1
BẢY NĂM.
NGƯỜI PHƯƠNG BẮC
KẺ PHƯƠNG NAM.
Bảy năm trôi qua, cái gì yêu thương, cái gì ai oán cũng dần buông xuống, chỉ có điều...
Vết thương đã lành vẫn không thể nào xóa đi vết sẹo ấy, tim vẫn là đau đáu nhớ về một thời đã qua.
Bảy năm, kể từ cái ngày nàng đã chết dưới kiếm vô tình của hắn, để rồi, sau một đêm lạnh lẽo tuyệt vọng, buổi sáng lạnh lẽo của núi rừng, khi đang tìm đường về, nàng gặp phải quân lính của Liêu quốc, để rồi sau một hồi giao đấu, nàng bị đánh rơi xuống sườn đồi, nàng được người cứu, hôn mê ba tháng, để rồi, khi tỉnh lại, mọi thứ đã thay đổi, Tống Quốc diệt vong, người thân của nàng thì...
Nàng đã không một lần gặp được họ.
Dĩ nhiên hắn, đã đạt được thứ mình muốn.
Còn nàng...
Nàng mất tất cả, mất nước, mất nhà, mất đi người thân, nàng còn gì ngoài tấm thân héo gầy và trái tim vô vàn thương tích.
Nàng đã từng muốn chết đi, nhưng bà lão cứu nàng đã mắng tỉnh nàng, thân thể do phụ mẫu ban, cho dù cuộc sống có như thế nào cũng không được tìm đến cái chết, đó là bất hiếu.
Nghe câu đó, Bài Phong khóc rất nhiều, nàng muốn đi tìm phụ mẫu của mình, muốn đi tìm người thân của mình nhưng nàng không thể chết như vậy được.
Nàng ôm lấy bà khóc nức nở.
Về sau nàng không về kinh thành nữa mà ở cùng bà ở vùng quê giáp biên giới Liêu quốc, Liêu Quốc vẫn là Liêu Quốc, chỉ có điều Tống Quốc đã đã trở thành Hán Quốc rồi.
Bà lão có một quán trà ven đường kiếm sống qua ngày, hàng ngày nàng phụ bà bày hàng, hết việc về nhà cuốc đất trồng khoai, mấy năm sau bà cũng bỏ nàng đi sau cơn bạo bệnh và nàng tiếp tục thui thủi một mình, thờ cúng bà, chăm sóc căn nhà bà để lại.
Bảy năm rồi, bảy năm trôi qua cũng là bảy mùa mưa lạnh lùng trôi qua.
Hôm nay lúc dọn hàng nàng mắc phải mưa, giờ có chút phong hàn, nàng đang ngồi uống từng ngụm trà nóng nhìn ra ngoài màn đêm mưa tí tách rơi, đêm mưa thật buồn.
Sự cô lẽ u tịch này, nàng đã trải qua mấy năm rồi, lâu dần cũng thành một thói quen.
Giờ nàng không còn là một nữ nhi vui vẻ hoạt bát yêu đời như trước.
Đau thương trên đường đời đã nhuốm màu buồn lên đôi mắt ấy, gương mặt vẫn như ngày nào thanh tú nhưng phong sương thời gian đã mài mòn đi nét thanh xuân ấy, nàng đã không còn như ngày trước nữa rồi.
Bài Phong ngồi đó, nhìn ra mưa rơi, khoác trên người chiếc áo nâu pha tím, búi tóc nửa, một nửa tóc dài tết lại thả ở trước ngực một cách điềm đạm.
Đêm nay nhìn mưa sao thấy trong lòng có chút gì đó... Nhớ... Nhớ về một thời đã qua, người mà thiên hạ vừa tôn sùng vừa sợ hãi gọi đế vương ấy, đã từng nói yêu nàng, đã từng phủ phàng nói lời chia tay, đã từng tàn nhẫn giết nàng nhưng sao trong lòng hình bóng ấy vẫn không thể xóa nhòa đi vĩnh viễn, vì sao tim nàng lại hay thổn thức khi nghĩ về hắn?
Có phải trải qua bao nhiêu đau thương vẫn chưa đủ để nàng quên đi hắn, nghĩ đến đó, tự nhiên nước mắt lại chảy dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro