn rồi ném ra ngoài!"
Lý Lê hỏi: "Thuốc ở đâu ra? Và làm sao để ép nó ăn?"
Đứa trẻ thậm chí không phải là một con người thực sự, ngày thường cũng chưa từng thấy nó uống nước hay đi vệ sinh.
"Tôi thấy góc phòng có thuốc diệt chuột." Trương Hà nghiến răng: "Đừng quên, nó ăn thịt sống, cùng lắm thì, tôi sẽ cắt một miếng thịt của mình."
Cắt thịt để giữ mạng, có lẽ cũng đáng giá.
Lý Lê không muốn giội nước lạnh, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Thuốc diệt chuột có tác dụng không?"
Trương Hà lạnh lùng đáp: "Ma quỷ thường không có thực thể, nhưng nó có thân thể, có thể thử một lần."
Cũng không thể ngồi chờ chết.
"Cắt ngang một chút," Tô Nhĩ hiếm khi không lên tiếng, chỉ vào giường: "Tôi cảm thấy nó hiểu được chúng ta đang nói gì."
"......"
Mọi người cứng đờ lần lượt quay đầu lại, nhìn từ độ tuổi của nó, đứa trẻ này thật ra vẫn còn rất nhỏ, còn có thiết lập nghe kể chuyện trước khi ngủ, khiến bọn họ vô thức không để ý đến chỉ số IQ của nó. Lúc này, đứa trẻ đang nằm trên chiếc giường không có thanh chắn, đầu nó nghiêng một góc quỷ dị, cổ bị vặn vẹo, giống như là bị treo ở đó, đôi mắt tối om om đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Trương Hà run giọng nói: "Có vẻ như nó thực sự nghe hiểu."
"Trước khi nói xấu, phải xem chính chủ có ở phía sau hay không," Tô Nhĩ nghiêm túc nói: "Nếu không, sẽ xấu hổ thành như bây giờ."
Trương Hà hít một hơi khí lạnh: "Có lẽ tôi đã bị nó ghi hận rồi."
Tô Nhĩ hỏi ngược lại: "Nếu không bị ghi hận, anh có thể sống sót không?"
"......" Hợp lý.
Tô Nhĩ: "Cá nhân tôi cảm thấy, chúng ta phải thận trọng nhưng cũng không nên coi ma quỷ như thánh thần, nếu cứ sợ hãi như thế, chẳng phải là tự làm mình nghẹn mà chết?"
Trương Hà trầm mặc một lúc rồi chấp nhận một phần quan điểm của Tô Nhĩ.
Hoàn toàn chính xác, quy tắc tử vong đã rõ ràng, hiện tại chỉ cần tìm ra câu chuyện thực sự mà đứa trẻ muốn nghe là tốt rồi, về phần thái độ của nó, không ảnh hưởng đến việc sống chết.
Tô Nhĩ nói đùa: "Muốn thử thách can đảm, câu chuyện thì vẫn phải kể, vậy thì kể: 'Bố, ném con thêm lần nữa đi'?"
Trương Hà lập tức đứng ngồi không yên, như thể đứa trẻ đã dùng ánh mắt lăng trì mình và Tô Nhĩ cả ngàn lần, vội vàng xua tay từ chối đề nghị tìm đường chết này.
Tô Nhĩ thì không cho là đúng, nếu một lúc thật sự bị dồn đến bước đường cùng, dù thực lực cách xa, anh ta liều mạng một lần cũng phải kéo đứt sợi tóc của kẻ người giết người.
"Còn chút thời gian," cậu nói, "Đưa tôi đi xem cái lư hương đó trước."
Gác mái đã bị phủ đầy bụi từ lâu, cửa sổ khóa kín, không gian bên trong tỏa ra mùi gỗ mục nát. Lần trước lên đây, Tô Nhĩ chỉ tập trung vào việc tìm sách, không để ý còn có lư hương.
Hiên Viên Ngạo Vũ chỉ tay vào bệ cửa sổ với vẻ sợ hãi: "Nó ở đó." Sau đó, mắt hắn ta mở to: "Trước khi mất đi ý thức, tôi nhớ đã đánh rơi lư hương xuống đất."
Mà giờ khắc này nó vẫn đứng vững vàng ở đó.
Để tránh đi vào vết xe đổ, Tô Nhĩ không tiếp xúc trực tiếp mà lấy bức ảnh ra hỏi người phụ nữ trong đó: "Ai đang ở trong lư hương?"
Người phụ nữ nói: "Lại gần hơn chút, tôi không nhìn rõ."
Tô Nhĩ ngược lại lùi về sau một bước, dùng sức xiết chặt góc bức ảnh cảnh cáo: "Đừng có giở trò."
Thấy không lừa được cậu, người phụ nữ đành nhẫn nhịn tạm thời. Ban đầu, bà ta định cấu kết với quỷ trong lư hương để hại Tô Nhĩ, nhưng khi thật sự nhìn rõ bên trong, bà ta kinh ngạc mở miệng: "Sao lại là cô ta?"
"Là ai?"
"Là bạn học cũ kia của tôi."
Không đợi Tô Nhĩ đặt câu hỏi, người phụ nữ bắt đầu tự lẩm bẩm trước: "Không thể nào, cô ấy là người sùng đạo nhất trong chúng tôi, đáng lẽ phải được chọn để phụng sự bên cạnh thần Niết Diễn mới đúng!"
"Tà giáo hại người rất nặng." Trương Hà ở sau lưng lẩm bẩm một câu.
"Mày biết cái gì!" Người phụ nữ tức giận, bốn mắt giao nhau, Trương Hà lập tức cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt giống như không còn là gác mái tối tăm mà là căn nhà có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn. Giường ấm áp chỉ cách vài bước, nằm xuống đó là có thể kết thúc mọi cơn ác mộng.
Khi chỉ còn một bước nữa là có thể tận hưởng sự thoải mái, một tiếng hét chói tai bất ngờ vang lên bên tai.
Trương Hà bị chấn phát đau cả não, thế giới trước mắt biến đổi long trời lở đất: "Tôi đây là..."
Tô Nhĩ: "Bị bóng đè."
Trương Hà: "Cậu đã cứu tôi một mạng."
Có vẻ như không phải ai cũng có khả năng đối đầu với ma quỷ.
"Không phải tôi." Tô Nhĩ lắc đầu, chỉ về phía đối diện: "Là nó."
Bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt khô héo của đứa trẻ, Trương Hà lại càng hoảng sợ.
Mới vừa rồi mọi người tụ lại, Tô Nhĩ không tiện dùng điện giật, chỉ có thể tìm cách khác.
"Đã đến giờ đứa trẻ khóc rồi," cậu nói, "Chúng tôi liền hợp lực đưa anh xuống đây."
Lý Lê bên cạnh cũng thấy may mắn không thôi: "Không ngờ tiếng khóc có thể giúp phá vỡ ảo giác."
Tô Nhĩ: "Thật tiếc khi không thể mang thiết bị liên lạc vào đây, nếu không chúng ta có thể ghi âm lại, để phòng bất cứ tình huống nào."
"......" Dù thế nào, Lý Lê cũng không dám nhìn biểu cảm của đứa trẻ lúc này.
Trương Hà khản giọng hỏi: "Còn lư hương..."
"Cái kia một hồi lại nói." Tô Nhĩ nói: "Quan trọng là, nó đang khóc."
Trương Hà sửng sốt, từ cõi chết trở về rồi lại đối mặt với nguy hiểm, nhân sinh còn gì kích thích hơn thế này? Cổ họng khô khốc, Trương Hà nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang khóc, chậm rãi mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào.
Anh đời này không bao giờ muốn tiếp xúc với chuyện kể trước khi đi ngủ nữa!
"Để tôi." Thấy mọi người sợ hãi rụt rè, Tô Nhĩ đột nhiên lên tiếng.
Trương Hà vẻ mặt kinh ngạc.
Tô Nhĩ bước tới trước, vì không có thanh chắn nên khiến người ta mất đi cảm giác an toàn, cậu dừng lại cách đứa trẻ khoảng một mét, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi bắt đầu kể:
"Trước đây thật lâu, có một đôi vợ chồng, người vợ xinh đẹp như hoa. Cô ấy đẹp đến mức nào... Da trắng mịn màng, dung nhan sánh ngang Tây Thi, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa sự quyến rũ. Người vợ đảm đang việc nhà, còn chồng thì bôn ba kiếm sống bên ngoài, cuộc sống của họ chỉ tạm đủ qua ngày. Mãi cho đến một ngày, người chồng phát hiện vợ mình yêu đương vụng trộm và bắt quả tang tại trận, gã nhân tình đánh trọng thương người chồng. Người vợ bất đắc dĩ phải chăm sóc người chồng bệnh nặng trên giường... Rồi cũng vào một ngày trời âm u như thế này, cô ấy mang theo niềm hy vọng về cuộc sống tốt đẹp và nói với chồng, 'Đại Lang, uống thuốc đi.'"
"......"
Những câu chuyện kinh điển luôn mang cho người ta cảm thụ khác biệt.
Đứa trẻ trong chốc lát không biết có nên khóc hay không, câu chuyện có người chết thật, miễn cưỡng có thể gọi là kinh dị. Do dự một lúc, cuối cùng nó cũng đầy bất mãn mà nhắm mắt lại.
Tô Nhĩ quay đầu nói với đồng đội: "Bị người đẹp đầu độc chết mà vẫn được giữ toàn thây, cũng coi như có thể diện."
Trương Hà nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, thảo nào Tô Nhĩ dùng nhiều từ ngữ hoa mỹ như vậy để miêu tả vẻ đẹp của cô gái.
Hiên Viên Ngạo Vũ thực tế hơn: "Có nên nhân lúc này ném đứa trẻ ra ngoài không?"
Tô Nhĩ ngầm có ý trách cứ: "Không thể lúc nào cũng dùng bạo lực."
"......"
Tô Nhĩ ho nhẹ một tiếng: "Hôm qua chúng ta may mắn, giờ mà ném ra nữa thì e rằng không dễ dàng như vậy."
Lý Lê lo lắng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể chờ đến buổi tối nữ quỷ tới thuốc cậu chết."
Tô Nhĩ nhìn chăm chú vào đứa trẻ đang giả vờ ngủ, giọng trầm xuống: "Tôi có một số suy đoán về câu chuyện thực sự mà nó muốn nghe, nhưng cần phải kiểm chứng thêm."
Trương Hà nói: "Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn cậu."
Đối phương hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn..
"Cầu phú quý trong nguy hiểm," Tô Nhĩ nói: "Nếu thành công thông quan, khi kết toán điểm, nói không chừng giúp đỡ đồng đội sẽ là một yếu tố cộng điểm."
Ngay cả khi không phải vậy, cậu đã có nhiều thời gian xuất hiện trên màn ảnh, nên cậu xứng đáng được đối xử đặc biệt.
"......" Cảm giác cảm động như thủy triều dâng lên rồi lại nhanh chóng tan biến.
Hiên Viên Ngạo Vũ nhìn cảnh này không khỏi lắc đầu, khó có thể tưởng tượng được rằng mình đã bị tình đồng đội như thế này làm cho thoát khỏi ảo giác.
Lý Lê hoà giải: "Hay là nghĩ cách rời khỏi đây trước."
Nếu đến nửa đêm mà chưa thoát ra, họ sẽ phải đối mặt với một vòng khủng hoảng sinh tồn mới.
Trương Hà liếc nhìn trên bàn nhiều thêm một cái lư hương, có dự cảm suy đoán của Tô Nhĩ có liên quan đến vật này.
"Bên trong lư hương là linh hồn của người bạn cũ đã kéo nữ chủ nhân ngôi nhà vào giáo phái," Tô Nhĩ nói với vẻ mỉa mai, "Nhưng cô ta rất yếu, hiện đang trong tình trạng sắp tan biến."
Trương Hà còn kém vỗ tay khen hay, nhưng rồi nhớ lại cảnh vừa bị ma nữ tấn công, anh vội kìm nén lại, nghiêm mặt nói: "Ma quỷ không phải đều rất mạnh sao?"
"Nó đã bị đứa trẻ quái vật đó nuốt mất một phần, ẩn mình trong lư hương mới tránh được một kiếp."
Trương Hà nghe xong liền triệt để từ bỏ ý định ném đứa trẻ ra ngoài.
Tô Nhĩ tiếp tục: "Lúc đầu biệt thự này đã phát sinh vụ tự sát tập thể, nữ chủ nhân và một tín đồ bám dai như đỉa của tà giáo vẫn mắc kẹt trong biệt thự, nhưng những người khác đâu rồi?"
Trương Hà phản ứng kịp gì đó, đột nhiên có một suy nghĩ không mấy tốt đẹp hiện lên. Anh chợt nhìn về phía đứa trẻ đang nằm trên giường, nuốt khan và nói: "Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều nhập vào nó?"
Tô Nhĩ trầm ngâm suy nghĩ: "Trò chơi kéo dài bảy ngày, nếu vượt quá thời hạn, có thể chúng ta sẽ chết, nhưng cái chết cũng chia ra rất nhiều cách khác nhau."
Cũng không phải bọn họ sẽ đứng tại chỗ, đầu nổ tung như pháo hoa, kết thúc câu chuyện.
"Khả năng cao là bị đứa trẻ này giết chết," Tô Nhĩ suy luận: "Tôi đoán trong cơ thể nó phải có rất nhiều quỷ quái đang cắn nuốt nhau, nên nó mới yếu như vậy."
Từ xưa đến nay, việc nuôi dưỡng cổ không hiếm, khi con quỷ mạnh nhất được sinh ra, đó chính là lúc bọn họ chết.
Dựa trên quan sát của cậu, theo thời gian trôi qua, tốc độ chìm vào giấc ngủ của đứa trẻ này càng ngày càng chậm, móng chân của nó mỗi ngày càng trở nên đen và sắc nhọn hơn.
Trong túi truyền đến tiếng chửi rủa của người phụ nữ, bà ta chỉ trích Tô Nhĩ đang nói dối, kiên quyết tin rằng những đồng bạn của mình đã được chọn để phục vụ thần linh.
Tô Nhĩ tiến đến bên giường trẻ em, xé chăn dưới người đứa trẻ, khiến mọi người sợ muốn vỡ mật, sợ rằng sẽ đánh thức nó. Nhưng rồi họ rất nhanh nghĩ lại, nếu nó đang giả vờ ngủ, thì không thể nói là bị đánh thức được.
Vết máu rải rác trên chăn là do đứa trẻ tự ăn chính mình lưu lại.
Tô Nhĩ lấy bức ảnh ra, Trương Hà đã trải qua nỗi sợ hãi với ma nữ, liền lùi lại một bước theo phản xạ.
Con người sợ máu thường vô thức lựa chọn quay đầu đi chỗ khác, nhưng người phụ nữ trong ảnh lại nhìn thẳng vào vết máu và thấy chữ "Cứu" bị méo mó.
Tô Nhĩ nói: "Cô còn sống sót không phải là ngẫu nhiên." Cậu chỉ vào chữ "Cứu" kia: "Linh hồn của chồng cô cũng bị giam cầm trong cơ thể này, và ông ấy đang cố gắng truyền tải thông điệp cầu cứu ra ngoài."
Mặc dù hình ảnh đã bị méo mó, nhưng vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh đang vặn vẹo."Không thể nào!"
Giọng người phụ nữ đầy sợ hãi, cố gắng bám víu vào niềm tin cuối cùng: "Tất cả chỉ là lời dối trá của cậu!"
Tô Nhĩ thở dài: "Ma quỷ không cần thức ăn, huống hồ là nỗ lực cắn xé chính cơ thể của mình, có lẽ ông ấy đang cố gắng hủy diệt cái vỏ đã trở thành tội ác này."
Đáng tiếc, cảnh tượng này không lặp lại vào buổi sáng, lúc đứa trẻ khó nhọc tiến về phía cửa, có lẽ trong thời gian đó đã nuốt chửng linh hồn của chồng người phụ nữ.
Tinh thần của người phụ nữ rõ ràng đã đạt đến điểm giới hạn, Tô Nhĩ quay lại hỏi ý kiến đồng đội: "Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi lo rằng bà ta sẽ tiến hóa thành lệ quỷ trước."
Trương Hà thử đề nghị: "Hay là an ủi bà ta một chút?"
Tô Nhĩ bất đắc dĩ đành phải kiên nhẫn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tôi có thể đưa bà đến bồn cầu để tỉnh táo lại, được không?" Sau đó, dừng một chút cậu tiếp tục: "Có lẽ so với đau khổ xả nước ở bồn cầu, bà sẽ thấy nỗi đau hiện tại chẳng là gì cả."
Sự đối lập đôi khi có thể mang lại cảm giác hạnh phúc.
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro