Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

0

BẢY NĂM.
NGƯỜI PHƯƠNG BẮC
KẺ PHƯƠNG NAM.

Rời đi, nếu không ta sẽ giết nàng.

Đây là lần thứ ba hắn nói cho nàng biết, đừng hòng xoay chuyển hắn nhưng nàng đã không nghe.

Hắn đứng đó giữ một khoảng cách khá xa với nàng, dùng ánh mắt lạnh lẽo, lời nói vô tình đối nàng, và khi nàng thu ngọc bội vào người và trả lời "Ta không đi, ngươi cứ giết ta đi"

"Đừng trách ta vô tình"

Hắn vung kiếm phóng về phía nàng, lực đạo phát ra và đường kiếm di chuyển theo sự khống chế của hắn, kiếm trong tay nàng không thể tiếp nổi chiêu thức của hắn mà rơi xuống đất, một nhát kiếm lướt qua yết hầu của nàng, mang theo máu và cắt đi một nhúm tóc của nàng, kiếm bay đi và quay trở về tay hắn khi nàng đã ngã xuống đất.

Cảm thấy cổ đau rát, nàng cảm nhận được máu từ nơi ấy nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo, giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống hòa với máu của nàng, hai tay nàng run rẩy bấu chặt vào nền đất, nước mắt rơi nhưng nàng lại cười.

Thấy nàng như vậy yếu đuối trước hắn, bất lực trước đường tấn công của hắn, hắn chỉ lạnh lùng thu kiếm, và một ánh mắt sắt lạnh khẽ liếc, lẫn trong hơi gió có tiếng người vận khinh công mà đến, hắn phóng tiếp một đạo kiếm nữa hướng thẳng về phía nàng hét "Tiếp chiêu"

Bài Phong bất lực nhìn đường kiếm bay về phía mình rồi nàng nhẹ cười, có lẽ, với nàng, đây là một sự kết thúc.

Xoáy trong gió đường kiếm hung hãn bay đến đã bị Quế Anh bay đến đánh bạt đi, cô xông thẳng vào tấn công Hạo Nam với nỗi hận ngút trời xanh.

Bài Phong không quan tâm hai người họ đang đánh nhau, nàng bò dậy rời đi, Quế Anh mắt thấy Bài Phong bỏ đi liền tìm cơ hội đánh Hạo Nam một chưởng rồi đuổi theo nàng bởi cô biết, Bài Phong lúc này cần có cô, không tìm được Bài Phong, nhất định nàng sẽ tìm đến cái chết.

Hạo Nam không đuổi theo chỉ đứng trơ mắt nhìn Quế Anh rời đi rồi hắn chậm rãi bước đến nơi Bài Phong ngã xuống, nơi ấy, còn để lại giọt máu đỏ tươi hòa vào giọt lệ của nàng, giọt nước mắt ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi từng cứu ta, hôm nay, ta trả lại mạng cho ngươi, từ nay về sau, không ai nợ ai.

Hắn ngồi xuống đưa tay nhặt lấy nhúm tóc đen dài rơi trên đất, đôi mắt vẫn lạnh lùng như từ lúc ban đầu cho đến giờ, hắn nắm nhúm tóc trên tay môi khẽ nhếch như cười.

Ngày hôm nay, hắn dùng tim mình để luyện trận, máu nàng đổ, máu tim hắn cũng đổ.

Bởi chúng ta sanh ra ở thế gian này không phải sống là để được yêu, được hạnh phúc mà là để chịu đựng sự đau khổ, đó là số mệnh của chúng ta.

Một nhát kiếm lướt qua cổ nàng cắt đứt tình nàng với hắn.

Một nhát dao đâm vào tim hắn đoạn tuyệt tình cảm của thế gian này cũng như tình cảm hắn dành cho nàng.

Nàng cứ đi đi và cứ hận ta, đừng hy vọng bất cứ điều gì ở ta bởi Lưu Hạo Nam đã chết.

Mưa rơi nơi rừng vắng, để ướt tóc mây để ướt xiêm y của nàng, nàng cứ bước đi mà không biết mình đi về đâu, vết thương trên cổ đã không còn chảy máu nữa, nó đã khô lại, lại hòa vào nước mưa chảy xuống ướt đẫm xiêm y của nàng.

Buổi tối, nàng ngồi trong hang động, bên bếp lửa héo hắt, người tựa vào vách đá, đôi mắt vô hồn nhìn ra những giọt mưa tí tách bên ngoài.

Một đêm đầy tuyệt vọng.

P/s đoạn này phim khắc họa chưa đủ đau, để ad thêm mắm dậm muối cho đủ mùi vị. 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro