Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.2

Post by: Seul Gi

---------------------------------

Nguyệt lão cô đơn vân vê chòm râu bạc, ta cũng thấy hơi ko đành lòng. Lão già này tuy bình thường hơi ki bo, hơi ngẫn ngờ, hơi ko đáng tin, nhưng nói chung vẫn đối xử tốt với ta, ko nghiêm khắc hay rầy la như những Tiên Quân khác đối xử với tiên đồng của mình, ta mềm lòng an ủi lão: "Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, bảy kiếp tình duyên cùng lắm chỉ mất một năm, chẳng mấy chốc con sẽ về thôi."

Nguyệt lão lắc đầu thở dài, cô đơn còng lưng đi về.

Nhìn bóng lão khuất hẳn trong bóng tối u ám của Địa phủ, ta mới quay lại quan sát tòa điện thờ cao sừng sững, bốn chữ "U Minh Địa Phủ" có vẻ cực kì u ám. Lấy bầy rượu bên hông ra, ta ngửa đầu uống một ngụm lớn, cất bước điện thờ.

Ta nghĩ có gì đáng sợ chứ, coi như trải sự đời tí thôi mà.

Số lượng quỷ ngày càng nhiều hơn, xếp thành sáu hàng nghiêm chỉnh trước cầu Nại Hà. Sáu tên tiểu quỷ phân công nhau chia canh cho đám quỷ hồn đang xếp hàng, Mạnh bà to béo chỉ ngồi một bên nhàng nhã ngủ gật.

Ta chọn bừa một hàng rồi đứng vào ngay ngắn, dòng người chậm rãi dịch chuyển. Mãi đến khi canh đã phát tới tận tay ta mà vẫn ko thấy tên nhãi Sơ Không đâu, đang nghĩ có phải hắn đã đầu thai rồi hay không thì đột nhiên một ánh sáng vàng bùng lên giữa Địa phủ tối tăm, khiến lũ quỷ lóa cả mắt.

Sau đó ta nhìn thấy một tên ngang ngược áo đỏ, ko phải kẻ đó thì là ai?

Lúc này bên cạnh hắn còn một cô gái mặc váy hồng, Sơ Không ko còn vẻ hung hãn khi đánh ta nữa, mà thay vào đó là ánh mắt dịu dàng nhìn nàng ta, trong Minh phủ lạnh ngắt, ngoài tiếng sông Vong Xuyên chảy róc rách thì không còn âm thanh gì khác, giọng hắn vọng rõ ràng vào tai từng con quỷ.

"Oanh Thời, đừng lo, huynh sẽ về nhanh thôi. Cùng là đàn ông với nhau, Lý Thiên Vương sẽ không làm khó huynh đâu."

"Dẫu thế Sơ Không ca ca vẫn phải chú ý an toàn, nghe nói Tiểu Tường Tử ở điện Nguyệt lão kia rất lập dị, huynh... huynh ở cạnh nàng ta, nhớ cẩn thận đề phòng..."

Ta nhìn trời, ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm ra cái trò lập dị gì mà khiến con nhóc xinh đẹp ngây thơ này nghĩ như thế.

Tiểu quỷ khục khặc hai tiếng, nhắc ta nhận bát canh. Ta cười ngượng, đang định ngoan ngoãn ngẩng đầu uống hết thì chợt nghe thấy thằng nhãi Sơ Không kia ngông cuồng nói: "Muội yên tâm, mặc dù con nhóc đanh đá đó lập dị, nhưng cả trí và vũ lực đều không bằng huynh, chỉ dựa vào nó thì ko làm gì được huynh đâu."

Gân xanh trên trán nổi lên, ta nheo mắt lại, ngoảnh đầu về phía tên khốn kiếp kia.

Sơ Không lại nói: "Đợi sau khi huynh sai bảo Tiểu Tường Tử như thái giám bảy kiếp xong quay về..." Hai chữ "thái giám" như kim đâm nhói thần kinh của ta, canh Mạnh bà trong tay ta cũng sánh ra, tên Sơ Không kia lại tiếp tục nói, "Huynh lại đưa muội tới điện Thần Tinh đếm sao."

"Đếm cái con khỉ..." ta gào lên, ném thẳng bát canh lành lạnh trong tay về phía Sơ Không trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu quỷ. Nước canh văng tung tóe, cái bát trúng ngay vào má Sơ Không. Hắn ré lên đau đớn, bưng kín mặt, Oanh Thời sợ quá hét to. Ta chỉ vào đôi mắt bị ta đấm cho tím bầm lúc "giao đấu" rồi mỉa mai: "Mở to cái đôi mắt gấu đó nói dối mà không sợ đau trứng hả?"

Sơ Không phải mất một lúc mới nhịn được đau, hắn ngẩn đầu lên, ánh mắt chất chứa giống tố đáng sợ. Oanh Thời váy hồng đang ríu rít gọi hắn, nhìn mặt hắn mà xuýt xoa đau đớn cứ như thể cái bát đó đạp vào mặt nàng ta vậy.

Ta khịt mũi hừ lạnh, Sơ Không nghiến răng ken két nhìn ta. Ta thấy tay hắn đang dùng pháp lực tụ khí, hình như muốn quất ta một cái chết tươi. Ta bỗng thấy sợ, dù sao nếu so về đấu pháp, quả thật ta không bằng Sơ Không.

Đúng lúc đó, tên tiểu quỉ bên cạnh giật mình tỉnh lại: "Ngươi... ngươi ném canh Mạnh Bà! Ngươi muốn tạo phản!"

Chất giọng the thé của gã chọc vỡ luôn bong bóng mũi trong giấc ngủ của Mạnh Bà. Cơ thể to béo của Mạnh Bà khẽ cựa quậy, có vẻ sắp tỉnh, hơi thở thấm nhuần sự u ám của Địa phủ bao năm vừa độg đậy đã khiến chân áng tường vân bé nhỏ ta đây lập tức mềm nhũn, mặt lạnh te, chỉ thẳng thay về phía Sơ Không nói: "Là hắn! Hắn muốn tạo phản! Thằng nhãi đó không muốn uống canh Mạnh Bà, vì thế hắn đã ép ta tới thử trước, muốn xem không uống canh Mạnh Bà sẽ bị phạt thế nào! Ta bị ép cả thôi!"

"Hửm?" Một giọng nữ trầm trầm mang theo tiếng khàn mới tỉnh ngủ vang lên ttong Minh phủ u ám, trầm tới mức khiến người khác nghẹt thở: "Ai không uống canh ta nấu?"

Chúng quỷ hoảng hốt đứng thẳng tấp.

Cơ thể to béo của Mạnh Bà bật dậy, có khi cao tận hai trượng! Lập tức cầu Nại Hà phủ trong bóng đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: