Bao giờ ?
Bao giờ mình hết yêu nhau
Bao giờ ngọn núi đằng sau sẽ mòn ?
Con người có mấy trăng tròn
Mà sao cứ phải mỏi mòn đợi mong
Tình yêu chính đó, bầu không
Chỉ có thể nín, còn không thể ngừng
Phía xa thấp thoáng bóng lưng
Một cô gái ta đã mừng nắm tay
Mong một cái ôm mỗi ngày
Nụ hôn mỗi tối, vòng tay êm đềm
Mong sao một thoáng môi mềm
Đổi đi nhiều thứ kẻ thèm người mong
Đêm nhiều lúc cứ ngóng trông
Trông sao, trông gió, trong lòng không yên
Ta muốn được sống trong duyên
Ta thương, ta nhớ bóng thuyền xa xa
Bến đây vẫn đợi thuyền mà
Cớ sao thuyền lại bỏ xa, kệ bờ ?
Trăm năm ai biết chữ "ngờ"
Trăm năm ai biết bến chờ đợi ai
Trăm năm nhân kiếp đâu dài
Có bao giờ nhớ một bài ca xưa
Bồi hồi cứ ngóng trông mưa
Thấp thỏm nhìn nắng có vừa bể không ?
Bể đây sâu rộng tấm lòng
Trời đây đâu thể vào trong tim người
Mênh mông riêng một góc trời
Thênh thang cả một quãng đời thanh xuân
Cầm bút viết một vài vần
Cho đi một ít dòng văn cũ nhàu
Bao giờ mình hết yêu nhau
Bao giờ mái tóc bạc màu thuỷ chung....
Bao giờ không nghĩ mông lung
Bao giờ ta thấy tận cùng nỗi đau
Bao năm tháng vẫn cứ sầu
Người ta giàu của mình giàu buồn riêng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro