Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29. Thành tựu mới

Dịch: Băng Di

Người ta nói: bạn có thể.

29.

Tô Nhĩ. "Món mì trị giá mười sáu ngàn này tôi làm không ngon sao?"

Cậu có một suy đoán táo bạo, quái vật càng mạnh mẽ, phần thưởng sẽ càng cao. Ví dụ như trong nhiệm vụ hôm qua, quái vật và bà lão đưa ra thù lao cao nhất, đáng tiếc quái vật dùng độc, thứ này có tác dụng với con người, nhưng đối với đồng loại thì hiệu quả giảm đi rất nhiều.

Từ đó có thể thấy, người làm vườn có lẽ là người yếu nhất trong lâu đài này.

Tô Nhĩ thoải mái móc con búp bê từ trong túi ra, sắc mặt của người làm vườn khẽ biến, trong ánh mắt ngầm có ý kiêng kỵ. "Làm sao cậu có được đồ của bà lão?"

Tô Nhĩ đưa tay lắc lắc dưới ánh mặt trời, làn da càng lộ vẻ trắng trong suốt.

"Bà ta rất thích da tay của tôi". Tô Nhĩ cười nói. "Nếu có ai ức hiếp tôi, tôi sẽ dùng đôi tay này để trao đổi, để bà ấy lấy lại công bằng cho tôi".

Con người có bản năng sinh tồn, phản ứng đầu tiên của người làm vườn là cho rằng thật nực cười, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống bát súp thịt viên đầy mỡ nhơm nhớt, gã nhất thời rơi vào im lặng.

Xác định trong mắt của đối phương có chút kiêng kị, Tô Nhĩ mỉm cười hài lòng.

Dường như cảm giác được gì đó, Tô Nhĩ ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Diêu Tri đang đứng ở phía trước. Người sau đang nhìn chằm chằm vào dĩa ăn trong tay Tô Nhĩ và một thùng thịt viên đã nguội ngắt, đột nhiên tháo mắt kính xuống, tiếp tục làm công việc trong tay.

Dùng hành động thực tế để truyền tải cái gọi là nhắm mắt làm ngơ.

Tô Nhĩ mím môi, bỏ cái dĩa xuống, trong lúc đó cũng nghe thấy rõ âm thanh người làm vườn đặt dĩa xuống, hai bên tạm thời đạt được thỏa thuận ngầm.

Mới vừa rồi đắc tội, giờ cậu lại mở lời khen ngợi. "Chúc mừng sinh nhật, Chúc cho ông sớm ngày trở thành quỷ vương".

Người làm vườn lạnh lùng nói. "Không có khả năng đó".

Tô Nhĩ không nhịn được liếc nhìn con búp bê trong tay.

"Bà lão rất mạnh, nhưng bà ta mãi mãi không thể trở thành quỷ vương".

Tô Nhĩ theo đà hỏi. "Vì sao?".

Trong giọng nói của người làm vườn lộ ra một tia khoái ý. "Ở nơi này, quỷ vương chỉ có thể có một".

Mùi máu tươi vẫn còn vương vấn, nhưng đã bị gió thổi tản đi một chút, không khí không còn căng thẳng như trước, Tô Nhĩ nắm bắt cơ hội. "Ngày mai ông có tham gia buổi đấu giá không?"

Người làm vườn ăn một miếng 'bánh sinh nhật', khóe miệng dính máu. "Tất cả mọi người đều đi".

Tô Nhĩ giả vờ đắc ý. "Tôi kiếm được không ít tiền thưởng, có lẽ sẽ bị choáng ngợp".

Tiếng nhai cứ vang lên bên tai không ngừng, người làm vườn nuốt xuống miếng thức ăn trong miệng, tiện thể liếm đi vết máu còn thừa bên môi. Hình như nhìn thấy được ý định của Tô Nhĩ, gã ta đứng dậy, dùng xẻng tiếp tục xới đất cho hoa. "Đúng là có rất nhiều thứ, hoa của ta cũng sẽ bán, nhưng thứ đáng giá mua nhất cũng chỉ có một..."

Người làm vườn đột ngột nhìn sang, nở một nụ cười khiến cho người ta thấy sởn cả tóc gáy. "Vé vào cửa".

Động tác xới đất của gã ta càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng cái xẻng bị thứ gì đó cấn phải, dùng sức lật, hài cốt dưới đất bị xúc lên.

Biết hỏi cũng không ra thông tin có ích nữa, dù người làm vườn có yếu đến đâu, giết một người chơi cũng chỉ cần dùng một cái xẻng, Tô Nhĩ ngay lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã". Người làm vườn gọi cậu lại. "Mang đồ của cậu theo đi".

Tô Nhĩ xách theo cái thùng đi về phía trước.

Mất mười sáu ngàn làm một tô mì để nghe được một chút thông tin cũng không tính là lỗ, nhưng không công làm mì trường thọ lại đem đổ đi thì thật tiếc. Cậu nhìn quanh bốn phía, Diêu Tri đứng cách cậu gần nhất, phụ trách công việc vận chuyển qua lại, thấy Tô Nhĩ xông tới, hắn cùng với con quỷ đồng thời lùi lại một bước.

"..." Tổn thương lòng tự trọng quá đi.

Tô Nhĩ nhìn bọn họ một cái thật sâu, đành phải tiếp tục không thèm để ý mà đi vào trong lâu đài.

Vừa bước vào trong cửa, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy sau cửa có một người đang đứng, cứ im lặng đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Dù là ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, Tô Nhĩ cũng không ngoại lệ, tay cậu run lên, nước canh trong thùng bị văng ra ngoài.

Thương nhân Tiếu Kiểm lạnh nhạt nói. "Đất bị bẩn rồi, cậu phải đền tiền".

Còn chưa dứt lời, hai con búp bê quỷ đã xuất hiện ở trước mặt, đưa tay ra đòi thẻ. "Hai ngàn".

Tô Nhĩ giao thẻ ra, lạnh lùng liếc nhìn thương nhân Tiếu Kiểm. "Lừa đảo?"

Không đợi đối phương trả lời, cậu đã cất bước đi.

Thương nhân Tiếu Kiểm. "Đã hỏi được thông tin mà cậu muốn, dù có trả thêm hai ngàn nữa, giao dịch cũng không lỗ".

Người làm vườn có năng lực yếu nhất, cũng là người dễ moi thông tin nhất.

Tô Nhĩ chậm rãi dừng bước.

Vào phó bản này đã được mấy ngày, cậu đã sớm có ý thức nguy cơ cơ bản. Lúc người chủ trì tự động tiếp lời, tuyệt đối không phải vì đối phương coi trọng bạn, mà là đang tìm cách giăng bẫy để tiêu diệt người chơi.

Bây giờ sợi dây thừng đã được ném ra, chỉ muốn chờ xem mình có bị mắc bẫy hay không.

Tô Nhĩ thở dài, nghiêng nửa người sang một chút."Vé vào cửa là gì?"

Trên khuôn mặt của thương nhân Tiếu Kiểm xuất hiện nụ cười, chia sẻ thông tin miễn phí. "Nó có thể giúp cậu biết hết mọi thứ cậu muốn biết".

Mặc dù biết đây là câu bắt đầu để khơi dậy lòng hiếu kỳ của mình, Tô Nhĩ vẫn không nhịn được hỏi tiếp. "Mọi thứ?"

Thương nhân Tiếu Kiểm gật đầu. "Có nó, cậu có thể vào một phó bản gọi là phó bản Lộng Hư, cụ thể thế nào, tới đó cậu sẽ biết".

Tô Nhĩ. "Rất nguy hiểm đúng không?"

Thương nhân Tiếu Kiểm tránh câu trả lời chính diện, chỉ đáp. "Lợi ích thu được cũng rất lớn".

Sau khi con búp bê quỷ trả lại thẻ, Tô Nhĩ không nhận nhiệm vụ nào trong suốt ngày hôm đó nữa, mà trở lại đại sảnh để suy nghĩ về vấn đề này. Sau bữa cơm chiều, cậu trò chuyện với Diêu Tri, người sau đột nhiên rơi vào im lặng.

Tô Nhĩ đoán có lẽ hắn đã biết gì đó.

Vài phút trôi qua, trên nét mặt của Diêu Tri xen lẫn vẻ mệt mỏi. "Trước khi em đến, một thành viên của Quy Phần đã chết trong phó bản này".

Tô Nhĩ bất ngờ ngẩng đầu lên.

Cậu còn nhớ rất rõ, cách đây không lâu, Diêu Tri có đề cập qua, ngoại trừ phó bản Phúc Lợi, đến nay chưa có người chơi nào đi vào cùng một phó bản nhiều lần.

Diêu Tri cúi đầu. "Lộng Hư là một phó bản rất đặc biệt, bởi vì người chơi đi vào đó đều chết". Sau đó lại bổ sung. "Vé vào cửa nhất định phải lấy được, các tổ chức đều đang tranh đoạt vé để có thể đi vào phó bản Lộng Hư".

Chuyện đi tìm đường chết thì không ai muốn làm, trừ khi cái phó bản kia thật sự có lợi ích vô cùng lớn.

Tô Nhĩ. "Dù biết đó là con đường chết mà vẫn muốn vào?"

Diêu Tri hơi động đậy ngón tay, gật đầu. "Có người nói trong phó bản Lộng Hư có giấu phương pháp giúp thoát khỏi trò chơi vĩnh viễn".

Mặc dù rất điềm tĩnh, Tô Nhĩ lúc này cũng không thể che giấu đi vẻ ngạc nhiên, một lúc sau mới hỏi. "Liệu đó có phải chỉ là một cái bẫy, dụ dỗ người chơi vào rồi săn giết họ không?"

Nếu tất cả người chơi đều chết hết thì tin tức lại truyền ra từ đâu?

Diêu Tri. "Đã từng có người chơi trải qua một phó bản khác có độ khó vô cùng cao, vô tình phát hiện một vài manh mối trong đó". Hắn bổ sung trước khi Tô Nhĩ kịp đưa ra thắc mắc. "Kỷ Hành và Kỳ Vân cũng cùng ở trong phó bản đó, chắc chắn không sai".

Tô Nhĩ cau mày âm thầm suy nghĩ.

"Ngày mai có buổi đấu giá, nghỉ ngơi sớm một chút". Vẻ nghiêm túc trên mặt Diêu Tri cũng phai nhạt đi một chút, vỗ vai cậu. "Đừng suy nghĩ quá nhiều, em còn nhỏ tuổi nhất trong đội, cho dù có lấy được vé vào cửa, đội cũng sẽ không để cho em đi mạo hiểm như vậy đâu".

.

Một đêm trằn trọc, đã vậy đêm còn dài dằng dặc, chậm chạp không nhìn thấy ánh mặt trời. Lúc áp lực muốn vượt qua ngưỡng chịu đựng, lỗ tai của Tô Nhĩ bỗng nhiên khẽ động, cậu nghe thấy một vài âm thanh vụn vặt, lập tức nhảy xuống khỏi giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trăng không sáng lắm, có thể thấy từ phía vườn hoa có mấy bóng người đang hùng hổ đi về phía lâu đài, một người đi cuối cùng trong đó như phát hiện ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhĩ, toét miệng cười.

Phòng khách là nơi tương đối an toàn, Tô Nhĩ cũng không vì thế mà lo lắng, cậu đoán rằng đám quỷ quái bên ngoài đồng loạt tiến vào lâu đài hơn phân nửa là vì buổi đấu giá.

Dưới những suy nghĩ hỗn loạn đó, bầu trời rốt cuộc cũng bắt đầu sáng lên một chút.

Không khí trong đại sảnh khá âm u.

Đồ ăn hôm nay rất đặc biệt, có nhiều hơn một cái bàn dài, trên đó bày đầy những miếng thịt chỉ chín sáu phần, trong ly rượu là chất lỏng đỏ sánh, khiến người ta không thể không nghi ngờ về nguồn gốc của nguyên liệu nấu ăn.

Các người chơi đều có sắc mặt không tốt, lần lượt ngồi xuống.

Cẩu Bảo Bồ khoan thai đến muộn, vài ngày không gặp, gã ta có vẻ béo lên.

Tô Nhĩ nhìn gã, đột nhiên cảm thấy thương cảm cho bộ xương, không có da thịt thì cũng thôi đi, một nửa thân thể còn bị lấy đi làm thùng phiếu. Không biết lúc còn trẻ, Chu Lâm Quân sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Buổi đấu giá do Quỷ vương chủ trì không có quá nhiều quy tắc, Cẩu Bảo Bồ vuốt ve hạt châu trên cổ tay, cười như không cười. "Không nói những lời thừa, ai có đồ muốn trao đổi thì mang ra đây, người nào muốn mua cứ ra giá".

Quy tắc có vẻ đơn giản.

Người làm vườn là người đầu tiên lấy ra vài bông hoa mới hái. "Ba mươi ngàn".

Cánh hoa thiếu đi sự nuôi dưỡng của đất đã sớm héo rũ, nhìn vẻ ngoài cũng không khơi dậy được sự hứng thú gì.

Quả nhiên, trong đại sảnh không ai lên tiếng trả lời.

Cẩu Bảo Bồ giúp gã ta hỏi một câu. "Chỉ có ba mươi ngàn mà thôi, thật sự không ai muốn sao?"

Tô Nhĩ trước đó còn nghĩ những con quỷ này cầm tiền thưởng có ích lợi gì, nhưng khi thấy Cẩu Bảo Bồ hút âm khí từ mảnh giấy đỏ, cậu đã hiểu hơn phân nửa là có liên quan đến thứ này.

"Tôi mua". Chu Diễm Diễm đột nhiên lên tiếng.

Cô chỉ có hơn ba mươi ngàn tiền thưởng, nếu không mua sẽ không thu hoạch được gì.

Nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng, đã nhìn thấy bà lão mặt đầy nếp nhăn ở đối diện cười với mình, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

Búp bê quỷ phụ trách quẹt thẻ, đồng thời mang hoa tới cho cô.

Chu Diễm Diễm nuốt nước miếng, nghe theo dự cảm trong lòng. "Tiền tôi sẽ trả, nhưng hoa tôi không lấy nữa".

"Không thể được". Cẩu Bảo Bồ ngồi trên chủ tọa xua tay. "Phải đảm bảo sự công bằng cho cả hai bên khi giao dịch".

Chu Diễm Diễm không dám đắc tội gã ta, ngón tay vừa mới đụng đến nhành hoa, đã giống như bị dính keo, không thể rút ra được. Nhìn kỹ trên thân hoa có thứ gì đó đang động đậy, nó hấp thu máu trong cơ thể người để tái sinh.

Lúc cô còn đang suy nghĩ có nên quyết định thật nhanh chém đứt tay mình hay không, thì đóa hoa giống như đã hút no máu, chủ động rời khỏi tay cô.

Bởi vì mất máu, sắc mặt của Chu Diễm Diễm trắng bệch, ngồi xuống mà cảm thấy choáng váng.

Có vết xe đổ đó, lúc một gã đàn ông cao gầy lấy ra một con dao nhỏ, không ai dám lên tiếng trả lời.

"Không biết nhìn hàng". Gã ta bĩu môi.

Cuối cùng người làm vườn mua con dao, thực hiện giao dịch nội bộ giữa đám quỷ.

Tô Nhĩ và Diêu Tri thoáng liếc nhau, nhỏ giọng nói. "Có những thứ cũng đáng mua".

Chẳng hạn như con búp bê mà bà lão đã đưa cho cậu khi hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lúc nói chuyện, bà lão lại lấy ra một con búp bê. "Bốn mươi vạn".

Mọi người lần lượt nhìn về phía Tô Nhĩ, trong số các người chơi ngồi đây, chỉ có cậu là có thể trả nổi cái giá này, đáng tiếc, tuy trong lòng có chút dao động, nhưng cuối cùng Tô Nhĩ vẫn thất bại trước sự hấp dẫn của vé vào cửa.

Bà lão cũng không để ý đến việc không ai mua, chỉ hừ một tiếng rồi nhét trở vào trong túi.

Sau bà lão, giá mở bán tiếp theo cũng ít nhất từ hai mươi vạn trở lên, trong lúc đó, thương nhân Tiếu Kiểm mua một chiếc khuy áo kỳ lạ và gắn nó lên áo mình. Buổi đấu giá nhanh chóng đi đến hồi kết, Cẩu Bảo Bồ thoáng ngồi thẳng người dậy, đặt một tấm thẻ màu tím lên bàn, ánh mắt quét qua mọi người. "Giá khởi điểm... Sáu trăm ngàn".

Ngay khi món đồ này được đưa ra, bầu không khí trở nên yên lặng không ít.

Thương nhân Tiếu Kiểm nhìn về phía Tô Nhĩ nở nụ cười không mấy thiện ý, sờ sờ cái mũ dạ nhỏ trên đầu, dùng khẩu hình nói: vé vào cửa.

Tô Nhĩ nhìn về phía Diêu Tri, người sau gật đầu, cậu không do dự mà trực tiếp mua ngay.

Cẩu Bảo Bồ xoay tấm thẻ tím trên tay, ánh mắt đảo qua mọi người. "Đồ tốt như vậy, không ai muốn ra giá sao?"

Người làm vườn cười khan một tiếng. "Không có phúc hưởng".

Trong số các người chơi, Lữ Hoán và Hậu Khả Vi hình như cũng biết món đồ này, một người lắc đầu, người còn lại nở nụ cười hả hê.

Lữ Hoán có ý định nhắc nhở Tô Nhĩ, nhưng thấy Diêu Tri lại ngậm miệng, là một người chơi lâu năm, chắc chắn Diêu Tri đã giải thích cho Tô Nhĩ chuyện liên quan đến vé vào cửa. Trong lòng của hắn luôn bội phục những người có can đảm đi thăm dò, nhưng bội phục thì bội phục, cuối cùng hắn vẫn tình nguyện sống một cách mơ hồ trong trò chơi.

Lộng Hư, không biết bao nhiêu người chơi đã ngã xuống trong đó.

Hậu Khả Vi khẽ hừ một tiếng, nhìn Tô Nhĩ như thể nhìn một người sắp chết.

Tô Nhĩ vẫn còn nhớ việc đối phương muốn cướp bảo vật của mình, đột nhiên nở nụ cười, tung một cú đấm về phía Hậu Khả Vi.

Luận vũ lực, cậu đương nhiên không phải là đối thủ của Hậu Khả Vi, Hậu Khả Vi dễ dàng đón được cú đấm này, một chân quét mạnh, Tô Nhĩ ngay lập tức bị đá ngã, đập người vào cái bàn phía sau.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, lúc Diêu Tri muốn ra tay ngăn cản thì đã quá muộn.

"Chỉ với chút thực lực như vậy mà cũng đòi đánh lén?" Hậu Khả Vi nhìn Tô Nhĩ đầy khinh bỉ.

Không ngờ Tô Nhĩ lại nhìn về phía Cẩu Bảo Bồ. "Nếu như đánh nhau ở đây làm hỏng đồ đạc thì phải tính thế nào?"

Cẩu Bảo Bồ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. "Tất nhiên là người nào làm hỏng thì người đó phải đền".

Hậu Khả Vi biến sắc, trong lúc giao đấu có vài món ăn đã rơi xuống đất.

Tô Nhĩ ồ một tiếng. "Vậy những món này..."

Cẩu Bảo Bồ. "Mỗi người một nửa".

Hậu Khả Vi không thể tin được. "Là cậu ta ra tay trước!"

Nói xong mới nhận ra mình thật ngu xuẩn, hắn vậy mà vọng tưởng nói lý lẽ với quỷ.

Cẩu Bảo Bồ đổi giọng. "Nếu không có đủ tiền đền thì phải ở lại trả nợ".

Tiền dư của Hậu Khả Vi cũng chỉ đủ mua một đĩa thức ăn, hắn ta nhìn những người xung quanh với ánh mắt cầu cứu, nhưng không ai chịu đứng ra giúp đỡ. Hắn hung tợn liếc nhìn Tô Nhĩ, bất đắc dĩ phải lấy ra một món đạo cụ để gán nợ.

Tô Nhĩ mỉm cười. "Lại đánh một trận nữa nhé?"

Dù sao vẫn còn dư lại một số tài sản chưa xài hết.

Hậu Khả Vi sợ cậu rồi, hít sâu một hơi cắn răng nhường một bước, xin lỗi vì hành vi ngày hôm đó của mình.

Tô Nhĩ suy nghĩ một chút. "Hay là anh tặng tôi một món đồ, coi như xí xóa hết?"

Lúc hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Hậu Khả Vi lóe lên, sát ý sôi trào trong lòng. Sau khi ra khỏi phó bản Phúc Lợi, người chơi không thể tự do giết hại lẫn nhau nữa, đây là cơ hội tốt nhất. Thay vì đưa đồ cho Tô Nhĩ, không bằng trực tiếp giết chết cậu một lần cho xong.

Tô Nhĩ phản ứng nhanh hơn suy nghĩ của hắn, trong nháy mắt đã trốn ra sau lưng Diêu Tri, giả vờ lau mặt. "Anh ta bắt nạt em, còn muốn giết em nữa".

Dù diễn xuất rất giả dối, nhưng Diêu Tri vẫn đi về phía trước một bước, giơ tay về phía Hậu Khả Vi chỉ nói một câu. "Hoặc đưa đồ ra, hoặc là giải quyết ngay tại đây".

Ban đầu, Hậu Khả Vi muốn nói một câu ngoan độc, nhưng nhớ tới hành động vô sỉ vừa rồi của Tô Nhĩ, Hậu Khả Vi tức đến mức muốn phun máu, hắn ta cứng rắn nuốt lại những lời muốn nói vào lòng. Hắn cũng là một người biết nhẫn nhịn, vì sống sót, đành phải lấy ra một cái lọ nhỏ ném qua.

Tô Nhĩ nhướng mày, xem ra trên người đối phương còn rất nhiều thứ tốt.

Diêu Tri mở nắp lọ, nhìn thấy bên trong chứa máu đen, hài lòng gật đầu.

Tô Nhĩ lập tức không ầm ĩ nữa, nếu tiếp tục bức người khác, có khả năng sẽ phải liều mạng.

Xem xong vở kịch miễn phí, Cẩu Bảo Bồ dời mắt vỗ tay một cái, tuyên bố buổi đấu giá lần này kết thúc mỹ mãn, trước khi thương nhân Tiếu Kiểm tống xuất mọi người ra khỏi phó bản, còn mỉm cười nhìn chằm chằm Tô Nhĩ. "Giấy đỏ không tồi, mong chờ nói lời tạm biệt lần nữa với cậu".

"..."

.

Lại lần nữa đứng ở trạm trung chuyển, mọi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Cũng may chỉ có ba ngày". Chu Diễm Diễm cười khổ một tiếng.

"Đúng vậy". Lữ Hoán cũng cảm khái theo.

Hậu Khả Vi đã sớm ảo não chạy đi, không tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, ngoài hắn ra, những người khác dường như chưa có ý định rời đi, trong đó có Diêu Tri.

Tô Nhĩ không nhịn được hỏi. "Đang chờ gì vậy?"

"Điểm thành tựu". Diêu Tri nhàn nhạt nói. "Nghe nói mỗi khi chơi xong một phó bản, em sẽ nhận được một điểm.

"... Đó là tin đồn thôi".

Dư âm còn chưa dứt, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn.

Trong lòng Tô Nhĩ đột nhiên nhảy ra dự cảm không tốt, sau một khắc liền nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

[Chúc mừng người chơi Tô Nhĩ đạt được thành tựu 'Người đầu tiên bán chồng']

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Nhĩ cảm thấy bảng tên của mình hình như lớn hơn một chút.

Diêu Tri hiểu biết rất rộng, chỉ vào phía dưới cùng. "Điểm thành tựu thật ra là hiển thị ra ngoài".

Tô Nhĩ ngạc nhiên cúi đầu nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy một số hoa văn vụn vặt. Lại nhìn những người chơi khác, cậu nhận thấy họ không có những hoa văn này.

Diêu Tri. "Chữ sau khi bị thu nhỏ sẽ có trạng thái như vậy".

Trong sự trầm mặc, Chu Diễm Diễm bỗng nhiên che miệng cười nói. "Có khi nào sau này điểm thành tựu quá nhiều, cái bảng tên của cậu khắc không hết, cuối cùng sẽ trực tiếp tiến hóa thành một cái khiên luôn không?"

Mọi người cũng nhịn không được cười thành tiếng, cười cười, sắc mặt dần trở nên cứng ngắc.

... Thực sự không có khả năng đó ư?

Ánh mắt lại tập trung trở về trên người Tô Nhĩ, nhớ lại những hành động điên cuồng của cậu ở trong trò chơi, đám người chơi đều rơi vào trầm mặc.

......

Tác giả nói thêm:

Vở kịch nhỏ vô trách nhiệm:

Tô Nhĩ: Đừng nói nhảm, tôi không có, sẽ không!

Về sau:

Người chơi mới: Nhìn kìa! Có người mang cái khiên đi trên đường kìa!

Tô - mang cái khiên - Nhĩ: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro