
⁸ Dính rắc rối
Mặt trời dần lặn đi, khuất bóng sau dãy núi lớn. Không khí tại Samdalri giờ đây ắt có phần se lạnh hơn ban ngày.
Các học sinh trung học Yrma ở khu nghỉ dưỡng Pyeong chuẩn bị tập trung tại địa điểm đã được thông báo để xem hội. Số lượng bạn học đến từ hai khối có hứng thú với hoạt động này kể ra không nhiều cũng không ít.
Theo lời của các hướng dẫn viên, từng lớp lần lượt xếp hàng chờ sắp chỗ ngồi trong trật tự.
"Anh Seokjin, chẳng hay.. anh có bạn gái chưa?"
Các nữ sinh 11A3 buồn chán bắt chuyện trong lúc chờ đợi.
"Mấy đứa muốn biết hả?"
Kim Seokjin khẽ nhướn một bên mày, mỉm cười hòa nhã.
Thiếu nữ bẽn lẽn đan tay vào nhau, cơ thể vô thức lắc qua lắc lại.
"Vâ.. vâng ạ."
"Hưm.. thế thì anh không giấu!"
Seokjin bất ngờ tiến lại gần, khiến các bạn nữ ngượng ngùng lùi lại một bước. Sau đó, anh thản nhiên cúi người, dùng tay che miệng rồi thì thầm.
"Thật ra.."
"..?"
"Anh thích đàn ông!"
"!!?"
Từng chữ rõ mồn một của hướng dẫn viên Kim như tiếng sét giữa trời quang, khiến các cô gái hụt hẫng tột độ. Mĩ nam ngọt ngào thế này, nỡ lòng nào những nữ sinh duyên dáng như họ lại hoàn toàn không có khả năng bước vào tim anh.
"Haha, đùa chút thôi!"
Seokjin bật cười ngặt nghẽo vì phản ứng của mọi người.
"ANH KIM!?"
"Làm vậy cũng được hả--!?"
Nhóm nữ sinh bên ngoài tỏ vẻ hờn dỗi, trong tâm sớm đã hoan hỉ vô cùng, bao nhiêu thất vọng cũng từ đó mọc cánh bay đi.
"Các bạn nam đâu nhỉ?"
"Chắc là đi chơi hết rồi ạ."
"Ồ, nếu thế thật thì hơi đáng tiếc."
"Thôi vào trong đi, nếu có thêm bạn tới anh sẽ sắp xếp sau. Nhớ ngồi theo lớp nhé!"
"DẠ!"
...
Phía bên đại ca họ J nào đó, vẫn đang loay hoay trong phòng.
"Cậu không đi với lớp à?"
Trưởng phòng hỏi thăm khi nhìn thấy Jungkook đang mặc vội áo đồng phục trắng được phát từ trước.
"Ừ."
"Vậy ra sau khóa cửa nhé, bọn tôi đi trước!"
"Ok, nhớ rồi!"
Jungkook đồng thời giơ tay làm động tác như con chữ vừa thốt ra.
Tất cả bạn học khẩn trương rời đi, chỉ còn lại Jungkook. Cậu sửa soạn xong cũng vội vã sang phòng bên cạnh đợi Jung Hoseok.
"Hoseok!?"
Jungkook gọi lớn, lại lịch sự gõ cửa, muốn xác định còn người nào ngoài Hoseok trong phòng 208 không.
"Ra ngay!"
"Bày kèo mà để người khác leo cây là dở rồi!"
Jungkook chống nạnh, lắc đầu giở giọng cười chê.
...
"Mà này, bây giờ còn sớm quá, tao nghĩ club chưa mở đâu."
Hoseok nói với Jungkook khi cả hai vừa rời khỏi phòng cách đó 2 phút.
"Vậy tạt qua trung tâm VR giải trí tí không?"
"Chân ái của mày nhỉ?"
"Có đi không?"
"Không phản đối a!"
Hoseok dứt câu liền quàng tay lên vai Jungkook. Đôi bạn thân bắt tay vào hưởng thụ cuộc vui, không chút vướng bận.
...
- Hội trường chính - Lớp 12A1 -
Có một chàng trai trẻ hết quay tới ngó lui rồi lại ngứa chân ngứa tay chẳng chịu ngồi yên, nét mặt vô cùng sốt ruột ngay hàng đầu. Thật sự gây mất tập trung với hai người ngồi cạnh.
"Mày bị ghẻ hả?"
"Kiếm chuyện đi?"
"Nhìn xem tụi tao có ai muốn ngồi đây đâu, nhưng Namjoon là trưởng nhóm, không thể không có mặt phụ trách!"
Jimin thông thái giải thích.
"Thế tao liên quan gì?"
"Mày là đại diện!"
"Đi du lịch học tập vui chơi trải nghiệm mà cũng cần đại diện, khéo đùa?"
Taehyung hờn ra mặt, tay không để yên cứ vò vò vào nhau, hoàn toàn không phục vì câu trả lời giải thích vô lý của người anh em.
"Không rõ, anh hướng dẫn viên dặn Namjoon bảo cả ba chúng ta đều có thành tích xuất sắc phải có mặt 30 phút đầu rồi sau đó muốn đi đâu thì đi."
"Thần kinh à?"
"Này, tao biết mày nôn nóng gặp người, nhưng cẩn thận mồm miệng chút đi! Chịu khó một lát, tao xin cho ra sớm!"
Namjoon không nhìn thẳng mặt bạn mà nói vì sớm đã nắm thóp tâm can của Taehyung ngay lúc anh cứ cau có khó chịu trông sang hàng ghế 11.
Taehyung nghe xong cũng chẳng thể chai mặt, lúng túng huýt sáo rồi đảo mắt sang chỗ khác.
"À ờ.. thế cũng được."
"Cứ động tới ai kia là mày như người khác ấy nhỉ? Mê trai cũng một vừa hai phải thôi!" - Jimin trề môi phán xét.
"Sai!" - Taehyung phản bác.
"Tao mê Jeon Jungkook, không mê trai!"
"Thế thằng nhóc đấy là gì?"
"Là con thỏ bé nhỏ đáng yêu của Kim Taehyung!"
Bảo lọt tai thì trăm phần trăm là nói dối, lời của một kẻ lụy tình quả nhiên nghe sơ qua đã nổi hết cả óc. Jimin và Namjoon đồng loạt ôm trán bất lực, đúng là vô phương cứu chữa.
...
"Chết!"
"Ai?"
"Tao quên cầm điện thoại rồi!"
Jungkook hốt hoảng, tay sờ túi quần loạn xạ.
"Khóa cửa rồi mà, có sao đâu?"
"Sợ ba mẹ gọi, mày đứng đây nha!"
Jungkook chưa dứt lời đã tức tốc bỏ chạy. Hoseok bơ vơ trước cửa ra vào của trung tâm VR, giơ tay gọi í ới bạn mình đến đáng thương.
Bạn học Jung lạc lõng giữa dòng người. So với một thiếu niên hướng tùm lum như Jungkook, người hướng nội nhút nhát như Hoseok biết làm sao khi chỉ có một mình nơi chốn xa đất lạ.
"Em là học sinh à?"
Từ xa bước lại là ba thanh niên cao ngạo với ánh mắt thiếu lương thiện. Kẻ ốm người mập kè kè nhau, còn vênh mặt ra oai.
"Đù thứ dữ bây, trường Yrma luôn!"
Hắn liếc nhìn Hoseok một lúc từ trên xuống dưới. Một tay đút túi quần một tay vuốt cằm gật gật đầu tỏ vẻ.
"Đợi ai hả?"
Hoseok khó xử không rõ nên đáp trả ra sao. Bình thường thấy cậu nhây lì, hòa đồng thế với Jungkook hay bạn học cùng lớp thôi chứ đối với người lạ lại thấp thỏm, có thể xỉu tại chỗ bất cứ lúc nào.
"Sao hỏi không trả lời?"
Hoseok lúc này tim càng đập nhanh hơn, tay lo lắng vô thức nắm chặt vạt áo đồng phục vò vào nhau đến nhăn nhúm. Gương mặt rũ sang chỗ khác tránh nhìn vào mắt đối phương.
"Tôi đợi bạn."
Can đảm buông thỏng 3 chữ ra khỏi miệng, Hoseok lo ngại tình huống tiếp theo sẽ diễn ra.
"Ồ, giọng ấm tai quá em trai!"
Có kẻ vô sỉ còn dám bước lại gần khoác thẳng tay lên vai Hoseok khiến cậu rùng mình né tránh. Hai người còn lại gian manh, khóe miệng cong lên một đường rồi cũng tiến sát hơn.
Đây là lần đầu tiên bạn học Jung bị nam nhân trêu ghẹo thế này. Vẻ bề ngoài của cậu chẳng phải rất nam tính sao?
"Chuẩn bị vào đây chơi hả?" - Một trong số đó đểu cáng hất đầu.
"Em trai, muốn thử chút cảm giác mạnh không?"
"Phải phải, mình làm nhẹ cái kèo đi nhỉ? Vui thôi mà, nếu em thắng tụi này sẽ được hai phiếu spa miễn phí!" - Hắn đồng thời giơ ra trước mặt, hòng dụ dỗ Hoseok.
À, ra vậy.
"Còn thua.. ừm.. chỉ tốn khoảng 11.400 won thôi. Nhìn đi nhìn lại, em cũng lời hơn hẳn mà!"
Hắn cùng hai người bên cạnh mỉm cười bất lương.
"Cảm ơn nhưng tôi không có hứng thú!"
Mấy người này nghĩ cậu Jung đây khờ dại lắm sao? Đi du lịch học tập còn gặp phải cảnh này, xui hết chỗ nói.
Hoseok khó chịu ra mặt, cảm giác không thể hiền nổi, dù có chết nhát đến cách mấy cũng có thể bộc phát phẫn uất bất cứ lúc nào.
"Ầy, lẽ nào sợ mất 11.400 won sao?"
"Cứ tưởng thế nào, hóa ra trông vậy mà không phải vậy!"
"Mà không khéo, chừng chọc phải hang cọp đó!"
"Hahaha--!"
Cả ba người họ tuôn ra bao nhiêu lời ra tiếng vào, hoàn toàn không có chút tôn trọng cậu học sinh cấp ba này. Đã vậy còn lố bịch cười như thể cho rằng bản thân vô cùng hài hước.
"Ba người các anh là bị điếc bẩm sinh hay từ lúc chào đời vô tình bỏ quên não trong bụng mẹ?"
Hoseok tức giận rồi, vẻ ngoài rụt rè nhút nhát một phát đổi sang khí khái ngút trời, mày rậm cau lại, đôi mắt khi không vui lại càng cuốn hút hơn.
"Ê--!?"
"Tôi nói có sai chỗ nào không?"
"Thằng nhãi này? Bao tuổi mà láo!?"
"17!"
"Học sinh bây giờ ăn nói với người lớn thế à!!?"
Nhóm bọn họ cũng lên tiếng chửi rủa, còn muốn động thủ trước mặt bao nhiêu hành khách.
"Vui tính ghê, haha--! Mà dạo này mấy thành phần ấu trĩ hay chơi cùng một nhóm nhỉ?"
"Đứa nào dám!?"
Quay sang bên cạnh là vóc dáng 1m74 đang cà chớn bước lại, nét mặt hoàn toàn uy vững.
"Ủa xin lỗi, hay là các anh bị thiểu năng?"
"Chết thật, thiếu ý tứ quá!"
Hoseok mừng rỡ, Jungkook hờ hững bước tới, khoanh tay nhìn người đối diện không chút e dè.
"Bạn tôi thấy phiền, mời các anh đi chỗ khác!"
"Cha, tên nhóc này--!"
Thông qua vẻ mặt của đối phương lúc này, trẻ con cũng có thể nhận ra bọn họ chính xác là có hứng thú với nam nhân. Thái độ lập tức trở nên khác hẳn.
"Ây dà, bọn anh muốn làm quen chút thôi mà!"
"Phải phải, không cần căng thẳng như thế!"
"Thôi, bớt giận~"
"Định vào đây hả? Tụi này cũng vậy, mình chơi chung đi!"
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào phòng VR, còn dám mạnh bạo tới mức tấn công bạn học Jeon và bạn học Jung dồn dập không kịp trở tay...
Vô sỉ đến mức này sao?
Jungkook ức chế cực độ, cơ thể khỏe khoắn cậu vẫn luôn tự hào vậy mà giờ lại trở nên thấp bé và nhẹ cân hơn ba người hắn ta nên căn bản không thể thoát ra được.
Hoseok bên cạnh cũng nhăn nhó mặt mày phản công thì bị giữ chặt lấy.
"Nào nào, không phải sợ. Bọn anh chỉ muốn chơi cùng hai đứa thôi!"
"BUÔNG RA!"
"Môi xinh miệng đẹp, đừng nói lời khó nghe, bằng không tụi anh sẽ khóa nó lại đó!"
Jungkook điên tiết, giựt phắt người mình ra khỏi hắn. Một phát đấm thẳng vào bản mặt hai người đối phương một cú đau điếng rồi tận dụng cơ hội kéo tay Hoseok lập tức phóng đi.
"NHANH!"
Hoseok vội vàng hợp tác luồn ra khỏi chỗ đó với Jungkook.
"Đ* MÁ! BẮT TỤI NÓ LẠI!"
Ba thanh niên cao ngạo giận đến đỏ mặt. Sau khi định thần lại vì cú đấm trời giáng mới gắt lên đuổi theo Jungkook và Hoseok.
Phía bên này cả hai cậu toát mồ hôi hột vì trò mạo hiểm có chút "kích thích" vừa rồi.
"Có sao không?"
Jungkook vừa chạy vừa quay mặt ra sau hỏi thăm bạn mình.
"Không sao! Mà mày cũng liều quá!"
"Bố đếch sợ! Gặp nữa--"
Bộp!
Jungkook nhoi nhói ôm má vì không chú ý phía trước mà va phải thứ gì đó.
Hóa ra là bờ ngực săn chắc của Taehyung, anh ta thế mà lại không ngã, vẫn thản nhiên đưa tay lên giữ lấy cậu. Hoseok vì ban nãy chạy sau nên thắng lại vừa kịp lúc.
*Ặc?*
Jungkook ngớ người, tim lại đập vì nghĩ rằng bọn người kia đi đường tắt để bắt cả hai.
"Jungkook?"
Giọng nói quen thuộc, ngọt ngào đến lạ khiến cậu bình tâm. Sau đó từ tốn ngước lên trưng ra bộ mặt đáng thương, vờ vịt bĩu môi, mếu máo cầu cứu.
"Kim Taehyung! Giúp tôi!"
Jungkook lúc này nới lỏng người ra khỏi vòng tay anh. Taehyung nhìn em rưng rưng mà trong lòng không khỏi hoảng loạn.
"Jungkook làm sao!?"
Động thái có phần vội vàng, Taehyung ôn nhu đưa hai tay lên bợ lấy khuôn mặt trắng trẻo của em.
"Tôi gặp người xấu.. muốn tự vệ nhưng quá tay đánh người ta xịt máu mũi, tím cả mắt.."
Jeon Jungkook lần này cũng thật thà quá đi, nói là tự vệ mà đánh người ta đến đổ máu trước đám đông, có phải dữ dằn quá rồi không? Em chẳng sợ Kim Taehyung kia sẽ chọn mặc kệ sao? Hay là do em biết rõ anh ta thích em nên em mới muốn ỷ lại?
Lời chưa kịp trình bày nguyên văn, Taehyung đã cuống cuồng cầm tay em lên xem, thận trọng kiểm tra từng kẽ hở nhỏ nhất. Bản thân lo rằng em đấm người ta mà vô tình để chính mình bị đau. Hơn nữa trong chuyện này không có lửa làm sao có khói, Kim thiếu gia chắc nịch như vậy.
Jungkook từ trước đến nay ít chủ động đụng chạm với ai nhưng hễ có người gây sự trước với cậu và người thân thì cậu sẽ không khách sáo.
Taehyung vừa kiểm tra cả người Jungkook từ trên xuống dưới vừa nhìn lấy Hoseok ngụ ý muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Chưa kịp kể đầu đuôi câu chuyện đã bị ba tên vô sỉ kia đuổi đến kịp. Jungkook tiếp tục diễn kịch, dứt khoác rụt người trốn ra sau lưng anh cũng không quên kéo tay Hoseok theo để đàn anh giải quyết.
"Cuối cùng cũng bắt được, hai đứa tụi mày cũng ăn gan hùm lắm! Nhất là cái thằng đẹp đẹp kia!"
Hắn vừa nói vừa dùng tay quẹt đi giọt máu tươi khô dần còn vương ở khóe mũi. Cả ba người bọn họ là hết hai tên ăn trọn nắm đấm có sát thương cao của Jungkook.
Vành tai Kim Taehyung khẽ động khi nghe được trọn vẹn câu nói vừa rồi. Nghĩ là ai mà dám nói với người của anh như vậy.
"Ăn gan hùm? Thằng đẹp đẹp?"
"Huh? Mày là ai nữa?"
Taehyung nhíu mày, ánh mắt ôn nhu anh dành cho Jungkook giờ đây được thay thế bằng hình ảnh viên đạn thét ra lửa, đăm đăm nhìn những người đối diện có chút thấp hơn mình vài xen ti mét như muốn xuyên thủng họ.
Hiên ngang bước đến gần, trừng mắt nhìn không nao núng. Trong lòng sôi sục ý định tẩn cho cả đám người này một trận. Anh nhìn sơ một cái là biết, họ chín mươi chín phần trăm là nam sinh cuối cấp giống anh, cùng lắm vừa mới ra trường. Thế mà chưa gì đã ương ngạnh, bày đặt ra oai ta đây người lớn. Taehyung cảm thấy buồn cười trong lòng, làm sao qua mắt được thiếu gia họ Kim này.
"Có thể nói lại câu vừa rồi không?" - Taehyung nghiêm giọng.
"Chuyện của mày à!? Cút ra!"
Taehyung trước mắt giản dị với chiếc áo hoodie gile màu be nên cả ba người bọn họ không biết rằng anh vẫn là một học sinh.
"Không."
Tông giọng không quá gắt nhưng uy lực đủ dọa cho đối phương có phần kinh hãi.
"Thằng này láo? Đừng nghĩ mày cao hơn tụi này thì có quyền làm loạn, ba đánh một không chột cũng què!"
"Muốn động thủ sao?"
"Lắm mồm, có cút ra không!!?"
Một trong ba thanh niên vì giận quá mất khôn mà giơ nắm đấm định động vào Taehyung nhưng anh phản ứng nhanh lách người làm hắn mất đà ngã nhào xuống đất.
Taehyung lợi dụng hắn nằm sấp một chân đạp thẳng lên bả vai tì mạnh xuống làm hắn nhất thời không thể đứng dậy. Hai tay còn ung dung đút vào túi quần, phong thái trông rất bảnh.
"THẰNG CHÓ! BỎ CHÂN MÀY RA!"
Một tên cựa quậy dưới bàn chân Taehyung, hai người còn lại trừng mắt có ý định lao nhanh đến.
Taehyung vốn không sợ, nếu anh chột hay què thì cả ba tên này chắc chắn cũng sẽ không thể yên thân. Là họ sai trước, hoàn toàn không có quyền cãi cối.
Đôi mắt tam bạch bình thản lườm một cái, trông cuốn hút đến lạ. Miệng mấp máy cất lời khiến họ lập tức khựng lại.
"Đừng động thủ, ở đây có camera giám sát 24/24 đấy!"
"Tôi chưa rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng các anh đuổi đánh người khác là vi phạm pháp luật rồi."
"Mày không thấy thằng nhãi kia đấm tụi tao ra nông nỗi này à?"
Hắn uất ức chỉ vào mặt làm nhân chứng, Jungkook đứng phía xa ôm bụng bịt miệng, cố gắng không phát ra tiếng.
"Bạn tôi nói cậu ấy chỉ là tự vệ."
"Mà thôi, muốn biết thực hư thế nào, quay lại chỗ lúc nãy nhờ bảo vệ check lại camera thì biết!"
"Đừng có nhặng xị, mày có ngon thì bỏ cái chân thối ra, tao với mày solo 1:1!"
"Bỏ ra rồi anh đánh lại không?"
Taehyung hỏi như lẽ đương nhiên, thành công chọc tiết kẻ nằm dưới. Hắn gồng hết sức lăn người qua một bên, trong tức khắc đã đứng dậy giáp mặt với Taehyung.
"MẸ KIẾP!!!"
"Ê, cứ văng tục như thế người ta đánh giá đấy!"
Taehyung đặt ngón trỏ vào giữa miệng rồi chễm chệ tay đút túi quần, ngửa cổ chờ đợi, phong thái xem thường không hề có tí phòng bị.
Đối phương thế mà bị điều này làm cho hóa đá, thân thể đột nhiên bất động, không dám ra tay. Hai người còn lại cũng chỉ biết một bước tiến hai bước lùi trong cơn tức nghẹn ở cổ họng. Họ thầm nghĩ người trước mặt võ nghệ cao cường lắm mới dám để lộ sơ hở. Bằng cách nào đó, họ cảm thấy có sự áp đảo không thể diễn tả bằng lời. Ánh mắt của Taehyung như lưỡi dao sắc bén, lạnh lẽo, buộc họ phải ngập ngừng. Không khí xung quanh dường như đông cứng lại, mỗi nhịp thở đều như gợn sóng lạnh, khiến lòng họ dấy lên sự sợ hãi mơ hồ.
Jungkook và Hoseok từ lúc nãy đến giờ vẫn sừng sững bên góc, im lặng theo dõi câu chuyện không sót chi tiết nào. Ánh mắt ba phần hả dạ bảy phần ngưỡng mộ nhìn Taehyung. Đây là lần đầu tiên hai cậu thấy được bộ dạng hoàn toàn khác của đàn anh ưu tú khối trên.
"Sao hả? Muốn chơi tiếp hay dừng lại?"
Taehyung nhướn mày.
"..."
*Khốn!*
"Được! Bọn này lớn, không chấp nhất tụi mày, tha đó!"
"Cái gì cơ?"
Anh sải bước, giả vờ không nghe rõ.
"B-Bọn này bảo là tha cho tụi mày, giờ thì tránh ra!"
*Chết tiệt!!!*
Cả ba tên hèn nhát hầm hầm nhìn Taehyung đầy cay cú rồi bỏ chạy một mạch. Xem ra chuyện này giải quyết cũng nhanh.
Taehyung lúc này thở phào nhẹ nhõm hơn đã vội quay sang tìm Jungkook.
"Jungkook, không sao rồi!"
Anh lại tiếp tục cười, nhưng sao nụ cười hình chữ nhật lần này khác xa với vài giây vài phút trước đó quá.
"Cha, Kim tiền bối quả thật lợi hại!"
Hoseok với đôi mắt sáng rực cùng lòng mến mộ, tay còn vô thức bật ngón cái khen lấy khen để.
"Cả hai vẫn ổn thì tốt rồi. Bây giờ có thể cho tôi biết đầu đuôi được không?"
Jungkook vẫn đang ngớ người vì sức hút phá cách của người đối diện mà nhìn không chớp mắt. Thân thể cứng đờ như pho tượng mới được tạc.
"Jungkook?"
"..."
"Jungkookie?"
"..."
"Cậu ổn chứ Jungkookie?"
"JUNGKOOK!!!"
Hoseok nóng ruột vì Taehyung gọi em dịu dàng quá mức khiến cậu không chịu tỉnh mộng. Vì thế mà lớn tiếng gọi tên thằng bạn mình khiến người ta giật bắn.
"NGHE!!?"
"Tiền bối gọi mày nãy giờ, bị lãng à?"
*Đệch?*
"Thôi tao đi trước, mày ở lại nói chuyện với tiền bối!"
Hoseok quay người định bỏ đi để chừa lại không gian riêng thì bị Jungkook nhanh tay giữ lại.
"Không sợ bị ghẹo tiếp à mà dám đi một mình?"
Taehyung đáng thương định mở lời liền năm lần bảy lượt bị em cắt ngang, ăn nguyên một cục bơ béo bổ.
"Jungkook nói không sai, giờ tôi đang rảnh. Có thể đi cùng hai cậu!"
Thịch!
Cách Taehyung chợp lấy cơ hội trùng hợp khiến tim Jungkook đột nhiên đập vội, không hiểu vì sao lại chẳng muốn anh đi cùng cho an toàn.
"Thôi thôi thôi thôi thôi thôi thôi..!"
Cậu đưa tay xùy xùy xua đuổi anh lớn.
"Tôi không dám phiền anh đâu, Hoseok với tôi hợp sức là bá chủ rồi!"
"Ơ nhưng--"
"Vậy đi nhé! Tạm biệt. Kim. Tae. Hyung!"
Jungkook kéo vội Hoseok rời đi. Taehyung có nuối tiếc nhìn theo cũng đành bất lực.
"Jungkookie em gặp người máu lạnh giang hồ hơn thì chẳng lẽ lại dùng nắm đấm đối phó với người ta sao?"
"Thiệt tình mà!"
Taehyung định chạy theo thì có giọng nói níu lại.
"Địa điểm du lịch học tập lần này quả thật không đáng tin cậy nhỉ?"
Khựng!
"Ami? Sao chị ở đây?"
"À, chị vừa rồi xem được bộ phim hành động anh hùng cữu mỹ nam nên thấy rất hứng thú, đành bỏ ít thời gian quý báu để nén lại phỏng vấn nam chính sau hậu hường!"
"Đùa à?"
Taehyung hiểu ý liền chán chê nhìn người chị họ từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình.
"Chị ở đây được bao lâu rồi?"
"Từ lúc Jungkook với bạn em ấy bị trêu ghẹo trước phòng VR rồi chạy thoát thân tạt qua mặt chị xong đụng phải mày."
"CÁI GÌ!? Từ đầu chuyện luôn?" - Taehyung ngạc nhiên.
"À há!"
"Thế mà chị dám nhẫn tâm đứng nhìn em dâu mình khổ sở rồi cả thằng em họ đang gồng lên giải quyết với ba người!?"
"Hihi, tại phim cuốn quá chị không nỡ phá!"
"Ôi trời ơi!!!"
Kim Taehyung triệt để bất lực!
"Mà mày cũng gan, tay không tất sắc, không võ nghệ gì cũng dám đứng ra che chắn cho người ta, may là mấy cha kia chịu bỏ đấy!"
"Có động lực bên cạnh thì chuyện không thể cũng thành có thể!" - Taehyung đắc ý, vô cùng đắc ý.
"Có ngày bị đánh nhập viện rồi tính sao?"
"Thì đăng kí đi học võ thôi!"
Kim Taehyung tiến tới hai bước rồi nhún vai, bản thân vốn không quan tâm liệu mình sẽ xảy ra chuyện gì. Trong mắt anh điều quan trọng là Jeon Jungkook luôn được an toàn và em ấy có thể trực tiếp cảm thấy điều đó.
"Thế nha, em đi tìm Jungkookie, nói chuyện sau!"
Taehyung chưa dứt câu đã lập tức phóng đi tìm bạn nhỏ. Weh Ami khoanh tay hướng nhìn theo mà cười khúc khích, đồng thời khá tự hào về em trai mình.
"Kim Taehyung, mặc dù cách giải quyết tình huống của em chưa thật sự đúng, nhưng dám lấy bản thân ra để bảo vệ cho tình yêu của mình thì đúng là đáng ngưỡng mộ!"
Chị gật gật đầu mình với lối suy nghĩ thoáng trong đầu.
"Chậc!"
..
"Phải cho thằng cu này đi học võ thôi, không khéo có ngày cái miệng hại cái thân!"
Ami nói rồi cười bất lực giữa hành lang đầy người qua kẻ lại sau đó thản nhiên nhảy chân sáo đi chơi tiếp.
---------- End 8 ----
Lại bắt đầu hội chứng lười biếng rồi!!!
🥲 Các readers có thể pr cho tác phẩm của mình giúp nhiều bạn biết đến có được không? Mình biết ơn rất nhiều! 💚
Cảm ơn những bạn đọc đã luôn ủng hộ đến chương 8. ^^
P/s: Quay lại chap 4, 5 để xem thông tin nhân vật nếu quên.
Note:
11.400 won ~ 200 nghìn đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro