Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Rơi xuống khỏi thiên đường

Có người từng hỏi, thiên đường và địa ngục cách xa nhau như thế nào? Kỳ thực chỉ là một cái xoay đầu. Ma quỷ tại địa ngục ngẩng đầu lên nhìn thiên đường, thiên sử ở thiên đường trông xuống địa ngục...

Khoảng cách rất gần, gần đến nỗi- tất cả là đều do con người sắp đặt an bài.

***

Đêm, rất khuya, tối mịt mù. Tuy rằng vẫn còn đang là mùa hè nhưng gió đêm thổi qua có chút mát mẻ. Phía trước chung cư cao tầng có đậu một chiếc xe sang trọng, ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường chiếu lên mặt trên của thân xe tản râ những tia sáng xa hoa.

Trong xe cũng tỏa ra một tia sáng nhàn nhạt cho thấy một đôi nam nữ. Nam mặc âu phục, mang giày da, có khuôn mặt anh tuấn, mũi cao, đôi mắt sâu đầy thâm tình. Cô gái có dung mạo như hoa anh đào, đôi mắt màu ngọc bích trong sáng không chịu được gió mà thẹn thùng, e ấp.

'Kaito, đã khuya rồi, em phải về nhà thôi...' Giọng nói thiếu nữ mềm mại có chút ngượng ngùng quyến luyến với người con trai.

'Chờ chút, Sakura!'

Kaito cởi áo khoác của mình, âu yếm khoác lên vai cô gái, cuối cùng những ngón tay thon dài có vẻ quyến luyến vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,'Đêm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh không muốn thấy một cô dâu có cặp mắt gấu trúc đâu đấy.'

'Đáng ghét!' Sakura cười duyên, vươn cánh tay trắng như phấn đánh vào người anh,'Cũng tại anh, nếu anh rời khỏi công ty sớm một chút thì bữa cơm tối sẽ không ăn đến tận bây giờ đâu.'

'Đúng đúng, đều là lỗi của anh!'Kaito trên môi nở nụ cười thật tươi, yêu thương lấy tay khẽ vuốt lấy tóc nàng.

'Em xuống xe đây, ngủ ngon.' Sakura chồm người lên để lại trên khuôn mặt anh tuấn của anh một cái hôn khẽ. Vừa muốn mở cửa xe thì tay bị người con trai kéo lại, ngay sau đó, thân thể mềm mại của nàng liền bị cuốn vào một lồng ngực thật ấm áp...

'Kaito...' Sakura cúi đầu lẩm bẩm, một giây sau, đôi môi của nàng liền bị một đôi môi ấm áp chặn lại.

Nụ hôn tuyệt vời mang theo sức mạnh chiếm đoạt như muốn hòa nàng vào bản thân. Hơi thở của Kaito trở nên dồn dập hơn, bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, mùi hương thơm ngát của thiếu nữ hòa cùng thân thể mềm mại trong lòng khiến anh dần mất đi lí trí, đôi tay tham lam dường như là rắn nước...

'Kaito...đừng như vậy mà...' Sakura xấu hổ đỏ mặt, hơi đẩy chàng trai ra, đôi mắt ngọc bích to tròn lóe sáng.

Kaito hít sâu một hơi, tựa như điều hòa lại sự kích tình không khống chế được của mình, lấy chóp mũi cọ lên chóp mũi của nàng, cúi đầu cười,'Cái cô tiểu yêu tinh này, thật muốn cắn nuốt em...Nhanh thôi, ngày mai em sẽ hoàn toàn thuộc về anh...'

Sakura nghe xong, gương mặt càng đỏ, nàng gắt giọng,'Được rồi, chú rể! Nếu anh chưa thả em đi, ngày mai em sẽ không xuống giường được đâu!'

Kaito cười cười,'Được rồi, em về đi!'

Sakura gật đầu, mở cửa xe trong ánh mắt thâm tình của anh...

'Sakura...' Kaito nhẹ giọng kêu.

'Sao vậy anh?' Sakura xuống xe, xoay người lại, nghiêng đầu nhìn vị hôn phu của mình.

'Anh yêu em.' Kaito đột nhiên nói.

Sakura nở nụ cười chan chứa hạnh phúc, nhưng nàng đang đắm chìm trong hạnh phúc nên không hề chú ý đến trong mắt Kaito chợt lóe lên những tia sáng phức tạp.

'Em cũng yêu anh.'  Nàng ngọt ngào đáp lời,'Em muốn nhìn anh lái xe rời đi!'

Kaito nâng khóe môi cười thêm lần nữa, nhưng lại có vẻ cay đắng rất khó phát hiện, anh không nói gì chỉ gật đầu rồi lái xe rời đi.

Đợi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi mắt, Sakura bước vào tòa nhà. Không khí buổi tối thật tốt, nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy thật tươi mát như tâm tình của chính nàng.

Năm nay chỉ mới có mười tám tuổi nhưng Sakura là một nhân tài hiếm có của giới nghệ thuật. Tuổi còn trẻ nhưng nàng đã hoàn thành bốn năm học nghệ thuật diễn xuất. Hôm nay là ngày sinh nhật của nàng, cùng buổi lễ tốt nghiệp diễn ra. Kaito đã không đợi nổi, nhanh chóng định hôn ước ngay sau lễ tốt nghiệp, mai là lễ thành hôn của nàng và Kaito.

Nghĩ đến Kaito, Sakura không khỏi đỏ mặt xấu hổ lần thứ hai.

Lần đó khi nàng vẫn còn đang học năm thứ hai, đến tham dự một buổi tiệc của giới doanh nhân, Kaito cũng xuất hiện tại bữa tiệc đó. Chỉ nhìn một cái thoáng qua, trong mắt hai người đã có tình ý. Sau đó Kaito bắt đầu điên cuồng theo đuổi, nửa năm sau, anh rốt cuộc như nguyện ý rước được mỹ nhân về nhà.

Lấy được Kaito Shirawa- một người đàn ông trẻ tuổi đầy hứa hiện có thể là ước mơ của mọi cô gái, Sakura cũng không ngoại lệ. Từ khi yêu nhau đến giờ, anh luôn chăm sóc nàng chu đáo, hơn nữa còn cực kì quý trọng nàng. Thời gian quen nhau dài như vậy, tuy cũng có lúc anh không khống chế được nhưng chưa từng làm ra chuyện gì càn quấy.

Kỳ thực, Sakura cũng có nghĩ đến việc sẽ thi thố trong giới nghệ thuật vì nàng thích diễn xuất, c hát, thậm chí từ khi còn nhỏ đã thực hiện được các bài múa cơ bản. Nàng hoàn toàn có thể đóng phim, ca hát. Thế nhưng, những điều này so với tình yêu của Kaito đều bé nhỏ không đáng kể. Nàng yêu anh nên cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ đứng sau, cùng anh sống đến bạc đầu giai lão.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào dung mạo như hoa như ngọc của nàng, lộ rõ vẻ dịu dàng cùng xấu hổ. Nàng ngẩng đầu lên nhìn khu chung cư, không khỏi tăng tốc độ đôi chân.

Đúng lúc nàng đang đi vào chỗ rẽ của tòa nhà, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngay sau đó, một giọng đàn ông vang lên,'Cô là tiểu thư Kinomoto phải không?'

Sakura hơi kinh hãi, ban đêm như vậy lại có một người đàn ông lạ mặt đi theo sau lưng như vậy khiến nàng hoảng sợ. Nàng quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đó nhưng không hề nhận ra, một người xa lạ!

'Tôi là Kinomoto Sakura, xin hỏi anh là...' Đôi mày Sakura nhíu lại nghi hoặc.

Nhận được câu trả lời của nàng, người đàn ông cũng không trả lời, chỉ thấy hắn cười ma quái rồi nói,'Vậy xin mạo phạm!'

Sakura không kịp phản ứng, chỉ thấy tay hắn nhấc lên, ngay sau đó trước mắt nàng tối sầm, tri giác ngất đi...

---

Đêm khuya, trong phòng khách sạn xa hoa, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, tia sáng màu vàng chiếu lên tấm thảm mềm mại. Phía đối diện với ánh trăng là một chiếc giường sang trọng, chiếc váy tơ lụa trắng bị rách tả tơi nằm mất trật tự một bên, không khó nhận ra là bị dùng lực xé không thương tiếc. Mái tóc nâu trà ngắn của cô gái trên giường bị rối tung, hai tay bị một chiếc cà vạt đắt tiền trói lại, hàng lông mi dài rũ xuống che mất đôi mắt trong suốt, chiếc mũi cao xinh xắn phập phồng. Nàng đang trong cơn hôn mê, không hề biết dáng người quyến rũ đang không có gì che đậy của mình rơi vào một đôi mắt hổ phách lãnh đạm đầy vẻ gian tà...

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên thân thể xinh đẹp trắng nõn của nàng. Trong bóng tối, cặp mắt hổ phách như ẩn như hiện kia tản ra ánh sắc lạnh.

Đôi môi lạnh lẽo dần dần cong lên một cách tàn nhẫn, mang theo vẻ gần như là ma quỷ. Bàn tay sờ nhẹ lên gương mặt tinh khiết xinh đẹp hoàn mỹ của cô gái, hắn trở lòng bàn tay, những ngón tay thon dài lướt theo cằm đến chiếc cổ duyên dáng của nàng. Cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến khiến hắn dừng lại một chút, dường như hưởng thụ cảm giác khác thường.

'Ôi...'

Sakura phát ra tiếng rên nhẹ, nàng dần dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau, kể cả thân thể cũng đau không chịu nổi, hoảng hốt nhất là cảm giác có bàn tay đang lướt dọc theo thân thể mình, từ từ di chuyển mang theo mùi vị của một người đàn ông xa lạ hoàn toàn bao phủ lấy nàng.

Nàng sợ hãi la lên một tiếng, mở trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía người đàn ông xa lạ nhưng chỉ thấy hình dạng đại khái tối đen của một người đàn ông, vóc dáng cường tráng to lớn khiến nàng thấy khó thở, cũng cảm giác được mình như một sợi chỉ mỏng tang. Sakura vô cùng hoảng sợ, liền muốn đứng lên nhưng phát hiện tay mình đã bị buột chặt ở đầu giường.

'Anh...anh là ai? Bây giờ tôi đang ở đâu?' Nàng giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng chỉ giây lát bị một bàn tay mạnh mẽ chặn ngược lại.

Người đàn ông tromg bóng tôi hiển nhiên không đáp lời nàng, chỉ dùng một tay nắm chặt hai chân nàng, tay kia thì trực tiếp hưởng thụ da thịt mềm mại của nàng, mang đến những cảm xúc kì lạ.

Sakura thấy nghẹt thở, nàng vừa muốn kêu cứu nhưng nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt bên tai, dường như cảm nhận được hơi lạnh, trong phút chốc máu trên người nàng như đông cứng lại...

Trong bóng đêm, đôi mắt hổ phách đùa cợt của người đàn ông không hề che giấu nhìn chằm chằm vào Sakura đang giãy dụa, thân thể cường tráng bắt đầu...

Bỗng nhiên ý thức rõ ràng được ý đồ của người đàn ông trên người mình, Sakura liều mạng giãy dụa, càng không ngừng kêu gào, thậm chí hung hăng cắn lên đầu vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ướt đẫm lệ. Nàng không hề biết, giờ mình như một con vật nhỏ kinh hãi càng kích thích tính chinh phục trời sinh của người đàn ông.

Tiếng cười khinh miệt lạnh lùng của người đàn ông vang bên tai, nhận thấy sức lực của mình so với hắn không là gì thì nàng tuyệt vọng cầu khẩn,'Van xin anh, van xin anh, buông tha cho tôi... xin anh mà...'

Cằm nàng bị bàn tay rắn chắc nắm chặt lại, lực mạnh không hề thương tiếc khiến Sakura cảm thấy đau đớn. Tiếp đó, một đôi môi đến chặn đôi môi của nàng lại, mang theo vẻ tham lam.

'Á...đừng...' Thân thể Sakura run lên, nàng hung hăng cắn một cái, mùi máu tanh nhàn nhạt bốc lên.

Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên hành động của nàng làm cho hắn tức giận, hắn không thương tiếc tát Sakura một cái làm nàng trở nên sợ hãi hơn.

Bóng tối, đương nhiên đã che giấu tất cả những chuyện công chính xa vời, những chuyện đã phát sinh khiến người khác phải đau lòng.

Sự giãy dụa phản kháng của nàng khiến người đàn ông tức giận. Hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay mạnh mẽ nâng eo thon gọn của nàng lên, sau đó sức mạnh của đàn ông được đưa vào người nàng, nhưng khi cảm nhận được sự chặt chẽ và chiếc màng ngăn trở của nàng thì hắn tạm dừng lại...

Sakura sợ hãi thở gấp, thậm chí toàn thân đều run rẩy. Nàng không khó cảm nhận được có một sức lực chuẩn bị xé rách mình đi, sinh mệnh dường như đang chậm rãi xói mòn từng giây nhưng ý thức được hắn không hành động gì nữa cả, trong lòng lại dấy lên thêm một tia hy vọng...

'Xin anh...buông tha cho tôi...tha cho tôi...' Đôi môi nàng tái nhợt run rẩy, giống như là cánh chim dính đầy sương lạnh, cầu xin hắn.

Thân thể to lớn của hắn bỗng đè xuống, hơi thở khàn khàn, không khó nhận ra hắn đang áp chế. Lệ trên mặt nàng biến mất dưới đầu lưỡi ấm áp của hắn, sau đó bên tai nàng vang lên tiếng nói của hắn.

'Không ngờ, cô lại rất sạch sẽ như vậy...' Hắn nói với giọng khàn khàn, rất êm tai, như một loại rượu ngon đã được ủ lâu năm, nhưng trần thấp như tảng đá.

'Rốt cuộc anh là ai...Xin anh mà... buông tha cho tôi...ngày mai tôi, tôi sẽ kết hôn...xin anh...' Sakura cầu xin, cố gắng để cho hắn động lòng.

Ai ngờ...

Kết hôn?

Một lần nữa bên tai nàng lại vang lên tiếng cười nhàn nhạt của hắn,'Nếu cô không ngại mang theo một thân đầy dấu hôn, tôi...không ngăn cản!' Nói xong, hắn thẳng lưng, kiên quyết cúi xuống.

'Đừng...' Sakura thiếu chút nữa ngất đi, cái nỗi đau xé da xé thịt khiến nàng nhanh chóng giật mình, cái đau đớn này khiến nàng nhận ra một thực tế...

Nàng đã thất thân rồi!

Vào buổi tối trước ngày kết hôn của nàng.

Cách thời gian kết hôn của nàng chỉ có vài tiếng.

Buồn cười nhất là...nàng không hề nhận thấy tướng mạo của người đàn ông đó! Lệ trên gương mặt nàng roi xuống lã chã, rơi trên lồng ngực vạm vỡ của hắn, một vài giọt rơi xuống giường. Lệ chảy xuống và ngừng lại ở xương quai xanh trên cổ nàng. Hai tay nàng bị cà vạt trói chặt, máu không thông khiến những ngón tay trở nên xanh tái.

Bây giờ, Sakura cảm thấy đây chính là một ác mộng mà suốt cả cuộc đời này nàng không thể quên.

Kaito...Anh ở đâu...Kaito...

Mỗi một tế bào trên người nàng đều đang gào thét cái tên này, trước mắt cũng hiện lên gương mặt anh tuấn của Kaito. Đáng tiếc...

Giấc mộng đã bị nghiền nát. Nàng biết...tất cả đều đã nát tan...

Trong không khí toàn một mùi rách nát, đôi môi đỏ mọng hầu như đều bị nàng cắn chặt lấy, nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết hai mắt nàng đã bị bóng tối chiếm lấy, tim nàng đã hoàn toàn vỡ tan...

---

Bất ngờ gặp gỡ là cảm giác bất chợt thầm ngoái đầu lại, là không hẹn mà gặp. Cũng có lẽ là một loại thương cảm, lưu luyến, tưởng niệm. Là một thứ tốt đẹp, nhưng có khi lại trở thành một vết dao trí mạng...

---

Ba năm sau

Thời gian thoáng qua như lướt trên đầu ngón tay, trôi qua trong giây lát.

Mỗi năm một lần, buổi lễ trao giải''giải thưởng điện ảnh quốc tế'' lại được tổ chức. Ngày hôm nay, thảm đỏ xa hoa trải dài khắp quảng trường, hai bên đầy phóng viên của giới truyền thông vẫn đang chầu chực sẵn.

Trong bóng đêm, quảng trường trở nên xa hoa, cao sang, quý phái. Ngọn đèn tao nhã chiếu sáng cả màn đêm. 

Những chiếc xe xa hoa sang trọng, đủ biết chủ nhân của nó không hề là người bình thường. Qủa thật, những người được mời đến đây, đều là những nhân vật quan trọng trong làng giải trí. Có đạo diễn, diễn viên, nhà sản xuất, thậm chí có cả những người đứng sau màn ảnh-các nhà đầu tư.

Gải thưởng này là một giải thưởng quyền lực nhất trong ngành giải trí. Có thể đạt được vinh quang tại lễ trao giải này, là một dấu mốc trong sự nghiệp. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là giá trị của một ngôi sao có thể thay đổi chỉ ngay sau một đêm. Địa vị, danh dự, tiền tài đều có thể dễ dàng kiếm như đang trở bàn tay. Chính vì vậy, các ngôi sao đều có thể làm tất cả chỉ vì giải thưởng này.

Diện tích quảng trường rất lớn, nhưng vì số lượng xe đến tham dự mà trở nên chật chội không giống với bình thường. Lễ trao giải sắp bắt đầu, một chiếc xe SL màu bạc trên đường bất chợt dừng lại, cách hội trường vài trăm thước.

Cửa xe nhanh chóng được mở ra, một đôi chân thon dài trắng nõn, mang giày cao gót đen, chiếc váy đen gợi cảm. Người vừa xuống xe liền hạ cửa kính xuống, hé lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như đóa hoa anh đào.

Ngay sau đó, một cô gái có điệu bộ trẻ con cũng theo nàng xuống xe, nhíu mày nói,'Làm sao ở cái hội trường lớn như vậy mà không có bãi giữ xe!' Nói xong liền nhìn về phía cô gái kia,'Sakura, sắp đến giờ rồi! Chúng ta đi thôi.'

Sakura nhìn về phía hội trường đèn đuốc huy hoàng cách đó không xa, nở nụ cười nhạt, có chút gì đó rối ren không thốt nên lời. Nàng cúi đầu, nói,'Chỉ là một đề cử mà thôi, gải thưởng làm sao mà thuộc về em được?'

'Ai nói vậy, em là ngôi sao tiềm năng nhất của năm nay. Cho nên chị mới xem trọng em chứ!' Cô gái đó là Tsuki, người đại diện của Sakura. Chắc đã có kinh nghiệm, ngay cả ngữ khí cũng thật lão luyện.

Sakura thở dài một tiếng, sau đó mới gật đầu,'Đi thôi, chỉ mong lời nói tốt đẹp của chị sẽ thành sự thật, khiến cho em có thể đoạt gải thưởng nhờ bộ phim mới quay.'

Hai người vội vội vàng vàng đi đến hội trường. Bóng đêm ngày càng mịt mù, như thể có chút sương,  giăng khắp không gian. Ngay cả khi hai người đang định qua đường thì có hai luồng ánh sáng mãnh liệt chiếu sang...

Ánh đèn chói mắt khiến Tsuki hoảng sợ, ngay lập tức tiến lên, giữ chặt Sakura... Mà ánh mắt Sakura chỉ chú ý đến đứa trẻ đứng cách xe khoảng hai thước. Nàng thở mạnh, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức chạy đến, ôm chặt đứa trẻ đó.

Chiếc xe bỗng dừng lại, đậu ở đó, đèn xe lóe sáng lên. Chiếc xe xa hoa, khí chất cao quý, như hùng ưng kiêu hãnh ngắm nhìn sự việc xảy ra trước mặt.

Đứa trẻ sợ đến mức khóc lớn, chắc là con của một nhà đầu tư hay sản xuất phim nào đó. Sakura nhẹ giọng an ủi, giọng nói ôn nhu đầy nữ tính khiến đứa trẻ dần nín khóc.

Cảnh tượng trước mắt khiến Tsuki sợ đến ngây người, lúc sau mới có phản ứng. Cô tức giận, chạy đến chiếc xe đó, 'RẦM...RẦM...' Cô gõ mạnh vào cửa kính xe.

'Này, mấy người lái xe kiểu gì vậy? Bị mù sao?' 

Chủ chiếc xe này cũng thật bình thản, thiếu chút nữa gây tai nạn rồi mà cũng không có phản ứng gì cả.

'Tsuki...' Sakura nhìn đứa trẻ trong lòng, nói,'Thôi đi, cũng không còn sớm, chúng ta nên vào thôi, đứa bé không sao là được rồi.'

Nàng đứng dậy, nhìn chiếc xe đó, không biết vì sao từ đáy lòng nổi lên cảm giác...

'Được rồi, được rồi, Sakura, chúng ta mau đi thôi!'

Tsuki thấy chủ xe cũng không có phản ứng gì, mắng thì cũng mất thì giờ, cũng thôi. Cô đến bên Sakura, ôm lấy đứa bé.

'Sakura, em nói xem, bây giờ vẫn còn có người như thế. Không ra gì cả, căn bản không quan tâm đến mạng người. Tối thiểu cũng phải xuống xe xin lỗi chứ...' Tsuki đi theo Sakura, tức giận nói.

'Bỏ đi...' Sakura dịu giọng nói, bóng đêm dần che mất bóng lưng hoàn mỹ...

Sakura dần đi xa, nhưng nàng không ngờ rằng, nhất cử nhất động của nàng hoàn toàn lọt vào một đôi mắt hổ phách u ám. Trong bóng đêm, cửa kính xe dần chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai hoàn mỹ...

Chỉ thấy hắn có diện mạo tuấn tú khiến người khác không thể quên được, mái tóc màu chocolate, hiện rõ vẻ cuồng ngạo, chiếc mũi thon cao, đôi môi mỏng tuyệt đẹp, kiêu ngạo hơi nhếch lên , mang theo mấy phần đùa cợt nhìn bóng dáng cô gái đang dần biến mất.

'Lái xe!' Giong nói trầm thấp vang lên, ánh mắt hổ phách vẫn nhìn theo bóng dáng cô gái kia.

Chiếc váy màu đen hơi trễ ngực càng tôn lên vẻ đẹp của nàng, thướt tha mà đầy quyến rũ, nhưng cũng không kém phần tao nhã.

Đôi mắt hổ phách đục ngầu, tràn đầy dục vọng, hắn nắm chặt tay.

'Vâng, thưa ngài Li.'

Chiếc xe như cá dưới biển sâu, lập tức đi vào màn đêm.

Ban đêm không ánh sao, nhưng cũng là đêm mà các ngôi sao thể hiện tài nghệ để thu về thành quả, thầm nguyện để nhiều người chú ý đến mình.

Trên thảm đỏ lần lượt xuất hiện những bóng người, các phóng viên cũng không bỏ lỡ thời cơ, từng ánh đèn flash lóe lên, ghi lại toàn bộ các diễn viên, ca sĩ. Từng nét mặt, nụ cười đều không bỏ sót. Ai cũng đang tranh luận xem đêm nay ai sẽ giành được giải thưởng cao quý này. Thậm chí lễ trao giải vẫn chưa diễn ra, các hạng mục dường như có sẵn chủ nhân.

'Sakura, chờ chút nữa lễ trao giải kết thúc, em sẽ được cả thế giới chú ý đến đấy. Nhớ kĩ, đêm nay em xuất hiện với tư cách là người mới trong làng giải trí. Vì thế phải thể hiện thật tốt!' Trong phòng nghỉ, Tsuki đang không ngừng nhắc nhở Sakura.

Sakura nhẹ nhàng sửa sang lại trang phục, thản nhiên cười,'Tsuki, chị thật lạc quan. Làm sao mà biết giải thưởng''diễn viên mới'' sẽ thuộc về em?'

Trong phòng nghỉ, cũng có rất nhiều ngôi sao nữ khác, họ sớm che miệng cười trộm, thậm chí còn cất tiếng trêu cợt,'Đúng đấy, Tsuki, Sakura nói rất đúng, người mới còn chẳng biết là''hoa lạc nhà ai'' nữa. Chẳng qua...thứ nhất là dnh vọng và gia thế của Sakura như vậy, thứ hai cũng chỉ là một diễn viên phụ nho nhỏ, không có đại gia chống lưng thì làm sao mà đoạt giải đây?'

Tiếng cười củ các diễn viên vang lên khắp phòng...

Tsuki giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, kéo Sakura sang một bên, nói nhỏ,'Sakura, đừng nghe bọn họ nói bừa. Chị nói cho em nghe, năm nay công ty đã sẵn sàng cho kế hoạch lăng xê, nên giải thưởng này đã nằm sẵn trong kế hoạch. Cho nên, em nhất định sẽ có giải thưởng, chỉ cần lên khán đài nhận là được!'

Sakura không có gì hoảng sợ cả. Từ ngày bước chân vào giới giải trí này, nàng cũng đã nhận ra mặt tối của nó.Dùng thế lực ngấm ngầm quyết định mọi chuyện là một việc quá hiển nhiên.

Nàng gật đầu, Tsuki thấy yên tâm nên mới ra ngoài làm việc khác.

Không khí trong phòng nghỉ có chút oi bức, chắc cũng là do tâm tình không được thoải mái. Sakura rời khỏi căn phòng, ra ngoài tản bộ cho thư thái đầu óc. Nàng khép nhẹ cánh cửa, những tiếng chế giễu xung quanh nhỏ dần.

Sakura hít thở thật sâu.

Đôi chân dần đưa nàng đến khúc cuối hành lang. Nàng giật mình, nghĩ muốn rời đi thì nghe được những âm thanh kì lạ. Tiếng thở dốc...

Sakura kì quái nhìn lại, phát hiện âm thanh này vọng ra từ một cánh cửa bị khép hờ ở cuối hành lang.

Nàng không tự chủ được mà rón rén đi đến. Nhìn qua khe cửa, hình ảnh trước mắt khiến nàng nhất thời kinh ngạc, đưa tay lên che miệng...  






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: