Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16. Cuộc sống là một hồi mạo hiểm

Dịch: Băng Di

Có người nói, phải tìm một tấm khiên

16.

Các ngôi mộ không nằm cách xa nhau, có những bia mộ cao đến vài mét, trên mặt khắc chi chít những dòng chữ nhỏ, như thể người làm bia muốn dùng hành động để thể hiện cái gọi là 'tội lỗi chồng chất'.

Trong từ đường, số lượng các vệ trưởng mang hai dòng họ Lý và Chu là nhiều nhất, thêm cả hòm phiếu làm từ xương người, khiến cho Tô Nhĩ theo bản năng đi tìm các bia mộ có cùng họ này.

Ngoài cô gái nhà Lý gia mới tự sát không lâu, cậu chỉ tìm thấy một bia mộ khác cũng mang họ Lý. Từ năm sinh và năm mất trên bia, đứa trẻ này chỉ mới 13 tuổi, tội ghi chép trên đó là chết đuối vì lén đi ra ngoài chơi. Sau khi kiên nhẫn dạo lại một vòng từ đầu đến cuối, cuối cùng cậu cũng phát hiện ở gần chân núi có một bia mộ khác tên là Chu Lâm Quân.

Bởi vì đã qua nhiều năm, bị gió mưa bào mòn, chữ Chu trên đó đã có chút mờ nhạt không rõ.

Nhìn lại tội danh : trộm cắp.

So với các bia mộ khác, chỉ có vỏn vẹn hai chữ.

Tô Nhĩ quay đầu lại nhìn Kỷ Hành. "Liệu có con quỷ nào bất ngờ nhảy ra không?"

"Khả năng không cao," Kỷ Hành đáp, "Trừ khi cậu phạm phải điều cấm kỵ."

Mặc dù trò chơi thiên vị ma quỷ, nhưng cũng có những giới hạn nhất định với chúng, nếu không, người chơi sẽ không có nơi để sống yên ổn.

Tô Nhĩ: "Đào mộ có tính không?"

Kỷ Hành chưa kịp trả lời, Ôn Bất Ngữ đã hít một hơi lạnh, cậu ta điên rồi sao?

Tô Nhĩ dĩ nhiên không phải đang hành động một cách vô lý, mà chỉ khi mở nắp quan tài mới có thể xác định liệu xương trong hòm phiếu ở từ đường có phải là của người này hay không.

Kỷ Hành không trả lời.

Tô Nhĩ biết mình không nên quá phụ thuộc vào Kỷ Hành, nhanh chóng điều chỉnh tâm lý và suy nghĩ độc lập. Những người bị chôn ở đây đều bị thị trấn coi là ô nhục, thậm chí nơi này còn không có dấu vết nào của người đến viếng, gần như là một bãi mộ hoang. Dù vậy, không thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng việc mở quan tài có thể bảo đảm toàn thân trở ra.

Tô Nhĩ cân nhắc trong nửa phút rồi quyết định đào. Hiện tại có Kỷ Hành đi cùng, nhưng không biết sau này còn phải đối mặt với bao nhiêu tình huống lựa chọn sinh tử, không thể lúc nào cũng được hoàn hảo.

Chỉ thấy Tô Nhĩ dùng tay áo bao bọc tay và bắt đầu đào, sau đó cảm thấy tốc độ quá chậm, cậu lại đi tìm một miếng ván gỗ để làm cái xẻng thô sơ, Ôn Bất Ngữ cảm thấy thần kinh mình như đang tê dại: "Có nên ngăn cậu ta lại không?"

Kỷ Hành liếc nhìn cô một cái, khiến cô nuốt trở vào những lời chưa nói. Ôn Bất Ngữ cắn răng, bước lên giúp Tô Nhĩ đào.

Tô Nhĩ có chút kinh ngạc: "Hửm?"

Ôn Bất Ngữ nói: "Một mình cậu, đến tối cũng chưa chắc đào xong." Thực tế, cô không muốn tham gia, nhưng nếu không làm gì, sớm muộn cô cũng sẽ bị Kỷ Hành coi là một quân cờ vô dụng và bị bỏ rơi.

Tô Nhĩ nhướng mày, thực lực của người này mặc dù không cao, nhưng có thể sống sót đến giờ cũng có nguyên nhân.

Trong việc đào bới, kinh nghiệm của Ôn Bất Ngữ rõ ràng phong phú hơn Tô Nhĩ, cô biết cách tìm điểm để dùng lực một cách khéo léo. Hơn nữa, cô đã chơi trò chơi này khá lâu, giá trị vũ lực cũng cao hơn Tô Nhĩ, hai người hợp lực rất nhanh thì có thể thấy một góc của chiếc quan tài.

Ôn Bất Ngữ: "Mở ra chứ?"

Tô Nhĩ gõ nhẹ lên nắp quan tài một cái: "Có ai ở đây không?"

Ôn Bất Ngữ sững sờ, vừa định lên tiếng, thì bên trong quan tài vang lên một tiếng "đùng". Tiếng động bất thình lình khiến cô giật mình trực tiếp ngã ngửa ra sau. Nhìn lại, Tô Nhĩ đã nhảy ra xa đến ba mét!

Tô Nhĩ cũng có chút xấu hổ, mím môi nói: "Phản xạ sinh tồn."

Ôn Bất Ngữ ôm hận đứng lên, giả sử vừa rồi quan tài bị vỡ, cô sẽ là người đứng mũi chịu sào.

Tô Nhĩ cố gắng tỏ ra nghiêm túc, một lần nữa tới gần quan tài, hỏi với giọng trịnh trọng: "Tiền bối, ngài thấy con người của tôi thế nào? Tôi có đủ tư cách để làm Vệ trưởng hay không?"

Nắp quan tài đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Tô Nhĩ tự tiến cử mình: "Nếu tôi trở thành Vệ trưởng, tôi đảm bảo sẽ thiết lập những quy tắc nghiêm ngặt hơn, không để cho ai có thể lợi dụng chui lỗ thủng ."

Ôn Bất Ngữ nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở: "Những người bị chôn ở đây đều chết vì bị quy tắc hà khắc làm hại."

Tô Nhĩ bỏ ngoài tai, tiếp tục nói: "Các hình phạt hiện tại vẫn quá nhẹ, không đủ sức răn đe."

Từ trong quan tài vang lên tiếng cười khanh khách, cơn gió mạnh từ đỉnh núi dường như xông thẳng xuống, rót vào đỉnh đầu, khiến lòng bàn chân người ta như dính cao su, không thể cử động một bước. Cùng với tiếng kẽo kẹt, nắp quan tài mở ra một khe hở, Tô Nhĩ thậm chí còn thấy những chiếc đinh rỉ sét cong queo kẹt trong đó.

Một xấp giấy đỏ bay ra từ trong quan tài, chia thành ba phần, lần lượt rơi vào tay Tô Nhĩ, Ôn Bất Ngữ và Kỷ Hành.

"Trước sáng mai, ai giữ được thứ này, người đó chính là Vệ trưởng mới."

Bên trong quan tài vang lên một giọng nói khàn khàn, những ngôi mộ chung quanh dường như cũng có cảm ứng, trong lúc nhất thời gió thổi mạnh hơn, thổi rơi không ít đất vàng trên các ngôi mộ.

Ba người không ai tỏ ra vui mừng, nhìn chằm chằm vào giấy đỏ trên tay như thể đang nhìn củ khoai nóng bỏng. Ôn Bất Ngữ là người đầu tiên nói với Tô Nhĩ: "Tôi bỏ cuộc, giấy của tôi đưa cho cậu."

Tô Nhĩ không nhận: "Ra khỏi đây rồi nói sau ."

Các ngôi mộ gần gần trở thành hình ảnh thu nhỏ ở phía sau, nhiệt độ không khí ấm lên được một chút. Tô Nhĩ nắm chặt xấp giấy đỏ trong tay, nhìn Kỷ Hành nửa cười nửa mếu: "Giống như quan điểm giáo dục của anh, không có điều kiện cũng phải sáng tạo ra điều kiện".

Nếu giữ được tờ giấy đỏ thì còn tốt, nếu không giữ được, rất có thể họ sẽ mất mạng vì nó.

Nói một cách thẳng thừng, quỷ đã đưa ra phần thưởng, và cái giá của sự thất bại chính là mạng sống. Đó là cách quỷ tạo điều kiện để giết bọn họ.

Ôn Bất Ngữ nghĩ đến một giả thiết không mấy tốt đẹp: "Liệu tối nay chúng ta có bị quỷ truy sát quy mô lớn không?"

"Rất hợp lý."

Đây là lần đầu tiên Kỷ Hành khẳng định ý tưởng của cô.

Ôn Bất Ngữ muốn khóc không ra nước mắt, lần thứ hai cô muốn kín đáo đưa tờ giấy đỏ cho Tô Nhĩ: "Cậu không phải một lòng muốn làm Vệ trưởng sao?"

Tô Nhĩ đáp: "Nếu đến sáng mà không giữ được tờ giấy nào, nói không chừng sẽ là đối tượng bị tiêu diệt."

Nhớ lại những lời truyền ra từ trong quan tài, tay Ôn Bất Ngữ thoáng chốc cứng đờ giữa không trung.

Một đường vắt óc suy nghĩ tìm con đường chạy trốn, khi gần đến khu chợ, Ôn Bất Ngữ đột nhiên mở miệng: " Đúng rồi, sao khi nãy cậu lại nói muốn thiết lập quy tắc mới, thay vì phá bỏ chúng?"

Ý tưởng thứ hai nghe có vẻ hợp ý người chết hơn mà.

Tô Nhĩ kể cho cô nghe chuyện trong phó bản trước: "Những người đó bị tà giáo hại chết, sau khi chết vẫn luôn khao khát trở thành thần sử."

Ngay cả khi còn sống, họ cũng không quay đầu lại, làm sao có thể mong đợi họ giác ngộ sau khi chết.

"Nếu quả thật giống như Kỷ Hành nói, nhất cử nhất động của vệ trưởng đều bị quỷ giám sát, thì chứng tỏ những con quỷ này không muốn trả thù mà muốn dùng quy tắc khắc nghiệt hơn để ràng buộc những người đến sau."

Ôn Bất Ngữ nhìn sang Kỷ Hành, người này khẽ gật đầu, đồng ý với lời của Tô Nhĩ.

Tô Nhĩ thở dài một tiếng: "Mười năm làm dâu mới được làm mẹ chồng, rồi mẹ chồng lại bắt đầu hành hạ con dâu, một vòng lặp vô tận."

"..." Chuyện này thật quá đáng, nhưng cũng rất hình tượng." Ôn Bất Ngữ cố gắng bình tĩnh lại: "Việc cấp bách là làm sao để sống sót qua đêm nay."

Tô Nhĩ đáp: "Chia ra làm ba hướng."

Trong trấn rõ ràng không chỉ có một con quỷ, nếu tụ chung một chỗ bọn họ sẽ phải đối mặt với sự bao vây. Phân tán ra, những con quỷ này chỉ có thể tấn công từng người một, áp lực sẽ giảm đi tương đối.

Ôn Bất Ngữ cũng không phản đối, quả hồng mềm dễ bóp, Tô Nhĩ là người yếu nhất trong bọn họ, so với cậu, cô sẽ đối mặt với nguy hiểm ít hơn.

Một làn hương thơm nhè nhẹ bay vào mũi. Ôn Bất Ngữ ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Hành đưa cho Tô Nhĩ một chiếc hộp nhỏ.

"Đây là gì?"

"Là "Hoa quỷ cốt." Kỷ Hành nói: "Trước khi đóa hoa nở rộ hoàn toàn, quỷ sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của cậu."

Tô Nhĩ không ngờ trên tay Kỷ Hành lại có thứ kỳ diệu như vậy: "Có thể kéo dài bao lâu?"

Kỷ Hành lắc đầu: "Chưa từng dùng qua, nhưng chắc là đủ kéo dài một thời gian."

Tô Nhĩ không từ chối, trịnh trọng nói tiếng cám ơn và nhận lấy.

Ôn Bất Ngữ ánh mắt lập loè, Kỷ Hành cứ như vậy trao món đồ quý giá cho Tô Nhĩ ngay trước mặt cô, chẳng lẽ không sợ... Vừa nảy ra ý nghĩ này trong đầu, vừa nhấc mắt cô đã bắt gặp Kỷ Hành nhìn cô với ánh mắt thách thức, dùng khẩu hình miệng nói: "Cứ thử xem."

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại làm cho Ôn Bất Ngữ chấn động, bỏ qua ý định cướp đoạt.

Đánh chó phải nể mặt chủ, huống hồ với tiềm lực của Tô Nhĩ, rất có thể sẽ lớn lên thành một con chó sói.

Kỷ Hành: "Những thứ khác trên người tôi tuy cậu cũng có thể dùng, nhưng có lẽ sẽ hại chết cậu."

Tô Nhĩ gật đầu, cậu không phải lòng tham không đáy, hoa quỷ cốt đã là vật tiêu hao quý giá vô cùng.

Trước khi đêm xuống, ba người họ tụ lại ăn uống ở quán ven đường rồi chia nhau ra đi mỗi người một hướng.

Tô Nhĩ đi về phía tây, nơi đó cách xa khu nghĩa địa nhất, cậu cũng quen thuộc với địa hình xung quanh, xem như tương đối có lợi.

Trước khi trời tối, cậu vẫn có thể suy nghĩ đối sách một cách cẩn thận, nhưng khi màn đêm thật sự buông xuống, ngay cả Tô Nhĩ cũng không khỏi có vài phần căng thẳng. Cậu không biết quỷ sẽ tìm được người như thế nào, nhưng dù sao cũng phải có một quá trình. Cậu nhớ đến mấy lần gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, nhiệt độ xung quanh sẽ giảm, liền chọn một nơi ẩm ướt và lạnh lẽo để ẩn náu, biết đâu có thể mượn nhiệt độ che giấu được chỗ ẩn thân, quỷ không nhìn thấy.

Cuối cùng, Tô Nhĩ chọn chỗ ngồi bên cạnh một cái chum nước lớn, xung quanh có nhiều vật che chắn.

Sống về đêm là một từ hoàn toàn không tồn tại trong trấn, trời vừa tối, rất ít người còn đi ra đường.

Tô Nhĩ dựa lưng vào tường, cảm thấy sự lạnh lẽo len lỏi dọc theo sống lưng. Trên đường không có lấy một tiếng động, không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng có một cơn gió thổi qua, tiếng xào xạc lọt vào tai, nghe rất rùng rợn.

Tô Nhĩ không dám có bất kỳ một chút lơi lỏng nào, cậu lắng nghe thật kỹ, giữa tiếng gió, dường như có một âm thanh không hòa hợp vang lên—

Lóc cóc.

Không đúng, âm thanh đó giống như tiếng lạch cạch hơn.

Đêm nay trăng cũng đặc biệt tròn, Tô Nhĩ lặng lẽ thò ra nửa cái đầu, định mượn ánh trăng để nhìn rõ tình hình, mới liếc mắt một cái đã suýt nhịn không được chửi thề.

Trên đường phố trống rỗng, xuất hiện một bộ xương trắng, chính xác là nửa bộ xương. Nó mất phần thân dưới từ eo trở xuống, chỉ dựa vào nửa thân trên để đi tới, nhưng tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, một giây trước còn cách xa hơn mười mấy mét, một giây kế tiếp khoảng cách giữa người và bộ xương rút ngắn chưa đến một mét.

Ở khoảng cách gần, Tô Nhĩ có thể thấy rõ những con giòi từ hốc mắt của bộ xương bò ra, cậu lập tức cúi đầu nhìn vào chiếc hộp mà Kỷ Hành đưa cho.

Có súng điện trong tay, cậu không muốn lãng phí thứ quý giá này để đối phó với tiểu quỷ thông thường, bộ xương này trông cũng không mạnh lắm. Vấn đề ở chỗ Tô Nhĩ luôn nghĩ đến chiếc thùng phiếu bằng xương mà họ đã gặp trước đó, mà thứ trước mắt vừa lúc thiếu rất nhiều mảnh xương.

Rốt cuộc có nên dùng hay không?

Trong đầu Tô Nhĩ hiện lên không ít ý tưởng, nhưng quyết định cuối cùng chỉ mất ba giây. Cậu nhanh chóng mở hộp, bỏ bông hoa vào túi.

Gần như cùng lúc đó, một cơn gió mạnh vút qua trên đầu, Tô Nhĩ cúi người, lòng đầy sợ hãi, bộ xương này quả nhiên đã phát hiện ra cậu.

Bức tường phía sau cậu bị ngón tay nhọn của bộ xương đâm thủng một lỗ, bộ xương tỏ vẻ nghi ngờ một chút, rõ ràng vừa cảm ứng được có người ở đây, tại sao đột nhiên lại mất dấu?

Tô Nhĩ thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt của bộ xương đã không còn từ lâu, không thể nhìn rõ như người bình thường. Xem ra hoa quỷ cốt còn quý giá hơn lời Kỷ Hành miêu tả, không chỉ khiến quỷ không nhìn thấy mình, mà còn có thể che giấu cảm giác của chúng.

Năm phút trôi qua, bộ xương vẫn chưa có dấu hiệu rời đi. Tô Nhĩ thử bước vài bước về phía bên cạnh, nhưng không lâu sau, bộ xương lại xuất hiện xung quanh cậu.

Chuyện gì xảy ra?

Hoa quỷ cốt cũng có thời gian giới hạn, nếu hoa nở hết, cậu cũng sẽ chơi xong. Tô Nhĩ cố gắng bình tĩnh lại, bỗng phát hiện những con giòi từ mắt của bộ xương bò ra chỉ cách cậu nửa mét, như những con ruồi không đầu bay quanh.

Chết tiệt!

Tô Nhĩ lại bình tĩnh, không khỏi cảm thấy đáng buồn cho vận may nghịch thiên của mình.

Quỷ cũng có thể có đồng minh?

Mười phút nữa trôi qua, một cánh hoa đã nở ra.

Hoa Quỷ cốt hiển nhiên không thể kéo dài đến sáng, mà cậu đi đến đâu, bộ xương sẽ theo đến đó, tiếp tục như vậy chắc chắn cậu sẽ chết.

"Đánh cược một lần." Tô Nhĩ quay đầu nhìn bộ xương quyết không lấy được mạng của cậu thề không bỏ qua, quyết định táo bạo: "Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất."

Từ đường.

Kỷ Hành dựa vào cột, cho đến giờ anh chỉ gặp hai con quỷ nhỏ yếu ớt.

Tiếng thở hổn hển truyền vào, Ôn Bất Ngữ thất tha thất thểu chạy vào, một bên ống tay áo dính máu, hiển nhiên là đã bị thương.

"Ở đây có người rồi." Kỷ Hành không hề có chút tình cảm nào trong lời nói.

Ôn Bất Ngữ vắt hết óc mới nghĩ ra việc chạy đến từ đường, thùng phiếu ở đây rõ ràng có vấn đề, rất có thể sẽ xuất hiện lệ quỷ. Nhưng phần lớn những con quỷ trước khi chết đều bị xử tử ở từ đường, hơn phân nửa không muốn vào đây, nên ngược lại sẽ là nơi tương đối an toàn.

Chỉ là bây giờ tập trung hai người ở đây, thì không thể nói trước được điều gì. Dục vọng nguyên thủy muốn giết người rất có thể sẽ khiến chúng cùng nhau tràn vào.

Cô có chút không cam tâm: "Tô Nhĩ cũng rất xảo quyệt, có khi sẽ nhanh chóng đến đây, anh cũng sẽ đuổi cậu ta ra ngoài chứ?"

Kỷ Hành: "Nơi này vốn dĩ là để cho cậu ta chiếm."

Khi Tô Nhĩ đến, anh đương nhiên sẽ rời đi.

Ôn Bất Ngữ sững sờ một lúc: "Nếu như vậy, tại sao anh không đi ngay từ đầu..."

Chưa kịp hỏi hết câu, cô đã tự nhận ra, đây là quá trình bồi dưỡng. Việc chọn người vào Quy Phần chú trọng chất lượng, có lợi ích cũng có rủi ro, lần trước Quy Phần mất một thành viên trong phó bản, cần phải nhanh chóng đưa người mới bổ sung để bù đắp sức mạnh bị suy yếu của tổ chức.

Kỷ Hành cũng không dồn đến đường cùng, chỉ cho cô một lối thoát: "Cô có thể đi tìm Vạn Ức, báo cho anh ta về việc lá phiếu đỏ. Với năng lực của anh ta, bảo vệ cô không thành vấn đề."

Không hiểu vì sao Kỷ Hành lại sẵn lòng tiết lộ chuyện về lá phiếu đỏ, nhưng lúc này Ôn Bất Ngữ cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Bởi vì ghen tị và không cam lòng, trước khi rời đi cô nói thêm một câu: "Cậu ta chưa chắc đã nghĩ ra việc đến đây."

Tô Nhĩ quả thật rất xuất sắc, nhưng kinh nghiệm sinh tồn vẫn chưa đủ.

"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất," Kỷ Hành thản nhiên nói: "Lý lẽ đơn giản như vậy, cậu ta không thể không hiểu."

·

Tô Nhĩ quả thật nghĩ đến từ đường đầu tiên, nhưng cậu lại suy tính xa hơn một tầng, nếu mình có thể nghĩ đến, thì Kỷ Hành và Ôn Bất Ngữ chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến, cuối cùng ba người gặp nhau, vậy thì ý nghĩa của việc phân tán là gì?

Huống chi, nơi nguy hiểm nhất không phải là từ đường.

"Từ đường thì có gì ghê gớm..." Tô Nhĩ nhìn bộ xương vẫn đang dựa vào đám giòi bám đầy người đuổi theo mình, rồi nhìn về phía sân trước, cắn răng nói: "Trên giường của Thư Hải tiên sinh mới là kích thích nhất."

..........
Tác giả có lời muốn nói:

Thư Hải tiên sinh: Tại sao lại là trên giường?

Tô Nhĩ: Khoảng cách gần thuận tiện đẩy ông ra làm lá chắn.

Thư Hải tiên sinh: ...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro