Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Tôi im lặng nhìn Trịnh Nguyễn Hoàng Anh, đôi mắt của anh không còn ánh lên sự rạng rỡ như thường thấy, mà thay vào đó là một vẻ ảm đạm, như một bức tranh mờ nhạt dưới ánh mưa nhỏ xíu.

Thời tiết báo không có mưa, vậy mà trước mắt tôi, những giọt mưa mỏng manh lại rơi xuống như một cách thể hiện sự u buồn.

Tôi vô thức đưa tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, cảm giác lạnh và ẩm ướt từ những giọt nước làm tôi cảm nhận rõ hơn nỗi buồn của anh.

Đôi mắt hồ ly của anh, vốn dĩ có màu xám xịt, giờ đây dường như đã sáng lên một chút khi anh nghiêng đầu nhìn tôi với nụ cười nhẹ nhàng.

"Chúng ta đi nhé." Anh nói, âm thanh ấm áp và nhẹ nhàng.

"Vâng, anh muốn đi đâu?"

Tôi loay hoay tìm một địa điểm chữa lành cho tâm hồn anh, quên mất rằng tôi đang chờ Grab đến đón.

Tôi vội vàng hủy chuyến đi, may mắn là tài xế chưa nhận chuyến, nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy.

Tôi mở Facebook, lướt qua các trang để tìm kiếm một địa điểm thích hợp, nhưng hầu hết đều là các địa điểm dành cho các cặp đôi yêu đương, không phù hợp với nhu cầu của chúng tôi.

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một địa điểm mà tôi nghĩ có thể giúp anh xoa dịu tâm hồn.

Tôi quay sang lay cánh tay anh, đầy hào hứng: "Em biết nơi thích hợp chữa lành tâm hồn anh rồi. Chúng ta mau đi thôi."

"Đi đâu cơ? Nhưng mà có xa lắm không?" Anh hỏi, vẻ mặt có phần nghi ngờ.

"Không xa, ở gần đây có một nơi hay ho lắm." Tôi trả lời, trong khi nắm tay anh và kéo anh đi.

Tôi dẫn anh chạy một mạch tới nơi mà ngày xưa tôi thường đến để tìm sự an ủi và chữa lành cho tâm hồn mình.

Ký ức về quá khứ chợt ùa về trong đầu tôi. Tôi nhớ những ngày tháng đau buồn và áp lực, khi tôi thường đến nơi này để tìm kiếm sự bình yên.

...

"Mẹ à, hôm nay con được điểm tối đa môn tiếng Anh này." Tôi đã từng vui mừng khoe với mẹ.

"Ừ, đi ra ngoài cho mẹ làm việc. Có việc ăn với học mà không làm được thì tồn tại trên cuộc sống này làm gì?" Bà lạnh lùng trả lời, không mảy may biểu lộ niềm tự hào.

...

"Dương Nhã, kỳ thi học sinh giỏi lần này đừng có làm mẹ thất vọng. Con nên nhớ mẹ không đầu tư tiền cho một kẻ bất tài đâu." Bà đã từng nghiêm khắc nhắc nhở tôi.

"Vâng...ạ..., con nhớ rồi." Tôi đáp, cố gắng kiềm chế sự lo lắng.

...

Làm sao để bản thân bị bệnh như vậy, mẹ đã mắng mỏ tôi bao nhiêu lần rồi. "Con có mỗi việc học thôi mà cũng làm không xong nữa, mẹ thất vọng về con quá."

"Con...con..., con xin lỗi mẹ." Tôi đã từng thốt ra, cảm giác như mọi lời xin lỗi đều không đủ.

"Mẹ muốn nhìn thấy hành động trực tiếp chứ không phải là xin lỗi suông." Bà cương quyết.

"Vâng!" Tôi đã đáp, trong lòng tràn đầy sự đau đớn và bất lực.

...

Ký ức đau buồn lùi lại phía sau khi tôi dẫn Hoàng Anh đến điểm đến chữa lành.

Khi chúng tôi đến nơi, tôi cảm thấy một phần của mình cũng nhẹ nhõm hơn.

"Đây là nơi mà em muốn nói đấy hả?" Giọng nói của Trịnh Nguyễn Hoàng Anh kéo tôi về thực tại.

Tôi gật đầu, nhìn quanh quán nhỏ ấm cúng, "Vâng, anh ngồi xuống đi. Em vào trong gọi nước."

Tôi đi vào bên trong quán, nơi không gian được bao phủ bởi màu sắc ấm áp của đèn vàng và ánh sáng dịu nhẹ.

Được trang trí bằng những bức tranh cổ điển và các đồ vật trang trí đáng yêu, nơi đây như một mái ấm bình yên giữa thành phố ồn ào.

Tôi gọi hai ly trà hoa quả cùng với mấy xiên chiên. Đây là quán ruột của tôi và đám bạn dở hơi kia.

Mỗi lần tan học hay khi tâm trạng không tốt, tôi đều đến đây một mình để tìm chút an ủi.

Quán nằm trong một con ngõ nhỏ, vào mùa thu, mùi hoa sữa thơm ngát lan tỏa khắp không gian, làm cho nơi đây trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

"Đây là bạn trai của con à?" Một người phụ nữ lớn tuổi, chắc là bà Hoa, mỉm cười với tôi khi thấy tôi đang loay hoay với món ăn.

"Không phải đâu bà, anh ấy là bạn con." Tôi vội giải thích, khuôn mặt hơi đỏ vì ngượng ngùng.

Bà Hoa chỉ cười và nói: "Nhưng bà cảm giác sau này hai đứa sẽ bên nhau rất lâu đó."

Tôi mỉm cười trừ, không thể không nghĩ đến lời bà Hoa.

Tôi và anh có thể bên nhau lâu dài sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, vì chúng tôi thuộc về những thế giới khác nhau.

Dù sao, có thể làm bạn là điều tốt lắm rồi, không phải sao?

Tôi bê khay đồ uống và đồ ăn vặt ra ngoài, nhẹ nhàng đặt xuống bàn: "Tén tèn, ăn cái này thích hợp chữa lành tâm hồn đấy anh."

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh đưa tay nhận khay đồ từ tôi, nhẹ nhàng đỡ giúp tôi. "Để anh bê cho, con gái không nên bê đồ nặng quá."

Anh nói với giọng quan tâm, khiến tôi không khỏi phì cười.

"Em quen rồi, có sao đâu ạ." Tôi trả lời, không muốn làm anh lo lắng quá nhiều.

"Nhưng ít nhất bên anh, em không cần phải làm mấy thứ việc nặng nhọc ấy."

"Vâng ạ, vậy chúng ta mau ăn thôi. Đây là quán ruột của em đó." Tôi đáp, lấy một xiên cá chiên còn đang nóng hổi, chấm vào nước sốt đặc sệt màu đỏ đậm rồi đưa cho anh. "Anh ăn thử đi, ngon lắm luôn đó."

Hoàng Anh nhìn xiên cá trong tay tôi, ánh mắt anh ánh lên sự tò mò và chút bối rối.

Anh cầm lấy xiên cá, nhấp một miếng nhỏ, rồi nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

"Dương Nhã này, món này tên gì vậy? Ngon quá đi."

"Dạ?" Tôi hỏi, không thể tin vào tai mình. Thái tử gia họ Trịnh Nguyễn chưa từng ăn món bình dân này ư?

"Lần đầu tiên anh ăn món này đấy, mùi vị khác với mấy món ăn trong nhà hàng anh thường đi." Anh giải thích, khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa.

Tôi cảm thấy vui vẻ khi thấy anh thưởng thức món ăn này.

Dường như trong mắt tôi, anh không còn buồn rầu, mà đã tìm thấy niềm vui trong những điều đơn giản.

"Anh phải uống ly trà đào to này nữa, mới chuẩn bài." Tôi nói, đưa ống hút vào ly trà rồi đưa lên miệng anh.

Anh nhấp một ngụm nhỏ, tiếp tục ăn, còn tôi thì nhìn anh với nụ cười hài lòng.

Nhìn hơn chục que xiên lần lượt được anh bày ra trên bàn, tôi cảm thấy vui vẻ.

"Ngon lắm đúng không ạ? Còn gì tuyệt vời hơn khi đi ăn vặt? Lúc em buồn cũng hay tới đây, ăn như vậy là thấy vui vẻ hơn hẳn." Tôi nói, cảm giác như mọi nỗi buồn đều được xua tan bởi những món ăn đơn giản này.

"Em dễ nuôi nhỉ?" Trịnh Nguyễn Hoàng Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy sự quan tâm, khiến tôi không khỏi khịt mũi cười.

"Vâng, em dễ nuôi mà. Ai cũng nói vậy với em. Hì hì." Tôi đáp, tỏ ra vui vẻ.

"Nhưng mà anh không như vậy? Anh sẽ rất để tâm đó."

"Vậy anh định để nó bám mình cả đời sao?" Tôi cười nhẹ, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.

"Thế giới này rất đẹp, rất đáng yêu. Vậy nên hãy dùng trái tim cảm nhận xung quanh, đừng tự trói buộc bản thân mình nữa.

Vốn dĩ cuộc đời là những lá bài được xào xáo, người lựa chọn quyết định chính là chúng ta kia mà.

Không phải lúc ở trên trời, chúng ta đều biết rõ trước kịch bản của cuộc sống này rồi sao, vậy sao chúng ta không vận hành đúng như những gì ở trên đó khi ta nhìn thấy."

Tôi tiếp tục nói, "Phàm là đồ tự nhiên thì sẽ chậm lại.Mặt trời từ từ mọc, từ từ lặn. Hoa nở từng bông, rụng từng cánh. Hạt thóc muốn chín, cũng rất chậm.

Chúng ta sống chậm lại để nhìn nhận, để hiểu rõ từng ngày. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng theo ý muốn, chúng ta chỉ được phép buồn một chút rồi tiếp tục chiến đấu."

Hoàng Anh nhìn tôi, đôi mắt anh dường như đang suy nghĩ sâu lắng.

"Anh hiểu rồi."

"Anh hiểu rồi?" Tôi hỏi lại.

"Ừm." Anh gật đầu, vẻ mặt vẫn chưa hoàn toàn thoải mái.

"Sao em cảm giác anh gồng mình quá vậy? Nếu mệt mỏi quá, em có thể cho anh mượn bờ vai, dù không to nhưng đủ để anh dựa một lúc."

Hoàng Anh nhìn tôi với ánh mắt khẩn trương, như thể đang tìm kiếm một sự an ủi nào đó.

Ánh mắt của anh mang theo chút yếu đuối, như thể tôi là người duy nhất có thể giúp anh xoa dịu nỗi đau.

Thực sự, Hoàng Anh khi vui vẻ và khi buồn, như hai con người khác nhau: Khi vui, anh có phần trẻ con và dễ gần, nhưng khi buồn, anh trở nên khó đoán và có phần lạnh lùng.

Anh không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình, nhưng tôi có thể thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt của anh.

Hoàng Anh có vẻ như không chịu được những cảm xúc đau khổ quá lâu, và thường chọn cách gồng mình lên, không muốn bị ảnh hưởng bởi sự đau buồn.

Tôi cảm thấy nỗi mệt mỏi của anh, và tôi chỉ muốn giúp anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.

Trong khi đó, ánh mắt anh lại khiến tôi cảm thấy như mình là người gây ra tổn thương cho trái tim anh.

Hoàng Anh ngồi đối diện tôi, ánh mắt anh lạc lõng, nhìn chăm chú vào ly trà đào trước mặt như đang tìm kiếm một điều gì đó trong đó.

Những viên đá lạnh lẽo trong ly tạo nên những vòng sóng nhỏ xíu trên mặt nước, phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn trần, tạo ra những điểm sáng nhấp nháy.

Anh thì thào, giọng nói không chút cảm xúc: "Mãi mãi là bao xa."

Những từ này như lơ lửng trong không khí, vừa thực vừa ảo, không rõ nghĩa thực sự là gì.

Tôi nhìn vào ánh mắt anh, nhưng không thấy sự phản chiếu của những ký ức hay cảm xúc sâu kín nào.

Nó chỉ là một khoảng trống mênh mông, không có chút gợn sóng, không có chút hi vọng hay nỗi đau.

Câu hỏi về "mãi mãi" làm tôi nghĩ lại những lời hứa mà tôi đã từng được nghe. Tôi đã từng tin rằng những lời hứa sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng giờ đây chúng chỉ là những kỷ niệm mờ nhạt.

Ký ức về lời hứa từ một thời điểm không xác định trong quá khứ hiện về trong tâm trí tôi: "Nhà mình sau này mãi mãi ở bên nhau nhé."

Một lời hứa ấm áp, như một chiếc áo choàng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá. Nhưng hiện thực lại là một câu chuyện khác.

Lời thốt ra từ môi người tôi xem là tất cả không phải là lời hứa, mà là một điều hoàn toàn trái ngược: "Ly hôn đi, tôi đã có gia đình riêng rồi."

Những từ này giống như một nhát dao sắc bén, cắt đứt tất cả những gì còn lại của tôi.

Chúng chẳng khác gì một trò lừa dối, những lời hứa vững chắc bỗng chốc trở thành những mảnh vụn rơi rớt.

Tất cả, từ những câu chuyện hạnh phúc đến những lời hứa về một tương lai chung, đều chỉ là những dối trá không hơn không kém.

Trong không gian tĩnh lặng của quán cà phê, chỉ còn lại hai chúng tôi.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu rọi tạo nên những vệt sáng mờ ảo, làm nổi bật những đường nét quyến rũ trên gương mặt của Hoàng Anh khi anh nghiêng đầu, ánh mắt dán chặt vào tôi.

Tôi chậm rãi đáp lại câu hỏi của anh: "Rất gần, gần ngay trong gang tấc."

Giọng nói của tôi nhẹ nhàng như một nhịp đập không thể bỏ qua.

Hoàng Anh hướng ánh mắt của anh về phía tôi, đôi mắt hồ ly của anh cong lên với vẻ gì đó vừa hứng thú vừa lạc lõng.

Đôi mắt anh, sâu thẳm và bí ẩn, như đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong tôi, nhưng lại phản ánh một sự thất vọng im lìm.

"Vậy sao? Có lẽ do anh không đủ may mắn để nhìn thấy nó."

Giọng anh có phần châm biếm nhưng cũng chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm, như thể anh đang chấp nhận số phận mà không có cách nào thay đổi.

Quán ăn lúc này chỉ còn hai chúng tôi, không gian xung quanh như thu nhỏ lại, bao trùm một sự tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.

Âm thanh của thế giới bên ngoài bị lọt thỏm vào sự im lặng này, khiến cho mọi câu chữ và cảm xúc trở nên rõ ràng, sắc nét hơn bao giờ hết.

"Nếu bản thân không muốn thì gạt thảy hết đi." Tôi đáp, khuấy nhẹ ly trà đào trong tay, để cho những viên đá nhỏ lăn lóc và nước trà lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của quán.

Tôi nhấp một ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào và tươi mát lan tỏa trong miệng, như thể đang cố gắng làm dịu bớt không khí im lặng.

Tôi hướng ánh mắt về phía Hoàng Anh, ánh nhìn của tôi vừa tựa như cố gắng nhìn thấu vừa bình thản, khiến cho sự im lặng giữa chúng tôi có vẻ như đặc quánh hơn.

"Anh muốn nghe câu chuyện hài không?" Tôi hỏi, ngữ điệu của tôi nghiêm túc.

Hoàng Anh nheo mắt, ánh mắt hồ ly của anh ánh lên một vẻ thích thú.

Anh nhún vai, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. "Cũng được, để xem tùy thuộc độ dài hay ngắn."

Giọng anh nhẹ nhàng và có phần lười biếng, như thể anh đang chờ đợi một điều gì đó.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên gương mặt anh, tạo nên những vệt sáng và bóng tối nho nhỏ, làm nổi bật đôi mắt hồ ly mê người.

Không gian xung quanh vẫn tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của ly trà và không khí nhẹ nhàng lan tỏa quanh chúng tôi.

Tôi mở điện thoại, lướt qua album ảnh cho đến khi tìm thấy một bức ảnh mà tôi muốn chia sẻ.

Tôi giơ màn hình lên trước mặt Hoàng Anh, để anh có thể nhìn rõ hơn. Đó là một bức ảnh của một hình xăm nhỏ nhắn và tinh xảo ở bả vai trái tôi, hình dáng của một con bướm với những đường nét thanh thoát và màu sắc nhẹ nhàng.

Ánh sáng từ đèn bàn làm nổi bật những chi tiết mảnh mai của hình xăm, khiến nó càng thêm sinh động.

Hoàng Anh nhìn vào màn hình, ánh mắt anh mở to, lộ vẻ ngạc nhiên. "Em xăm sao?"

Anh hỏi, giọng có chút nghi ngờ lẫn ngạc nhiên.

Tôi chỉ gật đầu, không nói thêm gì.

Chậm rãi, tôi trả lời câu hỏi của anh, miệng nở một nụ cười nhẹ. "Nhìn đẹp không?"

Anh không đáp ngay lập tức, chỉ khẽ gật đầu như một sự đồng ý im lặng.

Cử chỉ của anh không chỉ là một lời khen ngợi mà còn như một sự thừa nhận cho điều mà tôi đã chọn để gắn bó với cơ thể mình.

Tôi tiếp tục giải thích, giọng nói tôi trầm và đều đặn, như thể tôi đang chia sẻ một phần sâu thẳm trong lòng mình.

"Anh biết không, vòng đời của bướm vô cùng ngắn. Một con bướm có tuổi thọ khoảng ba ngày cho đến một tháng... Mà đa phần, tuổi thọ của bướm chỉ tầm một tuần, tức bảy ngày. Thế nhưng trước khi để có vẻ đẹp như vậy, nó trải qua quá trình lột xác đau đớn."

Tôi dừng lại một chút, như thể đang để cho từng từ ngữ lắng đọng trong không khí, trước khi tiếp tục nói thêm.

Tôi nhìn vào ánh mắt của Hoàng Anh, mong chờ một phản ứng từ anh.

Hoàng Anh nhìn tôi với vẻ trầm ngâm, dường như đang cố gắng thấu hiểu những gì tôi đã nói.

Khi anh lên tiếng, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng lại làm cho tôi cảm thấy như có một cục nghẹn trong lòng.

"Vậy nên chắc hẳn em đã mệt mỏi lắm rồi nhỉ?"

Tôi đáp lại bằng một nụ cười mỉm, cố gắng che giấu suy tư trong lòng mình. "Anh xem, vết sẹo ở cổ tay phải em là minh chứng cho vòng đời ngắn ngủi của con bướm đó."

Tôi từ từ giơ cổ tay lên, để anh nhìn rõ vết sẹo nhỏ nằm gần khớp xương.

Mặc dù vết sẹo đã mờ đi nhiều theo thời gian, nhưng nó vẫn còn hiện rõ trên làn da tôi, như một ký ức không thể xóa nhòa.

Ánh sáng từ đèn bàn chiếu vào, làm nổi bật những đường vân và sắc thái của vết sẹo.

Tôi quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt của Hoàng Anh, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều dừng lại khi anh nhìn vào vết sẹo của tôi.

Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi không thể không nghĩ về những mảnh vỡ trong ký ức, những nỗi đau đã từng trải qua, và những phần kí ức đã được lắp ghép lại, tạo nên một hình ảnh hoàn chỉnh nhưng không bao giờ có thể hoàn toàn quên đi.

Những giọt nước mắt gần như rơi xuống khi tôi nhìn vào ánh mắt của Hoàng Anh, không phải vì đau đớn mà là vì cảm giác buồn và lạc lõng khi nhớ về quá khứ.

Bất ngờ, Hoàng Anh đưa tay xoa đầu tôi.

Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua mái tóc tôi, như một cử chỉ vỗ về.

Giọng anh ấm áp, mềm mỏng, tựa như đang dỗ dành: "Nếu em muốn khóc, cứ khóc đi. Ở đây chỉ có anh thôi, không cần kiềm chế nữa đâu."

Những lời của anh như một phát súng bắn thẳng vào tấm bia, làm cho tôi không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa.

Hai bả vai tôi run lên, từng cơn co rút mạnh mẽ làm tôi không còn kiểm soát được.

Tôi bắt đầu khóc òa lên, những giọt nước mắt rơi dài trên má, không ngừng lăn xuống như những giọt sương sớm rơi từ lá.

Cảm giác khóc thổn thức như cánh bướm bị cắt đôi, đau đớn và tuyệt vọng.

Những kí ức đau thương, như những bóng ma ám ảnh, quay cuồng trong tâm trí tôi, không thể thoát ra.

Tôi không ngừng khóc, và mỗi giọt nước mắt đều như một mảnh vỡ của quá khứ, từng phần hồi tưởng về những ngày tháng đã qua, khiến tôi cảm thấy như mình đang đắm chìm trong sự đau khổ không thể vượt qua.

"Đau quá, chỗ này đau quá." Tôi nấc nghẹn, giọng nói bị cơn khóc làm lạc đi, chỉ tay về phía ngực trái.

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập trở nên nặng nề, cơ thể tôi không còn sức lực, hai tay tôi run rẩy không ngừng.

Hoàng Anh ngay lập tức ôm chặt lấy tôi, cơ thể anh bao trùm lấy tôi như một chiếc chăn ấm áp, bảo vệ khỏi cơn lạnh lẽo của nỗi đau.

Anh vỗ về lưng tôi, cử chỉ dịu dàng và ấm áp, giọng nói anh đầy cảm xúc, "Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh."

Sự vỗ về của anh không làm cho tôi bớt đau, mà ngược lại, chỉ làm tôi cảm thấy nỗi đau càng thêm sâu sắc.

Tôi không ngừng run rẩy, từng tiếng nấc cứ bật ra không thể dừng lại.

Tôi lắc đầu liên tục, giọng nói khản đặc vì khóc, "Anh không có lỗi đâu ạ. Là lỗi của em, rõ ràng em dẫn anh đi chữa lành nhưng bây giờ lại dỗ dành em."

Những lời tôi nói như mảnh vỡ từ trái tim, rơi xuống từng chút một.

Dù đang trong cơn đau đớn, tôi cảm thấy sự ấm áp từ cái ôm của anh, nhưng sự lẫn lộn giữa lỗi lầm và cảm giác tội lỗi khiến tôi không biết phải làm gì.

Trái tim tôi tiếp tục quặn thắt, nỗi đau không ngừng khiến tôi cảm thấy như mình đang bị chìm đắm trong cơn bão không lối thoát.

"Dương Nhã, em cho phép anh tìm hiểu em nhé." Hoàng Anh bất ngờ thủ thỉ, giọng nói nhẹ nhàng đến mức như một làn gió thoảng qua.

Tôi sững người lại, không tin vào những gì mình vừa nghe.

"Sao cơ ạ?" Tôi hỏi lại, sự ngạc nhiên khiến âm thanh của tôi có phần vỡ vụn.

Anh nhìn vào mắt tôi, đôi tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn đọng trên má tôi.

Động tác của anh rất dịu dàng, như sợ làm tổn thương tôi. "Anh muốn tìm hiểu em, có được không?"

Giọng anh vẫn giữ âm lượng thấp, như thể đang thì thầm những bí mật chỉ dành cho tôi.

Một lúc sau, tôi lạc lõng hỏi lại: "Vì sao ạ?"

Hoàng Anh hít một hơi sâu, mắt anh tràn đầy sự chân thành và nhẹ nhàng nói, "Vì chúng ta giống nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro