Phần 2: Là ngươi tự tìm (H)
CHƯƠNG 2: (H) LÀ NGƯƠI TỰ TÌM
Ngụy Vô Tiện thế mà đeo bám Lam Vong Cơ về tận Tĩnh thất của hắn. Lam Vong Cơ không đấu lại hắn, chỉ có thể cau mày nhìn tên cà lơ phất phơ kia không thèm cời giày đang lăn lộn trên giường của mình kêu đói.
'Lam Trạm ta đói bụng rồi, ngươi có gì ăn được không?"
"Cởi giày!"
"Hả?"- Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi lại
Lam Vong Cơ không trả lời hắn mà chỉ lạnh đi tới gần định bụng kéo hắn ra khỏi giường.
Hai người giằng co nhau, kẻ muốn nằm, người không cho.
Nhưng Ngụy Vô Tiện đamng nằm nên có ưu thế hơn, y cười gian rồi kéo mạnh Lam Vong Cơ xuống, chưa đợi Lam Vong Cơphản ứng liền nhanh chóng lật người đè lên sau đó dán một lá bùa lên ngực hắn. Động tác vô cùng thuần thục cho thấy đây không phải lần đầu phạm án.
Lam Vong Cơ không thể cử động, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dùng cặp mắt lạnh băng nhìn Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Anh! Ngươi làm gì?"
"Làm ngươi!" Ngụy Vô Tiện cợt nhả nói
"Nói hươu nói vượn"
"Hahaaa... ta đùa thôi nhìn ngươi kìa!" Ngụy Vô Tiện vười to.
"..."
"Lam Trạm, ta mới tìm được thứ tốt nên muốn chia sẻ với ngươi"
"Thứ gì?" Lam Vong Cơ lạnh lùng hỏi, hắn không tin Ngụy Vô Tiện có thể đem thứ gì tốt ra, nhất định là y lại đang bày trò trêu trọc hắn.
" Ê, Lam trạm, vẻ mặt đó của ngươi là sao chứ? Ta có thứ tốt thật mà" Vừa nói y vừa lôi bình nhỏ trong túi ra: " Cái này ta hỏi mượn của Ôn Tình , tên Tùy Tâm. Nghe nói có thể giúp người ta làm theo tâm ý bản thân, không bị ràng buộc! Ai... Lam Trạm, ngươi nói xem, Lam gia các ngươi quy củ nhiều như vậy, nhất đinh là rất gò bó đi. Ta giúp nhươi giải tỏa bản tính, ngươi nhất định phải hảo hảo cảm ơn ta đấy"
Ngụy Vô Tiện nới xong không thèm nhìn vẻ mặt muốn giết người của Lam Vong
Liền bóp miệng rồi đổ tất cả chỗ nước thuốc trong lọ vào miệng hắn. Có một vài giọt bị chảy ra bên ngoài tỏa ra mùi hoa mẫu đơn thoang thoảng.
Nguy Vô Tiện sau khi đổ thuốc liền ném luôn chiếc bình rỗng xuống sàn nhà rồi chăm chú quan sát vẻ mặt Lam Vong Cơ. Nhìn khuôn mặt trắng nõn, anh tuấn khóe môi còn vương vài giọt nước thuốc tỏa hương mẫu đơn, ma xui quỷ khiến thế nào y lại dùng tay miết nhẹ lên môi hắn rồi ngậm vào miệng nếm thử, khá ngọt, còn thơm nữa! Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, hắn không biết là do thuốc ngọt sẵn hay là vì Lam Vong Cơ mà ngọt...
Lam Vong Cơ kinh ngạc nhìn Ngụy Vô Tiện, nét mặt vốn trắng nõn của hắn dần trở nên đỏ, hai mắt cũng vằn tơ máu.
"Lam Trạm! Ngươi sao vậy?" Nhìn khuôn mặt ẩn nhẫn, hai mắt đỏ đậm của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện hoảng sợ gọi tên hắn
" C...Cởi ..." Lam Vong Cơ vất vả nói không lên lời khiến Ngụy Vô Tiện hốt hoảng lột mảnh bùa trên ngực hắn xuống,
Lấy được tự do, Lam Vong Cơ liền bật dậy đè tên đầu xỏ kia xuống giường, dùng thân thể đè lên
Ngụy Vô Tiện bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, đến khi bị lam Vong Cơ đè xuống giường, tay bị hắn dùng mạt ngạch trói chặt, y mới hốt hoảng dãy dụa:
"Lam Trạm ! ngươi làm gì vậy?"
Thấy tình thế không ổn, Ngụy Vô Tiển liền dùng chân ra sức đạp Lam Vong Cơ nhưng hắn đã sớm phòng bị. Lam Vong Cơ một tay giữ chặt Ngụy Vô Tiện, tay kia dùng sức kéo đai lưng của Ngụy Vô Tiện xuống, không có đại lưng khiến ngoại y bên ngoài bị tuột ra để lộ lớp trung y màu đỏ bên trong làm nổi bật làn da trắng nõn cùng với vòng eo nhỏ nhắn của Ngụy Vô Tiện.
Y phục bị cưỡng chế kéo ra càng khiến Ngụy Vô Tiện hoảng sợ ra sức vùng vẫy, điều đó khiến Lam vong Cơ đang mất kiểm soát cực kì không vui, hắn cúi người xuống, dùng môi của mình ép lên môi người kia, lúc đầu chỉ là đè ép, sau đó là từ từ di chuyển lên xuống rồi chuyển thành ngấu nghiến, liếm mút
Ngụy Vô Tiện bất ngờ bị hôn, đầu não trống rỗng, dần bị nụ hôn của hắn thu phục, cho tới khi cảm thấy trước ngực chợt lạnh mới phát giác, cả trung y cũng đã bị lột ra để lộ làn da trắng hồng nổi bật bởi trung y màu đỏ. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm phần da thịt lộ ra trước mặt, yết hầu trượt xuống, sau đó không kìm được mà vùi đầu vào chiếc cổ mảnh khảnh đang mời gọi kia, hít vào một hơi thật mạnh, mùi cỏ non thanh mát tràn vào phổi không khiến cái bức bối của dục vọng thoáng dịu đi mà ngược lại càng khiến nó bùng lên mãnh liệt hơn.
Ngậm lấy, mút vào để lại những vết đỏ ám muội trên thân thể người bên dưới, nụ hôn chuyển dần từ cổ, xuống ngực, rồi tới eo. Thân thể Ngụy Vô Tiện run lên từng hồi mỗi khi môi Lam Vong Cơ đi qua đểm mẫn cảm trên cơ thể y.
Ngụy Vô Tiện bỗng rùng mình khi nơi yếu ớt bị nắm lấy, phía sau thì bị một vật lạ đâm vào. Dục vọng bị Lam Vong Cơ khơi đậy thoáng chốc bay sạch sẽ, không biết từ khi nào, hai cánh tay y bị trói đã vòng qua cổ Lam Vong Cơ, hai chân cũng đã đã dang rộng cho người kia tiện bề xâm chiếm.
Không để Ngụy Vô Tiện kịp phản ứng. Lam Vong Cơ liền đưa một ngón tay vào thăm dò khuấy đảo, một ngón rồi hai ngón, tới ngón thứ ba Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy đau đớn thấu tâm, hòan toàn khác biệt với khoái cảm được hưởng phía trước.
Dường như nhận thấy y không thoải mái, Lam Vong Cơ dừng lại nhìn y, sau đó lại nhìn quanh phòng như tìm kiếm thứ gì đó, ánh mắt hắn dừng lại trên bàn.
Cảm thấy sức nặng trên người biến mất, Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi y liền rùng mình vì cảm giác lành lạnh phía sau, cùng với đó là hương rượu cay nồng
" Lam Trạm! Ngươi... ngươi làm gì vậy? đó là cái gì? Mau thả ta ra...."
" Rượu!.. Nơi này quá khô" Vừa nói Lam Vong Cơ vừa đưa ngón tay vào bên trong, Rượu theo ngón tay của hắn chảy vào bên trong, ngón tay Lam Vong Cơ ma sát với vách thịt khiến cho bên trong nóng rực, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy bên trong vừa nóng vừa ngứa khiến y vô thức phát ra tiếng rên nhỏ. Tiếng rên giống như lời mời kẻ say tình buông bỏ lý trí, Lam Vong cơ rút tay ra, một cái nhấn người đi vào tận cùng.
Cả hai người cùng thở phào, một kẻ thỏa mãn, còn người kia nói không lên lời, thứ to lớn đâm sâu vào cơ thể khiến Ngụy Vô Tiện không kịp thích nghi, y chỉ có thể ôm chặt cổ người kia, há miệng thở dốc.
Cảm được được sự ấm nóng, mềm mại đang bao chặt lấy mình, Lam Vong Cơ như mất đi lý trí điên cuồng ra vào trong cơ thể khiến hắn thần hồn điên đảo kia. Mỗi lần rút ra gần như rời khỏi, khi đâm vào lại sâu tới tần cùng
" Lam.. Trạm! Châ...ậm chút! Aaa...."
Đáp lại lời vài xin là những cú thúc càng thêm nhanh hơn, mạnh hơn.
" AAA..... đừng !" Ngụy Vô Tiện lớn tiếng rên rỉ khi nơi nào đó bị Lam Vong Cơ thúc vào.
"Là đây sao?" Vừa nói, Lam Vong Cơ vừa nói vừa thúc mạnh, xoay tròn, nghiền nát vào điểm kia.
" A...Ưm...Haa....." Ngụy Vô Tiện lắc đầu, cố gắng cắn chặt môi nhưng những âm thanh tràn ngập khoái cảm kia vẫn vô thức thoát ra ngoài.
Lam Vong Cơ vừa ra sức ra vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, vừa chăm chú nhìn vào khuôn mặt y, trong mắt y bây giờ không phải là một Ngụy Anh tùy tiện, phóng khoáng mà là một người đang bị dục vọng làm cho thất khống, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, cái miệng thiếu đánh thường ngày giờ cũng chỉ có thể phát ra từng tiếng nỉ non sắc dục khiến hắn trầm mê.
Lam Vong Cơ dùng lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi kia, môi lưỡi quấn quýt.
" Lam Trạm! Ta muốn ..." Ngụy Vô Tiện mơ màng nói, hậu huyệt co rút bao chặt lấy thứ kia.
" Được!" . Theo ý của y, Lam Vong Cơ tiếp túc đưa đẩy cơ thể, mỗi lần đều thúc vào điểm kia khiến Ngụy Vô Tiên ngoài rên rỉ không thể nói được từ nào nữa.
Đến rạng sáng, tiếng cơ thể va chạm, tiếng rên rỉ mới tạm ngừng lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro